Có được sự bảo đảm của Bạch Khởi, kim tệ của Đức Hắc Lan Gia tộc đã được đưa đến ngay ngày hôm sau. Một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ, chia thành hai mươi Túi Không Gian, toàn bộ đều được đặt trước mặt Bạch Khởi. Bạch Khởi cũng không kiểm tra mà chỉ đưa tay thu về toàn bộ số vàng chất đống như núi đó, sau đó cho người của Đức Hắc Lan Gia tộc đi. Sau khi tiêu tốn một tỉ ba ngàn vạn kim tệ để đổi thành Tam Tinh Đấu Thánh, vẫn còn lại ba nghìn vạn kim tệ, cộng lại với số tiền trước đó, số vốn lưu động trong tay Bạch Khởi vượt qua hai tỉ. Nhân tiện, Bạch Khởi cũng cho hết vào hai mươi Túi Không Gian đó, ra lệnh cho thủ hạ Mã Pháp Lý dẫn theo hai mươi Đấu Vương đem toàn bộ hai tỉ kim tệ này đến phương Bắc, để cho hai người Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ ở nơi phương Bắc xa xôi mở rộng quân đội với quy mô lớn. Mở rộng ba mươi Quân đoàn thành tám mươi Quân đoàn, chiêu mộ tất cả nam tử trưởng thành ở phương Bắc tòng quân, ban cho tuyệt kỹ đấu khí, mua lại binh mã, lương thảo, chuẩn bị vũ khí khôi giáp, triển khai huấn luyện, nhanh chóng có thể thành tinh binh trong một năm.
Sau khi hoàn thành những việc này, Bạch Khởi mới từ từ rời khỏi phủ đệ, đem theo hộ vệ của mình đi đến Hoàng cung vào sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc này trong Hoàng cung vẫn đang tiến hành triều hội như thường lệ, chỉ là không khí có chút lạnh lẽo. Số lượng lớn các quý tộc và triều thần đều bị tẩy trừ, hiện tại trên triều đường chỉ lác đác vài người, trên triều đường đương nhiên lộ ra vẻ vắng lạnh. Có điều, triều hội thường lệ vẫn không ít đi. Hoàng Đế Lý Tự Minh của Bất Diệt Hoàng Triều tuy đã bệnh sắp chết, cơ thể suy nhược đến cực hạn, chẳng mấy chốc sẽ mệnh quy hoàng tuyền, nhưng lại vẫn kéo cái thân thể sắp chết của mình tiếp tục lên triều. Thân là Hoàng Đế, trước khi hắn chết vẫn không muốn từ bỏ quyền lợi của mình.
Có điều, trên triều đường, Lý Tự Minh cơ bản đã không còn quản lý mọi việc nữa, đại đa số là do Thái Tử tân nhiệm Lý Tầm Hoan đứng ra. Chỉ cần không phải là chuyện lớn, Lý Tự Minh cũng không xen ngang, chỉ ngồi trên Long ngai mềm mại đó nhìn mọi chuyện trước mặt.
Bạch Khởi rất ít lên triều. Không... Không nên nói là rất ít, mà nên nói là hầu như không có. Bởi vì kể từ sau khi lần trước hồi kinh gây chuyện với Lý Tự Minh đến nay, Bạch Khởi chưa từng xuất hiện trên triều một lần.
O0o
- Bạch Khởi...
Khi xe ngựa của Bạch Khởi dừng lại trước cửa Vương phủ của Bạch Khởi, mấy trăm kỵ binh hộ vệ bốn phía bên xe ngựa. Khi Bạch Khởi bước ra khỏi Vương phủ, một giọng nói trong trẻo yếu ớt vang lên bên tai Bạch Khởi. Chủ nhân của giọng nói này là một cô nương xinh đẹp đang đứng đối diện với Bạch Khởi, cách khoảng mười thước, lặng lẽ nhìn Bạch Khởi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Linh Lung? Làm sao vậy?
Người này không phải ai khác mà chính là người được xưng là Tam Công chúa Bất Diệt Hoàng Triều, Đóa hoa hồng của Ba Phạt Lợi Á, Lý Linh Lung. Sau khi Bạch Khởi nhìn thấy Lý Linh Lung, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, có điều cũng không ngăn lại bước chân của Bạch Khởi đi tới đó, đi đến bên cạnh Lý Linh Lung. Nhìn Lý Linh Lung, Bạch Khởi nhíu mày hỏi.
Vốn dĩ hai người có thể nói là có chút cảm tình. Bạch Khởi có chút cảm tình với Lý Linh Lung, còn Lý Linh Lung đối với Bạch Khởi đương nhiên không cần phải nói. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, hai người cuối cùng cũng có thể đến được với nhau. Nhưng đáng tiếc là tính khí của Bạch Khởi khiến cho hắn và Hoàng tộc Lý Gia, Lý Tự Minh đứng ở phía đối lập. Kể từ khi đoạn tuyệt với Lý Tự Minh, Lý Linh Lung chưa từng xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Bây giờ nàng đột nhiên xuất hiện khiến cho Bạch Khởi có chút tò mò, cũng có chút khó hiểu. Nhìn vẻ mặt yếu ớt bất lực đó của Lý Linh Lung, Bạch Khởi đã biết có lẽ Lý Linh Lung đã gặp phải chuyện gì đó rắc rối.
Đối với Lý Linh Lung, Bạch Khởi có lẽ sẽ giúp đỡ hết sức mình. Tuy rằng hai người hiện tại do quan hệ bên ngoài, có lẽ cuối cùng không thể đến được với nhau. Có điều, Bạch Khởi vẫn thích Lý Linh Lung, có thể giúp đỡ thì Bạch Khởi sẽ không băn khoăn mà giúp đỡ Lý Linh Lung.
- Ta...
Lý Linh Lung nghe xong lời này, do dự một chút nhìn những hộ vệ phía sau Bạch Khởi, cúi thấp đầu. Điều này khiến cho Bạch Khởi nhíu mày, sau đó kéo tay Lý Linh Lung, vừa đi vừa nói:
- Đi, chúng ta có chuyện gì lên xe hãy nói.
Nói xong liền kéo Lý Linh Lung lên xe ngựa. Khi lên trên xe ngựa, Bạch Khởi lại hỏi lại lần nữa:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói ra đi, không có ai nghe thấy đâu.
- Điều này. Gần đây Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực lại đến, mượn ngày chúc thọ Phụ hoàng đã cầu thân với Phụ hoàng. Phụ hoàng đã đồng ý. Tối hôm qua hắn còn đến tìm ta nói chuyện, ta không đồng ý. Có điều, Phụ hoàng đã nói hôm nay sẽ để cho Triệu Vô Cực cầu thân một lần nữa trên triều đường. Chuyện này sẽ đích thân Phụ hoàng nói đồng ý, cho dù ta phản đối cũng không có tác dụng gì. Ta sẽ buộc phải bị gả đến Thiên Long.
Lý Linh Lung nghe xong, cúi thấp đầu vừa khóc vừa nói, đôi mắt to tròn không ngừng rơi lệ, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
- Cái gì? Có thể như vậy sao? Triệu Vô Cực không muốn sống nữa sao! Nàng hãy để chuyện này cho ta! Để ta xử lý, ta bảo đảm không ai có thể quanh quẩn quanh cuộc đời nàng.
Bạch Khởi nghe xong liền giận dữ. Bạch Khởi là người có tính chiếm hữu rất mạnh, điểm này từ tác phong xử sự với người khác thường ngày của hắn là có thể nhìn ra. Trong tiềm thức, Bạch Khởi đã coi Lý Linh Lung là người phụ nữ của mình. Lúc này Lý Tự Minh lại muốn gả nàng cho Triệu Vô Cực, Bạch Khởi đương nhiên không thể đồng ý.
Nhìn bộ dạng Bạch Khởi giận dữ, Lý Linh Lung có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho Bạch Khởi. Dù sao. Tính khí của Bạch Khởi nàng cũng hiểu chút ít. Nàng sợ, nàng sợ Bạch Khởi thực sự tức giận khiến cho hắn và Lý Tự Minh đối đầu đến mức không thể cứu vãn được, như vậy tất cả đã quá muộn. Tuy rằng bây giờ Lý Linh Lung cảm thấy Bạch Khởi có chút mâu thuẫn với Lý Gia, với Phụ hoàng của mình, nhưng vẫn có thể hòa giải. Thế nhưng nếu lại tiếp tục đối đầu thì kết quả không nghĩ cũng biết.
Đương nhiên, ngoài sự hối hận và sợ hãi ra, Lý Linh Lung cũng có chút vui mừng. Dù sao điều này cũng cho thấy một chuyện, đó là Bạch Khởi ít nhất vẫn còn rất chú ý đến mình. Điều này khiến cho Lý Linh Lung rất vui mừng.
- Bạch Khởi, có lẽ chàng đã quá nóng vội rồi. Chỉ cần không để ta bị gả đi là được rồi, ngàn vạn lần không được xung đột với Phụ hoàng ta. Cơ thể Phụ hoàng ta đã không ổn rồi, nếu chàng lại...
Lý Linh Lung lo lắng nói.
- Ta biết, mọi chuyện đã có ta, chuyện này nàng không cần nghĩ nhiều.
Bạch Khởi nghe xong liền nói. Nên làm như thế nào trong lòng Bạch Khởi đã biết. Tuy rằng hắn nể mặt Lý Linh Lung và Lý Tầm Hoan nên có thể nhẫn nhịn được một chút, nhưng nhưng nhẫn nhịn có giới hạn. Nếu thực sự Lý Tự Minh không biết tốt xấu thì cũng không thể trách mình.
Nói xong Bạch Khởi liền phái người đưa Lý Linh Lung về, còn mình lại dẫn theo mấy trăm hộ vệ, kỵ binh ngồi trên chiếc xe ngựa kim sắc sa hoa chậm rãi đi vào Hoàng cung. Khi đến cổng Hoàng cung liền đi thẳng vào bên trong, nhưng đám binh sĩ cận vệ giữ cổng lại câm như hến quỳ xuống đất, không dám hé răng nói nửa lời. Sự lợi hại của Tây Bắc Vương bọn họ đã biết, giết chết những tiểu binh như họ, ngay đến đầu ngón tay cũng không cần dùng đến, Hoàng Đế hắn còn không coi là gì nữa là bọn họ? Bọn họ sao dám ngăn cản Bạch Khởi tiến vào Hoàng cung.
Huống chi, hiện nay trong kinh thành đang lưu truyền một câu nói như này:
- Nếu Tây Bắc Vương Bạch Khởi muốn làm Hoàng Đế, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy uy vọng và thực lực của Bạch Khởi đạt đến mức độ như thế nào, những tiểu binh như bọn họ đương nhiên rõ. Nếu Bạch Khởi muốn làm gì bọn họ, bảo bọn họ không được đối kháng, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản kháng. Dù sao hàng vạn đại quân người ta cũng coi thường, uống chi hai vạn quân Hoàng Gia Cận Vệ Quân? Còn chưa đủ để tắc hàm răng.
Trực tiếp dẫn theo mấy chục hộ vệ đi vào trong nội viện Hoàng cung. Dọc đường Bạch Khởi đi thông suốt, không gặp trở ngại gì, hầu như không có bất kỳ ai dám cản trở Bạch Khởi. Bây giờ, trong Đế Đô này thứ mà Hoàng Đế còn nắm trong tay cũng chỉ là hai vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân còn sót lại này, mà phạm vi thực lực của bọn họ cũng chính là trong Hoàng cung này, những nơi khác toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Bạch Khởi. Có thể nói sự sống chết của tất cả vương công đại thần trong Bất Diệt Hoàng Triều và Hoàng tộc đều nằm trong tay Bạch Khởi. Nếu Bạch Khởi muốn, chỉ cần một câu nói là có thể giết sạch bọn họ, huống hồ là thị vệ và cung nữ và thái giám? Chỉ cần Bạch Khởi nhìn thấy bọn họ chướng mắt, một câu nói là bọn họ sẽ bị chết sạch, còn có nghi ngờ gì sao?
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.