Đối mặt với vấn đề sống chết, ai dám ngăn cản Bạch Khởi? Ai không muốn sống?
Đương nhiên bọn họ không dám ngăn cản, có điều, khi nhìn thấy Bạch Khởi, lập tức có người chạy vào thông báo cho cấp trên của mình, chuyện lớn như vậy bọ họ đâu dám dấu giếm.
Có điều, khi tướng quân thủ vệ đại điện biết được tin tức này thì Bạch Khởi đã đến cửa đại điện. Nếu bảo hắn đi vào nói với Lý Tự Minh, miễn cưỡng nén xuống bụng cũng không dám đi vào trong.
Lúc này trong đại điện đang thảo luận về vấn đề cầu hôn của Tứ Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực, các đại thần chia thành hai phái, một phái cho rằng Thiên Long và Bất Diệt Hoàng Triều đang ở thế đối địch, hai bên không hòa thuận, lúc nào cũng có thể khai chiến. Bây giờ kết thân với Thiên Long sẽ khó tránh có chút không thỏa đáng. Một phái lại cho rằng Thiên Long dù sao cũng đã từng là Đệ nhất Cường quốc Đại Lục phương Đông, thực lực hùng hậu, khó mà so sánh. Giao thủ với bọn họ thật không đáng, chi bằng hãy gắn kết quan hệ hai nước, gả công chúa sang đó là tốt nhất.
Hai phái tranh luận không ngớt, nhưng điều mà họ thảo luận là quốc sự và những lợi ích mà quốc gia nhận được, còn về phần công chúa có đồng ý hay không thì lại nằm ngoài sự suy nghĩ của họ. Thế nhưng, tuy rằng Lý Tự Minh không nói gì, nhưng rõ ràng Lý Tự Minh đang tán thành chuyện này, bởi vậy phái ủng hộ cầu thân dần chiếm ưu thế. Còn Lý Tầm Hoan lại không chịu mở miệng, biểu hiện tuy phức tạp nhưng từ đầu đến cuối lại không nói một câu, rõ ràng đã được Lý Tự Minh dặn dò. Cho nên, tình hình bắt đầu mở ra cục diện một bên, phái ủng hộ đã áp đảo phái phản đối.
Khi kết luận cuối cùng sắp đưa ra, Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai, đột nhiên ho hai tiếng, nói:
- Các vị, nếu các vị đã cho rằng việc kết thân thỏa đáng hơn thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Hãy truyền Thánh chỉ ta đồng ý hôn sự giữa công chúa Lý Linh Lung và Tứ Hoàng tử. Bất Diệt Hoàng Triều của chúng ta và Thiên Long chuẩn bị kết thân.
Hoàng Đế Bệ Hạ đã quyết định chắc chắn rồi, chuyện này các thần tử như bọn họ đương nhiên không dám phản đối. Thứ nhất, việc gả con gái này là chuyện của bản thân Lý Tự Minh, không có liên qan gì với bọn họ. Hơn nữa, sự tẩy trừ đẫm máu của Lý Tự Minh đã khiến cho bọn họ có chút sợ hãi, đương nhiên không dám công khai phản đối uy nghiêm của Hoàng Đế trong chuyện này.
Két~~
Đột nhiên tại cửa cung điện, cánh cửa nặng trịch vốn đã được đóng lại, bỗng nhiên bị đẩy mở ra. Một phút sau, một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên trong cung điện:
- Kết thân? Các ngươi nói được là được sao? Các ngươi đã từng hỏi ta đồng ý hay không chưa?
Sự xuất hiện của giọng nói này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người biến đổi, nhìn ra phía cửa. Khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này là Bạch Khởi, bất giác, tất cả triều thần và Lý Tự Minh tim đập mạnh hai cái. Đặc biệt là Lý Tầm Hoan, vẻ mặt hắn thật khó coi, nhìn Bạch Khởi một cách vô cùng phức tạp. Với sự hiểu biết của bọn họ về Bạch Khởi, chuyện này e là không thể kết thúc tốt đẹp được.
Nói thực, đối với việc gả Lý Linh Lung đến Thiên Long, trong lòng Lý Tầm Hoan luôn không đồng ý, hắn cũng kịch liệt phản đối Phụ hoàng của mình. Dù sao, chuyện của Lý Linh Lung và Bạch Khởi chẳng phải bí mật gì, người thân quen với bọn họ đều biết. Làm như vậy rất có khả năng sẽ chọc giận Bạch Khởi, khiến cho quan hệ hiện tại giữa Bạch Khởi và Đế Quốc càng xấu đi. Thứ hai, bản thân hắn cũng hy vọng em gái mình được hạnh phúc. Nhưng tiếc là, Phụ hoàng của mình giống như trái tim sắt đá, mình nói gì cũng không làm nên chuyện, trái lại còn khiến cho bản thân mình không thể không đồng ý chuyện này, có điều sự lo lắng trong lòng hắn lại không hề tiêu tan. Bây giờ nhìn thấy Bạch Khởi tức giận đi vào như vậy, hắn đã biết được đại sự không ổn.
- Ài! Ta đã biết cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. Cuối cùng hắn đã đến rồi...
Lý Tầm Hoan than thở. Hắn biết hôm nay hắn sẽ phải đứng ở phía đối lập với Bạch Khởi, tuy rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng chuyện đã đến, hắn đành phải như vậy. Ai bảo hắn được sinh gia trong gia đình Đế vương, ai bảo hắn là Thái Tử của Bất Diệt Hoàng Triều, Hoàng Đế tương lai? Hàng ngàn lý do đã khiến cho hắn đứng về phía đối lập với Bạch Khởi.
- Bạch Khởi! Ngươi thật vô liêm sỉ, chuyện gả con gái của ta liên quan gì tới ngươi? Chuyện này không đến lượt ngươi xen miệng vào! Ngươi lui xuống cho ta!
Lý Tự Minh tức giận quát.
Chuyện quan hệ giữa Lý Linh Lung và Bạch Khởi, hắn không phải là không biết, có điều hắn đã có dự định của riêng mình. Lý Linh Lung không thể gả cho Bạch Khởi, bởi vì Lý Tự Minh hắn sợ, sợ sau khi Bạch Khởi lấy Lý Linh Lung sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thân quốc thích, giết chết con trai mình, phong Lý Linh Lung làm Nữ Vương, khiến cho cơ nghiệp của Lý Gia trở thành vật trong lòng bàn tay Bạch Khởi. Chuyện như vậy ở những nước khác không phải là chưa từng xảy ra, chuyện phò mã giết chết Hoàng tử, chiếm giữ quyền hành không phải là không có. Huống chi Bạch Khởi là một người có cường thế như vậy, nếu sau khi mình đi, hắn muốn làm như vậy, không ai có thể ngăn cản nổi. Hơn nữa làm như vậy cũng không bị coi là vi phạm lễ pháp, càng có thể được người ta chấp nhận, điều đó không dễ làm.
Huống chi, hiện nay thế lực của Bạch Khởi quá lớn, cho dù là Lý Tự Minh cũng muốn phối hợp với Thiên Long để tiêu diệt Bạch Khởi. Cái đuôi lớn Bạch Khởi hiện nay không mất đi, e là gả con gái của mình đi, tổn thất sẽ tăng lên, sẽ mất đi những vùng đất mới giành được. Chỉ cần có thể phối hợp lại tiêu diệt Bạch Khởi, giúp cho Lý Gia Hoàng triều đời đời hưng thịnh thì điều này cũng đáng. Vì vậy Lý Tự Minh quyết định hy sinh con gái của mình.
Vốn dĩ hắn quyết định dao sắc chặt đay, quyết định chuyện này. Cuối cùng, khi mọi người đều biết, Bạch Khởi cho dù thực lực có mạnh bao nhiêu, e là cũng không có cách phản đối. Nếu Bạch Khởi có động tác gì, chắc chắn nghìn người sở chỉ vu lễ bất hòa. Nhưng không ngờ Bạch Khởi lại biết được thông tin này, trong lúc này xông vào đây, khiến cho Lý Tự Minh có chút cảm giác phản ứng không kịp.
- Gả con gái? Việc này quả thực không liên quan gì đến ta, có điều ngươi gả ai cũng được nhưng không được gả Lý Linh Lung. Ngươi có nhiều con gái như vậy, nếu phải gả cho tên Triệu Vô Cực thì hãy gả người khác, nhưng Linh Lung tuyệt đối không được, nàng là của ta, không ai có thể cướp được nàng.
Bạch Khởi nói không một chút nhượng bộ, hắn không hề để ý gì đến Lý Tự Minh. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Bạch Khởi làm như vậy. Đối với Lý Gia Hoàng triều, hắn đã hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo, căn bản hắn không hề coi trọng vị Hoàng Đế Lý Tự Minh.
- Ngươi... Bạch Khởi ngươi thật to gan!
Lý Tự Minh nghe xong lời này, bị Bạch Khởi làm cho sống mũi đanh lại, một lúc nói không ra lời. Hắn chỉ vào Bạch Khởi giận dữ hét lên, có điều nói xong lời này hắn có vẻ hối hận, bởi vì hắn biết tự mình đã làm cho mình mất mặt. Vì từ trước tới giờ Bạch Khởi vẫn to gan như vậy. Dường như trong mắt Bạch Khởi chưa bao giờ có vị Hoàng Đế Lý Tự Minh.
- To gan? Hừ... Gan của Bạch Khởi ta không bao giờ nhỏ, điều này ngươi không phải là không biết. Ta lại to gan lần nữa có ngại chi? Hừ hừ, Hoàng Đế Bệ Hạ của ta, tóm lại lần này ta nói không được là không được, đừng có ai hy vọng chuyện này có thể thông qua.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, khẽ cười nói, sự coi thường đối với Lý Tự Minh đã biểu hiện ra rõ ràng.
- Bạch Khởi, việc này liên quan đến lợi ích quốc gia, tuy rằng ta cũng không muốn gả Linh Lung đi, nhưng Linh Lung thân là công chúa, còn ngươi thân là Tây Bắc Vương của Đế Quốc. Vì vậy về chuyện này các ngươi đều phải đứng từ lợi ích của quốc gia mà suy nghĩ. Linh Lung gả đi sẽ có lợi cho quốc gia, ta hy vọng ngươi sẽ lấy đại cục làm trọng.
Lý Tầm Hoan miễn cưỡng đứng dậy, tuy rằng hắn không muốn đứng ra, nhưng có điều tình hình đã đến nước này, e rằng người khác nói sẽ không có tác dụng, vì vậy chỉ có thể tự mình đứng ra nói. Rốt cuộc lời của người khác cũng không thể làm Bạch Khởi thay đổi suy nghĩ, chỉ có bản thân hắn mới đủ tư cách để nói với Bạch Khởi vài lời.
Lời của Lý Tầm Hoan khiến Bạch Khởi nheo mắt lại, thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Lý Tầm Hoan, rồi lập tức hừ một tiếng nói rằng:
- Tầm Hoan, ta coi ngươi là bằng hữu, không ngờ ngươi lại nói như vậy. Được, được. Cứ coi như Bạch Khởi ta đã nhìn lầm ngươi! Ngày hôm nay, ngươi đã nói như vậy, vậy thì sau này hai ta sẽ mỗi người đi một đường. Ngươi là ngươi, ta là ta. Hai ta sẽ không còn mối giao tình nào nữa, về phần ngày hôm nay ngươi nói lấy lợi ích quốc gia làm trọng? Được, ngươi đã nói vậy thì ta sẽ lấy lợi ích quốc gia làm trọng.
Lời của Bạch Khởi khiến cho Lý Tầm Hoan liên tục cười gượng, có điều cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Bạch Khởi đã chấp nhận chuyện này, vì vậy tuy đã mất đi một người bằng hữu nhưng chí ít lại giúp cho Lý Gia giữ được thể diện, giúp cho Phụ hoàng giữ được thể diện. Chí ít sự liên minh với Thiên Long đã thành công, chí ít mình đã ngăn được Bạch Khởi mặc dù mình đã mất đi một người bạn.
Nhưng tiếc là Lý Tầm Hoan vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm, Bạch Khởi bên này lại cao giọng nói:
- Hoàng tử đã nói, lấy lợi ích quốc gia làm trọng, nhưng theo ta, lợi ích quốc gia thật sự không phải là gả Tam Công chúa mà là khai chiến với Thiên Long. Ta quyết định ngày mai sẽ chỉnh đốn quân mã, trong vòng ba tháng tập kết binh mã tiến công Thiên Long, ngoài ra sẽ giết chết Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực của Thiên Long.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.