- Hải Thần! Các Chư Thần chẳng phải đã chìm vào giấc ngủ say rồi sao, ngươi sao có thể vẫn còn ở trên nhân gian?
Bạch Khởi kinh ngạc nói. Chư Thần trong truyền thuyết đã chìm vào giấc ngủ say, bởi vì sự tổn hại và suy yếu mà Đại Chiến Thần Ma đem đến, đã tiến vào giấc ngủ say dài đến mấy vạn năm, cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Chính bởi vì sự ngủ say của các Chư Thần mà nhân loại mới có thể đứng dậy, Văn minh Đấu khí mới có thể phát triển nhanh chóng. Mặc dù vẫn còn sự tồn tại lớn mạnh của Quang Minh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện, nhưng chí ít loài người đã không bị khống chế bởi thứ gọi là Chư Thần, có được sự tự do tương đối. Ví dụ như Đại Lục phương Đông là như vậy, ở nơi này, Hoàng quyền cao hơn tất cả. Nhưng nếu như Chư Thần lại thức tỉnh lần nữa thì sự việc sẽ thay đổi đến mức khó mà đoán trước được. Dù sao Chư Thần trong truyền thuyết có thể nói là không có gì là không làm được.
- Ngủ say? Ha ha, ngươi nói không sai, Chư Thần đều đã chìm vào giấc ngủ say. Bất luận là Cửu Thiên Chư Thần hay Thâm Uyên Ma Thần đều đã rơi vào giấc ngủ say dài mấy vạn năm. Bọn họ đều vẫn chưa tỉnh lại, có điều ta không nằm trong số đó, mặc dù Đại Chiến Thần Ma có phạm vi rất rộng, hầu như tất cả Thần Ma đều bị cuốn vào, có điều có một số người may mắn thoát khỏi chuyện đó nên vẫn còn tồn tại. Mặc dù thực lực cá thể không phải mạnh lắm, thuộc về loại nhược tiểu trong số các Chư Thần, nhưng đành phải nói rằng so với nhân loại, bọn họ vẫn lớn mạnh có chút đáng sợ. Tuy nhiên những người này luôn tuân theo những quy tắc mà Chư Thần định ra, chưa từng quấy nhiễu thế giới này. Ngươi không biết không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Trên thực tế, bọn họ thực sự tồn tại, giống như ta đang ở trước mặt ngươi vậy.
Vô Cực khẽ cười, nhìn Bạch Khởi thản nhiên nói, khi nói lời này, ánh mắt bất giác nhìn về phía đại dương xanh thẳm, dường như đã rơi vào hồi ức xưa kia.
- Là như vậy sao? Ta biết rồi, có điều ngươi hao tâm tổn sức để đưa ta đến đây, e là không chỉ để nói với ta những thứ này? Không biết ngươi có chuyện gì?
Bạch Khởi nghiêm mặt nói, đồng thời trong lòng nắt đầu suy đoán đối phương tại sao lại biết sự tồn tại của mình, là ngẫu nhiên đưa mình đến đây hay là cố ý, sự khác nhau trong đó là quá lớn.
- Ha ha, nói thật một câu, thực ra vốn dĩ ta không muốn là đưa ngươi đến đây. Ta vốn chỉ muốn dạo chơi giải sầu ở thế giới nhân loại, trút ra hết những phiền muộn trong lòng thời gian gần đây. Có điều không ngờ là lại gặp ngươi... Ha ha, một nhân loại thực lực không thua kém ta, thực sự là khiến cho ta rất hiếu kỳ. Bởi vậy ta mới đưa ngươi đến đây, thứ nhất là bởi vì ngươi nói là muốn đi đến thế giới dưới đáy biển xem một chút, thứ hai là vì thực lực của ngươi, cho nên ta cần ngươi giúp đỡ ta một tay.
Vô Cực, con của Hải Thần nhìn Bạch Khởi trước mặt, vừa cười vừa nói.
- Giúp việc gì?
Lời của Vô Cực khiến cho Bạch Khởi yên tâm lại một chút, ngay sau đó nhìn Vô Cực nói như vậy. Nói thật, Bạch Khởi rất tò mò, với thân phận của Vô Cực, và cả thực lực của Vô Cực rốt cuộc có chuyện gì cần mình giúp đỡ?
- Điều này, ngươi đã từng nghe đến cái tên Hứa Đức Lạp chưa?
Do dự một chút, Vô Cực nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó nói một câu như vậy.
- Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp? Chuyện này có liên quan đến hắn?
Bạch Khởi hít một hơi lạnh. Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, đó tuyệt đối là sự tồn tại vô cùng kinh khủng, nghe nói có thể chống lại Chư Thần. Theo sự hiểu biết của Bạch Khởi, Hứa Đức Lạp còn là kẻ duy nhất may mắn sống sót của Cửu Đầu Long Tộc, một trong Ma thú Bát Đại Hoàng Tộc, thực lực mạnh đến mức kinh thiên động địa. Hắn có chín cái đầu, hơn nữa, phía sau lưng còn có hai cánh, có thể bay lượn, có thể bơi lội, trời sinh đã có khả năng khống chế Cửu Đại Nguyên Tố, hầu như đều bất tử, có năng lực tái sinh siêu cường. Thực lực quả là không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Hải Thần năm đó cũng không thể giết chết Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, chỉ có thể phong ấn hắn mà thôi. Nghe nói mãi mãi trấn áp dưới đáy biển, nhưng vẫn chưa thể giết chết hắn, có thể thấy sức mạnh của hắn mạnh mẽ như thế nào.
Chính bởi vì như vậy, Bạch Khởi sau khi nghe thấy cái tên Hứa Đức Lạp liền bất giác hít một hơi lạnh. Hứa Đức Lạp là kẻ khó mà đối phó, nếu có liên quan đến hắn, Bạch Khởi chắc chắn sẽ phải suy nghĩ một chút. Lục Tinh Đấu Thánh tuy mạnh mẽ nhưng có lẽ cũng không phải là đối thủ của Hứa Đức Lạp.
- Ừm. Không sai, năm đó Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp làm loạn đại hải, phụ thân ta, Hải Thần Poseidon vĩ đại, năm đó đã đích thân ra tay đánh bại tên Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp hung tàn này, sau đó trấn áp hắn trong một sơn cốc dưới đáy biển cách đây không xa. Có điều, gần đây phong ấn đã có chút lơi lỏng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai năm là hắn có thể phá phong ấn mà ra ngoài. Vì thế, trước lúc đó phải giết chết Hứa Đức Lạp, hoặc là lại phong ấn hắn một lần nữa, nếu không thế giới đáy biển e là sẽ gặp phải nguy nan. Mặc dù Hải Tộc cường thịnh, có hơn tỷ chiến sĩ, và có các loại Viễn Cổ Hải Thú giúp đỡ, đối phó với Hứa Đức Lạp tuy không dễ nhưng ít nhất có thể tự bảo vệ. Nhưng nếu như vậy sẽ buộc phải bị tổn thất nghiêm trọng. Là con trai của Hải Thần, ta có trách nhiệm đối phó với Hứa Đức Lạp. Có điều, với sức mạnh của ta sẽ không đủ để đối phó với Hứa Đức Lạp, nhưng nếu cộng thêm Bạch Khởi huynh đệ, hai người chúng ta hẳn là sẽ nắm chắc.
Con trai Hải Thần, Vô Cực nhìn Bạch Khởi một cái, thần sắc ngưng trọng nói.
Việc này là việc đại sự hàng đầu của thế giới đáy biển, hắn không thể không nghiêm túc, nếu Hứa Đức Lạp không bị tiêu diệt, e là thế giới đáy biển sẽ bị tàn phá nghiêm trọng.
- Hứa Đức Lạp phá phong ấn thoát ra tuy có chút nguy hại, nhưng kẻ gặp nguy hại hình như là Hải Tộc, không liên quan gì tới ta. Hắn quả thật không dễ đối phó. Dường như ta không có lý do gì để giúp ngươi đối phó với Hứa Đức Lạp. Hơn nữa ta không cho rằng ta là đối thủ của Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp trong truyền thuyết.
Bạch Khởi không phải là tên ngốc, chỉ vì mấy câu nói của đối phương mà ngu ngốc đi liều mạng, dây vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ dựa vào những thứ này, vào lời cái gã tóc màu xanh lam tự xưng là con của Hải Thần sao? Bạch Khởi không cảm thấy giúp đỡ con trai của Hải Thần trong truyền thuyết có lợi ích gì cho mình, nhiều nhất cũng chỉ là một việc vinh quang. Bạch Khởi không tín ngưỡng Chư Thần trong truyền thuyết, bọn họ dù thế nào cũng không liên quan đến mình.
- Điều này, lẽ nào Bạch Khởi huynh đệ không lo lắng đến mấy nghìn con người trên chiếc thuyền đó? Ngươi phải biết rằng bọn họ đang ở trong thành dưới đáy biển của ta, nếu ta ra lệnh một tiếng, e là bọn họ lập tức sẽ thân xác không còn.
Vô Cực thản nhiên cười nói, vẻ mặt thì tươi cười, nhưng trên thực tế lại đang uy hiếp Bạch Khởi.
Nhưng đáng tiếc là điều mà Bạch Khởi không muốn gặp nhất chính là điều này. Uy hiếp kẻ khác còn có thể, uy hiếp Bạch Khởi ư? Nằm mơ, hơn nữa, hắn uy hiếp Bạch Khởi rõ ràng là đã tìm nhầm thứ. Nếu thứ hắn tìm là Bạch Gia, hoặc là Linh Nhi, Bích Lợi Tư có lẽ còn có một chút khả năng, thế nhưng với mấy nghìn người không liên quan này muốn uy hiếp Bạch Khởi sao? E là nằm mơ.
- Hừ, những người đó? Muốn giết thì cứ giết đi. Muốn dùng cái đó để uy hiếp ta sao? Có lẽ ngươi đã tìm nhầm đối tượng rồi. Không sai, khi ở trên mặt biển, ta thực sự muốn giúp đỡ họ một tay. Có điều, Bạch Khởi ta cũng không phải là người vĩ đại. Vì bọn họ mà hy sinh bản thân? Nghĩ cũng không muốn nghĩ. Nói thiệt cho ngươi biết, Bạch Khởi ta cũng là người dãi nắng dầm mưa, người chết trong tay ta không biết bao nhiêu. Cái gọi là từ bất chưởng binh nghĩa bất chưởng tài, Bạch Khởi ta thân là Đại Nguyên Soái binh mã Đế Quốc, người chết đã thấy nhiều. Nếu bọn họ chết tại nơi này, cũng chỉ có thể nói là số mệnh bọn họ không tốt, lấy ra để uy hiếp ta e là không làm được, xin cáo từ.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi quay người muốn rời khỏi. Bây giờ tuy nơi này là đáy biển sâu, thực lực của Bạch Khởi ở đây có sự giảm sút, thậm chí thở ở nơi này cũng khó khăn, có điều, với thực lực của Bạch Khởi, muốn rời khỏi nơi này cũng không khó.
Thấy Bạch Khởi muốn đi, Vô Cực vừa rồi còn mang theo nụ cười tự tin, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi. Hắn vốn đã phiền muộn vì chuyện Hứa Đức Lạp, bất lực không nghĩ ra cách nào mới lên bờ đi dạo giải sầu, khó khăn lắm mới gặp được Bạch Khởi, một người có thể giúp đỡ mình. Đương nhiên có chút suy tư, ra lệnh cho những tên Viễn Cổ Hải Thú đó kéo Hải Long Hào, còn có cả mấy nghìn người bao gồm cả Bạch Khởi trên đó xuống đáy biển, hao tâm tổn sức là vì cái gì? Mấy nghìn người đó hắn muốn đưa tới đây có tác dụng gì? Chẳng qua chỉ là hy vọng Bạch Khởi giúp đỡ mình mà thôi, nhưng bây giờ thấy Bạch Khởi không chịu phục, hơn nữa, nhìn bộ dạng lại đang rất tức giận, nói xong đã rời khỏi, hắn đương nhiên lo lắng rồi.
- Đừng nóng vội, Bạch Khởi huynh đệ, coi như ta không đúng, vừa rồi ta cũng không có ý uy hiếp huynh, chỉ là đùa một chút mà thôi. Đừng nóng giận, chuyện này chúng ta có thể thương lượng mà, nếu huynh chịu giúp, Hải Tộc tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh!
Vô Cực vội vàng nói. Bạch Khởi chính là người duy nhất có thể giúp hắn mà hắn biết bây giờ, nếu không tóm được Bạch Khởi, hắn quả thực không còn cách nào.
Đương nhiên có lẽ vẫn còn một người, có điều người đó hắn không mời được, bản thân chưa có bản lĩnh để uy hiếp người đó. Nếu đổi lại là cha của mình thì vẫn còn tương đương, nhưng mình vẫn là ở đâu mát thì ở đó sẽ tốt hơn. Mình không phải là đối thủ của người đó, chọc giận người đó, không chừng sẽ khiến cho mình bị chém vụn thành từng mảnh.
- Sẽ không bạc đãi ta? Ha ha, để cho ta nói thẳng, điều mà vừa rồi các hạ đã làm rất khó khiến cho ta tin tưởng các hạ.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.