Phân Hội Trưởng cũng lập tức nói lời khuyên bảo, những người thân thiết trong đó đều có thể nhìn ra.
Nhưng đáng tiếc là lời nói của hai người lại không thể làm suy nghĩ của Lãnh Tình thay đổi. Sau khi Lãnh Tình nghe thấy lời này sắc mặt vẫn không thay đổi, phảng phất giống như không để ý đến lời nói của hai người, chỉ liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sắc mặt vẫn lạnh lùng như vậy, ngữ khí tràn đầy sự kiên định nói:
- Không... Mặc dù ta biết ta có thể không phải là đối thủ của ngươi nhưng ta vẫn muốn khiêu chiến với ngươi, muốn trở thành kẻ mạnh không thể sợ hãi, không thể lui bước, chỉ có không ngừng khiêu chiến với cường giả mới có thể có được tiến bộ, đây là lời sư phụ ta nói với ta.
Lời nói này khiến nụ cười trên mặt Bạch Khởi càng thêm rõ nét, liếc nhìn đánh giá tiểu cô nương trước mặt mình, lộ rõ vẻ hài hước nói:
- Ngươi có một sư phụ tốt, nhưng sư phụ ngươi lẽ nào không nói với ngươi, cho dù là khiêu chiến với kẻ mạnh cũng phải chọn người sao? Chứ không phải ngươi có thể khiêu chiến với tất cả mọi người...
Lời nói này khiến sắc mặt của Lãnh Tình biến đổi, trở nên khó coi. Đại khái đối với nàng mà nói, Bạch Khởi rõ ràng biểu lộ ý khinh thường nàng, điều này khiến tính cách phải mạnh hơn của Lãnh Tình ít nhiều có chút không chấp nhận được. Lạnh lùng liếc nhìn Bạch Khởi, sau đó cầm lấy trường kiếm trong tay mình nhắm thẳng về phía Bạch Khởi lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhiều nữa, động thủ đi.
Nói xong không đợi Bạch Khởi phản ứng giống như một mũi tên nhọn, phi như bay nhằm thẳng về Bạch Khởi. Đối với việc này Bạch Khởi chỉ cười nhàn nhạt, vung tay lên, một luồng gió mạnh đã thổi bay trường kiếm trong tay Lãnh Tình xa mấy thước rơi xuống đất, sau khi cắm xuống rồi không chịu được bắt đầu lắc lư. Nhưng mặc dù Bạch Khởi vẫn thực hiện lại động tác đối phó với Bân Tát Lý vừa rồi, nhưng không nặng tay, ít nhiều cũng có chút thương hoa tiếc ngọc. Mặc dù kiếm của Lãnh Tình bị đánh bay đi, nhưng người vẫn không mảy may bị chút thương tổn nào, chỉ là lùi về sau mấy bước.
Tình cảnh như vậy khiến Lãnh Tình ngơ ngẩn cả người, ngây ngô nhìn Bạch Khởi, vẻ mặt như không dám tin. Nàng không tin bản thân mình lại bại như vậy, bại một cách sạch sẽ không chút ướt át bẩn thỉu như vậy. Điều này khiến Lãnh Tình ít nhiều không chấp nhận được, ngơ ngẩn đứng đó, nhìn trường kiếm không ngừng hoảng động trên mặt đất, thì thào tự nói:
- Chuyện này... Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Trong lòng Lãnh Tình tự biết bản thân mình không bằng Bạch Khởi, nhưng dù sao đều còn trẻ tuổi, khoảng cách lẽ ra không nên quá lớn. Cho dù là không bằng Bạch Khởi nhưng ít nhất có thể duy trì một chút nhưng không ngờ kết quả lại không có gì khác biệt với Bân Tát Lý, hầu như không có năng lực phản kháng đã bị đánh bại rồi, bị đánh bại một cách đơn giản như vậy. Từ đầu đến đuôi thậm chí ngay cả y phục của đối phương cũng chưa đụng vào, kết quả như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của Lãnh Tình, khiến nàng trong lúc này không cách nào chấp nhận.
Liếc nhìn Lãnh Tình đang ở trước mặt, Bạch Khởi khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, hắn biết thiên tài mỹ nữ này sợ là cần phải có một khoảng thời gian mới có thể hồi phục lại được. Nếu nàng có thể thoát ra khỏi bóng ma của mình nhất định sẽ có được thành tích tốt hơn, nếu nàng không thể sợ là suốt đời này sẽ dừng lại ở đây, vĩnh viễn chìm đắm trong bóng ma của mình không có cách nào thoát ra được.
Mặc dù đây không phải là kết quả mà Bạch Khởi muốn thấy, nhưng không còn cách nào, người động thủ không phải là Bạch Khởi mà chính là nàng, nàng đã động thủ, không thể bắt Bạch Khởi đứng ở đó chịu đòn. Bạch Khởi không phải là người như vậy, cho dù đối phương là một cô gái hơn nữa là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng Bạch Khởi cũng không thể đứng ở đó đợi trường kiếm của đối phương đâm về hướng mình, để mình chảy máu.
Đạo lý như vậy hai đại lão của Đấu Giả Công Hội cũng rất hiểu, liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười đau khổ một tiếng. Kết quả này không phải là kết quả mà bọn họ muốn thấy nhưng đối diện với kết quả như vậy bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự thật này. Ai kêu người ở trước mặt bọn họ là Bạch Khởi chứ, là người mà bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống đối, ngay cả bản thân bọn họ cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, huống hồ là cô gái nhỏ kia?
Bọn họ rất muốn giúp đỡ, nhưng đáng tiếc trong lòng mong muốn nhưng không đủ lực cũng không thể có cách nào.
- Ồ... Ngươi cũng khá lắm, chí ít trong những người trẻ tuổi cũng rất giỏi rồi, nhưng khoảng cách giữa ta và ngươi quá xa, vẫn nên đừng so sánh với ta thì tốt hơn. Ta là một dị số, thực lực của ta thật sự không tưởng tượng nổi. Ngươi cứ coi như chúng ta từ trước đến nay chưa từng tỷ thí qua thì tốt hơn.
Bạch Khởi cũng muốn giúp đối phương một chút, lấy lại cho đối phương chút thể diện nhưng đáng tiếc cả người Lãnh Tình vẫn đang chìm trong sự chấn động, không nói câu nào, thậm chí lời nói của Bạch Khởi nàng cũng không nghe thấy, cả người chỉ nhìn trường kiếm đang không ngừng hoảng động.
Đối với chuyện này Bạch Khởi chỉ cười bất đắc dĩ, dành cho hai người phía sau mình nụ cười xin lỗi, sau đó xoay người rời đi. Khi hắn vừa tới cửa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền xoay đầu lại, nhìn gã thanh niên đầu bóng loáng ngốc nghếch đứng ở đó cao giọng nói:
- Có câu này ta quên chưa nói. Ta... Căn bản không cần sự công nhận của các ngươi!
Nói xong cũng không đợi câu trả lời xoay người rời đi, sau khi Bạch Khởi bước ra khỏi Diễn võ trường cứ theo hướng Vương phủ của mình mà đi. Nếu đã rời khỏi, phải tới Trung Ương Đại Lục trước, đương nhiên có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, ví dụ như sắp xếp triều chính, sắp xếp chiến sự phương Bắc, sắp xếp chuyện đột phá... Đều cần Bạch Khởi tới quyết định. Ngoại trừ hắn ra thật sự không có ai có bản lĩnh và quyền lực để quyết định những chuyện này cho nên Bạch Khởi sốt ruột quay về xử lý hết những chuyện này. Ngoài ra hắn còn phải chuẩn bị một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn có chuyện ăn uống. Dù sao Trung Ương Đại Lục xa như vậy muốn tới đó cũng phải mất thời gian mấy tháng, Bạch Khởi vẫn muốn chuẩn bị nhiều một chút, dù sao khó tránh khỏi không hợp với thủy thổ ở đó hoặc là có thứ gì Bạch Khởi muốn ăn mà không ăn được, có thể khó chịu vì vậy vẫn nên chuẩn bị một chút. Dù sao có không gian lớn vô hạn như Cửu U, Bạch Khởi muốn mang theo cái gì mà chẳng được, cho dù là muốn mang toàn bộ Thành Hoa Hồng vào đó, chỉ cần là Bạch Khởi muốn thì cũng không phải là không thể làm được. Đương nhiêu nếu Bạch Khởi làm như vậy sợ là phải trả cho Cửu U không ít Giao Dịch Điểm mới được...
Còn ở trong Diễn võ trường, hai đại lão của Đấu Giả Công Hội nhìn nhau thở dài, chán ghét nhìn thoáng qua Bân Tát Lý rồi lại nhìn sang Lãnh Tình ở bên cạnh, lão già điên rút trường kiếm trên đất lên, sau đó giao lại vào tay của Lãnh Tình, thở dài rồi nói:
- Thất bại trong tay hắn, ngươi không phải là bại. Hắn là một dị số... Thất bại của ngươi không đáng hổ thẹn, ngươi cũng không nên chán ngán thất vọng quá.
- Đại nhân... Ta thật sự kém cỏi vậy sao? Ở trước mặt hắn mà ngay cả một chiêu cũng không xuất ra được?
Trong không gian trống trải của Diễn võ trường chỉ có Lãnh Tình và hai lão đại của Đấu Giả Công Hội, những người khác đều đã đi cả rồi. Hôm nay bọn chúng đã chịu quá nhiều chấn động cần phải đi tiêu hóa một chút, cho nên khi lão già điên mở miệng đều đã rời đi.
- Ồ... Kém cỏi? Không... Ngươi không hề kém cỏi... Chỉ là đối thủ của ngươi quá lợi hại mà thôi. Trong đám bạn cùng tuổi với ngươi, ngươi là một thiên tài thật sự, hầu như không có ai có thể so sánh với ngươi, ngoại trừ Độc Cô Chiến Thiên được gọi là Thần Quỷ Chớ Gần năm đó, ngoài ra ngươi là người có tư chất cao nhất mà ta từng gặp.
Phân Hội Trưởng an ủi Lãnh Tình.
- Vậy... Tại sao ta vẫn bại bởi hắn?
Lãnh Tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
Đối với chuyện này lão già điên và Phân Hội Trưởng đưa mắt nhìn nhau cười đau khổ, cuối cùng lão già điên cũng nói:
- Đừng nói là ngươi, cho dù là ta và Phân Hội Trưởng có hợp lại cùng một chỗ ra tay với hắn, thì sợ là kết quả cũng không khác ngươi là bao nhiêu. Cho nên... Ngươi không cần phải nổi giận, hắn là một người vô cùng đặc biệt, là một sự tồn tại đặc biệt.
- Vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Ngay cả hai người cũng không phải là đối thủ của hắn sao? Hắn... Rút cục lợi hại đến vậy sao?
Lãnh Tình nghe xong lời này thần sắc đã khôi phục lại vẻ linh động, nhìn về hướng cánh cửa mà Bạch Khởi biến mất, trong nhãn thần lóe lên một tia sáng đầy phức tạp, thì thào tự nói.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.