"A, Ít nhất, việc này phải được thông qua sự bàn bạc của nghị sự đường trong gia tộc, phải thông qua quyết định chung của hội trưởng lão và tộc trưởng, sau khi tìm hiểu rõ tình hình mới có thể đưa ra quyết định, ngài thấy có phải không? Đại trưởng lão..." Bạch Thanh Vân nói như vậy bằng một giọng điệu kỳ quái với Bạch Hải Lam đang đứng trước mặt, trong giọng nói ẩn hàm một điều gì đó, có lẽ chỉ có hai người mới biết.
"Được……Ta sẽ cùng thương nghị với ngươi……" Bạch Hải Lam nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, ông ta đã hiểu ý của Bạch Thanh Vân, ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt âm trầm nói như vậy, lúc nói đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "Thương nghị", sau khi nói xong, Bạch Hải Lam rời khỏi trước, còn Bạch Thanh Vân theo sát sau đó.
Hai người đó đã đi làm gì, Bạch Khởi không biết, tất cả mọi người đều không biết, có điều trong lòng Bạch Khởi đã có một chút suy đoán, có lẽ hai người họ đã đi làm một sự trao đổi gì đó bí mật, mà điều kiện trao đổi rất đơn giản, đó chính là cái mạng của hắn, Bạch Thanh Vân không hề để ý đến sự sống chết của hắn, còn Bạch Hải Lam lại muốn cái đầu của hắn, hai người chẳng qua chỉ giống như thương nhân đi mặc cả mà thôi, nghĩ đến đây trong lòng Bạch Khởi dấy nên một nỗi bi ai.
Ngoài bi thương ra, trong lòng Bạch Khởi còn có một cổ lửa giận, Bạch Khởi với cơn lửa giận ngập trời trong khi bị mọi người trong gia tộc đưa đến nghị sự đường, trong lòng không ngừng gào thét: " Nếu như ta có lực lượng......nếu như ta có lực lượng thì tốt biết mấy! Nếu như ta có sức mạnh, bọn chúng làm sao dám đối xử với ta như vậy sao? Nếu như ta có sức mạnh, ta có thể phản kháng hết mình, nếu như ta có sức mạnh, ai có thể làm gì được ta chứ?"
Trong lòng Bạch Khởi không ngừng gào thét, hắn chưa từng khát vọng có được sức mạnh như hôm nay, đúng vậy, bây giờ Bạch Khởi vô cùng khát vọng có được sức mạnh, bởi vì trong lúc này Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy nếu như bản thân có sức mạnh khiến cho kẻ khác kinh sợ, thì đó chính là một việc vô cùng tốt đẹp? Nhưng đáng tiếc đây chỉ là một mộng tưởng, một ước mơ mà thôi.…
Tình hình hiện nay như cá nằm trên thớt, Bạch Khởi chỉ có thể mặc cho người ta chà đạp mà không có chút sức lực phản kháng, chỉ có thể bị mấy người hộ vệ cấp đấu sĩ của gia tộc kẹp ở giữa mà không có chút khả năng phản kháng để đi tới nghị sự đường của gia tộc.
Bạch Khởi đứng ở trung tâm nghị sự đường của gia tộc, lặng lẽ đứng ở đó, vết máu trên mặt đã khô, Bạch Khởi đứng ở đó dưới sự giám sát của mấy người hộ vệ, không chút nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm nhìn những thứ trước mặt, nhìn đại sảnh tràn ngập mùi mục nát, hắn bây giờ chỉ có thể đứng ở đó, chờ đợi người khác quyết định số phận của chính mình mà không có cách nào phản kháng, chỉ có thể đứng ở đó lặng lẽ chờ đợi.
Sau một lát, khoảng mười vị trưởng lão và nghi trượng của gia tộc lần lượt từ ngoài bước vào, sau đó vào chỗ ngồi của mình, mỗi người ngồi đó giống như lão tăng nhập định, không cần phải nhiều lời nữa, cũng có số ít kẻ đứng đó chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán cái gì đó, còn có một vài người dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Bạch Khởi, đồng thời trong ánh mắt đó còn có vẻ thương hại khiến cho tâm trạng Bạch Khởi càng thêm trầm xuống.
"Ôi……Bạch Khởi thiếu gia, lần này……lão nô sẽ cố gắng giúp người một tay…. nhưng nghe nói đại trưởng lão và gia chủ đã có sự trao đổi, người chết, Cảnh Long thiếu gia sẽ kế thừa vị trí gia chủ, Cảnh Thăng thiếu gia sẽ kế thừa tước vị của Kình Thiên lão gia……E rằng tôi…." Một giọng nói già nua đang vang lên bên tai Bạch Khởi, một nghi trượng gia tộc mặc áo màu xám đi đến, khoảng chừng trên dưới tám mươi tuổi, đi đến bên cạnh Bạch Khởi thấp giọng nói vậy, nhưng nói được một nửa đã không nói thêm gì nữa, có lẽ cho rằng nói những điều này với một tên ngốc thật là thừa.
Nhưng ông ta không biết những câu nói ngắn gọn của ông ta lại gợi lên trong lòng Bạch Khởi một cổ chấn động, tuy biết rằng Bạch Thanh Vân và Bạch Hải Lam đang có những thủ đoạn bí mật, một chút giao dịch đê tiện, nhưng lại không ngờ rằng sự trao đổi lại như vậy, lại là cái chết của chính hắn, sau đó để cho con trai của Bạch Thanh Vân kế thừa tước vị của cha hắn, thứ lẽ ra vốn thuộc về hắn.
Còn về việc ăn nói thế nào với cha hắn thì cũng chẳng khó khăn gì, bản thân không may bị chết, Bạch gia có thể dùng rất nhiều phương pháp để làm ra quyết định như vậy, thậm chí sau khi giết chết hắn, nói như vậy với cha hắn, e rằng ông ấy cũng không biết, dù sao muốn giết chết một tên ngốc mà không để người ta biết thực sự có rất nhiều cách, đặc biệt là trong Bạch gia, sau khi hai người phối hợp, có thể một tay che cả bầu trời
Lúc này Bạch Khởi phẫn nộ, hắn oán hận, hắn muốn phản kháng, bất quá hắn biết rằng bản thân không thể, bởi vì làm vậy hắn chỉ chết nhanh hơn mà thôi….
" Ha ha ha ~~" một trận cười sang sảng từ bên ngoài truyền đến, Bạch thanh Vân vẻ mặt tươi cười và Bạch Hải Lam, khuôn mặt âm trầm với nụ cười nhạt và ánh mắt tàn nhẫn cùng bước ra khỏi phòng, nhìn dáng dấp hai người sợ rằng đã có một cuộc giao dịch mờ ám, bây giờ bước ra chính là để đối phó với Bạch Khởi.
Nhìn ánh mắt hai người, nhìn sắc mặt các vị trưởng lão và nghi trượng xung quanh, Bạch Khởi biết số phận của mình dường như đã được người ta quyết định rồi, mà bản thân lại không có chút sức lực phản kháng, sự thèm khát của Bạch Khởi lúc này với sức mạnh có thể nói là lên tới tột đỉnh, Bạch Khởi thề với trời…… " Nếu như Bạch Khởi ta lần này không chết, ta nhất định sẽ dùng hết sức mạnh mình có để leo lên đỉnh của thế giới này, ta không muốn để số phận của mình nằm trong tay người khác nữa."
"Bạch Khởi…… Ngươi biết tội chưa?" Bạch Thanh Vân và Bạch Hải Lam cùng ngồi trên hai chiếc ghế gỗ đỏ dài ở chính giữa Bạch Gia nghị sự đường, sau đó thấy Bạch Thanh Vân đang ngối ở đó không còn giữ vẻ mặt tươi cười, vẻ mặt âm trầm nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt thấp giọng quát, cùng lúc đó, Bạch Hải Lam đang ngồi đó uống trà, trên khóe miệng cười nhạt, tàn nhẫn nhìn Bạch Khởi, phảng phất như đang nhìn một người chết.
Đối với việc này, Bạch Khởi không nói lời nào, cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, hai mắt nhìn chăm chú nhìn hai người đứng trước mặt, hai người này dường như có quan hệ huyết thống với mình, trong lòng hận là không thể lập tức giết chết hai người bọn họ, đương nhiên trước tiên Bạch Khởi phải có năng lực này mới được.
Thấy Bạch Khởi không nói gì, dường như Bạch Thanh Vân ý thức được, bản thân giống như đang cùng với một thằng ngốc tranh chấp, hỏi những điều này với một kẻ ngu dường như là quá dư thừa, bối rối cười một chút, sau đó Bạch Thanh Vân không còn cười nữa, vẻ mặt xám xịt ngồi ở vị trí trung gian vừa đập bàn, quát lớn: " Người đâu……Bạch Khởi dám giết đồng tộc, tội không thể tha, xử theo gia pháp, loạn côn đánh chết!"
Nói xong nhìn một vòng người chung quanh, sau đó thấp giọng nói: " Các vị, Bạch Khởi phải bị trừng phạt đúng tội, có điều đợi Kình Thiên đường đệ trở về, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ trong lòng các vị cũng nên có chừng mực! Người nhà các vị có lẽ đều ở Liễu Thành, các vị không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho người nhà a…….!"
Âm thanh không lớn nhưng lại rất có sức chấn nhiếp, khiến cho tất cả mọi người lần lượt ngậm miệng lại gật đầu lia lịa, ngay cả lão già kia, người vừa nói sẽ giúp Bạch Khởi một tay cũng như vậy, vừa nhấc người lên chưa kịp đứng dậy lại chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, bất đắc dĩ liếc nhìn Bạch Khởi, ánh mắt lộ vẻ bất lực, ông ấy có thể không lo cho mình nhưng không thể không lo cho gia quyến……