"Ồ? Chuyện gì vậy?" Bạch Kình Thiên nghe xong đầu tiên là sững người, lập tức cau mày nhìn Tác Luân ở phía xa, có chút kinh ngạc hỏi, dường như vị quân đoàn trưởng bận trăm công nghìn việc này không hề biết con trai mình đã gặp những chuyện bị thích sát trên đường đi.
"Không có gì…Chỉ là trên đường đi, chúng con gặp phải một đám sát thủ, chúng tập kích chúng con, đồng thời đã giết chết một bộc nhân và hai mươi hộ vệ trung thành của con, đương nhiên, cuối cùng chúng con đã chiến thắng, sau đó giết chết chúng bọn, tuy nhiên… chúng con không thể do thám được chúng có thân phận gì, nhưng con lại phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa, đó chính là ngực của những người này đều có một đồ án vẽ hình kiếm thuẫn, bởi vậy con hỏi đội trưởng Tác Luân, nhưng đáng tiếc hắn lại không thể cho con một câu trả lời chính xác, hắn chỉ nói với con…Có lẽ cha biết chuyện này….Cho nên con mới muốn hỏi phụ thân người…" Bạch Khởi mang theo một nụ cười ấm áp, đứng ở đó chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra, khiến cho Tác Luân ở bên cạnh có chút gượng gạo, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ngày càng u ám của Bạch Kình Thiên.
"Lẽ nào lại như vậy! Khốn kiếp… Đúng là khốn kiếp! Con trai ta, con yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho con một lời giải thích! Con cứ giao cho ta được rồi!" Bạch Kình Thiên đợi sau khi Bạch Khởi vừa dứt lời đã không còn vui vẻ nữa, lập tức nổi trận lôi đình, nếu không phải là con trai yêu quý của mình vẫn đang đứng trước mặt, e rằng Bạch Kình Thiên sớm đã muốn đạp bàn rút đao chém người rồi, cho dù là như vậy, nhưng sát khí không chút che giấu của hắn lại khiến Bạch Khởi bất giác cảm thấy toàn thân mình dường như đông cứng.
"Ai da, lão gia à, đây chính là Bạch Khởi sao, ha ha, con trai lớn của ta, ta nhớ con chết đi được, mau đến đây mẫu thân xem nào…" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang câu chuyện của hai người, một nữ nhân trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo vô cùng quyến rũ bước tới, lúc nói xong đã bước tới bên cạnh hai người Bạch Kình Thiên và Bạch Khởi.
Nữ nhân này, giọng nói tuy quyến rũ, hơn nữa cử chỉ lại tạo ra một cảm giác khiến người khác bị mê hoặc, nhưng lại bộc lộ ra một thứ khí chất cao quý thanh nhã, từ cử chỉ bước đi cũng có thể nhận ra, nữ nhân trước mặt đã được tiếp nhận giáo dục quý tộc nghiêm khắc, hơn nữa, xuất thân chắc chắn cũng không hề thấp kém.
Nữ nhân đó rõ ràng bước từ phía sau đến, hơn nữa bên cạnh nàng còn có một hài tử mập mạp khoảng bảy, tám tuổi, bộ sa y màu hồng nhạt lại càng tôn thêm vẻ đẹp trên thân hình của nàng, nhưng người xung quanh lại không ai dám nhìn thẳng vào.
Nói thật thì, tuy giọng nói có chút quyến rũ, nhưng lại tràn đầy sự thân thiết, làn da trắng ngần, mái tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh lam trong vắt, khiến người ta có một cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng, nếu đây là ngày thường, Bạch Khởi gặp nữ nhân này trên đường, tin rằng sẽ không cự tuyệt nói chuyện vài câu với nàng, nhưng lời của nàng lại khiến Bạch Khởi nhíu chặt mày lại, có chút mất hứng nhìn nữ nhân ấy, sự không vui vẫn ẩn hiện giữa hai hàng chân mày.
Còn khi nghe thấy giọng nữ nhân này, Bạch Kình thiên vốn đang tức giận thì nay khuôn mặt lại càng nhăn nhó, quay đầu nhìn nữ nhân một cái, nhãn thần hiện lộ vẻ phức tạp, có điều tuy ông đã cật lực che giấu, nhưng Bạch Khởi vẫn có thể nhìn thấy tia phẫn nộ từ trong đó, tuy không hiểu cơn tức giận của Bạch Kình Thiên từ đâu mà đến, nhưng biểu hiện của Bạch Kình Thiên như vậy khiến Bạch Khởi có chút hồ đồ, chuyện mình bị thích sát lúc trước chẳng lẽ có chút liên quan đến nữ nhân này…
"Khục khuc…Con trai… Đây là…" Mặc cho Bạch Kình Thiên không vui thế nào, nhưng rõ ràng ông không hề có sự chuẩn bị nào trong đầu cho chuyện này, cũng không chuẩn bị cho Bạch Khởi biết những gì, vẻ tức giận chỉ là tạm thời, chốc lát đã biến mất, xoay người vỗ vai Bạch Khởi, ho hai tiếng, chuẩn bị giới thiệu cho Bạch Khởi biết nữ nhân bên cạnh…
Nhưng không đợi Bạch Kình Thiên nói hết, nữ nhân bên cạnh đã cướp lời, mỉm cười nhìn Sở Thiên rồi dùng giọng nói yêu kiều của mình nói: "Ta là kế mẫu của con, bá tước phu nhân hiện nay - Mã Tháp Sa Đỗ Tân, đương nhiên con có thể gọi ta là mẫu thân… "con trai" của ta…"
Khi nói đến hai chữ "con trai", Mã Tháp Sa nhấn mạnh vào hai âm tiết đó, khiến người nghe vô cùng nhói tai, không chỉ riêng Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên bên cạnh sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Ồ. Vậy sao? "Mẫu thân" của ta…Ha ha." Bạch Khởi nghe xong, thần sắc có chút không thoải mái, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó đã biến thành một vẻ mặt tươi cười cao thâm khó đoán. Lãnh đạm nói, cũng nhấn mạnh vào hai chữ "mẫu thân".
Hiển nhiên hai người lần đầu tiên gặp mặt đã phát ra những tia lửa nhỏ. Đối thoại giữa hai người cũng tràn ngập mùi vị thuốc súng. Bạch Kình Thiên đứng bên cạnh, sắc mặt lại có chút gượng gạo, Còn những nô bộc bên cạnh thì càng cố cúi thấp đầu. Dù gì tranh đấu giữa thiếu gia và phu nhân cũng không phải là chuyện mà hạ nhân bọn họ có thể quản được…
"Ha ha…Lão gia. Bạch Khởi hài tử này vừa về nhà đã đấu khẩu với ta rồi. Quả thực là thú vị. Ha ha...Được rồi, con của ta…Chúng ta đừng ở đây cãi nữa. Ta biết con rất lạ lẫm khi thấy ta, Có lẽ là chưa hiểu ta. Thậm chí theo hiểu biết của ta với phụ thân con. E rằng con vẫn không biết sự tồn tại của ta. Nhưng những thứ này không quan trọng. Bởi vì con sau này sẽ hiểu… Đến đây, con trai. Nửa tháng nay con đã mệt lắm rồi… Ta đã dặn nhà bếp làm các món ngon để đợi con…" Bỗng nhiên Mã Tháp Sa thay đổi một trăm tám mươi độ, nắm lấy tay Bạch Kình Thiên sau đó khuôn mặt cười rạng rỡ nói với Bạch Khởi. Lập tức vào vai một bà mẹ hiền từ thánh thiện. Sự chuyển biến đột ngột kỳ lạ này khiến Bạch Khởi cảm thấy có chút khó tiếp thu. Cũng không hiếu chuyện của Mã Tháp Sa là thế nào.
Rốt cuộc là tính cách người phụ nữ này như vậy hay là vì một nguyên nhân đặc biệt nào khác mới thay đổi như vậy. Bạch Khởi không hề biết gì về chuyện này. Thứ hắn biết chỉ có một chuyện. Một chuyện đến từ đáy lòng mình… Đó chính là người nữ nhân trước mặt này… Không dễ dây vào… Vô cùng khó nhằn… Bản thân cũng phải cố gắng cẩn thận mới được.
Dù gì mình cũng là người mới đến. Ở đây ngay cả một người để Bạch Khởi tín nhiệm cũng không có. Cho nên Bạch Khởi không thể không hết sức cẩn thận. Tuy nói Bạch Khởi đã có thực lực nhất tinh đại đấu sư. Hơn nữa đang ở giới hạn đột phá. Lập tức sẽ thành một nhị tinh đại đấu sư. Nhưng ở vương đô này cao thủ như mây, một nhị tinh đại đấu sư nhỏ nhoi đích thực không thể coi là nhân vật gì. Tuy không nói là nhiều vô số. Nhưng ít nhất trong mỗi gia đình quý tộc của vương đô này đều có một hai người. Còn về những quý tộc lâu đời đã thâm căn cố đế ở đây…sợ rằng cao thủ đấu linh cấp cũng không phải chỉ có một người…. Một đại đấu sư nhỏ bé thì tính là gì?
Một đại đấu sư có thể ở Liễu thành xưng vương xưng bá. Nhưng ở trong vương đô này thì ngay nghĩ cũng không dám nghĩ. Muốn giết một đại đấu sư không phải là chuyện khó khăn gì. Cho nên Bạch Khởi không thể không cẩn thận trong ứng xử với mọi người.