Ngay trong lúc Bạch Khởi không biết nói gì, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh chấn động…." Tránh ra……. Tránh ra hết cho ta, các ngươi dám cản ta, chẳng lẽ các ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không tránh ra, ta sẽ kêu mẹ ta giết hết các ngươi"
Âm thanh này có chút non nớt nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, nghe thấy âm thanh đó, Bạch Khởi bất giác cau mày, hắn đã nghe ra là ai rồi, Ngoài đệ đệ "Bảo bối" Bạch Tiêu Sái, e rằng không còn người nào khác…..
"Thằng tiểu tử tới đây lúc này cũng không biết vì cái gì? Ai, chắc là không có ý gì tốt…… Nhưng hắn không đụng đến ta là được, đụng đến ta, ta sẽ khiến cho ngươi không có kết cục tốt." Bạch Khởi nghe xong những lời này trong lòng âm thầm nghĩ.
Nghĩ xong, Bạch Khởi đứng lên, nhìn thoáng qua Tiểu Lan đang cung kình quỳ dưới đất nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng đứng dậy đi……"
"Vâng" Trong lúc Tiểu Lan trả lời, đồng thời vừa đứng dậy thì nghe "Bình" một tiếng. Cánh cửa cứng của Bạch Khởi đã bị người ta đẩy ra, Bạch Tiêu Sái dẫn theo mấy người cao lớn thô kệch, xem ra đều là những người hầu biết võ đi vào, những người hầu bên cạnh Bạch Khởi khúm núm né sang một bên, không dám theo vào, chỉ có thể đứng xa xa xem tình hình trước mắt
Vị nhị thiếu gia này, họ không dám đắc tội, không dám nói thêm nửa lời, nếu không thủ đoạn của nhị thiếu gia sẽ rất tàn nhẫn, đừng xem hắn tuổi còn nhỏ mà khinh thường, trị tội ai, sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết, bọn người hầu của Bạch Gia vô cùng kính nể, lo sợ thân phận, lúc này tuy rằng họ muốn ngăn cản, muốn ngăn Bạch Tiêu Sái, nhưng đáng tiếc là, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi , không ai dám đứng ra cản bước Bạch Tiêu Sái, chỉ có thể để hắn dẫn theo mấy tên ác nô đi vào.
Những người hầu ở đây đều không trung thành mấy đối với Bạch Khởi, dù sao họ cũng mới được sắp xếp qua đây, hồi trước vốn không quen biết Bạch Khởi, cho nên không có ai chịu vì một đại thiếu gia không chút quyền lực ở Bạch gia mà liều mạng, vì hắn mà đắc tội nhị thiếu gia, dù sao đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng không giống nhau, đại thiếu gia ở Bạch gia Liễu Thành cho dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là Bạch gia Liễu Thành, Bạch gia Vương Đô không phải là thiên hạ của hắn, mọi thứ ở phủ Bá Tước đều là do Mã Tháp Sa phu nhân chưởng quản, và nhị thiếu gia là con một của nàng, trong thời khắc này ai dám đứng ra? Đúng là không muốn sống nữa.
Cũng không phải không có người nghĩ qua việc báo chuyện này cho Bạch Kình Thiên, sau đó họ lại từ bỏ ý nghĩ này, những người có mặt ở đây không phải là ngốc, họ hiểu rõ, chuyện giữa đại thiếu gia và nhị thiếu gia không đến lượt họ xen vào, nếu mình xen mồm bẩm báo lão gia, chuyện này đương nhiên có thể dẹp yên, nhưng kết cục bi thảm đang chờ đợi bọn họ, không có ai đồng ý vì một đại thiếu gia mới gặp mặt mà đi đắc tội nhị thiếu gia ngang ngược ở Bạch Gia, dù sao mọi người cũng đều ích kỷ…….
"Bạch Khởi, ngươi xem hôm nay ta đến là có ý gì, tên hỗn đãn nhà ngươi dám chạm vào đầu của bổn thiếu gia, ngươi biết không? Ta rất tức giận, rất là tức giận, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Sau khi Bạch Tiêu Sái dẫn theo mấy tên ác nô đi vào, chỉ vào Bạch Khởi lớn tiếng nói, bày ra một bộ dáng du côn, toàn bộ đều là lưu manh, nào có nửa phần khí chất thiếu gia quý tộc? Có thể thấy, người này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng làm những chuyện thành thục như vậy tuyệt đối không phải một, hai lần.
"Ngươi rất tức giận? Hậu quả nghiêm trọng? A a….. Vậy ngươi nói phải làm thế nào?" Bạch Khởi xem tình hình trước mắt trái lại nở một nụ cười, trong lòng không có tính toán với tên mập nhỏ tuổi có lỗ mũi trái tỏi này, chỉ là đột nhiên muốn dạy dỗ hắn. Bởi vì Bạch Khởi phát hiện bộ dáng kia rất có ý tứ.
"Làm sao bây giờ? Ngươi là heo a, đương nhiên phải bồi thường cho ta rồi, được rồi, không nói những lời vô bổ nữa, nếu ngươi không bồi thường cho ta, không để bổn thiếu gia đây vừa lòng, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ…" Nụ cười của Bạch Khởi khiến Bạch Tiêu Sái rất bất mãn nói, trong lúc nói chuyện với Bạch Khởi còn khoa tay múa chân giơ ra nắm đấm.
Nhưng khi khoa tay múa chân thì chợt cảm thấy nắm đấm của mình không đủ uy lực đối với Bạch Khởi. Liền chỉ những người hầu to lớn thô kệch đi phía sau mình, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào bọn chúng nói: "Thấy không……. Đây đều là thuộc hạ của ta, nếu ngươi không khiến ta vừa lòng, ta đảm bảo bọn chúng sẽ tẩn cho ngươi một trận đến khi ngươi quỳ xuống xin tha mạng mới thôi……"
"Vậy ngươi muốn bồi thường như thế nào?" Bạch Khởi nghe xong những điều này vốn không để ý đến Bạch Tiêu Sái nữa, thuận tiện tìm một chỗ để ngồi, sau đó cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, liếc mắt nhìn thoáng qua những người hầu phía sau Bạch Tiêu Sái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Quả thực là đáng khinh thường, vừa nãy Bạch Khởi nhìn thoáng qua những người bên cạnh Bạch Tiêu Sái, mấy tên người hầu tuy rằng ai đấy đều cao lớn vạm vỡ nhưng chỉ là cấp đấu sĩ, lợi hại nhất cũng chẳng qua chỉ là tam tinh đấu sĩ.Những ngươi như vậy Bạch Khởi vốn không để mắt tới, dừng tưởng rằng bọn họ có năm sáu người, Bạch Khởi muốn đối phó bọn chúng cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
Bọn họ trong mắt Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một đống rác, một đống hình người mà thôi.
"Bồi thường cái gì? A a…Việc này…" Bạch Tiêu Sái hoàn toàn không nghe ra ngữ khí khinh thường của Bạch Khởi. Một đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động, Nhìn chằm chằm vào Khiếu Thiên nhắm mắt nằm ở đó, vốn bỏ qua sự xuất hiện của hắn, hắn không ngừng xoa xoa đôi bàn tay mập ú của mình, há miệng, nước miếng nhiễu thành dòng từ miệng hắn chảy ra.
Tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ đã quá rõ rồi, Tiểu Tử này thích Khiếu Thiên, và mục đích của lần này lại cũng là vì Khiếu Thiên trước mặt, thấy được cảnh này, Bạch Khởi cười lạnh một tiếng. Sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua tên tiểu tử mập ú cũng là thằng em trai thân yêu đang ở trước mặt của mình mà nhỏ nhẹ nói: "Ngươi muốn Khiếu Thiên của ta?"
"Khiếu Thiên? Tên của nó ư? Ha ha, tốt, tên này rất hợp với ta, ngươi biết vậy là tốt rồi, Bạch Khởi ngươi biết điều thì nên ngoan ngoãn đem tặng nó cho ta, bổn thiếu gia có thể nể mặt nó mà tha cho ngươi, nếu ngươi không biết điều, hừ hừ, nói cho ngươi biết nó vẫn là của ta, nhưng ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của nắm đấm…" Bạch Tiêu Sái nghe xong cũng không che giấu ý muốn của mình, sau khi nhìn thoáng qua Khiếu Thiên cười hắc hắc, nhìn đến phát thèm, bộ mặt vênh váo quay lại nhìn Bạch Khởi cao ngạo nói, bộ mặt đ1o giống như đang dặn dò người hầu vậy.
Không thể không nói tiểu tử này cũng là một nhân tài, nói những lời vô sĩ như vậy, hắn một chút đỏ mặt cũng không có, thậm chí còn cho rằng đó là lẽ đương nhiên, chắc là da mặt của hắn cũng có độ dày nhất định, nếu không cũng không làm ra những chuyện như vậy, dù sao những đứa trẻ mới hư hỏng, cũng sẽ không điêu luyện như vậy, nói chuyện cũng rất hàm súc ẩn ý, xem dáng dấp hắn, cũng có thể xem là nằm trong số những cao thủ rồi, việc như thế này không biết đã làm qua bao nhiêu lần.
May mà tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nếu thêm vài năm nữa, e rằng không còn thuốc chữa, khinh nam phách nữ, giết người phóng hỏa hẳn chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, căn bản là mưa bụi mà thôi……….
Nhưng cũng may là tuổi nó cũng không lớn, Bạch Khởi đã nghĩ kỹ rồi, phải làm một "Hảo" ca ca ưu tú. Mình nên dạy bảo một chút tên đệ đệ mặt mày hung ác này, để nó hiểu rõ sự hiểm ác của thế gian, để càng hiểu rõ hơn, đạo lí làm người, dùng thực tế của mình hành động, đưa hắn từ lạc lối trở về chính đạo……
Đương nhiên bản thân Bạch Khởi cũng không phải là thanh niên gì năm tốt gì của tân thế kỷ, người nối nghiệp các bậc lãnh đạo vĩ đại, phần tử ưu tú trung với nước trung với đảng, sự thật, Bạch Khởi cũng không phải là con chim tốt gì, chí ít kiếp trước hắn cũng không phải là con chim tốt gì, nguyên nhân hắn muốn dạy bảo Bạch Tiêu Sái rất đơn giản, đó là hắn cho rằng Bạch Tiêu Sái tiểu tử này hiển nhiên không bằng một gã ăn chơi trác táng, Ở trong mắt Bạch Khởi, những kẻ chỉ biết cậy thế hiếp người, khinh nam phách nữ vốn là tầm nhìn hạn hẹp, ngoài lão bá tánh, người thường bên ngoài thì một chút cũng không dùng được, Bạch Khởi cho rằng lưu manh thật sự sẽ không làm thế , thằng tiểu tử này thật thiếu trình độ.
Cho nên đột nhiên trong đầu Bạch Khởi chợt nghĩ, đó là giáo dục giáo dục tốt thằng tiểu tử trước mặt này, để nó biết trời bao cao, đất dày bao nhiêu, kéo nó ra từ loại lưu manh thấp kém, bồi dưỡng thành một tên lưu manh có tố chất văn hóa…..
Nghĩ tới đây , khóe miệng Bạch Khởi nở ra một nụ cười thuần khiết, đột nhiên nhìn Bạch Tiêu Sái một cách "âu yếm", Bạch Tiêu Sái nhìn thấy Bạch Khởi có hành động khác lạ thì bỗng nhiên có tâm lý có chút sợ hãi, dĩ nhiên có chút khiếp đảm
Không biết vì sao, Bạch Tiêu Sái đột nhiên nghĩ đênws lần gặp mặt đầu tiên của mình với đại ca thì hắn dường như cũng không đơn giản, nụ cười của hắn, xem ra nhường như rất quỷ quyệt, nhưng lại không biết nguyên nhân do đâu, Nhưng trong thâm tâm Bạch Kiêu Sái cảm giác được sắp có chuyện không lành sẽ xảy ra
Bạch Tiêu Sái vô ý thức lùi về phía sau một vài bước nhỏ, tuy chỉ là bước nhỏ, nhưng đích thực là lùi bước……Nhưng khi Bạch Tiêu Sái cảm giác những người hầu cao lớn vẫn đứng ở chỗ cũ, trong chốc lát đột nhiên thở phào, cảm thấy mình không còn gì để sợ nữa, mấy người hầu này dẫu sao cũng đều là cao thủ cấp đấu sĩ…….
Tuy rằng những người này đụng đến những tinh nhuệ quân chân chính trong đội vệ quân gia tộc có thể nói là không đấu lại, nhưng đại ca ngu ngốc của mình cả đấu khí cũng không biết, tùy tiện cho một ngươi cũng có thể chơi chết hắn, có bọn chúng ở bên mình thì còn gì mà phải sợ nữa?"