NÓ sợ hãi kêu lên, "Ðại thúc, có phải đại thúc chính là phân đà chủ Cái bang ở vùng này không? Tiểu điệt không hề... ?"
Nhưng lời nói của Vương Thế Kỳ liền bị năm bảy người trong bọn hiếu kỳ vây quanh kêu lên làm át cả đi.
"Quan lão tứ? Lão thật không nể mặt bọn ta chút nào cả.?"
"Ðúng vậy đó Quan lão tứ. Lão muốn có rượu thịt thì có rượu thịt, muốn cơm nó thì có cơm no. Tại sao lão không chịu quản cố bọn đồ tôn đồ tử của lão?"
"Phải rồi, lão nói đi. Nếu lão cứ để bọn tiểu yêu này đến quấy rầy bọn ta mãi thì bọn ta còn buôn bán làm sao đây? Không lẽ bọn ta đã phí công cung phụng cho lão suốt thời gian qua hay sao?"
Ðến lúc này, nhân vật vừa mới hiện thân, chính là một vị khất cái có niên kỷ trạc đôi mươi với ba cái túi vải đeo ở lưng như một biểu hiện của một đẳng cấp, vừa vòng tay bái tạ mọi người vừa cất giọng nói oang oang với trung khí đầy rẫy chứng tỏ một công phu nội lực khá cao thâm.
"Chư vị, chư vị lại nói quá lời rồi. Quan mỗ nhận được thịnh tình của chư vị là nhờ Quan mỗ đánh đổi lấy sự an toàn cho chư vị. Chư vị thử nghĩ lại mà xem bấy lâu nay ở vùng này đã còn có cường sơn đại đạo nào đến quấy nhiễu sinh ý của chư vị nữa không?"
Mọi người xung quanh cùng nín lặng biểu lộ sự tán thành với lời nói của vị khất cái họ Quan kia.
Thấy thế, vị khất cái họ Quan bèn nhìn ngay vào mặt những ai vừa lên tiếng trách cứ. Vừa cười, vị khất cái họ Quan vừa bảo họ, "Còn chư vị, đã có một đệ tử Cái bang nào vào tận tửu điếm của chư vị để quấy rối chưa? Bất quá bọn trẻ này chỉ thi hành theo trách vụ mà Quan mỗ phân phó cho chúng. Bọn mỗ là Cái bang thì việc ăn xin độ nhật chính là di nghiệp của bọn mỗ mà thôi. Thôi, chư vị hãy về đi. ở đây không còn gì đáng để xem nữa đâu.?"
Qua những lời lẽ này, Vương Thế Kỳ càng tin chắc rằng vị khất cái kia chính là phân đà chủ ở đây. Và việc mọi cư dân ở trấn Hề Thủy này phải kính nể phân đà chủ là vì phân đà chủ đã ngăn chặn bọn cường sơn đại đạo, cho mọi người có cơ hội thỏa mãn sinh ý của họ.
Bởi đó, vừa nghe vị khất cái họ Quan nói xong, mọi người đều nhốn nháo bỏ đi.
Tuy nhiên vẫn còn có ba người vẫn thản nhiên đứng lại. Một là gã tửu bảo A Tam. Hai là vị khất cái trung niên với năm túi trên lưng. Ba là vị Công tử họ Lưu tên Trúc Hàn.
Vừa nhìn thấy vị khất cái trung niên này, bọn tiểu khất cái liền lấm lét cúi mặt lộ vẻ sợ sệt. Và riêng vị khất cái họ Quan thì vồn vã tiến lên định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc đó gã A Tam đã vụt miệng kêu lên, "Quan đại gia, lúc nãy vì đông người nên tiểu nhân không muốn nói. Trong bọn đồ đệ của Quan đại gia có tên này khi nãy đã chạy vào bổn điếm và giật thức ăn ngay trên bàn của thực khách.?"
Hướng tay chỉ của A Tam chính là Hà lão đại, tên đầu lãnh của bọn khất cái Vừa nghe gã A Tam cáo giác, Hà lão đại vốn đang cúi đầu càng cúi đầu xuống sâu hơn. Vị khất cái trung niên cùng nghe hết lời nói của A Tam nên cứ đứng yên chỗ và khẽ hắng giọng một lượt. Còn Lưu Trúc Hàn thì không hiểu sao lại tủm tỉm cười và cứ luôn liếc mắt nhìn về phía Vương Thế Kỳ.
Vị khất cái họ Quan, trước thái độ của vị khất cái trung niên kia liền tỏ vẻ giận dữ và quát hỏi Hà lão đại, "Hà Thiên, ngươi đã quên bang quy rồi sao?"
Hà Thiên hoảng hồn sụp người xuống, "Sư phụ, chỉ vì A Tam cứ... ?"
"Hừ, ngươi còn tìm cách biện bạch nữa ư? Theo bang quy ngươi phải chịu hình phạt gì đây, Hà Thiên?"
Hà Thiên không ngờ sư phụ của nó chưa gì đã hỏi nó câu này, như đã quyết ý là phải xử phạt nó, chứ không thể buông tha. NÓ gào lên, "Sư phụ, đệ tử biết tội rồi. Mong sư phụ cho đệ tử một cơ hội.?"
Nhưng vị khất cái họ Quan đã dõng dạc hạ lệnh, "Hà Thiên, đây không phải là lần đầu tiên ngươi cố tình vi phạm bang quy. Kể từ nay ngươi không còn là đồ đệ của ta nữa. Và ta, với quyền hạn một phân đà chủ, ra lệnh trục xuất ngươi khỏi môn trường. Ngươi không còn là môn hạ Cái bang nữa.?"
Nghe đến đây, Vương Thế Kỳ chạnh lòng nghĩ đến việc phụ thân nó từng bị trục xuất khỏi Hoa Sơn phái. NÓ chợt kêu lên ngăn lại, "Quan đại thúc, mọi việc là do Tiểu điệt làm, không liên quan gì đến Hà Thiên. Mong Quan đại thúc thu hồi mệnh lệnh cho.?"
Tuy nhiên, Hà Thiên đã không cảm kích trước những lời lẽ nhằm bênh vực của Vương Thế Kỳ, mà hắn còn giận dữ quát lên, "Câm đi!
Tất cả cũng chỉ tại ngươi nên ta mới bị trách phạt.?"
Vương Thế Kỳ sửng sốt, "Hà Thiên, sao lại là tiểu đệ?"
Hà Thiên trâng trảo đáp, "Thì vì ngươi quyết lòng chống lại ta nên ta mới gọi sư phụ ta tới đây. Ðể rồi ngươi thì chưa bị trừng phạt thì rồi thì ta đã... ?"
"Hà Thiên, ngươi thử gọi ta là sư phụ một lần nữa xem nào?"
Câu nói cắt ngang của vị khất cái họ Quan khiến Hà Thiên hoảng sợ và không dám nói tiếp nữa. Sau đó vì đã biết tính khí của phân đà chủ một khi đã ra lệnh thì không thể thu hồi, Hà Thiên bèn quay người bỏ chạy đi thật nhanh.
Chờ đến lúc đó, vị khất cái trung niên mới lên tiếng, "Quan Hữu Báo, người thật biết giáo huấn môn hạ đấy. Nếu không có mặt bản đà chủ đứng vào lúc này hẳn Hà Thiên không phải bị xử nặng đến thế đấy, phải vậy không?"
Quan Hữu Báo lộ vẻ lo lắng, "Trình đà chủ, đệ tử nào dám dung túng cho môn hạ, chỉ vì đây là lần đầu tiên Hà Thiên có hành động tùy tiện này. Không tin xin đà chủ cứ hỏi A Tam kia sẽ rõ.?"
Gã tửu bảo A Tam tự nhiên chợt nghe nhắc tới tên bèn rạp người xuống thưa, "Ðúng vậy đó, đà chủ lão nhân gia. Hà Thiên chỉ mới phạm lỗi này có một lần thôi.?"
Vị khất cái trung niên là đà chủ họ Trình chợt hỏi, "Chính Hà Thiên đã gọi ngươi đến kia mà?"
Quan Hữu Báo vừa gật đầu vừa ném một cái nhìn về phía Vương Thế Kỳ, "Ðúng thế, đệ tử nghe Hà Thiên bẩm báo là tiểu ca nhi kia đã cố tình mạo nhận là người của bản bang nên... ?"
Khoa tay ngăn lại Trình đà chủ lắc đầu, "Nếu là việc đó thì không đúng rồi, tiểu huynh đệ kia không có ý mạo nhận đó đâu. Ngươi có thể quay về được rồi.?"
Nhưng Quan Hữu Báo vẫn hỏi, "Thế tại sao tiểu oa nhi kia và Hà Thiên lại... ?"
Một lần nữa Trình đà chủ lại lên tiếng ngắt lời Quan Hữu Báo, "Chỉ vì ngươi quá ư dung túng môn hạ nên chúng bẩm báo gì ngươi cũng nghe, việc này đã có bản đà chủ chịu trách nhiệm, ngươi không cần phải quan tâm tới nữa.?"
Nghe thế, Quan Hữu Báo mới cùng bọn tiểu khất cái lui đi. Cả A Tam nữa cũng vội vàng quay lại tửu điếm.
Ðược mục kích sự phân minh rạch ròi của vị Trình đà chủ và sự nghiêm minh của quy điều cái bang, Vương THẾ Kỳ vội bước tới thi lễ, "Trình bá bá, Tiểu điệt là Vương Thế Kỳ được Trình bá bá nói đỡ cho một lời, Tiểu điệt không biết phải nói như thế nào để tỏ lòng cảm kích tới bá bá. Bá bá hãy nhận của Tiểu điệt một lễ.?"
Vương Thế Kỳ chưa kịp khom người hành lễ thì vị khất cái họ Trình đã bước tới và nâng người nó lên. Với vẻ mặt thực sự ngạc nhiên, Trình đà chủ buột miệng kêu lên, "Tiểu thế điệt bất tất phải...
ôi chao, bản thân công lực thế này tiểu thế điệt làm sao có thể có được với độ tuổi như thế này?"
Do cùng là một nhân vật võ lâm như Lưu Trúc Hàn đã tự nhận với Vương Thế Kỳ, Lưu Trúc Hàn cũng ngạc nhiên không kém khi tận mắt nhìn thấy vị đà chủ họ Trình phải nâng Vương Thế Kỳ bằng cả hai tay mới ngăn được sự hành lễ của Vương Thế Kỳ. Ðiều này minh chứng rằng bản thân công lực của Vương Thế Kỳ phải cao thâm và vượt trội hơn tuổi nên Trình đà chủ mới phải dụng lực như thế.
Không kìm được, Lưu Trúc Hàn buột miệng hỏi xen vào, "Vương tiểu huynh đệ, xem ra ta đã chưa hiểu đúng về tiểu huynh đệ. Như ta đã nghe tiểu huynh đệ nói lúc nãy thì lệnh thân đã bị thù nhân hãm hại, nhưng không hiểu lệnh thân gồm những vị cao nhân nào, tiểu huynh đệ có thể nói cho ta biết được không?"
Trước những lời lẽ đầy vẻ chân thành của Lưu Trúc Hàn, Vương Thế Kỳ không thể không bộc bạch, "Tiên phụ có húy danh là Vương Uy và tiên mẫu chính là... ?"
"Là môn hạ của Huỳnh liên giáo, chính danh là Vi Tuyết Nương, phải thế không tiểu huynh đệ?"
Sự sửng sốt của Lưu Trúc Hàn có hàm ý gì, Vương Thế Kỳ tất nhiên phải hiểu. Sa sầm nét mặt, Vương Thế Kỳ đáp gọn, "Không sai.?"
Dường như vị công tử họ Lưu cũng có một định kiến không mấy tốt về mẫu thân của Vương Thế Kỳ như bao nhiêu giang hồ đồng đạo trên võ lâm. Nên ngay sau tiếng đáp gọn của Vương Thế Kỳ, Lưu Trúc Hàn vừa nhếch môi cười nửa miệng vừa bước lảng sang một bên.
Chỉ có Trình đà chủ là lên tiếng nói với sự độ lượng vốn có, "Thì ra Tiểu điệt là hậu nhân của Hoa Sơn thất hiệp và phu nhân. Chuyện đã xảy ra cho Vương đại hiệp trước đây chính ta cũng cảm thấy bất nhẫn cho đại hiệp.?"
Thở dài một hơi, Trình đà chủ chợt hỏi, "Nhưng lệnh tiên tôn vốn đã tự phế bỏ đi võ công, vậy thì ai đang tâm hãm hại lệnh tiên tôn và Vương phu nhân chứ?"
Chạnh lòng trước những lời nói cảm thông của Trình đà chủ, vương Thế Kỳ bèn đáp, "Chính là kẻ lòng lang dạ sói Tử Dương Thủ Tôn Lãnh Thu.?"
Giật mình, Trình đà chủ kêu lên, "Lại là tên họ Tôn đốn mạt ư?"
Cũng giật mình, Vương Thế Kỳ hỏi lại, "Trình bá bá nói sao, lão họ Tôn sao lại bị Trình bá bá gọi là đốn mạt?"
Trình đà chủ lắc đầu ngao ngán, "Theo lời giang hồ đồn đại thì chính Tôn Lãnh Thu đã bội sư tổ hòng chiếm đoạt cương quyền chưởng môn phái Hoa Sơn, tuy nhiên lời đồn đại vẫn chỉ là lời đồn đại Không ai có một chứng cớ nào để định tội của hắn cả.?"
Nghe thế, do Vương Thế Kỳ khi trước đã chợt lẻn về và đã nghe những gì Tôn Lãnh Thu đã nói với phụ thân nó về cái chết của sư tổ chưởng môn nhân, Vương Thế Kỳ giận dữ kêu lên, "Vậy mà lão ác tặc cứ tỏ ra nhơn nhơn, như chính lão được gia sư tổ chọn làm người kế nhiệm vậy. Hành vi của lão Tiểu điệt quyết sẽ phanh phui và không buông tha cho lão.?"
Mục kích được khí phách của Vương Thế Kỳ dù chỉ là một đứa bé, Trình đà chủ gật đầu bảo, "Hoàng thiên đương nhiên sẽ không phụ kẻ có lòng, Vương tiểu thế điệt này hiện tại tiểu thế điệt đã bái được vị cao nhân nào làm minh sư chưa?"
Vừa mới định lắc đầu định bảo là chưa, nhưng Vương Thế Kỳ chợt nhớ đến việc đã xảy ra cho nó mới đây nên lại đáp khác đi, "Ðúng ra là Tiểu điệt suýt nữa đã được một vị thế ngoại cao nhân thu nhận làm truyền nhân, nhưng đáng tiếc cho Tiểu điệt lại không có duyên phận.?"
Nghe Vương Thế Kỳ nói đến bốn chữ thế ngoại cao nhân, Trình đà chủ vọt miệng hỏi, "Là vị cao nhân nào vậy?"
NÓ đáp, "Vạn thế ma quân.?"
Không ngờ ngay sau câu đáp của nó cả Trình đà chủ lẫn Lưu Trúc Hàn cùng bàng hoàng kêu lên, "Là Vạn thế ma quân ư? Lão ma đầu hãy còn tại thế?"
Hai chữ ma đầu vừa được Trình đà chủ phát ra khiến Vương Thế Kỳ không khỏi hoang mang, "Vạn thế ma quân vốn là nhân vật thế nào mà Trình bá bá lại kêu là ma đầu?"
Không lưu tâm đến câu hỏi của Vương Thế Kỳ, Trình đà chủ cứ nôn nóng hỏi, "Thực sự chính Vương tiểu thế điệt đã từng trông thấy Vạn thế ma quân ư?"
Nói lắc đầu, "Tiểu điệt đã nói rồi, vì Tiểu điệt không được chọn nên Tiểu điệt làm gì có phúc phận được hội diện với Vạn thế ma quân.?"
"Vậy tiểu thế điệt đã gặp ai mà Tiểu điệt biết rằng không được chọn?"
Lại lắc đầu, Vương Thế Kỳ đáp, "Không gặp ai cả?"
"Vậy nghĩa là gì?"
"Tiểu điệt sau khi bái lạy theo lưu tự của Vạn thế ma quân thì chỉ nhận được một bức trướng. Và căn cứ vào những lời lẽ được ghi trên bức trướng, Tiểu điệt vì không hợp cách nên không được chọn, thế thôi.?"
"Bái lạy theo lưu tự, chỉ nhận được bức trướng? Và trên bức trướng lại ghi là tiểu thế điệt không hợp cách? Hà, ta càng nghe tiểu thế điệt nói thì ta càng trở nên hồ đồ. Ta không hiểu tiểu thế điệt muốn nói về cái gì.?"
Muốn cho Trình đà chủ hiểu rõ hơn, Vương Thế Kỳ không còn cách nào khác hơn là thuật lại tất cả cho Trình đà chủ nghe chuyện đã xảy ra ở Phong Nha huyệt động.
Bắt đầu từ việc nó bị Tôn lãnh thu ném đi rồi vô tình nó lại rơi ngay vào Phong Nha huyệt động mà chính song thân của nó đã phí công lùng sục suốt hai mươi năm trời, nhưng cũng không biết chỗ đó lại là Phong Nha huyệt động.
vương Thế Kỳ tuần tự thuật lại cho Trình đà chủ nghe, kể cả Lưu Trúc Hàn cũng đang đứng gần đó cũng không bỏ sót một lời.
Chuyện kể của Vương Thế Kỳ đã đưa cả hai từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Và cả hai không thể không đưa ra một lúc những mấy vấn nạn ngay sau khi Vương Thế Kỳ ngừng lời.
Nào là "Nhân vật nào đã từng ẩn thân ở Phong Nha huyệt động sau đó đã chiếm hữu được Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả, một kỳ dược chí báu của võ lâm?"
Nào là "Nhân vật đó sao lại nỡ tâm hạ độc thủ với Vương Thế Kỳ vốn là người đã giúp nhân vật đó đắc thủ được kỳ vật vừa thoát được Phong Nha huyệt động?"
Hoặc "Không lẽ Cửu u địa khuyết sào huyệt của Vạn thế ma quân lại ở ngay bên trong Phong Nha huyệt động hay sao?"
"Rốt cuộc Vạn thế ma quân hãy còn tại thế hay đã chết? Tại sao Vương Thế Kỳ chỉ nhận được lưu tự chứ không từng hội diện với Vạn thế ma quân?"
Và "Phải là như thế nào mới được Vạn thế ma quân cho là hợp cách để được chọn làm chủ nhân đời kiếp của Cửu u địa khuyết?"
Sự quan tâm nhiều nhất của cả hai chính là những việc có liên quan tới Vạn thế ma quân. Và Trình đà chủ đã thở phào nhẹ nhõm khi lên tiếng chúc mừng Vương Thế Kỳ.
"Cũng may mà Tiểu thế điệt không được chọn và không tiếp thụ chân truyền của Vạn thế ma quân. Bằng không ngay lúc Tiểu thế điệt xuất hiện với thân phận một Vạn thế ma quân thì Tiểu điệt không mong gì được sống những ngày yên ổn.?"
Vẫn không hiểu gì về những lời nói bóng gió của Trình đà chủ, Vương Thế Kỳ bèn lặp lại câu hỏi trước đó, "Tại sao Vạn thế ma quân lại bị xem là một tên ma đầu?"
Trình đà chủ giải thích ngắn gọn, "Nói ra thì dài lắm, không thể trong một chốc lát mà ta có thể kể hết tội ác của Vạn thế ma quân cho tiểu thế điệt nghe được. Nói tóm lại hai đời Vạn thế ma quân trước đây đều là những kẻ đại gian đại ác đã từng gây sóng gió và làm cho giang hồ Trung nguyên phải điêu đứng. Tên Vạn thế ma quân đầu tiên thì ba trăm năm trước đây đã bị một bậc dị nhân vô danh vô tánh trừ khử, tạo phúc cho võ lâm. Còn tên Vạn thế ma quân đời thứ hai thì khoảng sáu mươi năm trước đã bị quần hùng hợp lực giao đấu với hắn trên mười ngày mới diệt trừ được hắn. Tóm tắt lại thì mỗi lần Vạn thế ma quân xuất hiện là giang hồ dứt khoát phải gặp cảnh đầu rơi máu chảy, thây chất thành núi. Tốt hơn hết là đừng có một Vạn thế ma quân nào nữa xuất hiện là hay hơn hết.?"
TỎ vẻ không tin, Vương Thế Kỳ hỏi lại, "Hóa ra Vạn thế ma quân đã tịch diệt những sáu mươi năm rồi sao?"
Trình đà chủ đáp, "Không sai, các vị cao tăng ở Thiếu Lâm tự hiện đang tiềm tu trong Trưởng lão động là những nhân vật đã từng có mặt trong trận chiến thảm tuyệt nhân hoàn đó. Sau này có dịp tiểu thế điệt sẽ được nghe họ thuật lại.?"
"Vậy thì ai đã nhìn thấy Tiểu điệt mà biết rằng Tiểu điệt không hợp cách?"
Trình đà chủ lắc đầu, "Là ai thì ta không sao đoán được. Nhưng chẳng thà như vậy thì tốt cho tiểu thế điệt hơn. Vương tiểu thế điệt này...?"
"Trình bá bá muốn nói gì, xin cứ nói, Tiểu điệt xin sẵn sàng lãnh giáo.?"
Ðưa mắt nhìn qua Lưu Trúc Hàn một lượt, sau đó Trình đà chủ mới thân mật căn dặn, "Chuyện về Cửu u địa khuyết tiểu thế điệt có hứa với ta là đừng hở môi nói cho người khác ngoài hai chúng ta không? Chuyện có liên quan tới đại cục võ lâm tiểu thế điệt không thể không hứa được.?"
NÓ gật đầu đáp ứng, tuy trong lòng vẫn còn có một chút nào đó băn khoăn, "Nếu Trình bá bá đã cho là không nên thì thế điệt đương nhiên phải nghe theo, nhưng nếu sau này tin về Vạn thế ma quân bị lộ ra thì không phải chỉ riêng mình Tiểu điệt chịu trách nhiệm đâu.?"
Trình đà chủ gật đầu và dõng dạc hứa, "Mỗ là Trình Hồng Quân đà chủ Du hải đà của Cái bang, nếu mỗ nói lại cho ai khác biết về Vạn thế ma quân thì sẽ bị trời tru đất diệt.?"
Nghe Trình Hồng Quân dám lập trọng thệ, Vương Thế Kỳ mới biết là không thể đùa giỡn với chuyện này. NÓ cũng nghiêm sắc mặt lại và phát thệ, "Trên có hoàng thiên, dưới có hậu thổ, nếu Vương Thế Kỳ hở môi nói cho ai khác về chuyện này thì phải chết một cách tàn khốc ?"
Lập thệ xong Vương Thế Kỳ bèn nhìn sang Lưu Trúc Hàn có ý chờ đến lúc Lưu Trúc Hàn lập thệ như nó và Trình Hồng Quân.
Trình Hồng Quân dường như cùng chung một tâm trạng với vương Thế Kỳ nên tinh thần có vẻ khẩn trương. Là sự khẩn trương gì thì do Vương Thế Kỳ còn bé nên không hiểu rõ lắm. Nhưng Lưu Trúc Hàn thì quá hiểu.
Bởi đó tuy vẫn đang cười nửa miệng nhưng Lưu Trúc Hàn cũng làm theo cả hai, "Mỗ là Lưu Trúc Hàn, thiếu bảo chủ của Tam Tuyệt bảo xin lập thệ, nếu mỗ có nói cho ai khác ngoài những người đang hiện diện ở đây về Cửu u địa khuyết cùng Vạn thế ma quân thì sẽ chịu hình thức ngũ lôi phanh thây." Và vẫn cười nửa miệng, Lưu Trúc Hàn chợt hỏi, "Trình đà chủ và tiểu huynh đệ yên tâm rồi chứ?"
Tuy cảm thấy có một điều gì đó bất ổn trong lời thề của Lưu Trúc Hàn, nhưng Trình Hồng Quân chịu không sao hiểu thấu được đó là điều gì.
Trình Hồng Quân vừa gật đầu với Lưu Trúc Hàn vừa hỏi Vương Thế Kỳ, "Sau đây Vương thế điệt định đi về đâu và sẽ làm gì?"
vương Thế Kỳ vốn đã và đang nghĩ nhiều về điều này nên đáp lại không chút chậm chế, "Tiểu điệt định tìm đường quay lại Bạch Phong Sơn. Chờ khi an táng xong cho song thân, Tiểu điệt còn phải đi tìm một vị cao nhân để bái sư học nghệ.?"
Nghe thế Trình Hồng Quân vội vàng nói, "Ta có thể dẫn tiến tiểu thế điệt đến với một vị cao nhân.?"
Vương Thế Kỳ cả mừng, "Là vị nào vậy, Trình bá bá?"
Trình Hồng Quân chưa kịp nói đến tánh danh của nhân vật đó thì Lưu Trúc Hàn đã lẹ miệng cất lời, "Có phải Trình đà chủ đang muốn nói tới quý bang chủ Thần cái nhất chưởng bạt sơn Vệ HỒ Hiệp không?"
Ðoạn vẫn cười nửa miệng, Lưu Trúc Hàn quay sang hỏi Vương Thế Kỳ, "Tiểu huynh đệ, chúng ta phải có duyên phận nên mới tình cờ gặp nhau. Tiểu huynh đệ nghĩ sao nếu ta và tiểu huynh đệ kết nghĩa kim bằng? Và tiểu huynh đệ nghiễm nhiên sẽ là nhị thiếu bảo Chủ của đệ nhất Tam Tuyệt bảo?"
Uy danh của bang chủ cái bang Thần cái nhất chưởng bạt sơn Vệ HỒ Hiệp thì Vương Thế Kỳ đã từng nghe phụ thân nó nhắc đến với một sự kính nể đặc biệt. Tuy nhiên phụ thân nó lại từng đề cao Tam Tuyệt bảo còn hơn nhiều so với bang chủ Cái bang.
Ðiều khác biệt này cùng với sự lôi thôi lếch thếch của đệ tử cái bang khiến cho Vương Thế Kỳ có phần nào lúng túng trước cái nhìn đợi chờ của Trình Hồng Quân, nó ấp úng nói, "Trình bá bá, Tiểu điệt Tiểu điệt thật lấy làm áy náy về... ?"
Hiểu được ý nó và có phần luyến tiếc, Trình Hồng Quân vọt miệng nói thêm vào, "Nếu tiểu thế điệt chấp nhận sự dẫn tiến của ta thì tương lai không xa tiểu thế điệt sẽ là thiếu bang chủ của bổn bang và rồi sẽ là bang chủ... ?"
"Nhưng quý bang chủ chưa từng gặp mặt Vương tiểu huynh đệ.
việc quý bang chủ có chịu thu nhận Vương tiểu huynh đệ hay không vẫn là việc mơ hồ.?"
Lời nói xen vào của Lưu Trúc Hàn khiến Trình Hồng Quân phát cáu, "Lưu thiếu bảo chủ biết gì mà nói? Quý bảo chủ cũng chưa chắc ưng nhận lời đề xuất của thiếu bảo chủ kia mà?"
Lưu Trúc Hàn vẫn cười, "Xem kìa, Trình đà chủ sao lại tỏ vẻ giận dữ với Lưu mỗ như thế? Lưu mỗ nhận thấy thế nào thì cứ thế ấy mà nói thôi, huống chi mọi việc lựa chọn đều do Vương tiểu huynh đệ cả.
Hai chúng ta đâu có thể quyết định thay cho Vương tiểu huynh đệ được Ta nói thế có được không tiểu huynh đệ?"
Cảm kích vì một lần được Lưu Trúc Hàn giải nạn, nếu so sánh với lời nói của Trình Hồng Quân khiến cho hiểu lầm giữa nó và Cái bang được tiêu trừ thì Vương Thế Kỳ không biết nên nghe theo ai và không nghe theo ai.
Nhưng nếu xét về địa vị cá nhân Vương Thế Kỳ thấy rằng lời hứa của Lưu Trúc Hàn có vẻ chắc chắn hơn. Vì dù sao Lưu Trúc Hàn cũng là một nhân vật chỉ dưới có một người mà trên nhiều người ở Tam Tuyệt bảo. Còn Trình Hồng Quân chỉ là thân phận một đà chủ năm túi, còn xa lắm mà còn nhiều cấp bậc lắm mới đến được địa vị nhất chi môn chủ là bang chủ Cái bang.
Tuy Vương Thế Kỳ không hề lựa chọn theo thân phận cao sang hay thấp hèn, nhưng vì muốn có một thân võ học hơn người thì việc được tiếp thụ võ học của bảo chủ Tam Tuyệt bảo xem ra dễ dàng hơn việc nó được bang chủ Cái bang thu nhận.
Huống chi phong thái của Lưu Trúc Hàn dầu sao cũng hấp dẫn nó hơn. Vương Thế Kỳ bèn hướng về phía Trình Hồng Quân mà nói, "Thịnh tình của Trình bá bá Tiểu điệt chỉ biết tâm linh mà thôi. Dẫu không cùng một bang phái nhưng Tiểu điệt quyết sẽ không quên ân tình của Trình bá bá ngày hôm nay.?"
Mọi việc ngay sau đó liền ngã ngũ, Trình Hồng Quân buồn bã bỏ đi Còn Lưu Trúc Hàn thì bắt đầu đi theo chân Vương Thế Kỳ để quay về Bạch Phong Sơn như Vương Thế Kỳ đã nói.