Thái Kinh xưa nay khó gặp hỷ sự gì cho bằng chuyện Phó Tông Thư đã chết.
Một người chết sẽ không lắm lẽ biện giải, nên chuyện xấu xa xui xẻo gì cũng có thể đổ lên người hắn, chết thì lấy gì đối chứng đây?
Nhưng hắn đang thầm mắng Phó Tông Thư ông ổng trong lòng, “Lão đầu rùa, lão tử lệnh cho ngươi hủy nó, ngươi lại lén lút giữ lại, còn để cho Cố Tích Triều đoạt được, may mắn lão tử phản ứng mau lẹ, phúc lớn mạng lớn!”
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc Cố Tích Triều một cái.
Lúc này đây sát khí càng thêm mãnh liệt, Cố Tích Triều thậm chí cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Chính là hắn vẫn mỉm cười, ít nhất là được xem một hồi tấu trò hay, lão tặc bị bêu xấu.
Vì thế thánh chủ long ân đặc xá tội cho Cố Tích Triều, hơn nữa ban phần thưởng vạn ngân lượng. Thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch mắc tội giết Phó tông thư, Hoàng Thượng còn hỏi qua, “Hiện tại gã Tiểu Thạch đó đang ở đâu? Trẫm có cần ban thưởng hắn không?”
Gia Cát liền bẩm báo nơi ngụ của Vương Tiểu Thạch, Triệu Cát còn thở dài tiếc hận, “Chuyện giang hồ, triều đình chúng ta cũng không thể can thiệp.”
Cố Tích Triều trở lại Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngay lập tức đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy bạch y thân ảnh nào.
Trong lòng của hắn có một chút mất mát. Hắn bỗng nhiên ngộ ra, năm ấy Thích Thiếu Thương hỏi hắn người quen chốn Kỳ Đình có phải là hắn hay không, khi hắn nói không phải, tâm tình Thích Thiếu Thương chính là giống hắn lúc này.
Khi đó Thích Thiếu Thương hỏi hắn, “Thế nào, có thấy mất mát gì không?”
Thích Thiếu Thương phải cảm thấy, cảm giác mất mát tự nhiên ấy.
Trước kia mình đối xử với hắn thật quá tàn nhẫn.
Chính là Thích Thiếu Thương vẫn không để tâm đến hiềm khích xưa cũ. Cố Tích Triều hiểu được, đơn giản vì hắn là Cố Tích Triều. Nếu là đối những người khác, Cửu Hiện Thần Long đều không thể là kẻ xuẩn ngốc vậy được.
Hắn đứng ở trong vườn, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng Tượng Tị Tháp thượng nhìn lại. Hắn hy vọng thấy được thân ảnh kia ngồi ngay trên nóc nhà, cặp mắt vừa sáng vừa tròn kia nhìn hắn, giống chính mình ngày đó ở đỉnh thượng nhìn hắn.
Nhưng hắn không tìm thấy Thích Thiếu Thương, hắn không ở đây.
Cố Tích Triều bỗng nhiên rất muốn mắng chửi người. Thích Thiếu Thương ngươi thật láo toét.
Còn chưa kịp lên tiếng mắng thì, chính mình liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Có người rất ngu, chỉ biết hướng trên đỉnh đầu xem, không biết quay phía sau mà nhìn.”
Thanh âm trầm thấp ôn hoà chậm rãi vang lên bên tai hắn, mang theo hương vị mê hoặc.
Cố Tích Triều cả cười, “Thì ra ngươi vẫn đi theo ta.”
“Ta ở đây thật sự lo lắng, cho nên liền một đường đi theo đệ, đệ lại không hề phát hiện.”
Cố Tích Triều thừa nhận, hắn rất nóng vội trở về, hắn muốn nhìn thấy Thích Thiếu Thương sớm một chút, nói cho hắn biết chính mình an toàn. Cho nên hắn không phát hiện phía sau có người bám sát.
“Cố công tử một đường vội vã, là muốn về đây sớm gặp tại hạ sao?” Thích Thiếu Thương cười tà, không chỉ có từ phía sau ôm lấy hắn, còn nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thổi khí. Hắn biết người trong ngực mình đã ngượng đến chín mặt, là ngượng đỏ đến tức giận.
Quả nhiên, sự trả đũa kéo đến đây.
“Thích đại hiệp ngốc nghếch không ở lâu tử lý, một đường lén lút đi theo ta làm gì?”
Thích Thiếu Thương buông tay, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tích Triều “Ta lo lắng hoàng đế kia không buông tha đệ, lại buộc đệ tội danh gì.”
“Vậy ngươi đi theo ta thì giúp được gì? Nếu hắn thực sự sai lệnh trảm ta, ngươi dám cướp pháp trường sao?” Cố Tích Triều buồn cười hỏi.
Cầm tay hắn, Thích Thiếu Thương nhìn hắn thật sâu, “Đó là đương nhiên. Cũng giống Cố công tử, gặp thần sát thần, ngộ phật thí phật. Đừng nói là pháp trường, núi đao biển lửa diêm vương điện lý ta cũng dám cướp người!”
Cố Tích Triều nở nụ cười, “Thích đại hiệp thật là khí khái!”
“Đó là đương nhiên.”
“Tự tin quá nhỉ.”
“Đó là đương nhiên.”
“Ngươi thật đúng là mặt dày.”
“Đó là đương… Dày thế nào mà dày?”
Thích Thiếu Thương nhức đầu, Cố Tích Triều lại cười vui vẻ như vậy.
“Ta an toàn.” Hắn nhìn Thích Thiếu Thương, đó là tiếng nói phát ra từ nội tâm.
Thích Thiếu Thương ôm lấy hắn, “Đúng vậy, đệ an toàn, ta cũng an lòng.”
Cố Tích Triều khẽ thở dài một hơi, “Thích Thiếu Thương, sao chúng ta lại trở thành thế này?”
“Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
“Chúng ta, đều là nam tử… sao lại…”
“Chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy nhau, đã cảm thấy không ai đặc biệt hơn được. Ta là như vậy, đệ cũng thế. Không lừa được ai đâu.”
Nắm thật chặt ngực mình, “Kỳ Đình một đêm, trọn đời khó quên, không chỉ là đệ, còn có ta.”
Ngư Trì Tử song kiếm hợp bích, Cố Tích Triều nói Kỳ Đình một đêm trọn đời khó quên.
Chính là hắn không biết, trước khi hắn nói câu kia, Thích Thiếu Thương đã sớm vĩnh viễn không thể quên.
Trên đường ngàn dặm truy sát, Thích Thiếu Thương khó quên.
Dùng cái gì giải sầu tương tư? Chỉ có Đỗ Khang.
Hắn không biết say đến mức nào.
Đợi khi về đến Biện Lương thành, thân ở lâu cao bốn phía gió lộng.
Hắn vẫn say như trước.
Vẫn khó quên như xưa.
Người thiện lương bản tính dễ dãi, gương xưa đã bị mảnh tình xuân phá hủy. Chuyện cũ khó quên, tựa đầu vào gối ngồi trên lầu cao ngóng trời chiều.
Ta mọi sự khó quên, cũng chả khác gì ngươi.
Tóm lại, Thích Thiếu Thương khó quên. Cố Tích Triều khó quên.
Nếu đã không thể quên như vậy thì phải đi tìm về.
Một người chết sẽ không lắm lẽ biện giải, nên chuyện xấu xa xui xẻo gì cũng có thể đổ lên người hắn, chết thì lấy gì đối chứng đây?
Nhưng hắn đang thầm mắng Phó Tông Thư ông ổng trong lòng, “Lão đầu rùa, lão tử lệnh cho ngươi hủy nó, ngươi lại lén lút giữ lại, còn để cho Cố Tích Triều đoạt được, may mắn lão tử phản ứng mau lẹ, phúc lớn mạng lớn!”
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc Cố Tích Triều một cái.
Lúc này đây sát khí càng thêm mãnh liệt, Cố Tích Triều thậm chí cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Chính là hắn vẫn mỉm cười, ít nhất là được xem một hồi tấu trò hay, lão tặc bị bêu xấu.
Vì thế thánh chủ long ân đặc xá tội cho Cố Tích Triều, hơn nữa ban phần thưởng vạn ngân lượng. Thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch mắc tội giết Phó tông thư, Hoàng Thượng còn hỏi qua, “Hiện tại gã Tiểu Thạch đó đang ở đâu? Trẫm có cần ban thưởng hắn không?”
Gia Cát liền bẩm báo nơi ngụ của Vương Tiểu Thạch, Triệu Cát còn thở dài tiếc hận, “Chuyện giang hồ, triều đình chúng ta cũng không thể can thiệp.”
Cố Tích Triều trở lại Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngay lập tức đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy bạch y thân ảnh nào.
Trong lòng của hắn có một chút mất mát. Hắn bỗng nhiên ngộ ra, năm ấy Thích Thiếu Thương hỏi hắn người quen chốn Kỳ Đình có phải là hắn hay không, khi hắn nói không phải, tâm tình Thích Thiếu Thương chính là giống hắn lúc này.
Khi đó Thích Thiếu Thương hỏi hắn, “Thế nào, có thấy mất mát gì không?”
Thích Thiếu Thương phải cảm thấy, cảm giác mất mát tự nhiên ấy.
Trước kia mình đối xử với hắn thật quá tàn nhẫn.
Chính là Thích Thiếu Thương vẫn không để tâm đến hiềm khích xưa cũ. Cố Tích Triều hiểu được, đơn giản vì hắn là Cố Tích Triều. Nếu là đối những người khác, Cửu Hiện Thần Long đều không thể là kẻ xuẩn ngốc vậy được.
Hắn đứng ở trong vườn, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng Tượng Tị Tháp thượng nhìn lại. Hắn hy vọng thấy được thân ảnh kia ngồi ngay trên nóc nhà, cặp mắt vừa sáng vừa tròn kia nhìn hắn, giống chính mình ngày đó ở đỉnh thượng nhìn hắn.
Nhưng hắn không tìm thấy Thích Thiếu Thương, hắn không ở đây.
Cố Tích Triều bỗng nhiên rất muốn mắng chửi người. Thích Thiếu Thương ngươi thật láo toét.
Còn chưa kịp lên tiếng mắng thì, chính mình liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Có người rất ngu, chỉ biết hướng trên đỉnh đầu xem, không biết quay phía sau mà nhìn.”
Thanh âm trầm thấp ôn hoà chậm rãi vang lên bên tai hắn, mang theo hương vị mê hoặc.
Cố Tích Triều cả cười, “Thì ra ngươi vẫn đi theo ta.”
“Ta ở đây thật sự lo lắng, cho nên liền một đường đi theo đệ, đệ lại không hề phát hiện.”
Cố Tích Triều thừa nhận, hắn rất nóng vội trở về, hắn muốn nhìn thấy Thích Thiếu Thương sớm một chút, nói cho hắn biết chính mình an toàn. Cho nên hắn không phát hiện phía sau có người bám sát.
“Cố công tử một đường vội vã, là muốn về đây sớm gặp tại hạ sao?” Thích Thiếu Thương cười tà, không chỉ có từ phía sau ôm lấy hắn, còn nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thổi khí. Hắn biết người trong ngực mình đã ngượng đến chín mặt, là ngượng đỏ đến tức giận.
Quả nhiên, sự trả đũa kéo đến đây.
“Thích đại hiệp ngốc nghếch không ở lâu tử lý, một đường lén lút đi theo ta làm gì?”
Thích Thiếu Thương buông tay, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tích Triều “Ta lo lắng hoàng đế kia không buông tha đệ, lại buộc đệ tội danh gì.”
“Vậy ngươi đi theo ta thì giúp được gì? Nếu hắn thực sự sai lệnh trảm ta, ngươi dám cướp pháp trường sao?” Cố Tích Triều buồn cười hỏi.
Cầm tay hắn, Thích Thiếu Thương nhìn hắn thật sâu, “Đó là đương nhiên. Cũng giống Cố công tử, gặp thần sát thần, ngộ phật thí phật. Đừng nói là pháp trường, núi đao biển lửa diêm vương điện lý ta cũng dám cướp người!”
Cố Tích Triều nở nụ cười, “Thích đại hiệp thật là khí khái!”
“Đó là đương nhiên.”
“Tự tin quá nhỉ.”
“Đó là đương nhiên.”
“Ngươi thật đúng là mặt dày.”
“Đó là đương… Dày thế nào mà dày?”
Thích Thiếu Thương nhức đầu, Cố Tích Triều lại cười vui vẻ như vậy.
“Ta an toàn.” Hắn nhìn Thích Thiếu Thương, đó là tiếng nói phát ra từ nội tâm.
Thích Thiếu Thương ôm lấy hắn, “Đúng vậy, đệ an toàn, ta cũng an lòng.”
Cố Tích Triều khẽ thở dài một hơi, “Thích Thiếu Thương, sao chúng ta lại trở thành thế này?”
“Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
“Chúng ta, đều là nam tử… sao lại…”
“Chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy nhau, đã cảm thấy không ai đặc biệt hơn được. Ta là như vậy, đệ cũng thế. Không lừa được ai đâu.”
Nắm thật chặt ngực mình, “Kỳ Đình một đêm, trọn đời khó quên, không chỉ là đệ, còn có ta.”
Ngư Trì Tử song kiếm hợp bích, Cố Tích Triều nói Kỳ Đình một đêm trọn đời khó quên.
Chính là hắn không biết, trước khi hắn nói câu kia, Thích Thiếu Thương đã sớm vĩnh viễn không thể quên.
Trên đường ngàn dặm truy sát, Thích Thiếu Thương khó quên.
Dùng cái gì giải sầu tương tư? Chỉ có Đỗ Khang.
Hắn không biết say đến mức nào.
Đợi khi về đến Biện Lương thành, thân ở lâu cao bốn phía gió lộng.
Hắn vẫn say như trước.
Vẫn khó quên như xưa.
Người thiện lương bản tính dễ dãi, gương xưa đã bị mảnh tình xuân phá hủy. Chuyện cũ khó quên, tựa đầu vào gối ngồi trên lầu cao ngóng trời chiều.
Ta mọi sự khó quên, cũng chả khác gì ngươi.
Tóm lại, Thích Thiếu Thương khó quên. Cố Tích Triều khó quên.
Nếu đã không thể quên như vậy thì phải đi tìm về.