Trên đường tới Đường Môn, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều ngồi ở xe ngựa sau cùng của đoàn.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói, “Năm đó đại hiệp Tiêu Thu Thủy kết nghĩa tại Thần Châu, vì một bài thơ xưng tụng đầu bảng, có thể vượt qua ngàn dặm mà để chính mắt được thấy đề tự, thật quá dũng cảm đi.”
Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn hắn, “Hắn là đại hiệp, huynh cũng là đại hiệp, nhưng không phải loại đại hiệp giống nhau, không đi chung đường.”
Thích Thiếu Thương cẩn thận suy tư, trong tâm hiểu rõ, “Hắn là đại hiệp chân chính, còn ta không phải.”
Đại hiệp chân chính là kẻ trượng nghĩa, ý chí bao trùm thiên hạ, lấy quốc vi gia. Tiêu Thu Thủy trấn biên quan kháng địch, buông tha nhi nữ tình trường, chỉ vì quốc gia.
Thích Thiếu Thương tuy rằng cũng được tụng xưng đại hiệp, nhưng cuối cùng không thể đem trăm năm đời hắn phục vụ thiên hạ. Năm tháng của hắn cuối cùng dành hết cho một người, là Cố Tích Triều.
“Ta thấy hổ thẹn, thẹn với người trong thiên hạ.” Thích Thiếu Thương thở dài thật não nề.
“Huynh không cần nói như vậy, huynh đã làm được quá nhiều. Huynh không cần làm người khác, chỉ cần làm Thích Thiếu Thương là tốt rồi.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau chính là tình. Hắn là Thích Thiếu Thương, hắn là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lúc trên lưng ngựa, cực kỳ hăng hái. Trên lưng ngựa hắn là một anh hùng.
Triêu đăng kiếm các vân tùy mã, dạ độ ba giang vũ tẩy binh
(Ánh nắng ban mai phủ lên lầu kiếm, mây dõi theo bóng ngựa, đêm vượt sông Ba mưa như tắm cả đoàn quân)
Tài ba của hắn, khí khái của hắn, hùng tài vĩ lược của hắn, một khi tay kiếm đã vung lên, chí khí nam nhi liền cất cánh.
Cho nên Thích Thiếu Thương liền hiểu được, long giam dưới huyệt, không phải chỉ vây mình Thích Thiếu Thương, mà còn vây khốn Cố Tích Triều.
Hắn thực muốn nói vài câu. Hắn muốn hỏi Cố Tích Triều thích cuộc sống thế nào.
Hắn vừa định hỏi, Cố Tích Triều đã hỏi trước.
“Huynh giao mạng cho ta dễ dàng thế sao?”
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều nghe được lời đồn rồi, biết tỏng hắn đã làm gì
Hắn thản nhiên cười, “Mạng của ta là của đệ, mạng của đệ là của ta.”
“Huynh không sợ ta lại sai lần nữa?”
“Không sợ.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì đệ nhất định sẽ không sai.”
“Làm sao huynh biết ta sẽ không sai!” Cố Tích Triều bỗng nhiên kích động, ánh mắt sáng quắc lên nhìn Thích Thiếu Thương.
“Bởi vì hiện giờ không chỉ có trong ánh mắt, mà cả trong lòng đệ, tất cả đều là ta.”
Năm đó Cố Tích Triều hận chính là hắn, trong mắt chỉ có hắn.
Hiện giờ Cố Tích Triều yêu chính là hắn, trong mắt có hắn, trong lòng cũng có hắn.
Thích Thiếu Thương có lẽ nào không hiểu?
Cố Tích Triều hừ một tiếng lãnh đạm, lại hung hăng cắn môi mình tóe máu.
Thích Thiếu Thương giật mình, muốn ngăn hắn lại, nhưng trong chớp mắt đã nếm được vị huyết đậm trong miệng.
Giờ khắc này sắc trời bắt đầu dần dần âm u, đoàn ngựa đã qua trấn Trần Yên.
Tâm trí như đã thăng thiên, Thích Thiếu Thương được Cố Tích Triều lần đầu tiên chủ động hôn.
Nụ hôn này mang theo huyết vị.
Thích Thiếu Thương có điểm quay cuồng hỗn loạn.
“Thích Thiếu Thương, ta lấy máu này thề, ta bất phản bất ly (không phản bội, không ly biệt), thề sẽ quyết làm mọi chuyện để huynh an tâm đặt mệnh vào tay ta.”
Vương Tiểu Thạch bị Đường Môn bắt đi, Ôn Nhu cũng đồng thời mất tích.
Ôn Nhu trong lúc nóng giận rời bỏ Vương Tiểu Thạch, hại Vương Tiểu Thạch bị Đường Môn khống chế.
Phải cứu, liền biết được là ai của Đường Môn đã ra tay, bắt giam trong tay ai.
Đúng bệnh mà hốt thuốc.
Có lẽ này hết thảy đều quay quanh thế “chiến”.
Mà Cố Tích Triều không nghĩ đến chuyện khuynh đảo Đường Môn—— ám khí và độc dược không đếm xuể, nhân lực bất định.
Ngàn vạn lần đừng trêu chọc đệ tử Đường Môn—— lời giáo huấn đã nghe quá nhiều lần.
Những lời giáo huấn đổi lại bằng xương máu.
Mỗi người của Đường Môn đều không dễ chọc —— đường đường chính chính mà đánh không lại, có thể phóng ám khí.
Trên ám khí tẩm kịch độc
Cho nên Cố Tích Triều muốn “Hòa”.
Bạch Lâu của Kim Phong Tế Vũ Lâu đã phải tổ chức nghiên cứu rõ ràng từng người của Đường Môn, sở yêu sở ghét, sở trường sở đoản.
Trong khoảng thời gian này Kim Phong Tế Vũ Lâu điều tra được, kẻ bắt Vương Tiểu Thạch là”Xuyên trung nhị hùng” của Đường Môn Đường Nhất Đa, Đường Nhất Thiếu
Mà bọn họ phụng mệnh hành động.
Phụng mệnh ai?
Không phải Đường lão thái phó, không phải Đường Đại lão gia, Đường Nhị tiên sinh, cũng không phải.
Bọn họ phụng mệnh Đường Ngũ tiểu thư Đường Yến.
Đường Yến ở trên giang hồ được xưng danh là Xà Hạt Mỹ Nhân (mỹ nhân rắn rết), dung mạo khuynh thành, tâm địa rắn rết.
Có lẽ có người yêu ngay được loại nữ nhân như thế—— đủ ngoan, đủ tuyệt, đủ để khiêu khích dục vọng, trí chinh phục của nam nhân.
Kẻ thích Đường Ngũ tiểu thư nhiều không đếm xuể. Trong đó người có danh vọng, địa vị không phải là ít.
Đường Yến lại chỉ yêu một người, cũng chỉ hận một người.
Nàng yêu, nàng hận, chỉ là một người này thôi.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói, “Năm đó đại hiệp Tiêu Thu Thủy kết nghĩa tại Thần Châu, vì một bài thơ xưng tụng đầu bảng, có thể vượt qua ngàn dặm mà để chính mắt được thấy đề tự, thật quá dũng cảm đi.”
Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn hắn, “Hắn là đại hiệp, huynh cũng là đại hiệp, nhưng không phải loại đại hiệp giống nhau, không đi chung đường.”
Thích Thiếu Thương cẩn thận suy tư, trong tâm hiểu rõ, “Hắn là đại hiệp chân chính, còn ta không phải.”
Đại hiệp chân chính là kẻ trượng nghĩa, ý chí bao trùm thiên hạ, lấy quốc vi gia. Tiêu Thu Thủy trấn biên quan kháng địch, buông tha nhi nữ tình trường, chỉ vì quốc gia.
Thích Thiếu Thương tuy rằng cũng được tụng xưng đại hiệp, nhưng cuối cùng không thể đem trăm năm đời hắn phục vụ thiên hạ. Năm tháng của hắn cuối cùng dành hết cho một người, là Cố Tích Triều.
“Ta thấy hổ thẹn, thẹn với người trong thiên hạ.” Thích Thiếu Thương thở dài thật não nề.
“Huynh không cần nói như vậy, huynh đã làm được quá nhiều. Huynh không cần làm người khác, chỉ cần làm Thích Thiếu Thương là tốt rồi.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau chính là tình. Hắn là Thích Thiếu Thương, hắn là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lúc trên lưng ngựa, cực kỳ hăng hái. Trên lưng ngựa hắn là một anh hùng.
Triêu đăng kiếm các vân tùy mã, dạ độ ba giang vũ tẩy binh
(Ánh nắng ban mai phủ lên lầu kiếm, mây dõi theo bóng ngựa, đêm vượt sông Ba mưa như tắm cả đoàn quân)
Tài ba của hắn, khí khái của hắn, hùng tài vĩ lược của hắn, một khi tay kiếm đã vung lên, chí khí nam nhi liền cất cánh.
Cho nên Thích Thiếu Thương liền hiểu được, long giam dưới huyệt, không phải chỉ vây mình Thích Thiếu Thương, mà còn vây khốn Cố Tích Triều.
Hắn thực muốn nói vài câu. Hắn muốn hỏi Cố Tích Triều thích cuộc sống thế nào.
Hắn vừa định hỏi, Cố Tích Triều đã hỏi trước.
“Huynh giao mạng cho ta dễ dàng thế sao?”
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều nghe được lời đồn rồi, biết tỏng hắn đã làm gì
Hắn thản nhiên cười, “Mạng của ta là của đệ, mạng của đệ là của ta.”
“Huynh không sợ ta lại sai lần nữa?”
“Không sợ.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì đệ nhất định sẽ không sai.”
“Làm sao huynh biết ta sẽ không sai!” Cố Tích Triều bỗng nhiên kích động, ánh mắt sáng quắc lên nhìn Thích Thiếu Thương.
“Bởi vì hiện giờ không chỉ có trong ánh mắt, mà cả trong lòng đệ, tất cả đều là ta.”
Năm đó Cố Tích Triều hận chính là hắn, trong mắt chỉ có hắn.
Hiện giờ Cố Tích Triều yêu chính là hắn, trong mắt có hắn, trong lòng cũng có hắn.
Thích Thiếu Thương có lẽ nào không hiểu?
Cố Tích Triều hừ một tiếng lãnh đạm, lại hung hăng cắn môi mình tóe máu.
Thích Thiếu Thương giật mình, muốn ngăn hắn lại, nhưng trong chớp mắt đã nếm được vị huyết đậm trong miệng.
Giờ khắc này sắc trời bắt đầu dần dần âm u, đoàn ngựa đã qua trấn Trần Yên.
Tâm trí như đã thăng thiên, Thích Thiếu Thương được Cố Tích Triều lần đầu tiên chủ động hôn.
Nụ hôn này mang theo huyết vị.
Thích Thiếu Thương có điểm quay cuồng hỗn loạn.
“Thích Thiếu Thương, ta lấy máu này thề, ta bất phản bất ly (không phản bội, không ly biệt), thề sẽ quyết làm mọi chuyện để huynh an tâm đặt mệnh vào tay ta.”
Vương Tiểu Thạch bị Đường Môn bắt đi, Ôn Nhu cũng đồng thời mất tích.
Ôn Nhu trong lúc nóng giận rời bỏ Vương Tiểu Thạch, hại Vương Tiểu Thạch bị Đường Môn khống chế.
Phải cứu, liền biết được là ai của Đường Môn đã ra tay, bắt giam trong tay ai.
Đúng bệnh mà hốt thuốc.
Có lẽ này hết thảy đều quay quanh thế “chiến”.
Mà Cố Tích Triều không nghĩ đến chuyện khuynh đảo Đường Môn—— ám khí và độc dược không đếm xuể, nhân lực bất định.
Ngàn vạn lần đừng trêu chọc đệ tử Đường Môn—— lời giáo huấn đã nghe quá nhiều lần.
Những lời giáo huấn đổi lại bằng xương máu.
Mỗi người của Đường Môn đều không dễ chọc —— đường đường chính chính mà đánh không lại, có thể phóng ám khí.
Trên ám khí tẩm kịch độc
Cho nên Cố Tích Triều muốn “Hòa”.
Bạch Lâu của Kim Phong Tế Vũ Lâu đã phải tổ chức nghiên cứu rõ ràng từng người của Đường Môn, sở yêu sở ghét, sở trường sở đoản.
Trong khoảng thời gian này Kim Phong Tế Vũ Lâu điều tra được, kẻ bắt Vương Tiểu Thạch là”Xuyên trung nhị hùng” của Đường Môn Đường Nhất Đa, Đường Nhất Thiếu
Mà bọn họ phụng mệnh hành động.
Phụng mệnh ai?
Không phải Đường lão thái phó, không phải Đường Đại lão gia, Đường Nhị tiên sinh, cũng không phải.
Bọn họ phụng mệnh Đường Ngũ tiểu thư Đường Yến.
Đường Yến ở trên giang hồ được xưng danh là Xà Hạt Mỹ Nhân (mỹ nhân rắn rết), dung mạo khuynh thành, tâm địa rắn rết.
Có lẽ có người yêu ngay được loại nữ nhân như thế—— đủ ngoan, đủ tuyệt, đủ để khiêu khích dục vọng, trí chinh phục của nam nhân.
Kẻ thích Đường Ngũ tiểu thư nhiều không đếm xuể. Trong đó người có danh vọng, địa vị không phải là ít.
Đường Yến lại chỉ yêu một người, cũng chỉ hận một người.
Nàng yêu, nàng hận, chỉ là một người này thôi.