Lần này đến Đường Gia Bảo, ngoài một số huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ Lâu, Cố Tích Triều còn dẫn thêm hai hảo thủ.
Một người là Phương Hận Thiểu, “Thư Đáo Dụng Thì” Phương Hận Thiểu.
Một người là Trương Thán, “Phạn Vương”, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán.
Thích Thiếu Thương hỏi qua Cố Tích Triều, trong bao nhiêu huynh đệ Tượng Tị Tháp, vì sao chỉ chọn mỗi Phương Hận Thiểu vàTrương Thán?
Cố Tích Triều chỉ cười mà không đáp.
Thích Thiếu Thương tuy rằng không biết Cố đại phu lần này có phương thuốc kỳ diệu gì, nhưng hắn chỉ biết dọc đường đi chắc chắn gánh phiền não.
Trương Thánvà Phương Hận Thiểu không lúc nào là không mở mồm cò cựa cãi vã.
Quả nhiên, hai người trên lưng ngựa bên kia lại to tiếng.
Chỉ nghe Phương Hận Thiểu lại giở chữ ra khoe —— “Đường Môn không phải chỉ có độc dược và ám khí.Hắc thán đầu (đầu gỗ đen thui) ngươi bất học vô thuật (học không thông, nghệ không tinh), chỉ biết phi câu, phi trảo, huyết tích tử, phi đao, tụ quyển, như ý châu, còn có Đường Hoa với Tán Hoa Thiên Nữ, không biết Đường Môn kỳ thật cũng có võ công truyền cho hậu duệ, còn là võ công nổi danh nhé.”
Trương Thán tức giận kêu rên vài tiếng, “Con mọt sách. Ta trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, cũng không biết Đường Môn còn có võ công danh tiếng gì, ngươi lại mở mõm xạo ta đi?”
“Biết thì nói là biết, không biết thì bảo là không biết, đó cũng là biết. Hắc thán đầu, minh mẫn mà hiếu học, cứ trơ trẽn thỉnh giáo, ngươi mới có thể biết thêm được nhiều chuyện…”
“Cái gì gọi là” trơ trẽn thỉnh giáo “? Rõ ràng Khổng lão phu tử có dạy ” không ngại học hỏi kẻ dưới”! Ngươi lừa ta sao?” Trương Thánlại hỏi hắn.
“Ta lợi hại hơn ngươi, nổi danh hơn ngươi, ngươi thỉnh giáo ta, đương nhiên là học hỏi người trên rồi.” Phương Hận Thiểu đắc ý phát biểu.
“Ta nhổ vào!” Trương Thánxì hắn một hơi, “Con mọt sách chết tiệt, ngươi nói cho ta nghe xem nào, Đường Môncó võ công gì nổi danh?”
“Ngươi thừa nhận ngươi không biết, “học hỏi” ta sao?” Phương Hận Thiểu tiếp tục dõng dạc.
“Ừ đấy, ta không biết, ngươi mau trả lời, võ công gì?” Trương Thán hiển nhiên không kiên nhẫn.
“Đường Môncó môn võ gia truyềnlà” Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp”, uy lực vô cùng.Nghe cái tên “Thất Sát Đoạt Mệnh” cũng đủ biết lợi hại rồi. Cái gì gọi là “Thất Sát”, ta xem ngươi cũng ù ù cạc cạc đi?”Thất Sát” còn gọi là “Thất Sát”, “Thiên Quan”, dùng bảy cao thủ sát khí đằng đằng uy nghiêm, nhập trận Thất Sát có thể chế ngự đại quyền (chưởng quyền lớn), ngoài trận có thể linh động mà chế động hợp công (hợp lực công kích khắc chế động). Đúng rồi, ngươi còn không biết cái gì gọi là “Chế” đi…”
Thích Thiếu Thương thật sự chịu không nổi cái sở thích này của Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu tại sao lại gọi là Phương Hận Thiểu, Thư Đáo Dụng Thì Phương Hận Thiểu?
Phương Hận Thiểu thích nhất khoe chữ, thích nhất nghiền ngẫm từng chữ một, thích nhất lên mặt dạy đời, cũng thích nhất việc giảng giải chữ nghĩa với người ta.
Cho nên hắn nhanh miệng nói, “Tiểu Phương, đừng nói nữa đi, ta nghe mà choáng hết cả đầu.”
Phương Hận Thiểu nhìn sang Trương Thán, “Hắc thán đầu, Lâu Chúa không cho ta giảng giải với ngươi, không phải là ta không muốn giảng nhé…”
Trương Thán lại phi hắn một hơi, bỗng nhiên quay đầu sang hỏi Thích Thiếu Thương, “Thích Lâu Chúa, con mọt sách này nói đúng sao? Tại sao ta chưa từng nghe Đường Môn có thứ “Tiên Pháp” lợi hại này? Dù gì thìTrương Thán này cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm rồi, sao lại không nghe nói đến món võ công bảo bối của Đường Môn chứ?”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu, “Kỳ thật, không riêng gì ngươi, ngay cả ta cũng không rõ lắm.” Hắn có chút ngượng ngùng nhìn sang Cố Tích Triều, “Tích Triều, đệ cóbiết gì không?”
Hắn vừa dứt lời, Trương Thán tự nhiên cũng vểnh tai mà hướng Cố Tích Triều, chờ đợi đáp án.
Phương Hận Thiểu cũng bị kích động nhìn hắn, tựa hồ muốn xem Cố đại công tử trên thông thiên văn, dưới tường địa lý có đủ tầm bác học như lời đồn không.
Phương Hận Thiểu vàTrương Thán cũng không có lục đục gì với Cố Tích Triều nên tuy rằng bọn họ biết Cố Tích Triều trước kia gây tội lớn, cũng không thể nào đem một Cố Tích Triều của hiện tại liên tưởng tới một Ngọc Diện Tu La thưở nào.
“Hơn nữa, Thích Lâu Chúa và Cố công tử như hòa làm một, sao có thể là kẻ thù được?” Trương Thán từng ngồi giữa bàn cơm chiều của Kim Phong Tế Vũ Lâu mà “phun ra” lời này.
Mà hậu quả của phát ngôn hùng hồn này, chính là Dương Vô Tà vốn nổi danh điềm đạm, cùng với toàn bộ huynh đệ đang ngồi bàn ăn đều sặc sụa —— hòa, làm, một?
Tiếng ho khan của Dương Vô Tà vang vọng cả buổi tối. Cơm xông lên mũi, hậu quả thật là quá khủng bố.
Từ đó về sau Trương Thán cũng không dám … hỏi về vấn đề này nữa.
Hắn và Phương Hận Thiểu, còn có Thích Thiếu Thương ba người quay sang nhìn Cố Tích Triều.
Hắn có ấn tượng rằng, Cố Tích Triều không phải người ưa nói chuyện, nét mặt thường xuyên lạnh lẽo bất động —— trừ khi người đứng trước mặt là Thích Thiếu Thương.
Hắn đối với năng lực của Cố Tích Triều cũng có phần tò mò hiếu kỳ.
Hắn muốn thử xem liệu Cố Tích Triều có thần thông quảng đại như thiên hạ đồn thổi hay không.
Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Đường Môn đúng thật là có thứ võ công này.”
Cố Tích Triều vừa thốt nên lời, Phương Hận Thiểu đắc ý ha hả cười, “Hắc thán đầu, thế nào, bội phục ta tài trí hơn người, học phú ngũ xa đi?”
Lại nghe Cố Tích Triều nói tiếp, “Tuy rằng thật đúng là có “Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp nhưng mà uy lực cũng thường thường, không phải thứ võ công lừng danh gì. Giờ ngay cả đệ tử Đường Môn cũng không luyện nữa, mà tập trung vào ám khí và độc dược.”
Nói vừa xong, Trương Thán liền nở nụ cười, “Ha ha ha ha, con mọt sách, ngươi chỉ nói đúng phân nửa! Sính cái gì tài trí hơn người, học phú ngũ xa? Ta nói ngươi ăn bã đậu thì có! Ha ha ha ha, cười chết mất!”
Phương Hận Thiểu tức tối mà thụi hắn một quyền, nhưng vẫn thực tâm nói lời tận đáy lòng với Cố Tích Triều, “Cố công tử, ngươi quả thực tài hơn ta rồi.”
Phương Hận Thiểu tuy rằng thích lên mặt dạy đời, vừa thích khoe chữ, nhưng cũng biết rất rõ chính mình, hiểu rõ vị trí bản thân. Đây là những lời bội phục chân thành.
Có lẽ đây là điểm đáng yêu của hắn.
Cố Tích Triều cũng cười, “Phương công tử không cần khiêm tốn, biết Đường Môncó môn võ công này cũng không được mấy người. Phương công tử nghe qua nhớ kỹ, Cố mỗ bội phục.”
Vì thế Phương Hận Thiểu lại đắc ý, “Hắc thán đầu, ngươi nghe thấy không? Ta biết chuyện mà rất nhiều người không biết kìa…”
Thích Thiếu Thương nhìn Phương Hận Thiểu vàTrương Thán lại bắt đầu chành chọe, khẽ mỉm cười.
Hắn quay đầu nói với một Cố Tích Triều cũng đang mỉm cười, “Lần đầu tiên nghe được Cố công tử khiêm tốn a.”
Cố Tích Triều nhìn lại hắn, cười sang sảng, “Ta thực thích bọn họ —— nhóm huynh đệ của huynh.”
Vì thế Thích Thiếu Thương lại chăm chú ngắm biểu tình này của Cố Tích Triều ——Nụ cười của hắn là thiên hạ chi mỹ.
==
Thiên Nữ Tán Hoa: Chiêu này xuất phát từ Tây Vực người xài chiêu này nhất thiết phải là nữ và điều kiện tiên quyết nhất nữa là phải xinh đẹp và có một thân hình gọi là “rực lửa” thì sử chiêu mới đạt đến độ vi diệu. “Hoa” ở đây cũng giống như một loại ám khí thông thường các cao thủ có nhiều chiêu giấu ám khí rất lợi hại ( nhất là những tay ngụy quân tử). Ám khí có thể ngậm trong miệng giấu trogn tay áo, trogn binh khí …. nói chung là càng bí ẩn kín đáo thì hiệu quả càng cao. Nhưng nói tới chiêu “tiên nữ tán hoa” này thì cách giấu ám khí phải nói là “không đụng hàng” và cũng không ai ngờ đó lại là ám khí bởi vậy đến nay vẫn còn vô số võ lâm tiền bối anh hùng hảo hán,hào kiệt giang hồ chết vì “thiếu hiểu biết”.
Ám khí chính là y phục, như đã nói ở trên chiêu này bắt nguồn từ Tây Vực. Tây Vực nổi tiếng về kì hoa dị thảo,độc trùng rắn rết…. tuỳ tiện chọn đại cũng đủ cả trăm loại để kết thành bộ Bách Hoa y. Khi sử dụng chiêu này chỉ cần xoay người như bông vụ ( cứ như là múa ba-lê í) thì quần áo trên người cũng tự nhiên không cánh mà bay ( đó là “tán”), lẽ thường mà nói các cao thủ tinh thông Lăng Ba Vi Bộ hay nhanh chân lẹ tay một chút chạy trốn chắc cũng ổn. Nhưng ở cái tình huống “ngàn năm không có một” trước cái cảnh sếch-xi như dzậy thì bỏ đi cũng uổng —> chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu. Bởi vậy cho đến nay cao chiêu này vẫn chưa ai đỡ nổi
Một người là Phương Hận Thiểu, “Thư Đáo Dụng Thì” Phương Hận Thiểu.
Một người là Trương Thán, “Phạn Vương”, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán.
Thích Thiếu Thương hỏi qua Cố Tích Triều, trong bao nhiêu huynh đệ Tượng Tị Tháp, vì sao chỉ chọn mỗi Phương Hận Thiểu vàTrương Thán?
Cố Tích Triều chỉ cười mà không đáp.
Thích Thiếu Thương tuy rằng không biết Cố đại phu lần này có phương thuốc kỳ diệu gì, nhưng hắn chỉ biết dọc đường đi chắc chắn gánh phiền não.
Trương Thánvà Phương Hận Thiểu không lúc nào là không mở mồm cò cựa cãi vã.
Quả nhiên, hai người trên lưng ngựa bên kia lại to tiếng.
Chỉ nghe Phương Hận Thiểu lại giở chữ ra khoe —— “Đường Môn không phải chỉ có độc dược và ám khí.Hắc thán đầu (đầu gỗ đen thui) ngươi bất học vô thuật (học không thông, nghệ không tinh), chỉ biết phi câu, phi trảo, huyết tích tử, phi đao, tụ quyển, như ý châu, còn có Đường Hoa với Tán Hoa Thiên Nữ, không biết Đường Môn kỳ thật cũng có võ công truyền cho hậu duệ, còn là võ công nổi danh nhé.”
Trương Thán tức giận kêu rên vài tiếng, “Con mọt sách. Ta trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, cũng không biết Đường Môn còn có võ công danh tiếng gì, ngươi lại mở mõm xạo ta đi?”
“Biết thì nói là biết, không biết thì bảo là không biết, đó cũng là biết. Hắc thán đầu, minh mẫn mà hiếu học, cứ trơ trẽn thỉnh giáo, ngươi mới có thể biết thêm được nhiều chuyện…”
“Cái gì gọi là” trơ trẽn thỉnh giáo “? Rõ ràng Khổng lão phu tử có dạy ” không ngại học hỏi kẻ dưới”! Ngươi lừa ta sao?” Trương Thánlại hỏi hắn.
“Ta lợi hại hơn ngươi, nổi danh hơn ngươi, ngươi thỉnh giáo ta, đương nhiên là học hỏi người trên rồi.” Phương Hận Thiểu đắc ý phát biểu.
“Ta nhổ vào!” Trương Thánxì hắn một hơi, “Con mọt sách chết tiệt, ngươi nói cho ta nghe xem nào, Đường Môncó võ công gì nổi danh?”
“Ngươi thừa nhận ngươi không biết, “học hỏi” ta sao?” Phương Hận Thiểu tiếp tục dõng dạc.
“Ừ đấy, ta không biết, ngươi mau trả lời, võ công gì?” Trương Thán hiển nhiên không kiên nhẫn.
“Đường Môncó môn võ gia truyềnlà” Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp”, uy lực vô cùng.Nghe cái tên “Thất Sát Đoạt Mệnh” cũng đủ biết lợi hại rồi. Cái gì gọi là “Thất Sát”, ta xem ngươi cũng ù ù cạc cạc đi?”Thất Sát” còn gọi là “Thất Sát”, “Thiên Quan”, dùng bảy cao thủ sát khí đằng đằng uy nghiêm, nhập trận Thất Sát có thể chế ngự đại quyền (chưởng quyền lớn), ngoài trận có thể linh động mà chế động hợp công (hợp lực công kích khắc chế động). Đúng rồi, ngươi còn không biết cái gì gọi là “Chế” đi…”
Thích Thiếu Thương thật sự chịu không nổi cái sở thích này của Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu tại sao lại gọi là Phương Hận Thiểu, Thư Đáo Dụng Thì Phương Hận Thiểu?
Phương Hận Thiểu thích nhất khoe chữ, thích nhất nghiền ngẫm từng chữ một, thích nhất lên mặt dạy đời, cũng thích nhất việc giảng giải chữ nghĩa với người ta.
Cho nên hắn nhanh miệng nói, “Tiểu Phương, đừng nói nữa đi, ta nghe mà choáng hết cả đầu.”
Phương Hận Thiểu nhìn sang Trương Thán, “Hắc thán đầu, Lâu Chúa không cho ta giảng giải với ngươi, không phải là ta không muốn giảng nhé…”
Trương Thán lại phi hắn một hơi, bỗng nhiên quay đầu sang hỏi Thích Thiếu Thương, “Thích Lâu Chúa, con mọt sách này nói đúng sao? Tại sao ta chưa từng nghe Đường Môn có thứ “Tiên Pháp” lợi hại này? Dù gì thìTrương Thán này cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm rồi, sao lại không nghe nói đến món võ công bảo bối của Đường Môn chứ?”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu, “Kỳ thật, không riêng gì ngươi, ngay cả ta cũng không rõ lắm.” Hắn có chút ngượng ngùng nhìn sang Cố Tích Triều, “Tích Triều, đệ cóbiết gì không?”
Hắn vừa dứt lời, Trương Thán tự nhiên cũng vểnh tai mà hướng Cố Tích Triều, chờ đợi đáp án.
Phương Hận Thiểu cũng bị kích động nhìn hắn, tựa hồ muốn xem Cố đại công tử trên thông thiên văn, dưới tường địa lý có đủ tầm bác học như lời đồn không.
Phương Hận Thiểu vàTrương Thán cũng không có lục đục gì với Cố Tích Triều nên tuy rằng bọn họ biết Cố Tích Triều trước kia gây tội lớn, cũng không thể nào đem một Cố Tích Triều của hiện tại liên tưởng tới một Ngọc Diện Tu La thưở nào.
“Hơn nữa, Thích Lâu Chúa và Cố công tử như hòa làm một, sao có thể là kẻ thù được?” Trương Thán từng ngồi giữa bàn cơm chiều của Kim Phong Tế Vũ Lâu mà “phun ra” lời này.
Mà hậu quả của phát ngôn hùng hồn này, chính là Dương Vô Tà vốn nổi danh điềm đạm, cùng với toàn bộ huynh đệ đang ngồi bàn ăn đều sặc sụa —— hòa, làm, một?
Tiếng ho khan của Dương Vô Tà vang vọng cả buổi tối. Cơm xông lên mũi, hậu quả thật là quá khủng bố.
Từ đó về sau Trương Thán cũng không dám … hỏi về vấn đề này nữa.
Hắn và Phương Hận Thiểu, còn có Thích Thiếu Thương ba người quay sang nhìn Cố Tích Triều.
Hắn có ấn tượng rằng, Cố Tích Triều không phải người ưa nói chuyện, nét mặt thường xuyên lạnh lẽo bất động —— trừ khi người đứng trước mặt là Thích Thiếu Thương.
Hắn đối với năng lực của Cố Tích Triều cũng có phần tò mò hiếu kỳ.
Hắn muốn thử xem liệu Cố Tích Triều có thần thông quảng đại như thiên hạ đồn thổi hay không.
Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Đường Môn đúng thật là có thứ võ công này.”
Cố Tích Triều vừa thốt nên lời, Phương Hận Thiểu đắc ý ha hả cười, “Hắc thán đầu, thế nào, bội phục ta tài trí hơn người, học phú ngũ xa đi?”
Lại nghe Cố Tích Triều nói tiếp, “Tuy rằng thật đúng là có “Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp nhưng mà uy lực cũng thường thường, không phải thứ võ công lừng danh gì. Giờ ngay cả đệ tử Đường Môn cũng không luyện nữa, mà tập trung vào ám khí và độc dược.”
Nói vừa xong, Trương Thán liền nở nụ cười, “Ha ha ha ha, con mọt sách, ngươi chỉ nói đúng phân nửa! Sính cái gì tài trí hơn người, học phú ngũ xa? Ta nói ngươi ăn bã đậu thì có! Ha ha ha ha, cười chết mất!”
Phương Hận Thiểu tức tối mà thụi hắn một quyền, nhưng vẫn thực tâm nói lời tận đáy lòng với Cố Tích Triều, “Cố công tử, ngươi quả thực tài hơn ta rồi.”
Phương Hận Thiểu tuy rằng thích lên mặt dạy đời, vừa thích khoe chữ, nhưng cũng biết rất rõ chính mình, hiểu rõ vị trí bản thân. Đây là những lời bội phục chân thành.
Có lẽ đây là điểm đáng yêu của hắn.
Cố Tích Triều cũng cười, “Phương công tử không cần khiêm tốn, biết Đường Môncó môn võ công này cũng không được mấy người. Phương công tử nghe qua nhớ kỹ, Cố mỗ bội phục.”
Vì thế Phương Hận Thiểu lại đắc ý, “Hắc thán đầu, ngươi nghe thấy không? Ta biết chuyện mà rất nhiều người không biết kìa…”
Thích Thiếu Thương nhìn Phương Hận Thiểu vàTrương Thán lại bắt đầu chành chọe, khẽ mỉm cười.
Hắn quay đầu nói với một Cố Tích Triều cũng đang mỉm cười, “Lần đầu tiên nghe được Cố công tử khiêm tốn a.”
Cố Tích Triều nhìn lại hắn, cười sang sảng, “Ta thực thích bọn họ —— nhóm huynh đệ của huynh.”
Vì thế Thích Thiếu Thương lại chăm chú ngắm biểu tình này của Cố Tích Triều ——Nụ cười của hắn là thiên hạ chi mỹ.
==
Thiên Nữ Tán Hoa: Chiêu này xuất phát từ Tây Vực người xài chiêu này nhất thiết phải là nữ và điều kiện tiên quyết nhất nữa là phải xinh đẹp và có một thân hình gọi là “rực lửa” thì sử chiêu mới đạt đến độ vi diệu. “Hoa” ở đây cũng giống như một loại ám khí thông thường các cao thủ có nhiều chiêu giấu ám khí rất lợi hại ( nhất là những tay ngụy quân tử). Ám khí có thể ngậm trong miệng giấu trogn tay áo, trogn binh khí …. nói chung là càng bí ẩn kín đáo thì hiệu quả càng cao. Nhưng nói tới chiêu “tiên nữ tán hoa” này thì cách giấu ám khí phải nói là “không đụng hàng” và cũng không ai ngờ đó lại là ám khí bởi vậy đến nay vẫn còn vô số võ lâm tiền bối anh hùng hảo hán,hào kiệt giang hồ chết vì “thiếu hiểu biết”.
Ám khí chính là y phục, như đã nói ở trên chiêu này bắt nguồn từ Tây Vực. Tây Vực nổi tiếng về kì hoa dị thảo,độc trùng rắn rết…. tuỳ tiện chọn đại cũng đủ cả trăm loại để kết thành bộ Bách Hoa y. Khi sử dụng chiêu này chỉ cần xoay người như bông vụ ( cứ như là múa ba-lê í) thì quần áo trên người cũng tự nhiên không cánh mà bay ( đó là “tán”), lẽ thường mà nói các cao thủ tinh thông Lăng Ba Vi Bộ hay nhanh chân lẹ tay một chút chạy trốn chắc cũng ổn. Nhưng ở cái tình huống “ngàn năm không có một” trước cái cảnh sếch-xi như dzậy thì bỏ đi cũng uổng —> chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu. Bởi vậy cho đến nay cao chiêu này vẫn chưa ai đỡ nổi