Trương Thán có vẻ rất vui.
Hắn tỏ vẻ không biết sợ là gì.
Hắn cười toét miệng mà nói, “Lâu Chúa, Cố công tử, bản công tử ra trận đây!”
Trương Thán tự xưng là “công tử” —— nghe thật quá nực cười.
Nhưng Thích Thiếu Thương biết hắn trong lòng căng thẳng vô hạn độ. Trận kia hỏa khí tầng tầng lớp lớp, một giọt mực rơi xuống là kích nổ hàng loạt.
Trương Thán mà thấy căng thẳng là cười toe tóe, giống như hiện tại.
Hơn nữa cười rất lớn.
Trương Thán lúc có chuyện vui cũng cười rất lớn, nhưng là điệu cười chân thật.
Điệu cười phát ra từ nội tâm là chân thành cực độ, sang sảng khí thế.
Mà Trương Thán lúc này đây lại có điệu cười rất không thành thật.
Không đúng, là giả chứ.
Mà Trương Thán cười đã giả tạo rồi, lại còn muốn tiếp tục cười.
Bởi vì hắn không muốn huynh đệ lo lắng vì hắn.
Hắn còn muốn chứng minh cho kẻ địch biết hắn kỳ thực là người rất can đảm.
Trương Thán là một người can đảm, to gan lớn mật.
Chính là lần này Trương Thán có chút khẩn trương.
Thích Thiếu Thương nhìn Trương Thán từng bước một tiêu sái tiến vào trận, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Huynh đệ, làm huynh đệ cómột kiếp này, không thể đến mức ấy được.
Khi chứng kiến huynh đệ vì huynh đệ mà thí cả mạng mình, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên có một ước nguyện: cả đời là huynh đệ, đời đời kiếp kiếp đều là huynh đệ.
Cố Tích Triều hung hăng nắm tay hắn.
Thích Thiếu Thương hơi đau, quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều.
Ánh mắt của Cố Tích Triều thật sự rất khó lý giải.
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều rất lo lắng. Cố Tích Triều không nói, hắn cũng biết.
Cố Tích Triều thật sự đã xem bọn họ là huynh đệ.
Bên kia, Trương Thán đã tiến vào trong trận.
Trong họa trận, Đường Nhất Thiểuđã chấm mực vẽ tranh.
Nói là vẽ tranh thì không bằng tả là nổi điên còn chính xác hơn. Đường Nhất Thiểu vẽ tranh mà cứ như bị ma quỷ nhập xác vậy.
Kỹ thuật vẽ tranh của Đường Nhất Thiểu chính là võ công của hắn —— mỗi một nét họa, một đường vẩy mực đều là một thức.
Hắn đang họa một gốc mai.
Là một gốc mai khô cằn.
Hắn dùng chính là câu suân pháp (1), bút là loại bút lông cứng, miệt mài từng đường từng nét.
Mầu sắc uyển chuyển khi đậm lúc nhạt.
Mép nhọn đi ngược chiều ngòi bút —— thậm chí còn làm nên một vệt cháy khét trên mảng xanh rêu.
Phác họa gốc mai xong—— lại chỉ thấy hắn khẽ chuyển đầu bút lông.
Đầu bút lông khẽ chuyển, kỹ xảo biến đổi theo.
Bát mặc pháp. (phương pháp vẽ vẩy mực)
Đậm nhạt với tong mực đen ướt, kết hợp với màu sắc điêu luyện. Đang vẽ, bỗng hắn đột ngột dừng, hơn mười mặc châu (giọt mực) từ bốn phía mảnh vải nhất tề phóng ra.
Mắt thấy, mặc châu sẽ rơi xuống đất.
Rơi xuống đất, liền kích hoạt hỏa khí.
Kẻ ngồi trong trậnĐường Nhất Thiểutrong nháy mắt biến khỏi trận, kẻ đang đứng ngoài mắt trận là Trương Thán chỉ có thể có một kết cục.
Tránh cũng không thể tránh, ra không thể ra —— chỉ có chết.
Trương Thán vội vàng bành rộng vạt áo, bay vút về hướng mặc châu, trong nháy mắt xoẹt được một vòng, hứng trọn mặc châu sắp tiếp đất.
Lại phát hiện vạt áo bị chọc thủng đến tận mười chỗ.
Thì ra mực này có thành phần là lưu hoàng, cũng có thể sát thương như chơi.
Trận của Đường Môn —— nói trắng ra là bầy ra để tiễn ngươi về với tiên tổ.
Trương Thán không khỏi lạnh cả sống lưng.
Hắn trong nháy mắt nghĩ tới Vương Tiểu Thạch.
Một Vương Tiểu Thạch đôn hậu, đáng yêu, ấm áp.
Tại sao Vương Tiểu Thạch luôn chịu kiếp khổ —— giết gian thần, đào vong, bị bắt cóc…
Sống bên cạnh Vương Tiểu Thạch cảm thấy ấm áp, một sự ấm áp kiên định.
Trương Thán còn đang suy nghĩ, Đường Nhất Thiểu đã bắt đầu bức họa tiếp theo.
Hắn bắt đầu vẽ một đóa mai.
Hắn dùng bút lông cứng phác họa ra một đóa hoa mai.
Hình dáng uyển chuyển, bút lông nhỏ hướng từ trong ra ngoài, trong có phần đậm hơn.
Rõ ràng là mây trắng nước trong, ngòi bút điểm màu tinh tế.
Hoa mai đang ở độ bừng xuân, nở rộ.
Trương Thán có chút kinh ngạc vì độ kiều diễm của đóa mai này.
Ai biết được đóa mai này chứa hàn khí bức người, độc phóng ngân hoa tỏa khắp trận.
Không ngờ hoa mai cũng có thể có vẻ đẹp lạnh lẽo, hung ác nhường ấy.
Sát nhântrong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc này, Đường Nhất Thiểu lại thay đổi bút pháp.
Hắn không hề phác họa nữa, hắn bắt đầu điểm hoa. (vẩy mực)
Có cánh hoa tô đậm, có cánh điểm nhạt lại thêm làn nước mỏng.
Một số mảnggiống như hình sao hướng ra ngoài.
Mật dịch sơ nan (giữ bí mật thì dễ, giải bí mật cực khó). Tranh của Đường Nhất Thiểucơ mật mà không loạn, bố cục đơn giản nhưng không hề tiêu tán, trong huyền cơ có lời giải.
Mặc châu cũng bắn tung tóe trong lúc Đường Nhất Thiểu vẩy hoa.
Trương Thán y phục đã thủng lỗ chỗ, chẳng thể dùng y phụcđể đỡ lấy mặc châu nữa.
Không còn thời gian mà tư lự nữa —— hắn dùng tay chân đón mực.
Lượn một vòng trên không, tay chân Trương Thán sau khi rơi xuống đất đã không ra tay chân nữa. Lưu hoàng đã đốt tay chân đến biến dạng.
Trương Thán rất đau, nhưng đã là Trương Thán sẽ quyết không nhăn mặt nhíu mày.
Hắn là một đại trượng phu.
Hắn nở nụ cười —— lần này là một nụ cười thật sự.
Mà lúc này Đường Nhất Thiểu bắt đầu họa từng nét của bức tranh cuối cùng —— dùng mầu đậm vẽ cánh hoa, liên tiếp từng đóa mai.
Hắn họa đồ đến điên cuồng —— mặc châu kia bay loạn như điên, như mưa đen tàn sát hung hiểm, có thể giết người.
Trương Thán còn có thể dùng cái gì đỡ đây?
Hắn bèn xõa tóc.
Hắn dùng mớ tóc rối tung của mình hứng mặc châu như vũ bão kia.
Hắn xoay tròn trên không, trực tiếp nghênh đón mặc châu.
Mùi tóc cháy bốc khét lẹt, xộc thẳng vào mũi.
Một giọt cuối cùng chậm rãi rơi xuống.
Nhưng Trương Thán đã hết khả năng đón đỡ bất cứ cái gì.
Y phục rách bươm, tóc tai bị đốt trụi, tay chân cũng tái vô lực khí.
Trương Thán lại cười hào phóng đến nhường này.
“Ta là ai? Phạn Vương Trương Thán!”
Phạn Vương, Phạn Vương.
Ai dám đọ với ta khoảng nốc cơm chứ?
Trương Thán chợt nhớ tới những lúc đắc ý trước kia, không ai dám đọ ta khoản ăn nhiều.
Hắn cười, nhẹ nhàng.
Hàm răng của hắn trắng noãn ra.
Có lẽ hắn luôn có dáng vẻ tiều tụy động lòng người, nên người ta tự sẽ nhường phần cơm nhiều hơn cho hắn.
Chỉ cần có thể còn sống, ăn là ăn đến no, thì nên cảm tạ thượng thiên.
Giọt mặc châu cuối cùng nhẹ nhàng lọt vào miệng Trương Thán.
Trận phá.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chỉ nghe thấy Trương Thán thốt lên câu cuối cùng trước khi giã từ dương gian.
“Tiểu Thạch…”
==
Ghi chú:
(1) Một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung
Hắn tỏ vẻ không biết sợ là gì.
Hắn cười toét miệng mà nói, “Lâu Chúa, Cố công tử, bản công tử ra trận đây!”
Trương Thán tự xưng là “công tử” —— nghe thật quá nực cười.
Nhưng Thích Thiếu Thương biết hắn trong lòng căng thẳng vô hạn độ. Trận kia hỏa khí tầng tầng lớp lớp, một giọt mực rơi xuống là kích nổ hàng loạt.
Trương Thán mà thấy căng thẳng là cười toe tóe, giống như hiện tại.
Hơn nữa cười rất lớn.
Trương Thán lúc có chuyện vui cũng cười rất lớn, nhưng là điệu cười chân thật.
Điệu cười phát ra từ nội tâm là chân thành cực độ, sang sảng khí thế.
Mà Trương Thán lúc này đây lại có điệu cười rất không thành thật.
Không đúng, là giả chứ.
Mà Trương Thán cười đã giả tạo rồi, lại còn muốn tiếp tục cười.
Bởi vì hắn không muốn huynh đệ lo lắng vì hắn.
Hắn còn muốn chứng minh cho kẻ địch biết hắn kỳ thực là người rất can đảm.
Trương Thán là một người can đảm, to gan lớn mật.
Chính là lần này Trương Thán có chút khẩn trương.
Thích Thiếu Thương nhìn Trương Thán từng bước một tiêu sái tiến vào trận, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Huynh đệ, làm huynh đệ cómột kiếp này, không thể đến mức ấy được.
Khi chứng kiến huynh đệ vì huynh đệ mà thí cả mạng mình, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên có một ước nguyện: cả đời là huynh đệ, đời đời kiếp kiếp đều là huynh đệ.
Cố Tích Triều hung hăng nắm tay hắn.
Thích Thiếu Thương hơi đau, quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều.
Ánh mắt của Cố Tích Triều thật sự rất khó lý giải.
Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều rất lo lắng. Cố Tích Triều không nói, hắn cũng biết.
Cố Tích Triều thật sự đã xem bọn họ là huynh đệ.
Bên kia, Trương Thán đã tiến vào trong trận.
Trong họa trận, Đường Nhất Thiểuđã chấm mực vẽ tranh.
Nói là vẽ tranh thì không bằng tả là nổi điên còn chính xác hơn. Đường Nhất Thiểu vẽ tranh mà cứ như bị ma quỷ nhập xác vậy.
Kỹ thuật vẽ tranh của Đường Nhất Thiểu chính là võ công của hắn —— mỗi một nét họa, một đường vẩy mực đều là một thức.
Hắn đang họa một gốc mai.
Là một gốc mai khô cằn.
Hắn dùng chính là câu suân pháp (1), bút là loại bút lông cứng, miệt mài từng đường từng nét.
Mầu sắc uyển chuyển khi đậm lúc nhạt.
Mép nhọn đi ngược chiều ngòi bút —— thậm chí còn làm nên một vệt cháy khét trên mảng xanh rêu.
Phác họa gốc mai xong—— lại chỉ thấy hắn khẽ chuyển đầu bút lông.
Đầu bút lông khẽ chuyển, kỹ xảo biến đổi theo.
Bát mặc pháp. (phương pháp vẽ vẩy mực)
Đậm nhạt với tong mực đen ướt, kết hợp với màu sắc điêu luyện. Đang vẽ, bỗng hắn đột ngột dừng, hơn mười mặc châu (giọt mực) từ bốn phía mảnh vải nhất tề phóng ra.
Mắt thấy, mặc châu sẽ rơi xuống đất.
Rơi xuống đất, liền kích hoạt hỏa khí.
Kẻ ngồi trong trậnĐường Nhất Thiểutrong nháy mắt biến khỏi trận, kẻ đang đứng ngoài mắt trận là Trương Thán chỉ có thể có một kết cục.
Tránh cũng không thể tránh, ra không thể ra —— chỉ có chết.
Trương Thán vội vàng bành rộng vạt áo, bay vút về hướng mặc châu, trong nháy mắt xoẹt được một vòng, hứng trọn mặc châu sắp tiếp đất.
Lại phát hiện vạt áo bị chọc thủng đến tận mười chỗ.
Thì ra mực này có thành phần là lưu hoàng, cũng có thể sát thương như chơi.
Trận của Đường Môn —— nói trắng ra là bầy ra để tiễn ngươi về với tiên tổ.
Trương Thán không khỏi lạnh cả sống lưng.
Hắn trong nháy mắt nghĩ tới Vương Tiểu Thạch.
Một Vương Tiểu Thạch đôn hậu, đáng yêu, ấm áp.
Tại sao Vương Tiểu Thạch luôn chịu kiếp khổ —— giết gian thần, đào vong, bị bắt cóc…
Sống bên cạnh Vương Tiểu Thạch cảm thấy ấm áp, một sự ấm áp kiên định.
Trương Thán còn đang suy nghĩ, Đường Nhất Thiểu đã bắt đầu bức họa tiếp theo.
Hắn bắt đầu vẽ một đóa mai.
Hắn dùng bút lông cứng phác họa ra một đóa hoa mai.
Hình dáng uyển chuyển, bút lông nhỏ hướng từ trong ra ngoài, trong có phần đậm hơn.
Rõ ràng là mây trắng nước trong, ngòi bút điểm màu tinh tế.
Hoa mai đang ở độ bừng xuân, nở rộ.
Trương Thán có chút kinh ngạc vì độ kiều diễm của đóa mai này.
Ai biết được đóa mai này chứa hàn khí bức người, độc phóng ngân hoa tỏa khắp trận.
Không ngờ hoa mai cũng có thể có vẻ đẹp lạnh lẽo, hung ác nhường ấy.
Sát nhântrong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc này, Đường Nhất Thiểu lại thay đổi bút pháp.
Hắn không hề phác họa nữa, hắn bắt đầu điểm hoa. (vẩy mực)
Có cánh hoa tô đậm, có cánh điểm nhạt lại thêm làn nước mỏng.
Một số mảnggiống như hình sao hướng ra ngoài.
Mật dịch sơ nan (giữ bí mật thì dễ, giải bí mật cực khó). Tranh của Đường Nhất Thiểucơ mật mà không loạn, bố cục đơn giản nhưng không hề tiêu tán, trong huyền cơ có lời giải.
Mặc châu cũng bắn tung tóe trong lúc Đường Nhất Thiểu vẩy hoa.
Trương Thán y phục đã thủng lỗ chỗ, chẳng thể dùng y phụcđể đỡ lấy mặc châu nữa.
Không còn thời gian mà tư lự nữa —— hắn dùng tay chân đón mực.
Lượn một vòng trên không, tay chân Trương Thán sau khi rơi xuống đất đã không ra tay chân nữa. Lưu hoàng đã đốt tay chân đến biến dạng.
Trương Thán rất đau, nhưng đã là Trương Thán sẽ quyết không nhăn mặt nhíu mày.
Hắn là một đại trượng phu.
Hắn nở nụ cười —— lần này là một nụ cười thật sự.
Mà lúc này Đường Nhất Thiểu bắt đầu họa từng nét của bức tranh cuối cùng —— dùng mầu đậm vẽ cánh hoa, liên tiếp từng đóa mai.
Hắn họa đồ đến điên cuồng —— mặc châu kia bay loạn như điên, như mưa đen tàn sát hung hiểm, có thể giết người.
Trương Thán còn có thể dùng cái gì đỡ đây?
Hắn bèn xõa tóc.
Hắn dùng mớ tóc rối tung của mình hứng mặc châu như vũ bão kia.
Hắn xoay tròn trên không, trực tiếp nghênh đón mặc châu.
Mùi tóc cháy bốc khét lẹt, xộc thẳng vào mũi.
Một giọt cuối cùng chậm rãi rơi xuống.
Nhưng Trương Thán đã hết khả năng đón đỡ bất cứ cái gì.
Y phục rách bươm, tóc tai bị đốt trụi, tay chân cũng tái vô lực khí.
Trương Thán lại cười hào phóng đến nhường này.
“Ta là ai? Phạn Vương Trương Thán!”
Phạn Vương, Phạn Vương.
Ai dám đọ với ta khoảng nốc cơm chứ?
Trương Thán chợt nhớ tới những lúc đắc ý trước kia, không ai dám đọ ta khoản ăn nhiều.
Hắn cười, nhẹ nhàng.
Hàm răng của hắn trắng noãn ra.
Có lẽ hắn luôn có dáng vẻ tiều tụy động lòng người, nên người ta tự sẽ nhường phần cơm nhiều hơn cho hắn.
Chỉ cần có thể còn sống, ăn là ăn đến no, thì nên cảm tạ thượng thiên.
Giọt mặc châu cuối cùng nhẹ nhàng lọt vào miệng Trương Thán.
Trận phá.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều chỉ nghe thấy Trương Thán thốt lên câu cuối cùng trước khi giã từ dương gian.
“Tiểu Thạch…”
==
Ghi chú:
(1) Một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung