Trong nháy mắt, Thích Thiếu Thương tựa như hóa đá, câm bặt, không bật ra nổi thanh âm nào.
Trương Thán, đã chết.
Một người hiền hậu ôn hòa, chí tình chí nghĩa, lấy mạng bảo vệ huynh đệ, cứ như vậy, ngã xuống, mất mạng.
Thích Thiếu Thương trong một khắc không thể thấy gì ngoài một mảnh huyết quang. Trong mắt. Trong lòng.
Hắn giống như cảm nhận lại một ngày nào đó không xa.
Ngày đó, Liên Vân Trại, huyết quang đầy trời, bão cát vùi không được, che không hết. Ngày đó Cố Tích Triều biến thành Tu La, ngày đó Thích Thiếu Thương hận thù khắc cốt, đau khổ khắc tâm.
Hận là vì Cố Tích Triều, đau cũng là Cố Tích Triều ban cho.
Mà giờ khắc này, Cố Tích Triều đứng bên cạnh hắn, đang giúp hắn, không hề hại hắn.
Hắn không hề làm mình đau, làm mình hận.
Cho nên, hiện giờ Thích Thiếu Thương, chỉ có mối hận bất cộng đái thiên (không đội trời chung) đối với Đường Môn.
Mối hận này của hắn rất đơn giản, chỉ một lòng muốn đem tất cả bè lũ này chặt vụn dưới kiếm.
Ánh mắt hận thù này tỏa huyết quang.
Hắn thiếu chút nữa địnhliều mạng với người Đường Môn —— hắn mất đi bình tĩnh.
Trương Thán đã không còn thở nữa. Một cái xác rách nát, có chỗ đen thui cháy khét, ngã uỵch xuống đất.
Thích Thiếu Thương nâng Trương Thán dậy, bàn tay của hắn lập tức bị nhuộm đen—— lưu huỳnh dây đầy sang tay hắn, một trận đau đớn kịch liệt.
Hắn bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay cứng rắn, nhẹ nhàng mơn trớn từ hốc mắt đến toàn khuôn mặt của hắn—— giờ khắc này hắn mới phát hiện, thì ra mình đã rơi lệ rồi.
Nam nhi không phải không biết rơi lệ, chỉ là chưa đến mức tột cùng thương tâm.
Bàn tay kia lạnh rợn người, có chút run rẩy.
Bàn tay kia vì hắn mà lau đi lệ hận.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều, là hung tàn của năm đó.
Một năm kia, Cố Tích Triều giết người như ngóe, một Cố Tích Triều diệt trại sát dân toàn thành —— bỗng nhiên trở lại.
Nhưng lúc này, hắn không phải nhất tướng công thành vạn cốt khô, hắn muốn báo thù.
Vì huynh đệ báo thù.
Thích Thiếu Thương đứng lên, cầm tay Cố Tích Triều—— lạnh như vậy, có phải khổ sở lắm chăng?
Hắn xoay người đối mặt với Lôi Diễm, rút kiếm.
Nghịch Thủy Hàn.
Không thèm hé nửa câu người khác cũng cảm nhận được hận thù ngập tâm của hắn.
Lôi Diễm lạnh lùng chau mày —— dù lạnh lùng lại vạn phần anh tuấn.
Nam tử lãnh diễm lẳng lặng rút kiếm.
Kinh Diễm Nhất Kiếm.
Lôi Diễm rút kiếm, rút kiếm ngay từ đầu.
Hắn muốn giết người, hắn muốn Thích Thiếu Thương phải chết.
Đường Yến cất tiếng đàn.
Nàng dụng đến cổ đàn mang danh “Vận Khánh”.
Toàn thân đàn một mầu tuyết trắng, có khối làm bằng gỗ quế, đáng giá vạn kim chi bảo.
Người gảy đàn là mỹ nhân, cầm là bảo vật.
Nhưng đàn này, lại muốn giết người.
Đối với đám cỏ dại này ưu sầu chẳng thể quên được thì cầm này còn nể tình sao được!
Đường Yến ưu thương mà vỗ về cây đàn, tựa hồ cảm thấy làm thế thì mình càng đẹp hơn.
Nàng đàn lên khúc đầu tiên, là《 ỷ lan 》.
Tiếng đàn ai oán, thâm sơn cùng cốc một nhànhlan, chỉ biết nở rộ trong tịch mịch —— Thích Thiếu Thương bắt đầu tấn công, mỗi đường kiếm là một chiêu muốn đoạt mạng người,
Lôi Diễm chậm rãi rút kiếm đón chiêu.Một thanh kiếm, một bộ kiếm đẹp đến vậy có điểm làm người ta ý loạn hồn mê —— Chết dưới một thanh bảo kiếm thế này, chết cũng không tiếc phải không?
Cố Tích Triều có chút kinh ngạc. Một nữ tử diêm dúa lẳng lơ thành tiếng như vậy mà lại tấu khúc vịnh lan cao thượng này, liệu có thể tấu lên được những phần thâm thúy ẩn sâu trong cầm khúc?
Nhưng Đường Yến lại làm được —— khúc《 ỷ lan 》của nàng thanh lệ uyển chuyển thanh nhã tố khiết,tựa gần như trước mắt mà tận ngàn dặm xa.
Cố Tích Triều kinh ngạc đến động tâm. Hắn không ngờ một nữ tử như vậy lại có thể đàn ra một tấu khúc thoát tục nhường này.
Chỉ trong chớp mắt, hắn thoáng thấy Thích Thiếu Thương trấn lùi cước bộ, thân hình có chiều lảo đảo.
Trong lòng hắn cả kinh, liền cẩn thận chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, lại chợt phát hiện tấu khúc đã biến hóa.
Không còn là《Ỷ Lan》, lại thành《Bội Lan 》.
Vẫn là một cầm khúc ủ dột, xa xưa, vangthanh.
Phẫn nộ bi thương từ một bậc anh hào như Khuất Nguyên năm xưa, tựa hồ tái hiện, tràn về sảnh đường Đường Gia Bảo.
Đường Yến một bên cười đến quyến rũ, khảy một khúc cầm thanh đạm u nhã.
Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy có điểm không ổn.
Hắn nhìn Thích Thiếu Thương. Kiếm pháp của hắn càng ngày càng mờ ảo, càng ngày càng rối loạn —— cơ hồ là loạn tâm rối trí, liều mạng chống đỡ kiếm của Lôi Diễm.
Hắn tựa hồ đã quên kiếm pháp của chính mình —— chỉ còn phòng ngự mù quáng.
Lôi Diễm áp đến ngày càng gay gắt, thần chí lại ngày càng thanh tỉnh, kiếm pháp ngày càng hung hiểm.
Càng hung hiểm, lại càng động lòng người, càng làm cho người ta kinh diễm.
Thích Thiếu Thương cơ hồ đã mất đi khả năng công, chỉ còn được thế thủ.
Cố Tích Triều rốt cục hiểu được tại sao tiếng đàn của Đường Yến lại được gọi là “Ma Âm”. Đường Yến có thể đàn được những khúc đàn thoát tục, xuất thần nhập hóa, thoát tục y hệt nữ chủ nhân.
Tiếng đàn có thể tạo ảo giác.
Tiếng đàn trong suốt cao thượng, hẳn người có thể tấu ra nó cũng là tâm trí thanh cao?
Đường Yến tuyệt không hề thanh cao như vậy, lại tấu ra được loại kỳ âm này, chỉ có một nguyên nhân
Cầm của nàng có thể di hồn đoạt phách.
Nàng đoạt tâm của Thích Thiếu Thương, dựa vào cái tâm tinh thuần cao thượng của Thích Thiếu Thương mà đàn lên những tấu khúc cao thượng.
Mỗi một khúc đàn, tâm trí Thích Thiếu Thương lại tiêu hao mấy phần.
Cho nên Thích Thiếu đã mất khả năng chống đỡ Kinh Diễm Nhất Kiếm của Lôi Diễm. Một thức kiếm chuẩn xác, hoàn mỹ đâm thẳng vào bụng Thích Thiếu Thương.
Kiếm của Lôi Diễm cực lạnh, lạnh đến độ khiến Thích Thiếu Thương có phần bừng tỉnh.
Kiếm pháp Lôi Diễm thật tuyệt mỹ. Điện quang xẹt ngay ra, Thích Thiếu Thương cảm thấy được trong bụng huyết khí cuồn cuộn.
Miệng vết thuơng kia đau đến cơ hồ làm hắn không thở nổi.
Đau như vậy, đau kinh khiếp đến nhường này.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảnh tỉnh lại, chỗ này đã từng bị thương rồi mà.
Tiểu đao của Cố Tích Triều từng tặng cho hắn vết thương ấy.
Hiện giờ, miệng vết thương cũ lại in hằn thương tích mới.
Thích Thiếu Thương ói ra huyết.
Máu của hắn phun ra —— đỏ tươi, ấm áp.
Cố Tích Triều mất hết bình tĩnh. Hắn muốn hô to tên của Thích Thiếu Thương. Hắn muốn người kia nghe thấy.
Nhưng trong chớp mắt kia Thích Thiếu Thương không nghe được gì.
Hắn chỉ nhìn đến mặt của Lôi Diễm từ bao giờ đã biến thành Cố Tích Triều, kiếm của Lôi Diễm biến thành tiểu đao của Cố Tích Triều.
Trước mắt một Cố Tích Triều cầm tiểu đao hung ác cười, lại đâm thật sâu vào bụng hắn.
“Cố Tích Triều… Ngươi… Ta…”
Một chút, lại sâu thêm một chút, khuôn mặt lãnh đạm của Lôi Diễm không chút biến sắc.
Hắn lui một chút, liền nói một câu, “Ta là Cố Tích Triều.”
Hắn đâm ba lần.
Thích Thiếu Thương trúng liền ba kiếm.
Kinh Diễm Tam Kiếm.
Lôi Diễm giết người chưa bao giờ phải ra quá bốn kiếm, nhát kiếm thứ tư chắc chắn đoạt mạng.
Thích Thiếu Thương chỉ một kiếm nữa sẽ “tử”.
《Bội Lan 》ngừng lại, 《Ỷ Lan》 lại vang lên.
Càng ngày càng thoát tục, càng ngày càng thanh u.
Đẹp như thế, mỹ đến cùng cực.
Khúc này là của thiên tiên. Nhân gian mấy lần được thưởng ngoạn?
Cố Tích Triều cắn môi đến gần như nát bươm.
Hắn hận không thể vọt vào trong trận giết thay Thích Thiếu Thương.
Chỉ là hắn vào không được.
Tùy tiện vào trận, có lẽ hai người bọn họ đều phải chết.
Hắn đã không thể thở nổi, hơi thở của hắn tương hòa cùng Thích Thiếu Thương.
Cảm giác như dần dần mất đi, dần dần mơ hồ. Hắn muốn thét lênThích Thiếu Thương,đó không phải ta.
Chính là hắn kêu không được, chỉ có thể hô to trong lòng, một lần lại một lần kêu thất thanh, Thích Thiếu Thương, đây không phải là ta!
Hắn vẫn biết, trừ mình ra, không ai khác đả kích nổi Thích Thiếu Thương.
Chỉ có Cố Tích Triều, mới có thể làm vết thương của Thích Thiếu Thương đau đớn đến nhường ấy.
Hiện tại Lôi Diễm trong tầm mắt củaThích Thiếu Thương, đã không còn là Lôi Diễm —— là Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương đang thấy Cố Tích Triều cầm tiểu đao từng chút từng chút một đâm sâu vào trong bụng hắn.
Cố Tích Triều lòng nóng như lửa đốt.
Bỗng nghe thấy thanh âm của Thích Thiếu Thương vang vọng.
“Ngươi không phải Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương nói xong câu đó, liền xuất ngay một thức kiếm.
Hắn vận hết sức vào chiêu kiếm này.
Một kiếm này hút hết toàn lực của hắn.
Sinh liền sinh, tử liền tử.
Hắn đem khí lực toàn thân dụng vào một chiêu này, một kiếm này.
Chiêu kiếm “Nhất Tâm Vô Nhị”.
“Ngươi, không phải Cố Tích Triều.”
“Ngươi làm sao có thể là Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương nói xong, Nghịch Thủy Hàn đã đâm vào thân thể Lôi Diễm.
Kiếm của Lôi Diễm hạ xuống tức thì.
Trận phá.
Trương Thán, đã chết.
Một người hiền hậu ôn hòa, chí tình chí nghĩa, lấy mạng bảo vệ huynh đệ, cứ như vậy, ngã xuống, mất mạng.
Thích Thiếu Thương trong một khắc không thể thấy gì ngoài một mảnh huyết quang. Trong mắt. Trong lòng.
Hắn giống như cảm nhận lại một ngày nào đó không xa.
Ngày đó, Liên Vân Trại, huyết quang đầy trời, bão cát vùi không được, che không hết. Ngày đó Cố Tích Triều biến thành Tu La, ngày đó Thích Thiếu Thương hận thù khắc cốt, đau khổ khắc tâm.
Hận là vì Cố Tích Triều, đau cũng là Cố Tích Triều ban cho.
Mà giờ khắc này, Cố Tích Triều đứng bên cạnh hắn, đang giúp hắn, không hề hại hắn.
Hắn không hề làm mình đau, làm mình hận.
Cho nên, hiện giờ Thích Thiếu Thương, chỉ có mối hận bất cộng đái thiên (không đội trời chung) đối với Đường Môn.
Mối hận này của hắn rất đơn giản, chỉ một lòng muốn đem tất cả bè lũ này chặt vụn dưới kiếm.
Ánh mắt hận thù này tỏa huyết quang.
Hắn thiếu chút nữa địnhliều mạng với người Đường Môn —— hắn mất đi bình tĩnh.
Trương Thán đã không còn thở nữa. Một cái xác rách nát, có chỗ đen thui cháy khét, ngã uỵch xuống đất.
Thích Thiếu Thương nâng Trương Thán dậy, bàn tay của hắn lập tức bị nhuộm đen—— lưu huỳnh dây đầy sang tay hắn, một trận đau đớn kịch liệt.
Hắn bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay cứng rắn, nhẹ nhàng mơn trớn từ hốc mắt đến toàn khuôn mặt của hắn—— giờ khắc này hắn mới phát hiện, thì ra mình đã rơi lệ rồi.
Nam nhi không phải không biết rơi lệ, chỉ là chưa đến mức tột cùng thương tâm.
Bàn tay kia lạnh rợn người, có chút run rẩy.
Bàn tay kia vì hắn mà lau đi lệ hận.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều, là hung tàn của năm đó.
Một năm kia, Cố Tích Triều giết người như ngóe, một Cố Tích Triều diệt trại sát dân toàn thành —— bỗng nhiên trở lại.
Nhưng lúc này, hắn không phải nhất tướng công thành vạn cốt khô, hắn muốn báo thù.
Vì huynh đệ báo thù.
Thích Thiếu Thương đứng lên, cầm tay Cố Tích Triều—— lạnh như vậy, có phải khổ sở lắm chăng?
Hắn xoay người đối mặt với Lôi Diễm, rút kiếm.
Nghịch Thủy Hàn.
Không thèm hé nửa câu người khác cũng cảm nhận được hận thù ngập tâm của hắn.
Lôi Diễm lạnh lùng chau mày —— dù lạnh lùng lại vạn phần anh tuấn.
Nam tử lãnh diễm lẳng lặng rút kiếm.
Kinh Diễm Nhất Kiếm.
Lôi Diễm rút kiếm, rút kiếm ngay từ đầu.
Hắn muốn giết người, hắn muốn Thích Thiếu Thương phải chết.
Đường Yến cất tiếng đàn.
Nàng dụng đến cổ đàn mang danh “Vận Khánh”.
Toàn thân đàn một mầu tuyết trắng, có khối làm bằng gỗ quế, đáng giá vạn kim chi bảo.
Người gảy đàn là mỹ nhân, cầm là bảo vật.
Nhưng đàn này, lại muốn giết người.
Đối với đám cỏ dại này ưu sầu chẳng thể quên được thì cầm này còn nể tình sao được!
Đường Yến ưu thương mà vỗ về cây đàn, tựa hồ cảm thấy làm thế thì mình càng đẹp hơn.
Nàng đàn lên khúc đầu tiên, là《 ỷ lan 》.
Tiếng đàn ai oán, thâm sơn cùng cốc một nhànhlan, chỉ biết nở rộ trong tịch mịch —— Thích Thiếu Thương bắt đầu tấn công, mỗi đường kiếm là một chiêu muốn đoạt mạng người,
Lôi Diễm chậm rãi rút kiếm đón chiêu.Một thanh kiếm, một bộ kiếm đẹp đến vậy có điểm làm người ta ý loạn hồn mê —— Chết dưới một thanh bảo kiếm thế này, chết cũng không tiếc phải không?
Cố Tích Triều có chút kinh ngạc. Một nữ tử diêm dúa lẳng lơ thành tiếng như vậy mà lại tấu khúc vịnh lan cao thượng này, liệu có thể tấu lên được những phần thâm thúy ẩn sâu trong cầm khúc?
Nhưng Đường Yến lại làm được —— khúc《 ỷ lan 》của nàng thanh lệ uyển chuyển thanh nhã tố khiết,tựa gần như trước mắt mà tận ngàn dặm xa.
Cố Tích Triều kinh ngạc đến động tâm. Hắn không ngờ một nữ tử như vậy lại có thể đàn ra một tấu khúc thoát tục nhường này.
Chỉ trong chớp mắt, hắn thoáng thấy Thích Thiếu Thương trấn lùi cước bộ, thân hình có chiều lảo đảo.
Trong lòng hắn cả kinh, liền cẩn thận chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, lại chợt phát hiện tấu khúc đã biến hóa.
Không còn là《Ỷ Lan》, lại thành《Bội Lan 》.
Vẫn là một cầm khúc ủ dột, xa xưa, vangthanh.
Phẫn nộ bi thương từ một bậc anh hào như Khuất Nguyên năm xưa, tựa hồ tái hiện, tràn về sảnh đường Đường Gia Bảo.
Đường Yến một bên cười đến quyến rũ, khảy một khúc cầm thanh đạm u nhã.
Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy có điểm không ổn.
Hắn nhìn Thích Thiếu Thương. Kiếm pháp của hắn càng ngày càng mờ ảo, càng ngày càng rối loạn —— cơ hồ là loạn tâm rối trí, liều mạng chống đỡ kiếm của Lôi Diễm.
Hắn tựa hồ đã quên kiếm pháp của chính mình —— chỉ còn phòng ngự mù quáng.
Lôi Diễm áp đến ngày càng gay gắt, thần chí lại ngày càng thanh tỉnh, kiếm pháp ngày càng hung hiểm.
Càng hung hiểm, lại càng động lòng người, càng làm cho người ta kinh diễm.
Thích Thiếu Thương cơ hồ đã mất đi khả năng công, chỉ còn được thế thủ.
Cố Tích Triều rốt cục hiểu được tại sao tiếng đàn của Đường Yến lại được gọi là “Ma Âm”. Đường Yến có thể đàn được những khúc đàn thoát tục, xuất thần nhập hóa, thoát tục y hệt nữ chủ nhân.
Tiếng đàn có thể tạo ảo giác.
Tiếng đàn trong suốt cao thượng, hẳn người có thể tấu ra nó cũng là tâm trí thanh cao?
Đường Yến tuyệt không hề thanh cao như vậy, lại tấu ra được loại kỳ âm này, chỉ có một nguyên nhân
Cầm của nàng có thể di hồn đoạt phách.
Nàng đoạt tâm của Thích Thiếu Thương, dựa vào cái tâm tinh thuần cao thượng của Thích Thiếu Thương mà đàn lên những tấu khúc cao thượng.
Mỗi một khúc đàn, tâm trí Thích Thiếu Thương lại tiêu hao mấy phần.
Cho nên Thích Thiếu đã mất khả năng chống đỡ Kinh Diễm Nhất Kiếm của Lôi Diễm. Một thức kiếm chuẩn xác, hoàn mỹ đâm thẳng vào bụng Thích Thiếu Thương.
Kiếm của Lôi Diễm cực lạnh, lạnh đến độ khiến Thích Thiếu Thương có phần bừng tỉnh.
Kiếm pháp Lôi Diễm thật tuyệt mỹ. Điện quang xẹt ngay ra, Thích Thiếu Thương cảm thấy được trong bụng huyết khí cuồn cuộn.
Miệng vết thuơng kia đau đến cơ hồ làm hắn không thở nổi.
Đau như vậy, đau kinh khiếp đến nhường này.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảnh tỉnh lại, chỗ này đã từng bị thương rồi mà.
Tiểu đao của Cố Tích Triều từng tặng cho hắn vết thương ấy.
Hiện giờ, miệng vết thương cũ lại in hằn thương tích mới.
Thích Thiếu Thương ói ra huyết.
Máu của hắn phun ra —— đỏ tươi, ấm áp.
Cố Tích Triều mất hết bình tĩnh. Hắn muốn hô to tên của Thích Thiếu Thương. Hắn muốn người kia nghe thấy.
Nhưng trong chớp mắt kia Thích Thiếu Thương không nghe được gì.
Hắn chỉ nhìn đến mặt của Lôi Diễm từ bao giờ đã biến thành Cố Tích Triều, kiếm của Lôi Diễm biến thành tiểu đao của Cố Tích Triều.
Trước mắt một Cố Tích Triều cầm tiểu đao hung ác cười, lại đâm thật sâu vào bụng hắn.
“Cố Tích Triều… Ngươi… Ta…”
Một chút, lại sâu thêm một chút, khuôn mặt lãnh đạm của Lôi Diễm không chút biến sắc.
Hắn lui một chút, liền nói một câu, “Ta là Cố Tích Triều.”
Hắn đâm ba lần.
Thích Thiếu Thương trúng liền ba kiếm.
Kinh Diễm Tam Kiếm.
Lôi Diễm giết người chưa bao giờ phải ra quá bốn kiếm, nhát kiếm thứ tư chắc chắn đoạt mạng.
Thích Thiếu Thương chỉ một kiếm nữa sẽ “tử”.
《Bội Lan 》ngừng lại, 《Ỷ Lan》 lại vang lên.
Càng ngày càng thoát tục, càng ngày càng thanh u.
Đẹp như thế, mỹ đến cùng cực.
Khúc này là của thiên tiên. Nhân gian mấy lần được thưởng ngoạn?
Cố Tích Triều cắn môi đến gần như nát bươm.
Hắn hận không thể vọt vào trong trận giết thay Thích Thiếu Thương.
Chỉ là hắn vào không được.
Tùy tiện vào trận, có lẽ hai người bọn họ đều phải chết.
Hắn đã không thể thở nổi, hơi thở của hắn tương hòa cùng Thích Thiếu Thương.
Cảm giác như dần dần mất đi, dần dần mơ hồ. Hắn muốn thét lênThích Thiếu Thương,đó không phải ta.
Chính là hắn kêu không được, chỉ có thể hô to trong lòng, một lần lại một lần kêu thất thanh, Thích Thiếu Thương, đây không phải là ta!
Hắn vẫn biết, trừ mình ra, không ai khác đả kích nổi Thích Thiếu Thương.
Chỉ có Cố Tích Triều, mới có thể làm vết thương của Thích Thiếu Thương đau đớn đến nhường ấy.
Hiện tại Lôi Diễm trong tầm mắt củaThích Thiếu Thương, đã không còn là Lôi Diễm —— là Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương đang thấy Cố Tích Triều cầm tiểu đao từng chút từng chút một đâm sâu vào trong bụng hắn.
Cố Tích Triều lòng nóng như lửa đốt.
Bỗng nghe thấy thanh âm của Thích Thiếu Thương vang vọng.
“Ngươi không phải Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương nói xong câu đó, liền xuất ngay một thức kiếm.
Hắn vận hết sức vào chiêu kiếm này.
Một kiếm này hút hết toàn lực của hắn.
Sinh liền sinh, tử liền tử.
Hắn đem khí lực toàn thân dụng vào một chiêu này, một kiếm này.
Chiêu kiếm “Nhất Tâm Vô Nhị”.
“Ngươi, không phải Cố Tích Triều.”
“Ngươi làm sao có thể là Cố Tích Triều.”
Thích Thiếu Thương nói xong, Nghịch Thủy Hàn đã đâm vào thân thể Lôi Diễm.
Kiếm của Lôi Diễm hạ xuống tức thì.
Trận phá.