Nội thành Cung Châu, sương mù lấp ánh mặt trời, Kim Phong Tế Vũ Lâu một hàng tiến vào một khách ***.
Nói là “một hàng”, kỳ thật, chỉ có Cố Tích Triều là người duy nhất còn “đi”.
Kẻ đã chết, người bị thương, nhân chịu tàn, còn lại chẳng tỉnh táo nổi.
Trương Thán chết, Thích Thiếu Thương bị thương, Phương Hận Thiểu tàn, Vương Tiểu Thạch bị mê dược Đường Môn khống chế, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Trận này là thắng hay bại đây?
Nhưng ít ra, Vương Tiểu Thạch cuối cùng có thể trở về an toàn.
Trương Thán chết cũng an lòng rồi phải không?
Cho tới bây giờ Cố Tích Triều vẫn còn hoảng hốt. Đường Yến bản chất không phải kẻ ác—— thật quá giống mình.
Ai vốn tội ác tày trời? Ai là kẻ không muốn làm người tốt nhất?
Người tốt không chịu nổi.
Cố Tích Triều đặt thi thể Trương Thán cẩn thận trong xe ngựa —— Thích Thiếu Thương nhất định phải đưa Trương Thán về Biện Lương an táng.
Hắn không cần hỏi cũng hiểu người kia như hiểu chính mình.
Đại phu vào phòng chữa trị là thấy một cục diện thương tàn như thế.
Trong phòng, một công tử vận thanh sam ngồi bên giường, ánh mắt có phần tiều tụy —— nhưng thoạt nhìn không việc gì.
Nhìn thấy đại phu, hắn đứng lên, nhường chỗ cho đại phu chẩn trị.
Đại phu bắt mạch một lượt, lắc đầu lia lịa.
“Công tử, thứ cho lão hủ nói thẳng, với năng lực của lão không thể chữa nổi thương tích thế này.”
“… Không thể ngăn chặn kéo dài sao…”
Cố Tích Triều cũng hiểu y thuật. Mỗi chuyên môn hắn đều siêng năng học tập. Vãn Tình cũng dạy hắn một chút y lý, nhưng dù sao cũng không thể tính là tinh thông được.
Hắn biết thương thế nghiêm trọng nhưng hắn vẫn muốn nghe chính đại phu bắt mạch khẳng định.
Đại phu hành nghề nhiều năm, có thể là có biện pháp?
“Vị công tử trúng độc đã lan hết cánh tay trái. Cắt bỏ là biện pháp duy nhất, không còn cách nào khác cả.”
Phương Hận Thiểu tỉnh, hắn đau khổ cười, “Còn sống là may lắm rồi. Cố công tử, chặt đứt cánh tay trái, ta vẫn là Phương Hận Thiểu.”
Thanh âm mỏng manh của Phương Hận Thiểu lúc này nghe thật hư ảo, mất đi hăng hái xưa cũ. Nhưng chính giờ phút này, Phương Hận Thiểu mới thực tỏ ra là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, khiến thế nhân phải thán phục.
Còn sống, là tốt rồi.
Đây là một câu nói hết sức bình thường, không phải thi phú mỹ lệ.
Nhưng lời bình thản này, Phương Hận Thiểu đánh đổi bằng máu tươi.
Cố Tích Triều yên lặng nhìn Phương Hận Thiểu —— hắn quả thật không biết nên nói gì.
Đối với một nam nhân như vậy, chẳng cần phải nói gì cả.Bọn họ không cần đồng tình. Bọn họ đều hiểu nếu không làm thế không thể sinh tồn trên giang hồ.
Đại phu cũng thở dài, “Vị công tử này đã trúng quá nhiều mê dược, tạm thời nhiễu loạn thần trí, chỉ cần điều dưỡng nhiều một chút là có thể bình phục.”
Nghe đại phu nói xong, Cố Tích Triều có chút thất vọng chiếm hữu tâm trí.
Câu đầu đại phu nói, thương thế của Thích Thiếu Thương không có cách trị. Thích Thiếu Thương…
Cố Tích Triều có một khắc mờ mịt.
Hắn thử xem qua mạch tượng —— cực yếu, cơ hồ sắp biến mất.
Hắn không phải là Thích Thiếu Thương bất tử sao? Hắn không phải sư tử sao?
Chính hắn nói mà, hắn là sư tử!
Cố Tích Triều lúc này rất muốn túm cổ áo Thích Thiếu Thương mà dựng hắn dậy hỏi, làm cái quái gì mà để thương tích nặng đến thế này hả? Không có sự đồng ý của ta, ngươi còn dám thụ thương?
Sinh mệnh của Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cho dù chết phải chết trên tay hắn —— hắn không cho phép một kết cục nào khác.
“Đại phu… ngài có cách nào kéo dài hay không?” Cố Tích Triều chỉ hy vọng, hắn có thể kiên trì đến khi về đến Biện Lương.
“Người này trúng kiếm nặng, không phải là ngoại thương. Kiếm lại là hàn kiếm, hàn khí và nhiệt lượng trong cơ thể đối nghịch. Ma nào mà chịu nổi chứ? Nếu giờ muốn bảo trì tính mạng, phải có một cao thủ dụng hàn khí hàng ngày độ khí cho, dùng nội công tối hàn mà bức nhiệt khí ra khỏi cơ thể thì may ra mới có thể tạm thời giữ mạng một thời gian ngắn nữa.”
“Không vấn đề gì.” Trong mắt Cố Tích Triều lóe lên tia hy vọng. Hắn chính là người luyện hàn công, tuy rằng có lẽ chẳng đến được cảnh giới xuất thần nhập hóa nhưng để về đến Biện Lương thì cũng không khó gì.
“Có điều…” Thầy thuốc có chút không yên.
“Có điều gì?” Cố Tích Triều vội vàng hỏi.
“Có điều kiểu độ khí này phải châm huyệt khiến hai người huyệt mạch tương liên. Độ khí như thế thì mỗi lần làm người truyền nội lực sẽ mất đi một ít chân nguyên. Đến khi xong thì nội lực một thân cũng thành không, coi như phế mà.”
Giang hồ nữ nhân, đáng xem trọng nhất là một thân võ công.
Không có võ công nội lực —— lấy cái quái gì để hành tẩu giang hồ?
Ăn nằm với đao, kiếm duy trì mệnh, dựa vào cái gì? Là một thân võ công.
Trên giang hồ phương pháp trả thù thâm độc nhất không phải giết một ngườimà là phế đi võ công của hắn.
Nếu không có nhiều năm khổ luyện võ công, hiệp khách kiên cường nhất cũng thành đồ bỏ.
Người giang hồ xem võ công như tính mạng, thậm chí coi trọng hơn sinh mạng.
Cố Tích Triều chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, hắn sẽ không ngần ngại vì Thích Thiếu Thương mà hủy đi một thân võ công.
Không, vẫn là do dự trong một chớp mắt.
Trong chớp mắt kia, điều hắn nghĩ đến chính là, nếu là đã không là Cố Tích Triều một thân võ học kinh diễm, thành một tên thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, liệu còn có thể giương Cửu Vạn Phong thẳng thượng thanh thiên, sánh vai cùng Thần Long trọn kiếp?
Đại phu có phần cảm khái, “Công tử, nói thật, mặc dù tạm thời bảo vệ tánh mạng, cũng chưa chắc đã có biện pháp chữa hẳn thương tích. Cũng không thể ngày nào cũng tìm người có hàn công độ khí được. Cho nên…”
Hàm ý của câu nói kia, Cố Tích Triều hiểu ngay.
Có lẽ cố cũng vô dụng thôi —— lãng phí công lực không được gì.
Cố Tích Triều mỉm cười, “Đại phu xin cứ về đi. Ta biết phải làm gì.”
Lúc này Cố Tích Triều mới hiểu được tâm tư năm đó của Vãn Tình.Có lẽ nàng tự tử chẳng thể thay đổi được thế cục, nhưng nàng có thể mãi bất tử dưới thanh thiên.
Đối với một người đã quan trọng với mình hơn tính mạng, còn có thể so đo tính toán được hay không được hay sao?
Mặc dù Cố Tích Triều là thiên tài bày mưu tính kế, tính kế với tất cả, chính là lúc này đây, hắn nguyện ý làm một kẻ ngốc.
Thư đã sớm truyền đến tay Kim Phong Tế Vũ Lâu, người tiếp ứng đã trên đường rồi.
Dương Vô Tà và Gia Cát Thần Hầu đã hồi đáp rằng họ đang dốc lực tìm đồ đệ của thần y —— đương thời nữ thần y Hoa Phương Hảo.
Thần y năm xưa đã từng bị hành hạ khổ sở dưới tay Nhâm Oán, nguyện đem cả đời hướng y đạo cứu người, năm xưa đã từng một lần ra tay cứu Lâu Chúa Tô Mộng Chẩm.
Lúc này quan trọng nhất là giữ mạng cho Thích Thiếu Thương.
Mặc dù chưa từng có chuyện trúng Kinh Diễm Tam Kiếm mà sống nổi.
Mặc dù có tìm được thần y, cũng không dám nắm chắc mười phần có thể cứu được.
Đối với người trong tâm tưởng, sao còn có thể nhởn nhơ tính toán?
Mạng của hắn là quan trọng hơn cả.
Một mình bên trong gian phòng, cạnh lô hương lớn.
Ngân châm tam tấc, nhẹ mà chuẩn xác đâm vào huyệt tại chính giữa xương ngực, lưu thông huyệt mạch của cả, mỗi bên nửa tấc. Hai người trong lúc đó chỉ còn hai tấc khoảng cách, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.
Môi chiếm đoạt người kia một khắc, Cố Tích Triều không tự chủ được mà hôn lên đôi môi lúc nóng lúc lạnh của người kia.
Bọn họ đã hôn rất nhiều lần. Bọn họ thích dùng cách này để nói với nhauta ở trong này, ngườicó cảm nhận được không.
Cho nên, trong khoảnh khắc sinh tử, mới có thể thấy rõ ràng cái gì là quan trọng nhất.
Nói là “một hàng”, kỳ thật, chỉ có Cố Tích Triều là người duy nhất còn “đi”.
Kẻ đã chết, người bị thương, nhân chịu tàn, còn lại chẳng tỉnh táo nổi.
Trương Thán chết, Thích Thiếu Thương bị thương, Phương Hận Thiểu tàn, Vương Tiểu Thạch bị mê dược Đường Môn khống chế, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Trận này là thắng hay bại đây?
Nhưng ít ra, Vương Tiểu Thạch cuối cùng có thể trở về an toàn.
Trương Thán chết cũng an lòng rồi phải không?
Cho tới bây giờ Cố Tích Triều vẫn còn hoảng hốt. Đường Yến bản chất không phải kẻ ác—— thật quá giống mình.
Ai vốn tội ác tày trời? Ai là kẻ không muốn làm người tốt nhất?
Người tốt không chịu nổi.
Cố Tích Triều đặt thi thể Trương Thán cẩn thận trong xe ngựa —— Thích Thiếu Thương nhất định phải đưa Trương Thán về Biện Lương an táng.
Hắn không cần hỏi cũng hiểu người kia như hiểu chính mình.
Đại phu vào phòng chữa trị là thấy một cục diện thương tàn như thế.
Trong phòng, một công tử vận thanh sam ngồi bên giường, ánh mắt có phần tiều tụy —— nhưng thoạt nhìn không việc gì.
Nhìn thấy đại phu, hắn đứng lên, nhường chỗ cho đại phu chẩn trị.
Đại phu bắt mạch một lượt, lắc đầu lia lịa.
“Công tử, thứ cho lão hủ nói thẳng, với năng lực của lão không thể chữa nổi thương tích thế này.”
“… Không thể ngăn chặn kéo dài sao…”
Cố Tích Triều cũng hiểu y thuật. Mỗi chuyên môn hắn đều siêng năng học tập. Vãn Tình cũng dạy hắn một chút y lý, nhưng dù sao cũng không thể tính là tinh thông được.
Hắn biết thương thế nghiêm trọng nhưng hắn vẫn muốn nghe chính đại phu bắt mạch khẳng định.
Đại phu hành nghề nhiều năm, có thể là có biện pháp?
“Vị công tử trúng độc đã lan hết cánh tay trái. Cắt bỏ là biện pháp duy nhất, không còn cách nào khác cả.”
Phương Hận Thiểu tỉnh, hắn đau khổ cười, “Còn sống là may lắm rồi. Cố công tử, chặt đứt cánh tay trái, ta vẫn là Phương Hận Thiểu.”
Thanh âm mỏng manh của Phương Hận Thiểu lúc này nghe thật hư ảo, mất đi hăng hái xưa cũ. Nhưng chính giờ phút này, Phương Hận Thiểu mới thực tỏ ra là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, khiến thế nhân phải thán phục.
Còn sống, là tốt rồi.
Đây là một câu nói hết sức bình thường, không phải thi phú mỹ lệ.
Nhưng lời bình thản này, Phương Hận Thiểu đánh đổi bằng máu tươi.
Cố Tích Triều yên lặng nhìn Phương Hận Thiểu —— hắn quả thật không biết nên nói gì.
Đối với một nam nhân như vậy, chẳng cần phải nói gì cả.Bọn họ không cần đồng tình. Bọn họ đều hiểu nếu không làm thế không thể sinh tồn trên giang hồ.
Đại phu cũng thở dài, “Vị công tử này đã trúng quá nhiều mê dược, tạm thời nhiễu loạn thần trí, chỉ cần điều dưỡng nhiều một chút là có thể bình phục.”
Nghe đại phu nói xong, Cố Tích Triều có chút thất vọng chiếm hữu tâm trí.
Câu đầu đại phu nói, thương thế của Thích Thiếu Thương không có cách trị. Thích Thiếu Thương…
Cố Tích Triều có một khắc mờ mịt.
Hắn thử xem qua mạch tượng —— cực yếu, cơ hồ sắp biến mất.
Hắn không phải là Thích Thiếu Thương bất tử sao? Hắn không phải sư tử sao?
Chính hắn nói mà, hắn là sư tử!
Cố Tích Triều lúc này rất muốn túm cổ áo Thích Thiếu Thương mà dựng hắn dậy hỏi, làm cái quái gì mà để thương tích nặng đến thế này hả? Không có sự đồng ý của ta, ngươi còn dám thụ thương?
Sinh mệnh của Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cho dù chết phải chết trên tay hắn —— hắn không cho phép một kết cục nào khác.
“Đại phu… ngài có cách nào kéo dài hay không?” Cố Tích Triều chỉ hy vọng, hắn có thể kiên trì đến khi về đến Biện Lương.
“Người này trúng kiếm nặng, không phải là ngoại thương. Kiếm lại là hàn kiếm, hàn khí và nhiệt lượng trong cơ thể đối nghịch. Ma nào mà chịu nổi chứ? Nếu giờ muốn bảo trì tính mạng, phải có một cao thủ dụng hàn khí hàng ngày độ khí cho, dùng nội công tối hàn mà bức nhiệt khí ra khỏi cơ thể thì may ra mới có thể tạm thời giữ mạng một thời gian ngắn nữa.”
“Không vấn đề gì.” Trong mắt Cố Tích Triều lóe lên tia hy vọng. Hắn chính là người luyện hàn công, tuy rằng có lẽ chẳng đến được cảnh giới xuất thần nhập hóa nhưng để về đến Biện Lương thì cũng không khó gì.
“Có điều…” Thầy thuốc có chút không yên.
“Có điều gì?” Cố Tích Triều vội vàng hỏi.
“Có điều kiểu độ khí này phải châm huyệt khiến hai người huyệt mạch tương liên. Độ khí như thế thì mỗi lần làm người truyền nội lực sẽ mất đi một ít chân nguyên. Đến khi xong thì nội lực một thân cũng thành không, coi như phế mà.”
Giang hồ nữ nhân, đáng xem trọng nhất là một thân võ công.
Không có võ công nội lực —— lấy cái quái gì để hành tẩu giang hồ?
Ăn nằm với đao, kiếm duy trì mệnh, dựa vào cái gì? Là một thân võ công.
Trên giang hồ phương pháp trả thù thâm độc nhất không phải giết một ngườimà là phế đi võ công của hắn.
Nếu không có nhiều năm khổ luyện võ công, hiệp khách kiên cường nhất cũng thành đồ bỏ.
Người giang hồ xem võ công như tính mạng, thậm chí coi trọng hơn sinh mạng.
Cố Tích Triều chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, hắn sẽ không ngần ngại vì Thích Thiếu Thương mà hủy đi một thân võ công.
Không, vẫn là do dự trong một chớp mắt.
Trong chớp mắt kia, điều hắn nghĩ đến chính là, nếu là đã không là Cố Tích Triều một thân võ học kinh diễm, thành một tên thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, liệu còn có thể giương Cửu Vạn Phong thẳng thượng thanh thiên, sánh vai cùng Thần Long trọn kiếp?
Đại phu có phần cảm khái, “Công tử, nói thật, mặc dù tạm thời bảo vệ tánh mạng, cũng chưa chắc đã có biện pháp chữa hẳn thương tích. Cũng không thể ngày nào cũng tìm người có hàn công độ khí được. Cho nên…”
Hàm ý của câu nói kia, Cố Tích Triều hiểu ngay.
Có lẽ cố cũng vô dụng thôi —— lãng phí công lực không được gì.
Cố Tích Triều mỉm cười, “Đại phu xin cứ về đi. Ta biết phải làm gì.”
Lúc này Cố Tích Triều mới hiểu được tâm tư năm đó của Vãn Tình.Có lẽ nàng tự tử chẳng thể thay đổi được thế cục, nhưng nàng có thể mãi bất tử dưới thanh thiên.
Đối với một người đã quan trọng với mình hơn tính mạng, còn có thể so đo tính toán được hay không được hay sao?
Mặc dù Cố Tích Triều là thiên tài bày mưu tính kế, tính kế với tất cả, chính là lúc này đây, hắn nguyện ý làm một kẻ ngốc.
Thư đã sớm truyền đến tay Kim Phong Tế Vũ Lâu, người tiếp ứng đã trên đường rồi.
Dương Vô Tà và Gia Cát Thần Hầu đã hồi đáp rằng họ đang dốc lực tìm đồ đệ của thần y —— đương thời nữ thần y Hoa Phương Hảo.
Thần y năm xưa đã từng bị hành hạ khổ sở dưới tay Nhâm Oán, nguyện đem cả đời hướng y đạo cứu người, năm xưa đã từng một lần ra tay cứu Lâu Chúa Tô Mộng Chẩm.
Lúc này quan trọng nhất là giữ mạng cho Thích Thiếu Thương.
Mặc dù chưa từng có chuyện trúng Kinh Diễm Tam Kiếm mà sống nổi.
Mặc dù có tìm được thần y, cũng không dám nắm chắc mười phần có thể cứu được.
Đối với người trong tâm tưởng, sao còn có thể nhởn nhơ tính toán?
Mạng của hắn là quan trọng hơn cả.
Một mình bên trong gian phòng, cạnh lô hương lớn.
Ngân châm tam tấc, nhẹ mà chuẩn xác đâm vào huyệt tại chính giữa xương ngực, lưu thông huyệt mạch của cả, mỗi bên nửa tấc. Hai người trong lúc đó chỉ còn hai tấc khoảng cách, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.
Môi chiếm đoạt người kia một khắc, Cố Tích Triều không tự chủ được mà hôn lên đôi môi lúc nóng lúc lạnh của người kia.
Bọn họ đã hôn rất nhiều lần. Bọn họ thích dùng cách này để nói với nhauta ở trong này, ngườicó cảm nhận được không.
Cho nên, trong khoảnh khắc sinh tử, mới có thể thấy rõ ràng cái gì là quan trọng nhất.