Thích Thiếu Thương sửng sốt đến hoàn toàn chết lặng.
Không giống kẻ thù gặp lại nhau giận đến mắt long sòng sọc, không phải ánh mắt lưu luyến tri âm li biệt đậm tình, Cố Tích Triều bộ dáng nhàn tản, thản nhiên như mới hôm qua, hỏi hắn tại sao vẫn vận bạch y.
Hắn vẫn vận thanh sam như vậy, ba năm đào vong, mặt như quan ngọc như trước, đạm mạc xa cách như trước —— ngay cả hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng, cũng như trước.
Mà chính mình, bỏ qua gió cát biên quan phía Bắc cùng điệu Hý Khúc Bào, mặc vào một thân bạch y, cũng đã suốt ba năm.
Thích Thiếu Thương khẽ cười, nụ cười hiu quạnh mà thê lương.
Hắn lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà hùng hậu, chậm rãinói, ” Trong thành Biện Lương không lạnh bằng biên quan, áo choàng da cừu kia, không bằng bạch y này.”
Bọn họ ở đây, tựa hồ nhàn thoại việc nhà.
Chính là khi đó, trong đầu lại nhớ lại rất nhiều điều vụn vặt.
Cố Tích Triều bỗng nhiên cười rộ lên, tươi cười như gió mát lãng nguyệt, giống hệt khi đó.
Khi Thích Thiếu Thương vươn tay, chân thành nói, ta không bắt ngươi làm huynh đệ, ta bắt ngươi làm tri âm.
Lúc đó Cố Tích Triều lần đầu tiên cười một tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Từ đó về sau, không ai thấy được nụ cười trong sáng ấy nữa.
Ba năm sau, giờ phút này, Thích Thiếu Thương lại thấy lại.
Hắn cũng không hiểu, trong cuộc đời Cố Tích Triều, chỉ cười như thế có hai lần.
Lần đầu tiên là vì hắn cười lần thứ hai, lại vẫn vì hắn mà cười như xưa.
“Bạch y hợp với ngươi hơn?” Thanh sam nam tử lại trở nên xa cách, buông lời.
Thích Thiếu Thương trong nháy mắt này bỗng nhiên hiểu được một việc.
Thì ra, năm xưa như nước trôi qua, không dấu vết, sao có thể lùi lại được nữa.
Đồng lai vọng nguyệt nhân hà tại, phong cảnh y hi tự khứ niên.
(Người cùng ta ngắm trăng ở nơi nào, phong cảnh đang chờ hệt năm trước.)
Chỉ có trăng ở lại, chỉ có phong cảnh không thay đổi, người năm ấy, đều đi nơi nào?
Hồn hoa nguyệt vẫn vậy, ôm ấp tình cảm năm ấy.
Ly nhân, người ly biệt, thương cảm nhất, tịch mịch nhất sao? Sao không biết, cô đơn nhất, kỳ thật là tiết xuân nguyệt đa tình, vô luận là xuân, thì vẫn như đông lạnh thôi.
Thích Thiếu Thương giờ đây thầm nghĩ, năm tháng giang hồ đã hủy hoại hắn.
Ngươi xem, hai người có thâm cừu đại hận, lại sau ba năm, an nhàn kể lại chuyện xưa, nhớ lại hoài niệm cùng nhau.
Không còn cừu hận nữa sao?
Không, nhớ tới con đường thiên lý truy sát thẫm máu tươi kia, hắn vẫn hận không kiềm chế được như xưa.
Hắn chính là đang quý trọng.
Quý trọng cảm giác cố nhân hiện giờ đã ít.
Không phải không thừa nhận, Cố Tích Triều đã là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn.
Nhưng Cố Tích Triều lại thản nhiên hủy đi sự quý trọng.
Hắn bỡn cợt hỏi Thích Thiếu Thương, “Ngươi, sao lại không đến đuổi giết ta?”
Vì sao?
Thích Thiếu Thương đã tự hỏi mình.
“Là bởi vì mạng của ta đê tiện, rẻ mạt, không đủ để bồi thường, đúng không?”
Có phải vậy không?
Thích Thiếu Thương vẫn tự hỏi mình.
Cố Tích Triều cũng không cần đáp án, hắn tiếp tục hỏi, “Ngươi tới chỗ vong thê của ta đang yên giấc, làm cái gì?”
“Ta…” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói không ra lời.
“Ngươi vừa rồi vừa múa kiếm, lại vừa kỹ tên của ta, để làm gì?” Cố Tích Triều nở nụ cười có chút dữ tợn.
“Ta…” Thích Thiếu Thương thấy mình dần thành kẻ nói lắp, thành người câm.
Nhưng Cố Tích Triều cũng không hề truy vấn, chỉ hướng ánh mắt trong suốt mà nhìn hắn chằm chằm.
Thích Thiếu Thương vẫn thấy rất kỳ quái, tại sao kẻ làm bao việc hung ác như vậy, lại vẫn có được ánh mắt trong suốt nhường này. Vì sao người ba năm trốn chạy, vẫn có dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái như thế.
Vốn là giai nhân, lại không nề hà thành kẻ trộm.
Thích Thiếu Thương thật muốn vươn tay ra, nhéo cổ áo hắn, chậm rãi hỏi rõ ràng.
Moi tim của hắn ra, nhìn xem là đỏ hay đen.
Nhưng hắn muốn hỏi nhất, lại là vì sao?
Vì sao Cố Tích Triều khi đó không tin hắn.
Kỳ thật Cố Tích Triều lúc đó không phải không tin hắn, hắn tin tưởng Thích Thiếu Thương không phải quân bán nước, chính là, hắn buộc mình không được tin.
Buộc chính mình không tin, là yên lòng yên dạ một chút.
Hiện giờ, hắn hỏi chính mình, cũng không mong mình tìm được câu trả lời.
Chính mình ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.
Chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi.
Tự Tại Xuyên có viết: thệ giả như tư phu, bất xá trú dạ. (Người chết như chồng vậy, ngày đêm chẳng rời).
Trên thế gian này không có tiên đan hối hận, cho nên, ai có thể bình yên nói một câu, chết đến chín lần vẫn chưa một lần hối hận?
Thích Thiếu Thương không thể, nhưng hắn không biết thanh sam thư sinh trước mặt hắn, hắn có thể hay không?
Hắn lại nghe hắn thản nhiên hỏi mình, “Ngươi tự biết, năm đó Yến Cuồng Đồ, Tiêu Thu Thủy, Lý Trầm Chu đeo đuổi chí hào kiệt cao thủ, ngươi hâm mộ ai nhất?”
Thích Thiếu Thương chậm rãi nghĩ, “Ta thích tài của Lý bang chủ, nhưng không đồng tình với tâm tính hắn.”
“Điểm nào nhất?” Cố Tích Triều tựa hồ sớm đã biết đáp án.
“Hắn, không nên hoài nghi huynh đệ.”
” Thích Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, ngươi lúc ấy nhận ta làm huynh đệ, dẫn ta nhập Liên Vân Trại, cuối cùng lại bị ta hủy đi nửa đời cơ nghiệp, ngàn dặm đào vong, cũng vì ngươi không nghi ngờ ta, ngươi tin ta. Hiện giờ, ngươi hối hận chưa?”
Cố Tích Triều liên tiếp hỏi.
Hắn tựa hồ đã sớm muốn hỏi, muốn hỏi tên kia hối hận chưa.
Thích Thiếu Thương trầm mặc, lại chỉ trầm mặc trong một chớp mắt.
“Ta dứt khoát.”
“Vì sao?” Cố Tích Triều quả thật giật mình.
“Ta vĩnh viễn không thể quên người ta nhận thức đêm đó, ta không hề nghi ngờ, Cố Tích Triều của đêm đó, là Cố Tích Triều chân thật, là Cố Tích Triều đáng để ta tin tưởng.”
Ánh trăng tỏa rọi sáng rõ bầu không trung, không giống rét buốt sát khí trùng trùng. Cố Tích Triều trong nháy mắt tựa hồ sụp đổ.
Hắn dự đoán rất nhiều, Thích Thiếu Thương sẽ giận dữ gào thét những thứ như hối hận vì đã gặp hắn, biết hắn —— hắn là đại ma đầu giết người không gớm tay, giết huynh đệ của hắn, phản bội hắn, lừa hắn…
Nhưng hắn thật không ngờ, Thích Thiếu Thương vẫn dứt khoát như xưa.
Dứt khoát.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng người kia, trong ánh mắt có một thoáng miên man.
Hắn nói, “Ngươi cũng biết ai là người ta hâm mộ nhất?”
Không đợi Thích Thiếu Thương trả lời, hắn tự nói, “Ta hâm mộ nhất, là Liễu Ngũ công tử. Ta cảm thấy ta giống hắn, cũng đi trên con đường hắn đã đi.”
Thích Thiếu Thương lẳng lặng nhìn thẳng hắn, hắn biết người kia nói đúng. Cố Tích Triều thật sự có vài phần tương tựLiễu Tùy Phong.
“Nhưng Thích Thiếu Thương, ta hối hận, ta không giống họ Liễu, tuyệt không giống. Hắn không phản bội huynh đệ của hắn.”
Cố Tích Triều trong mắt nhạt một màu xuân thủy đớn đau.
Thích Thiếu Thương nhìn, bỗng nhiên dấy lên nỗi đau chua xót, cảm động thay người kia.
Vì thế Thích Thiếu Thương gằn từng tiếng kiên định nói với hắn, “Cho đến hôm nay, ta vẫn muốn nói như xưa, ta chưa bao giờ bắt ngươi làm huynh đệ, ta bắt ngươi làm tri âm.”
Không giống kẻ thù gặp lại nhau giận đến mắt long sòng sọc, không phải ánh mắt lưu luyến tri âm li biệt đậm tình, Cố Tích Triều bộ dáng nhàn tản, thản nhiên như mới hôm qua, hỏi hắn tại sao vẫn vận bạch y.
Hắn vẫn vận thanh sam như vậy, ba năm đào vong, mặt như quan ngọc như trước, đạm mạc xa cách như trước —— ngay cả hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng, cũng như trước.
Mà chính mình, bỏ qua gió cát biên quan phía Bắc cùng điệu Hý Khúc Bào, mặc vào một thân bạch y, cũng đã suốt ba năm.
Thích Thiếu Thương khẽ cười, nụ cười hiu quạnh mà thê lương.
Hắn lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà hùng hậu, chậm rãinói, ” Trong thành Biện Lương không lạnh bằng biên quan, áo choàng da cừu kia, không bằng bạch y này.”
Bọn họ ở đây, tựa hồ nhàn thoại việc nhà.
Chính là khi đó, trong đầu lại nhớ lại rất nhiều điều vụn vặt.
Cố Tích Triều bỗng nhiên cười rộ lên, tươi cười như gió mát lãng nguyệt, giống hệt khi đó.
Khi Thích Thiếu Thương vươn tay, chân thành nói, ta không bắt ngươi làm huynh đệ, ta bắt ngươi làm tri âm.
Lúc đó Cố Tích Triều lần đầu tiên cười một tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Từ đó về sau, không ai thấy được nụ cười trong sáng ấy nữa.
Ba năm sau, giờ phút này, Thích Thiếu Thương lại thấy lại.
Hắn cũng không hiểu, trong cuộc đời Cố Tích Triều, chỉ cười như thế có hai lần.
Lần đầu tiên là vì hắn cười lần thứ hai, lại vẫn vì hắn mà cười như xưa.
“Bạch y hợp với ngươi hơn?” Thanh sam nam tử lại trở nên xa cách, buông lời.
Thích Thiếu Thương trong nháy mắt này bỗng nhiên hiểu được một việc.
Thì ra, năm xưa như nước trôi qua, không dấu vết, sao có thể lùi lại được nữa.
Đồng lai vọng nguyệt nhân hà tại, phong cảnh y hi tự khứ niên.
(Người cùng ta ngắm trăng ở nơi nào, phong cảnh đang chờ hệt năm trước.)
Chỉ có trăng ở lại, chỉ có phong cảnh không thay đổi, người năm ấy, đều đi nơi nào?
Hồn hoa nguyệt vẫn vậy, ôm ấp tình cảm năm ấy.
Ly nhân, người ly biệt, thương cảm nhất, tịch mịch nhất sao? Sao không biết, cô đơn nhất, kỳ thật là tiết xuân nguyệt đa tình, vô luận là xuân, thì vẫn như đông lạnh thôi.
Thích Thiếu Thương giờ đây thầm nghĩ, năm tháng giang hồ đã hủy hoại hắn.
Ngươi xem, hai người có thâm cừu đại hận, lại sau ba năm, an nhàn kể lại chuyện xưa, nhớ lại hoài niệm cùng nhau.
Không còn cừu hận nữa sao?
Không, nhớ tới con đường thiên lý truy sát thẫm máu tươi kia, hắn vẫn hận không kiềm chế được như xưa.
Hắn chính là đang quý trọng.
Quý trọng cảm giác cố nhân hiện giờ đã ít.
Không phải không thừa nhận, Cố Tích Triều đã là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn.
Nhưng Cố Tích Triều lại thản nhiên hủy đi sự quý trọng.
Hắn bỡn cợt hỏi Thích Thiếu Thương, “Ngươi, sao lại không đến đuổi giết ta?”
Vì sao?
Thích Thiếu Thương đã tự hỏi mình.
“Là bởi vì mạng của ta đê tiện, rẻ mạt, không đủ để bồi thường, đúng không?”
Có phải vậy không?
Thích Thiếu Thương vẫn tự hỏi mình.
Cố Tích Triều cũng không cần đáp án, hắn tiếp tục hỏi, “Ngươi tới chỗ vong thê của ta đang yên giấc, làm cái gì?”
“Ta…” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói không ra lời.
“Ngươi vừa rồi vừa múa kiếm, lại vừa kỹ tên của ta, để làm gì?” Cố Tích Triều nở nụ cười có chút dữ tợn.
“Ta…” Thích Thiếu Thương thấy mình dần thành kẻ nói lắp, thành người câm.
Nhưng Cố Tích Triều cũng không hề truy vấn, chỉ hướng ánh mắt trong suốt mà nhìn hắn chằm chằm.
Thích Thiếu Thương vẫn thấy rất kỳ quái, tại sao kẻ làm bao việc hung ác như vậy, lại vẫn có được ánh mắt trong suốt nhường này. Vì sao người ba năm trốn chạy, vẫn có dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái như thế.
Vốn là giai nhân, lại không nề hà thành kẻ trộm.
Thích Thiếu Thương thật muốn vươn tay ra, nhéo cổ áo hắn, chậm rãi hỏi rõ ràng.
Moi tim của hắn ra, nhìn xem là đỏ hay đen.
Nhưng hắn muốn hỏi nhất, lại là vì sao?
Vì sao Cố Tích Triều khi đó không tin hắn.
Kỳ thật Cố Tích Triều lúc đó không phải không tin hắn, hắn tin tưởng Thích Thiếu Thương không phải quân bán nước, chính là, hắn buộc mình không được tin.
Buộc chính mình không tin, là yên lòng yên dạ một chút.
Hiện giờ, hắn hỏi chính mình, cũng không mong mình tìm được câu trả lời.
Chính mình ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.
Chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi.
Tự Tại Xuyên có viết: thệ giả như tư phu, bất xá trú dạ. (Người chết như chồng vậy, ngày đêm chẳng rời).
Trên thế gian này không có tiên đan hối hận, cho nên, ai có thể bình yên nói một câu, chết đến chín lần vẫn chưa một lần hối hận?
Thích Thiếu Thương không thể, nhưng hắn không biết thanh sam thư sinh trước mặt hắn, hắn có thể hay không?
Hắn lại nghe hắn thản nhiên hỏi mình, “Ngươi tự biết, năm đó Yến Cuồng Đồ, Tiêu Thu Thủy, Lý Trầm Chu đeo đuổi chí hào kiệt cao thủ, ngươi hâm mộ ai nhất?”
Thích Thiếu Thương chậm rãi nghĩ, “Ta thích tài của Lý bang chủ, nhưng không đồng tình với tâm tính hắn.”
“Điểm nào nhất?” Cố Tích Triều tựa hồ sớm đã biết đáp án.
“Hắn, không nên hoài nghi huynh đệ.”
” Thích Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, ngươi lúc ấy nhận ta làm huynh đệ, dẫn ta nhập Liên Vân Trại, cuối cùng lại bị ta hủy đi nửa đời cơ nghiệp, ngàn dặm đào vong, cũng vì ngươi không nghi ngờ ta, ngươi tin ta. Hiện giờ, ngươi hối hận chưa?”
Cố Tích Triều liên tiếp hỏi.
Hắn tựa hồ đã sớm muốn hỏi, muốn hỏi tên kia hối hận chưa.
Thích Thiếu Thương trầm mặc, lại chỉ trầm mặc trong một chớp mắt.
“Ta dứt khoát.”
“Vì sao?” Cố Tích Triều quả thật giật mình.
“Ta vĩnh viễn không thể quên người ta nhận thức đêm đó, ta không hề nghi ngờ, Cố Tích Triều của đêm đó, là Cố Tích Triều chân thật, là Cố Tích Triều đáng để ta tin tưởng.”
Ánh trăng tỏa rọi sáng rõ bầu không trung, không giống rét buốt sát khí trùng trùng. Cố Tích Triều trong nháy mắt tựa hồ sụp đổ.
Hắn dự đoán rất nhiều, Thích Thiếu Thương sẽ giận dữ gào thét những thứ như hối hận vì đã gặp hắn, biết hắn —— hắn là đại ma đầu giết người không gớm tay, giết huynh đệ của hắn, phản bội hắn, lừa hắn…
Nhưng hắn thật không ngờ, Thích Thiếu Thương vẫn dứt khoát như xưa.
Dứt khoát.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng người kia, trong ánh mắt có một thoáng miên man.
Hắn nói, “Ngươi cũng biết ai là người ta hâm mộ nhất?”
Không đợi Thích Thiếu Thương trả lời, hắn tự nói, “Ta hâm mộ nhất, là Liễu Ngũ công tử. Ta cảm thấy ta giống hắn, cũng đi trên con đường hắn đã đi.”
Thích Thiếu Thương lẳng lặng nhìn thẳng hắn, hắn biết người kia nói đúng. Cố Tích Triều thật sự có vài phần tương tựLiễu Tùy Phong.
“Nhưng Thích Thiếu Thương, ta hối hận, ta không giống họ Liễu, tuyệt không giống. Hắn không phản bội huynh đệ của hắn.”
Cố Tích Triều trong mắt nhạt một màu xuân thủy đớn đau.
Thích Thiếu Thương nhìn, bỗng nhiên dấy lên nỗi đau chua xót, cảm động thay người kia.
Vì thế Thích Thiếu Thương gằn từng tiếng kiên định nói với hắn, “Cho đến hôm nay, ta vẫn muốn nói như xưa, ta chưa bao giờ bắt ngươi làm huynh đệ, ta bắt ngươi làm tri âm.”