Lễ tang của Trương Thán thực đơn giản —— nhưng tuyệt đối không lạnh lẽo.
Bằng hữu, huynh đệ của hắn, từ các nơi chạy tới Biện Lương.
Giấy sinh tử đã ký—— tử sinh từ mệnh, không oán hận ai được.
Không thể quang minh chính đại vì huynh đệ báo thù, hán tử mình sắt da đồng khóc không thành tiếng.
Cố Tích Triều đứng ở vị trí sau cùng của đoàn người, thanh sam tiêu điều đến đau lòng người. Đây là sang sớm ngày thứ 7, hai mươi tám tháng chạp, trong chu vi 5 dặm nội thành.
Trương Thán được an táng dưới chân núi Tuyền Nhật, trước mộ bia đặt nhiều bát cơm trắng.
Phạn Vương Trương Thán, thích ăn toàn cơm nóng dẻo, quý trọng từng hạt cơm, tính tình sảng khoái, giang hồ tiêu du, kết giao bằng hữu.
Đến thăm mỗi bằng hữu, hắn đều mang theo một chén cơm tẻ. Nay trước mộ bia dưới chân núi Nhật Tuyền bày nhiều chén cơm trắng ngát hương, thật gợi nỗi bình thản chua xót.
Giờ khắc này —— những người từng làm bằng hữu tâm giao, sát cánh trận tiền đều có mặt.
Toàn bộ Kim Phong Tế Vũ Lâu đang khóc than dưới chân núi Thiên Tuyền.
Cố Tích Triều vái một vái dài trước mộ Trương Thán, nhìn Thích Thiếu Thương cùng Vương Tiểu Thạch đứng yên lặng thật lâu trước mộ, bỗng nhiên lòng nổi trận bi thương.
Một người tốt như Trương Thán, một Trương Thán chân chất đáng yêu, từ nay về sau âm dương vĩnh cách.
Không biết đứng bao lâu, Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp phủ lên tay mình, một luồng hơi thở quen thuộc sưởi ấm cõi lòng.
Hắn mặc người kia nắm, thanh âm có chút run rẩy, “Thích Thiếu Thương, thực xin lỗi, có lẽ ta sai lầm rồi. Ta không nên cùng Đường Môn ký hạ giấy sinh tử, không nên hại Trương Thán uổng mạng —— có lẽ ngay từ đầu nên nói với Đường Yến những lời đó, có lẽ nàng còn nghe…”
Cố Tích Triều có chút táo bạo, bờ môi của hắn tái nhợt, run rẩy đến thanh âm mơ hồ.
Thích Thiếu Thương than nhẹ một tiếng, đỡ lấy bờ vai của hắn, “Nhân sinh gặp gỡ, trải chuyện nào hay chuyện ấy, đệ sao biết trước được mọi việc? Đệ cũng chẳng phải thần tiên.”
Cố Tích Triều thở dài một hơi, cầm tay người kia, “Chúng ta nên đi.”
Thích Thiếu Thương vẫn nắm tay hắn, gật gật đầu, hai người thi khởi khinh công, bạch y thanh sam, nháy mắt đã vụt xa.
Chỉ còn Vương Tiểu Thạch còn đứng trước mộ —— hắn muốn ở lại với Trương Thán lâu thêm chút nữa.
Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ thiếu người ta cái gì, ngân lượng hay là nhân tình.
Hắn không cầu hồi báo, chỉ hy vọng những nỗ lực của mình có thể đổi được chân tình của người khác.
Người mang lại cảm giác ấm áp cho toàn võ lâm Vương Tiểu Thạch, là hy vọng của rất nhiều người.
Hiện giờ, hắn nợ một mạng người.
Mạng của huynh đệ hắn.
Vương Tiểu Thạch trong lòng đau đớn từng cơn.
Trương Thán vì tự do của hắn, vì sinh tồn của hắn, không tiếc dùng tánh mạng của mình đánh đổi.
Vương Tiểu Thạch ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng mơn trớn mộ bia, dù không phát ra tiếng động nào, nhưng thiên ngôn vạn ngữ.
Hắn tin tưởng Trương Thán dưới cửu tuyền, cũng nghe thấy.
Không phụ mạng huynh đệ, đây là lời thề trọn kiếp của Vương Tiểu Thạch kể từ giờ phút này.
Hắn nhớ tới tối hôm qua Cố Tích Triều một mình một người tới tìm hắn, nói với hắn mấy câu.
“Lần này đi hoàng cung tìm huyết ngọc san hô, ta cũng không nắm chắc mười phần. Ta xưa nay sống cùng mưu kế, cũng không dám chỉ ỷ vào mưu kế cả mười phần. Từ khi gặp Thích Thiếu Thương càng ngày càng không muốn bày mưu tính kế.”
Vương Tiểu Thạch cúi đầu cười, “Cố đại ca có biết vì sao không?”
Cố Tích Triều cũng cười, “Vì sao?”
“Bởi vì Thích đại ca luôn lấy thành tâm đối đãi, mưa dầm thấm đất, khiến người ta cảm động sâu sắc.”
Cố Tích Triều trở mình xem thường, “Đây cũng không phải là sự tình tốt đẹp gì.”
Hai người im lặng một hồi, Cố Tích Triều đánh vỡ trầm mặc, “Ngày mai sáng sớm, sau lễ tang Trương Thán, ta liền cùng Thích Thiếu Thương tiến cung, vô luận dùng phương pháp gì, nhất định phải lấy được huyết ngọc san hô.”
Vương Tiểu Thạch mặt lộ vẻ lo lắng, “Ta cũng muốn đi cùng.”
Cố Tích Triều khoát tay, “Võ công không phải tất cả, có nhiều chuyện phải dùng đầu óc.”
Vương Tiểu Thạch cười ôn hòa “Đúng vậy.”
Cố Tích Triều thở dài, “Lần này đi —— kết cục không đoán trước được, ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta muốn ngươi thề.”
Vương Tiểu Thạch ánh mắt trong suốt, “Ta thề.”
Cố Tích Triều mắt nổi tinh quang trong suốt, “Ngày mai sau khi chúng ta đi, lập tức chiếu cáo thiên hạ, xóa tên Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu, từ nay về sau không liên can gì đến Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
Vương Tiểu Thạch sửng sốt đến bần thần. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới đề nghị của Cố Tích Triều lại tàn khốc đến thế.
Hắn bối rối lắc đầu, “Không… Cố đại ca…”
Cố Tích Triều ánh mắt nặng nề, “Ta thay Kim Phong Tế Vũ Lâu thề sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đường Môn và Ôn Nhu, cho nên, phải như vậy, ta cùng Thích Thiếu Thương mới có lý do đi cứu nàng —— Kim Phong Tế Vũ Lâu vốn là của ngươi, Thích Thiếu Thương kỳ thực không thích hơp làm Lâu Chúa.”
Vương Tiểu Thạch liều mạng lắc đầu, “Ôn Nhu là chuyện của ta, ta cũng đâu phải Lâu Chúa xuất chúng gì, ta chỉ nguyện ý làm một Tiểu Thạch bình thường, sống cuộc sống bình thường. Cố đại ca, ta biết ngươi bắt ta xóa tên hai người, chính là lo lắng ngày mai tiến cung đoạt huyết ngọc san hô, Hoàng Thượng giáng tội lại liên lụy đến Kim Phong Tế Vũ Lâu…”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, đưa tay khoát lên vai Vương Tiểu Thạch, “Kỳ thật, ta không vĩ đại như ngươi nói đâu. Ta có tính toán riêng mà.”
Vương Tiểu Thạch ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Tích Triều hơi hơi híp mắt, “Ý đồ riêng của ta, lôi thiên hạ từ trong lòng hắn ra ném cho ngươi. Tư tâm của ta là tống hết hiệp nghĩa lên vai ngươi. Ba năm đuổi giết với trốn chạy làm cho ta hoàn toàn chán ghét triều đình, ta thà rằng giết địch biên quan, núi rừng ẩn cư, cũng không muốn ta và hắn bị vây mãi trong tảng băng mỏng gọi là Kim Phong Tế Vũ Lâu!”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Tích Triều có chút ưu thương., Vương Tiểu Thạch một khắc kia bỗng nhiên thực muốn biết, cái gì đã làm một người từng vì công danh bất chấp thủ đoạn, không ngần ngại nhất tướng công thành vạn cốt khô, lại biến thành người thâm tình chí cốt đến nhường này?
Có phải vì một vết thương khác từ đôi cánh gãy?
Vương Tiểu Thạch cũng hiểu được, Cố Tích Triều như vậy, mới là một Cố Tích Triều tốt.
Giữa đêm giá lạnh đầu đông này, Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên rất muốn đấu kiếm một trận, nghe kiếm thanh va chạm ngân vang, hay là rút kiếm cuồng ca.
Vì thế hắn hơi cao giọng, “Cố đại ca, có thể đọ kiếm với ta một hồi không?”
Nhiều ngày ngủ say, không biết ngượng tay không?
Có lẽ cùng một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy đánh một hồi, liền nhớ ra nhiều chuyện.
Dưới ánh trăng Cố Tích Triều, trong trẻo nhưng lạnh lùng trác tuyệt, mang theo Giang Nam phong hoa tuyết nguyệt hòa cùng kiếm khí sắc bén, hòa tan Trung Nguyên hiu quạnh.
Một khắc kia Vương Tiểu Thạch chợt nhớ tới một cái tên đã giấu trong lòng từ lâu không dám chạm tới.
Bạch Nhị Ca —— ngươi rốt cuộc không bằng Cố Tích Triều.
Mặc dù hai người các ngươi khác nhau cực nhiều, cũng lắm điểm giống nhau.
Cố Tích Triều cáp thủ, rút ra Cửu Vạn Phong ở bên phong.
Kiếm quang xanh nhạt tỏa rọi, làm cho mắt Vương Tiểu Thạch đau tê rần.
Nghịch Thủy Hàn, Cửu Vạn Phong.
“Cố đại ca, ngươi cùng Thích đại ca, thực nên ở bên nhau.”
Cố Tích Triều dưới ánh trăng nét mặt nhăn lại một hồi, rồi lại bình yên như mặt hồ tĩnh lặng.
Đúng vậy, Vương Tiểu Thạch nói đúng, bọn họ vốn là nên bên nhau mà —— ngươi xem, quả nhiên ai cũng có thể nhìn ra.
Cả đời người trên nhân thế, có mấy người có thể xứng đến tận đây —— thậm chí khiến người ta có thể xem nhẹ lễ giáo thế tục, ủng hộ tình cảm vốn trái lẽ thường.
Cố Tích Triều một kiếm khinh dương, “Hòn đá nhỏ kia, đừng lắm lời nữa!”
Vương Tiểu Thạch ảm đạm cười, dương dương tự đắc, rút kiếm nghênh diện xuất chiêu, kiếm hoa bắn ra tứ phía.
“Cố đại ca, ta cũng không nói nhiều, chính là… nói thật thôi.”
Đêm đông ấy, thân hình trong sáng của Cố Tích Triều, mặc dù nhiều năm sau, đều khắc sâu trong mắt của Vương Tiểu Thạch.
Vĩnh viễn không quên.
Người kia, thật sự giống một đại điểu.
Hắn chờ mong người kia có thể cất cánh bay cao.
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh dương quang nhàn nhạt, Vương Tiểu Thạch lẳng lặng nhìn hai bóng bạch y thanh sam lững thững biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn có dự cảm, thật lâu sau hắn mới có thể gặp lại họ.
Ngay giờ khắc này, hắn đã bắt đầu tưởng niệm.
Hắn quỳ trước mộ bia, đưa một bát cơm ngát hương lên mũi ngửi.
Thì ra vị cơm ngọt ngào như vậy, trách không được Trương Thán có ánh mắt tiều tụy mỗi khi nhìn cơm, nhai một miếng cơm mặt rạng rỡ thâm tình.
Vương Tiểu Thạch vào một buối sáng lập đông, ánh dương yếu ớt, yên lặng tĩnh tâm ăn một miếng cơm.
“Trương Thán, ta đến ăn cùng ngươi chén cơm cuối cùng này… Ăn ngon không?”
Tuyên Hoà Nguyên Niên, sáng 28 tháng Chạp, tại kinh sư, Kim Phong Tế Vũ Lâu chiếu cáo với thiên hạ hắc bạch lưỡng đạo, nguyên Lâu Chúa Thích Thiếu Thương cùng quân sư Cố Tích Triều, xoá tên khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu, từ đó cùng Kim Phong Tế Vũ Lâu không còn quan hệ.
Vương Tiểu Thạch gánh trọng trách làm Lâu Chúa Kim Phong Tế Vũ Lâu, chỉ huy kinh sư võ lâm, trở thành một Thần Long lãnh đạo chân chính.
Giữa thế cục bấp bênh này, khó có thể cân bằng các thế lực giang hồ.
Chuyện này làm trấn động giang hồ, dĩ nhiên ai cũng phải có ý bình luận—— việc đó bàn sau.
Bằng hữu, huynh đệ của hắn, từ các nơi chạy tới Biện Lương.
Giấy sinh tử đã ký—— tử sinh từ mệnh, không oán hận ai được.
Không thể quang minh chính đại vì huynh đệ báo thù, hán tử mình sắt da đồng khóc không thành tiếng.
Cố Tích Triều đứng ở vị trí sau cùng của đoàn người, thanh sam tiêu điều đến đau lòng người. Đây là sang sớm ngày thứ 7, hai mươi tám tháng chạp, trong chu vi 5 dặm nội thành.
Trương Thán được an táng dưới chân núi Tuyền Nhật, trước mộ bia đặt nhiều bát cơm trắng.
Phạn Vương Trương Thán, thích ăn toàn cơm nóng dẻo, quý trọng từng hạt cơm, tính tình sảng khoái, giang hồ tiêu du, kết giao bằng hữu.
Đến thăm mỗi bằng hữu, hắn đều mang theo một chén cơm tẻ. Nay trước mộ bia dưới chân núi Nhật Tuyền bày nhiều chén cơm trắng ngát hương, thật gợi nỗi bình thản chua xót.
Giờ khắc này —— những người từng làm bằng hữu tâm giao, sát cánh trận tiền đều có mặt.
Toàn bộ Kim Phong Tế Vũ Lâu đang khóc than dưới chân núi Thiên Tuyền.
Cố Tích Triều vái một vái dài trước mộ Trương Thán, nhìn Thích Thiếu Thương cùng Vương Tiểu Thạch đứng yên lặng thật lâu trước mộ, bỗng nhiên lòng nổi trận bi thương.
Một người tốt như Trương Thán, một Trương Thán chân chất đáng yêu, từ nay về sau âm dương vĩnh cách.
Không biết đứng bao lâu, Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp phủ lên tay mình, một luồng hơi thở quen thuộc sưởi ấm cõi lòng.
Hắn mặc người kia nắm, thanh âm có chút run rẩy, “Thích Thiếu Thương, thực xin lỗi, có lẽ ta sai lầm rồi. Ta không nên cùng Đường Môn ký hạ giấy sinh tử, không nên hại Trương Thán uổng mạng —— có lẽ ngay từ đầu nên nói với Đường Yến những lời đó, có lẽ nàng còn nghe…”
Cố Tích Triều có chút táo bạo, bờ môi của hắn tái nhợt, run rẩy đến thanh âm mơ hồ.
Thích Thiếu Thương than nhẹ một tiếng, đỡ lấy bờ vai của hắn, “Nhân sinh gặp gỡ, trải chuyện nào hay chuyện ấy, đệ sao biết trước được mọi việc? Đệ cũng chẳng phải thần tiên.”
Cố Tích Triều thở dài một hơi, cầm tay người kia, “Chúng ta nên đi.”
Thích Thiếu Thương vẫn nắm tay hắn, gật gật đầu, hai người thi khởi khinh công, bạch y thanh sam, nháy mắt đã vụt xa.
Chỉ còn Vương Tiểu Thạch còn đứng trước mộ —— hắn muốn ở lại với Trương Thán lâu thêm chút nữa.
Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ thiếu người ta cái gì, ngân lượng hay là nhân tình.
Hắn không cầu hồi báo, chỉ hy vọng những nỗ lực của mình có thể đổi được chân tình của người khác.
Người mang lại cảm giác ấm áp cho toàn võ lâm Vương Tiểu Thạch, là hy vọng của rất nhiều người.
Hiện giờ, hắn nợ một mạng người.
Mạng của huynh đệ hắn.
Vương Tiểu Thạch trong lòng đau đớn từng cơn.
Trương Thán vì tự do của hắn, vì sinh tồn của hắn, không tiếc dùng tánh mạng của mình đánh đổi.
Vương Tiểu Thạch ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng mơn trớn mộ bia, dù không phát ra tiếng động nào, nhưng thiên ngôn vạn ngữ.
Hắn tin tưởng Trương Thán dưới cửu tuyền, cũng nghe thấy.
Không phụ mạng huynh đệ, đây là lời thề trọn kiếp của Vương Tiểu Thạch kể từ giờ phút này.
Hắn nhớ tới tối hôm qua Cố Tích Triều một mình một người tới tìm hắn, nói với hắn mấy câu.
“Lần này đi hoàng cung tìm huyết ngọc san hô, ta cũng không nắm chắc mười phần. Ta xưa nay sống cùng mưu kế, cũng không dám chỉ ỷ vào mưu kế cả mười phần. Từ khi gặp Thích Thiếu Thương càng ngày càng không muốn bày mưu tính kế.”
Vương Tiểu Thạch cúi đầu cười, “Cố đại ca có biết vì sao không?”
Cố Tích Triều cũng cười, “Vì sao?”
“Bởi vì Thích đại ca luôn lấy thành tâm đối đãi, mưa dầm thấm đất, khiến người ta cảm động sâu sắc.”
Cố Tích Triều trở mình xem thường, “Đây cũng không phải là sự tình tốt đẹp gì.”
Hai người im lặng một hồi, Cố Tích Triều đánh vỡ trầm mặc, “Ngày mai sáng sớm, sau lễ tang Trương Thán, ta liền cùng Thích Thiếu Thương tiến cung, vô luận dùng phương pháp gì, nhất định phải lấy được huyết ngọc san hô.”
Vương Tiểu Thạch mặt lộ vẻ lo lắng, “Ta cũng muốn đi cùng.”
Cố Tích Triều khoát tay, “Võ công không phải tất cả, có nhiều chuyện phải dùng đầu óc.”
Vương Tiểu Thạch cười ôn hòa “Đúng vậy.”
Cố Tích Triều thở dài, “Lần này đi —— kết cục không đoán trước được, ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta muốn ngươi thề.”
Vương Tiểu Thạch ánh mắt trong suốt, “Ta thề.”
Cố Tích Triều mắt nổi tinh quang trong suốt, “Ngày mai sau khi chúng ta đi, lập tức chiếu cáo thiên hạ, xóa tên Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu, từ nay về sau không liên can gì đến Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
Vương Tiểu Thạch sửng sốt đến bần thần. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới đề nghị của Cố Tích Triều lại tàn khốc đến thế.
Hắn bối rối lắc đầu, “Không… Cố đại ca…”
Cố Tích Triều ánh mắt nặng nề, “Ta thay Kim Phong Tế Vũ Lâu thề sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đường Môn và Ôn Nhu, cho nên, phải như vậy, ta cùng Thích Thiếu Thương mới có lý do đi cứu nàng —— Kim Phong Tế Vũ Lâu vốn là của ngươi, Thích Thiếu Thương kỳ thực không thích hơp làm Lâu Chúa.”
Vương Tiểu Thạch liều mạng lắc đầu, “Ôn Nhu là chuyện của ta, ta cũng đâu phải Lâu Chúa xuất chúng gì, ta chỉ nguyện ý làm một Tiểu Thạch bình thường, sống cuộc sống bình thường. Cố đại ca, ta biết ngươi bắt ta xóa tên hai người, chính là lo lắng ngày mai tiến cung đoạt huyết ngọc san hô, Hoàng Thượng giáng tội lại liên lụy đến Kim Phong Tế Vũ Lâu…”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, đưa tay khoát lên vai Vương Tiểu Thạch, “Kỳ thật, ta không vĩ đại như ngươi nói đâu. Ta có tính toán riêng mà.”
Vương Tiểu Thạch ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Tích Triều hơi hơi híp mắt, “Ý đồ riêng của ta, lôi thiên hạ từ trong lòng hắn ra ném cho ngươi. Tư tâm của ta là tống hết hiệp nghĩa lên vai ngươi. Ba năm đuổi giết với trốn chạy làm cho ta hoàn toàn chán ghét triều đình, ta thà rằng giết địch biên quan, núi rừng ẩn cư, cũng không muốn ta và hắn bị vây mãi trong tảng băng mỏng gọi là Kim Phong Tế Vũ Lâu!”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Tích Triều có chút ưu thương., Vương Tiểu Thạch một khắc kia bỗng nhiên thực muốn biết, cái gì đã làm một người từng vì công danh bất chấp thủ đoạn, không ngần ngại nhất tướng công thành vạn cốt khô, lại biến thành người thâm tình chí cốt đến nhường này?
Có phải vì một vết thương khác từ đôi cánh gãy?
Vương Tiểu Thạch cũng hiểu được, Cố Tích Triều như vậy, mới là một Cố Tích Triều tốt.
Giữa đêm giá lạnh đầu đông này, Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên rất muốn đấu kiếm một trận, nghe kiếm thanh va chạm ngân vang, hay là rút kiếm cuồng ca.
Vì thế hắn hơi cao giọng, “Cố đại ca, có thể đọ kiếm với ta một hồi không?”
Nhiều ngày ngủ say, không biết ngượng tay không?
Có lẽ cùng một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy đánh một hồi, liền nhớ ra nhiều chuyện.
Dưới ánh trăng Cố Tích Triều, trong trẻo nhưng lạnh lùng trác tuyệt, mang theo Giang Nam phong hoa tuyết nguyệt hòa cùng kiếm khí sắc bén, hòa tan Trung Nguyên hiu quạnh.
Một khắc kia Vương Tiểu Thạch chợt nhớ tới một cái tên đã giấu trong lòng từ lâu không dám chạm tới.
Bạch Nhị Ca —— ngươi rốt cuộc không bằng Cố Tích Triều.
Mặc dù hai người các ngươi khác nhau cực nhiều, cũng lắm điểm giống nhau.
Cố Tích Triều cáp thủ, rút ra Cửu Vạn Phong ở bên phong.
Kiếm quang xanh nhạt tỏa rọi, làm cho mắt Vương Tiểu Thạch đau tê rần.
Nghịch Thủy Hàn, Cửu Vạn Phong.
“Cố đại ca, ngươi cùng Thích đại ca, thực nên ở bên nhau.”
Cố Tích Triều dưới ánh trăng nét mặt nhăn lại một hồi, rồi lại bình yên như mặt hồ tĩnh lặng.
Đúng vậy, Vương Tiểu Thạch nói đúng, bọn họ vốn là nên bên nhau mà —— ngươi xem, quả nhiên ai cũng có thể nhìn ra.
Cả đời người trên nhân thế, có mấy người có thể xứng đến tận đây —— thậm chí khiến người ta có thể xem nhẹ lễ giáo thế tục, ủng hộ tình cảm vốn trái lẽ thường.
Cố Tích Triều một kiếm khinh dương, “Hòn đá nhỏ kia, đừng lắm lời nữa!”
Vương Tiểu Thạch ảm đạm cười, dương dương tự đắc, rút kiếm nghênh diện xuất chiêu, kiếm hoa bắn ra tứ phía.
“Cố đại ca, ta cũng không nói nhiều, chính là… nói thật thôi.”
Đêm đông ấy, thân hình trong sáng của Cố Tích Triều, mặc dù nhiều năm sau, đều khắc sâu trong mắt của Vương Tiểu Thạch.
Vĩnh viễn không quên.
Người kia, thật sự giống một đại điểu.
Hắn chờ mong người kia có thể cất cánh bay cao.
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh dương quang nhàn nhạt, Vương Tiểu Thạch lẳng lặng nhìn hai bóng bạch y thanh sam lững thững biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn có dự cảm, thật lâu sau hắn mới có thể gặp lại họ.
Ngay giờ khắc này, hắn đã bắt đầu tưởng niệm.
Hắn quỳ trước mộ bia, đưa một bát cơm ngát hương lên mũi ngửi.
Thì ra vị cơm ngọt ngào như vậy, trách không được Trương Thán có ánh mắt tiều tụy mỗi khi nhìn cơm, nhai một miếng cơm mặt rạng rỡ thâm tình.
Vương Tiểu Thạch vào một buối sáng lập đông, ánh dương yếu ớt, yên lặng tĩnh tâm ăn một miếng cơm.
“Trương Thán, ta đến ăn cùng ngươi chén cơm cuối cùng này… Ăn ngon không?”
Tuyên Hoà Nguyên Niên, sáng 28 tháng Chạp, tại kinh sư, Kim Phong Tế Vũ Lâu chiếu cáo với thiên hạ hắc bạch lưỡng đạo, nguyên Lâu Chúa Thích Thiếu Thương cùng quân sư Cố Tích Triều, xoá tên khỏi Kim Phong Tế Vũ Lâu, từ đó cùng Kim Phong Tế Vũ Lâu không còn quan hệ.
Vương Tiểu Thạch gánh trọng trách làm Lâu Chúa Kim Phong Tế Vũ Lâu, chỉ huy kinh sư võ lâm, trở thành một Thần Long lãnh đạo chân chính.
Giữa thế cục bấp bênh này, khó có thể cân bằng các thế lực giang hồ.
Chuyện này làm trấn động giang hồ, dĩ nhiên ai cũng phải có ý bình luận—— việc đó bàn sau.