Lúc bạch y thanh sam song song tiến cung, Hoàng Thượng Triệu Cát cũng vừa lệnh bãi triều, ở ngự thư phòng dung một chén cháo Ngự Thiện Phòng đặc biệt chuẩn bị cho ngày mùng 8 tháng Chạp.
Thư phòng bốn phía không người, ngoài cửa thư phòng có vô số cấm quân thị vệ.
Cháo thật quá ngon, đậu tròn căng, có thêm súp vừa độ, thật sự là cực phẩm tư vị.
Triệu Cát vừa nhấm nháp vừa cảm thấy sung sướng, hài lòng.
Lúc hắn vui vẻ nhất liền muốn vẽ tranh, muốn viết chữ với đánh đàn.
Hắn từ từ đến bên đàn, chậm rãi gẩy vài sợi dây đàn, tiếng đàn róc rách như tiếng nước chảy tuôn ra không ngừng.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại —— hắn lại không muốn đánh đàn.
Bởi vì hắn không biết muốn đàn khúc nào.
Đàn rồi, tất cả đều đàn rồi —— có khúc nào là chưa đâu.
Hắn giờ đang rất muốn biết, liệu có tuyệt thế diễm khúc nào hắn chưa từng nghe qua? Có hay không?
Triệu Cát thả bước thong thả trong phòng, tâm tình thực không vui.
Đang lúc tâm trạng rối bời như thế, hắn liền thấy hai nam tử dụng khinh công vô thanh vô tức mà đáp từ đỉnh điện xuống —— tựa như bông tuyết, cánh hoa toát vẻ mỹ lệ.
Hắn thất kinh muốn hét cũng không hét được.
Hắn đã bị bọn họ chế trụ huyệt đạo.
Hắn vẫn nhớ rõ bọn họ —— Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
Trí nhớ của Triệu Cát thực ra không tốt lắm, nhưng nhớ rõ tên của bọn họ.
Nguyên nhân —— Thích Thiếu Thương có biệt hiệu là cái gì “Cửu Hiện Thần Long”, dám xưng “Long” khi còn Hoàng Thượng này trên đời, nên hắn tức giận.
Nhưng các đại thần khuyên bảo hắn, giang hồ thảo khấu có luật của giang hồ thảo khấu, vị “Long” bên này không nên đi trêu ngươi vị “Long” bên kia —— triều đình với giang hồ, tốt nhất là “nước sông không phạm nước giếng”.
Vì thế Triệu Cát cũng rất mau quên—— hắn có hằng hà sa số bức họa muốn vẽ, đàn khúc đã đàn, thư pháp muốn viết.
Mà Cố Tích Triều kia, tự nhiên cũng phải nhớ rõ ràng.
Bức vua thoái vị, hiến bảo vật, đặc xá —— đã từng thượng vũ đài tranh giành rất cao.
Hắn cả kinh đến thành phẫn nộ, hai người kia dám cả gan xâm nhập Ngự Thư Phòng ban ngày, thật như ăn gan hùm mật gấu!
Hắn vừa định mở miệng truyền thị vệ cao thủ, Cố Tích Triều đã điểm ngón tay ngay vào yết hầu hắn.
Triệu Cát lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thích Thiếu Thương cảm thấy có điểm khó chịu —— hắn rốt cuộc đã làm ngự tiền Thần Long bộ đầu vài năm, đối với hoàng đế này, hắn không biết mình nên có lập trường thế nào.
“Trung với một tên Hoàng Đế đần độn như vậy, thực là ngu trung” —— Một Cố Tích Triều từng bất chấp thủ đoạn kiến công lập nghiệp chỉ thẳng vào mũi hắn mắng.
“Đệ không phải từng muốn lập công với triều đình sao? Dù sao hắn cũng là Hoàng Đế của Đại Tống.” Thích Thiếu Thương có chút bất đắc dĩ.
“Bức vua thoái vị ta cũng bức rồi, thưởng phạt chút vật phẩm thì sao nào? Hiện giờ trong mắt ta, tất cả thứ đó đều là đồ bỏ.”
Cố Tích Triều nghiến răng nghiến lợi, “Ta và huynh nếu để Chư Cát Thần Hầu dẫn kiến, sao có thể quang minh chính đại đi vào chính môn Hoàng Cung? Thương thế của huynh, chậm trễ không được!”
Vì thế Thích Thiếu Thương chỉ có thể thở dài một hơi, “Tích Triều… Đệ… lần này ngu ngốc mất rồi.”
Cố Tích Triều mỉm cười, đặt tay lên bờ vai của hắn, “Bị huynh cuốn hút.”
Thời khắc này Triệu Cát bị dọa khiếp vía đến muốn vãi cả ra quần, hắn thật cẩn thận hỏi một câu, “Ngươi, các ngươi… tới giết Trẫm sao?”
Cố Tích Triều khẽ lắc đầu, “Không, Hoàng Thượng yên tâm, tại hạ tới, là vì một vật quý của Hoàng Thượng.”
Triệu Cát lúc run rẩy cũng thể hiện uy nghiêm của kẻ đứng đầu thiên hạ, “Điêu dân lớn mật, ngươi, ngươi làm chuyện đại nghịch này cũng vì vật quý…”
Cố Tích Triều mặt không đổi sắc, “Quả thật không thể tính là lấy, vì ta cũng có bảo vật để trao đổi.”
Triệu Cát có phần bình tĩnh trở lại, “Cố Tích Triều, xưa nay không ai dám ra điều kiện với Trẫm.”
Cố Tích Triều cười nhạt như gió xuân, “Ta dám.”
“Ngươi thật to gan! Ngươi có tin ta chỉ cần hét một tiếng là các ngươi bị cấm quân đại nội băm thây không!?!”
Cố Tích Triều thần sắc tự nhiên lắc đầu, “Ta không tin.”
Triệu Cát bỗng nhiên nhụt chí —— hắn quả thật không dám, trừ phi hắn có đảm lượng cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Đáng tiếc là hắn không có đảm lược đó. Hoàng Đế hắn sợ nhất là Tử.
Cố Tích Triều thả thõng ngón tay đang áp trụ yết hầu của đấng chí tôn, “Hoàng Thượng, bảo vật này đáng giá đánh đổi cùng ngươi.”
Triệu Cát hơi hổn hển phun ra, “Là cái gì… Muốn trẫm lấy cái gì đổi…”
Cố Tích Triều từ trong người lấy ra một cuốn tập, “Hoàng Thượng, nhạc phổ thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》 ở đây, Hoàng Thượng chỉ cần lấy ngọc huyết san hô bên người ra đổi là được.”
Từng chữ vang lên, những câu ngừng ngắt, nói rất đúng luân thường đạo nghĩa.
Triệu Cát ngây người ——《 Quảng Lăng Tán 》!
Phục hồi tinh thần lại rồi, Triệu Cát có điểm mâu thuẫn. Huyết ngọc san hô là do Thái Kinh tâm huyết dâng tặng, từ khi mang ở trên người, hắn cảm thấy mọi bệnh tật đều biến mất.
Nhưng nếu đây chính là《 Quảng Lăng Tán 》đúng như lời của Cố Tích Triều thì cũng đáng giá mà—— huống hồ, chỉ cần bọn họ vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng này, hắn liền hét lên, bọn họ sẽ tử.
Cho nên hắn nói với Cố Tích Triều, “Ngươi có gì chứng minh cầm phổ này là thật?”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng cười, “Ta đàn cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng nghiên cứu âm luật nhiều năm như vậy, tự nhiên cảm nhận được cầm khúc này có phải là bảo vật thiên cổ thất truyền hay không.”
Triệu Cát có chút kích động —— nếu là thật, nếu là thật…
Hắn kích động đến không kiềm chế nổi, thậm chí quên đến hỏi Cố Tích Triều làm sao có được cầm phổ —— vốn đã thất truyền rồi mà.
Cố Tích Triều đi đến trước đàn, nhẹ nhàng vuốt dây đàn, bắt đầu khúc thiên cổ thất truyền.
Tiếng đàn khi thì xúc động, khi thì bằng phẳng, giống như thiên quân vạn mã, có tình cảm quyến luyến nhẹ nhàng, khí thế nhàn tản, di thế độc lập —— cơ hồ làm cho người ta có thể tưởng tượng ra cảnh năm đó lúc Kê Khang sắp bị hành hình, đàn lên khúc bi thống này.
Khúc nhàn tản đến tựa hồ như không có kết cấu, rồi lại như trong thanh âm có lời tự.
Thật là tuyệt diệu.
Triệu Cát nghe ngây người. Thích Thiếu Thương lại nghe được trong tiếng đàn này không có tình cảm nhẹ nhàng ôm ấp nhàn tản ấy.
Giết chết gian thần tà đạo, tham quan ô lại ——còn có, thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt).
Thoát thai hoán cốt chính là ý tưởng —— tựa như sống lại.
Thích Thiếu Thương lẳng lặng chờ đợi, trực giác cho hắn biết, sắp có biến đổi long trời lở đất.
Quả nhiên, đang đàn da diết, Cố Tích Triều bỗng nhiên dùng sức nhấn một cái —— cầm đoạn đứt sạch, tiếng vang vọng trời, dư âm không ngừng.
Triệu Cát giống như vừa tỉnh giấc mộng, “Thực xúng danh thiên cổ thất truyền, cầm huyền (dây đàn) động không ngừng, dứt không được tuyệt âm này.”
Cố Tích Triều hơi hơi nghiêm mặt, đứng dậy đi đến bên người Triệu Cát, “Hoàng Thượng, đổi hay không?”
Triệu Cát cảm giác một luồng sát khí lạnh như băng tốc thẳng vào mặt, hắn vội vàng gật đầu, “Đổi… Đổi…”
Thư phòng bốn phía không người, ngoài cửa thư phòng có vô số cấm quân thị vệ.
Cháo thật quá ngon, đậu tròn căng, có thêm súp vừa độ, thật sự là cực phẩm tư vị.
Triệu Cát vừa nhấm nháp vừa cảm thấy sung sướng, hài lòng.
Lúc hắn vui vẻ nhất liền muốn vẽ tranh, muốn viết chữ với đánh đàn.
Hắn từ từ đến bên đàn, chậm rãi gẩy vài sợi dây đàn, tiếng đàn róc rách như tiếng nước chảy tuôn ra không ngừng.
Nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại —— hắn lại không muốn đánh đàn.
Bởi vì hắn không biết muốn đàn khúc nào.
Đàn rồi, tất cả đều đàn rồi —— có khúc nào là chưa đâu.
Hắn giờ đang rất muốn biết, liệu có tuyệt thế diễm khúc nào hắn chưa từng nghe qua? Có hay không?
Triệu Cát thả bước thong thả trong phòng, tâm tình thực không vui.
Đang lúc tâm trạng rối bời như thế, hắn liền thấy hai nam tử dụng khinh công vô thanh vô tức mà đáp từ đỉnh điện xuống —— tựa như bông tuyết, cánh hoa toát vẻ mỹ lệ.
Hắn thất kinh muốn hét cũng không hét được.
Hắn đã bị bọn họ chế trụ huyệt đạo.
Hắn vẫn nhớ rõ bọn họ —— Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.
Trí nhớ của Triệu Cát thực ra không tốt lắm, nhưng nhớ rõ tên của bọn họ.
Nguyên nhân —— Thích Thiếu Thương có biệt hiệu là cái gì “Cửu Hiện Thần Long”, dám xưng “Long” khi còn Hoàng Thượng này trên đời, nên hắn tức giận.
Nhưng các đại thần khuyên bảo hắn, giang hồ thảo khấu có luật của giang hồ thảo khấu, vị “Long” bên này không nên đi trêu ngươi vị “Long” bên kia —— triều đình với giang hồ, tốt nhất là “nước sông không phạm nước giếng”.
Vì thế Triệu Cát cũng rất mau quên—— hắn có hằng hà sa số bức họa muốn vẽ, đàn khúc đã đàn, thư pháp muốn viết.
Mà Cố Tích Triều kia, tự nhiên cũng phải nhớ rõ ràng.
Bức vua thoái vị, hiến bảo vật, đặc xá —— đã từng thượng vũ đài tranh giành rất cao.
Hắn cả kinh đến thành phẫn nộ, hai người kia dám cả gan xâm nhập Ngự Thư Phòng ban ngày, thật như ăn gan hùm mật gấu!
Hắn vừa định mở miệng truyền thị vệ cao thủ, Cố Tích Triều đã điểm ngón tay ngay vào yết hầu hắn.
Triệu Cát lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thích Thiếu Thương cảm thấy có điểm khó chịu —— hắn rốt cuộc đã làm ngự tiền Thần Long bộ đầu vài năm, đối với hoàng đế này, hắn không biết mình nên có lập trường thế nào.
“Trung với một tên Hoàng Đế đần độn như vậy, thực là ngu trung” —— Một Cố Tích Triều từng bất chấp thủ đoạn kiến công lập nghiệp chỉ thẳng vào mũi hắn mắng.
“Đệ không phải từng muốn lập công với triều đình sao? Dù sao hắn cũng là Hoàng Đế của Đại Tống.” Thích Thiếu Thương có chút bất đắc dĩ.
“Bức vua thoái vị ta cũng bức rồi, thưởng phạt chút vật phẩm thì sao nào? Hiện giờ trong mắt ta, tất cả thứ đó đều là đồ bỏ.”
Cố Tích Triều nghiến răng nghiến lợi, “Ta và huynh nếu để Chư Cát Thần Hầu dẫn kiến, sao có thể quang minh chính đại đi vào chính môn Hoàng Cung? Thương thế của huynh, chậm trễ không được!”
Vì thế Thích Thiếu Thương chỉ có thể thở dài một hơi, “Tích Triều… Đệ… lần này ngu ngốc mất rồi.”
Cố Tích Triều mỉm cười, đặt tay lên bờ vai của hắn, “Bị huynh cuốn hút.”
Thời khắc này Triệu Cát bị dọa khiếp vía đến muốn vãi cả ra quần, hắn thật cẩn thận hỏi một câu, “Ngươi, các ngươi… tới giết Trẫm sao?”
Cố Tích Triều khẽ lắc đầu, “Không, Hoàng Thượng yên tâm, tại hạ tới, là vì một vật quý của Hoàng Thượng.”
Triệu Cát lúc run rẩy cũng thể hiện uy nghiêm của kẻ đứng đầu thiên hạ, “Điêu dân lớn mật, ngươi, ngươi làm chuyện đại nghịch này cũng vì vật quý…”
Cố Tích Triều mặt không đổi sắc, “Quả thật không thể tính là lấy, vì ta cũng có bảo vật để trao đổi.”
Triệu Cát có phần bình tĩnh trở lại, “Cố Tích Triều, xưa nay không ai dám ra điều kiện với Trẫm.”
Cố Tích Triều cười nhạt như gió xuân, “Ta dám.”
“Ngươi thật to gan! Ngươi có tin ta chỉ cần hét một tiếng là các ngươi bị cấm quân đại nội băm thây không!?!”
Cố Tích Triều thần sắc tự nhiên lắc đầu, “Ta không tin.”
Triệu Cát bỗng nhiên nhụt chí —— hắn quả thật không dám, trừ phi hắn có đảm lượng cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Đáng tiếc là hắn không có đảm lược đó. Hoàng Đế hắn sợ nhất là Tử.
Cố Tích Triều thả thõng ngón tay đang áp trụ yết hầu của đấng chí tôn, “Hoàng Thượng, bảo vật này đáng giá đánh đổi cùng ngươi.”
Triệu Cát hơi hổn hển phun ra, “Là cái gì… Muốn trẫm lấy cái gì đổi…”
Cố Tích Triều từ trong người lấy ra một cuốn tập, “Hoàng Thượng, nhạc phổ thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》 ở đây, Hoàng Thượng chỉ cần lấy ngọc huyết san hô bên người ra đổi là được.”
Từng chữ vang lên, những câu ngừng ngắt, nói rất đúng luân thường đạo nghĩa.
Triệu Cát ngây người ——《 Quảng Lăng Tán 》!
Phục hồi tinh thần lại rồi, Triệu Cát có điểm mâu thuẫn. Huyết ngọc san hô là do Thái Kinh tâm huyết dâng tặng, từ khi mang ở trên người, hắn cảm thấy mọi bệnh tật đều biến mất.
Nhưng nếu đây chính là《 Quảng Lăng Tán 》đúng như lời của Cố Tích Triều thì cũng đáng giá mà—— huống hồ, chỉ cần bọn họ vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng này, hắn liền hét lên, bọn họ sẽ tử.
Cho nên hắn nói với Cố Tích Triều, “Ngươi có gì chứng minh cầm phổ này là thật?”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng cười, “Ta đàn cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng nghiên cứu âm luật nhiều năm như vậy, tự nhiên cảm nhận được cầm khúc này có phải là bảo vật thiên cổ thất truyền hay không.”
Triệu Cát có chút kích động —— nếu là thật, nếu là thật…
Hắn kích động đến không kiềm chế nổi, thậm chí quên đến hỏi Cố Tích Triều làm sao có được cầm phổ —— vốn đã thất truyền rồi mà.
Cố Tích Triều đi đến trước đàn, nhẹ nhàng vuốt dây đàn, bắt đầu khúc thiên cổ thất truyền.
Tiếng đàn khi thì xúc động, khi thì bằng phẳng, giống như thiên quân vạn mã, có tình cảm quyến luyến nhẹ nhàng, khí thế nhàn tản, di thế độc lập —— cơ hồ làm cho người ta có thể tưởng tượng ra cảnh năm đó lúc Kê Khang sắp bị hành hình, đàn lên khúc bi thống này.
Khúc nhàn tản đến tựa hồ như không có kết cấu, rồi lại như trong thanh âm có lời tự.
Thật là tuyệt diệu.
Triệu Cát nghe ngây người. Thích Thiếu Thương lại nghe được trong tiếng đàn này không có tình cảm nhẹ nhàng ôm ấp nhàn tản ấy.
Giết chết gian thần tà đạo, tham quan ô lại ——còn có, thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt).
Thoát thai hoán cốt chính là ý tưởng —— tựa như sống lại.
Thích Thiếu Thương lẳng lặng chờ đợi, trực giác cho hắn biết, sắp có biến đổi long trời lở đất.
Quả nhiên, đang đàn da diết, Cố Tích Triều bỗng nhiên dùng sức nhấn một cái —— cầm đoạn đứt sạch, tiếng vang vọng trời, dư âm không ngừng.
Triệu Cát giống như vừa tỉnh giấc mộng, “Thực xúng danh thiên cổ thất truyền, cầm huyền (dây đàn) động không ngừng, dứt không được tuyệt âm này.”
Cố Tích Triều hơi hơi nghiêm mặt, đứng dậy đi đến bên người Triệu Cát, “Hoàng Thượng, đổi hay không?”
Triệu Cát cảm giác một luồng sát khí lạnh như băng tốc thẳng vào mặt, hắn vội vàng gật đầu, “Đổi… Đổi…”