Cố Tích Triều gật gật đầu, “Huyết ngọc san hô ở đâu?”
Triệu Cát vội vàng nói, “Ở bên hông.”
Cố Tích Triều đưa tay mò đến sườn thắt lưng của Triệu Cát, quả nhiên có một túi nhỏ nhô ra, túm lấy, quả nhiên là Huyết Ngọc San Hô đỏ tươi.
Ai ngờ đúng lúc này, một tên thái giám bưng tổ yến vào Ngự Thư Phòng, vừa thấy tư thế này, tay run lên, chung trà nhất thời rơi xoảng xuống đất.
Một tiếng vang này ——không phải tiếng đàn vang vọng, cho nên lập tức kinh động cấm quân thị vệ canh giữ ngoài cửa.
Vì thế thư phòng nhất thời bị vây chặt như nêm như cối—— Cố Tích Triều lạnh lùng cười, rút kiếm ra chỉ thẳng vào tên đầu lĩnh cấm quân.
Thích Thiếu Thương đã nhanh chóng đứng ở bên người Cố Tích Triều, “Giờ phải làm sao?”
Cố Tích Triều mặc dù bị vây khốn vẫn bộ dạng thản nhiên, bâng quơ nói —— “Không sao, thoát mau thôi.”
Huyết ngọc san hô đã đến tay, tuy rằng bọn họ có thể trốn thoát, nhưng cuộc sống sau này sẽ là những chuỗi ngày trốn chạy liên miên.
Nhưng nói chung cũng là cực kỳ lý thú.
Thích Thiếu Thương từng bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát, Cố Tích Triều từng bị Thích Thiếu Thương ám ba năm không yên thân nổi.
Giờ bọn họ có thể cùng nhau sóng vai trốn chạy, cũng coi là một kết cục không tồi.
Nhân sinh chứa đầy những lương duyên kỳ ngộ, làm người gặp sung sướng không thôi.
Thích Thiếu Thương cười đến híp mắt —— có trời mới biết vì sao giữa lúc chỉ màng treo chuông này hắn lại cười thoải mái đến vậy.
Nhưng Cố Tích Triều biết —— hắn biết trong lòng Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ gì.
Vì thế hắn cũng cười trong sáng, “Đáng tiếc, chúng ta không có cơ hội trốn chạy —— ẩn cư có lẽ có thể.”
Vừa dứt lời, thân thủ như sao xẹt, tay nâng kiếm lạc, chém xuống đầu một tên cấm quân thị vệ, máu nhuộm đương trường.
Triệu Cát bị dọa đến tiểu cả ra quần thật—— suốt ngày phong lưu nho nhã với giấy mực văn thơ, nào có ai dám kinh động thánh giá đến nhường này?
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều ánh mắt có vẻ đang suy nghĩ —— hắn biết, Cố Tích Triều lại tính kế.
Lâu lắm rồi Cố Tích Triều mới để lộ ra ánh mắt này, lóe tia giảo hoạt ——Thích Thiếu Thương từng thấy rất nhiều lần, Cố Tích Triều cứ lộ ra ánh mắt này là chứng tỏ hắn đang bày mưu tính kế.
Quả nhiên, Cố Tích Triều làm kinh sợ bốn phía, im lặng bao trùm xong, bỗng nhiên thản nhiên mỉm cười, “Hoàng Thượng, Cố mỗ quên nói cho ngươi biết một việc —— là chuyện bắt giam Dung Quý Phi. Hoàng Thượng có hứng thú chăng?”
Triệu Cát kinh nghi nhìn hắn, đang chờ hắn nói tiếp.
“Dung Quý Phi cùng Phó Tông Thưtừng lén lút thông đồng. Bức trân họa《 thanh minh thượng hà đồ 》 đó là nàng âm thầm giúp Phó Tông Thưđoạt lấy.”
“Ngươi… Ngươi lớn mật! Dám nói xấu đương triều Quý Phi!” Triệu Cát thật không ngờ, Cố Tích Triều lại dám nói ra những câu kinh người này. Mặc kệ là thật hay giả, người ở chỗ này đều đáng chết!
Nhưng Cố Tích Triều vẫn tiếp tục, “Hoàng Thượng, còn có một việc. Trước khi đến đây, Cố mỗ đã phái người đem việc này viết ra, phân tán ở những nơi tâm phúc. Cứ cách 5 ngày mà không có mệnh lệnh của Cố Mỗ, bọn họ sẽ làm thành sách, đem chuyện đáng cười nhạo này của Hoàng Gia trở thành trà dư tửu hậu cho bàn dân thiên hạ.”
“Ngươi…!” Triệu Cát thực sự tức đến hít thở không thông, thiếu chút nữa ngất luôn tại trận.
Cố Tích Triều vẫn mỉm cười, “Hoàng Thượng đừng vội, Cố mỗ chỉ cần toàn thân ra khỏi đây, không chịu họa đuổi giết của Hoàng Thượng. Chỉ cần Hoàng Thượng không truy cứu, Cố mỗ cũng tuyệt không nói ra bí mật này, dù sao cũng có liên quan đến quốc thể Đại Tống ta —— đương nhiên, Hoàng Thượng nếu là không sợ, cứ tự nhiên giết Cố mỗ, họa thiên cổ lưu danh, Hoàng Thượng cứ ráng mà gánh lấy.”
Ngữ khítrảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột), ý tứ thực rõ ràng —— ngươi dám đánh cuộc sao, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, ngươi dám dùng tôn nghiêm hoàng gia đánh cuộc với ta sao?
Cho nên Triệu Cát đành phải gật đầu, ra lệnh cho thị vệ, “Lui ra.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, nắm tay Thích Thiếu Thương, mắt lóe hàn quang, “Hoàng Thượng thánh minh, cầm phổ《 quảng lăng tán 》nàynay dâng cho Hoàng Thượng, coi như an ủi.”
Tuyên Hoà nguyên niên, 28 tháng Chạp, thái dương xuống núi, đích danh vương triều Dung Quý Phi – Vương Uyển Dung chịu cực hình thẩm vấn trong cung, nhận tội cùng Phó Tông Thưvà mấy đại thần khác làm nên chuyện khuất tất.
Triệu Cát sợ việc này lộ ra, có tổn hại tôn nghiêmhoàng gia, nên dù xử trảm tất khiến hắn sảng khoái, nhưng lại sợ tự dưng giết chết Quý Phi mình đang sủng hạnh nhất sẽ gây nghi ngờ. Cuối cùng, Hoàng Thượng anh minh đành đem Quý Phi tống vào lãnh cung, từ nay về sau tra tấn không thôi, cho hưởng thụ tư vị sống không bằng chết.
Một đêm kia ngoài thành Biện Lương, có hai con tuấn mã thong dong thả bước. Một thân bạch y không vương bụi trần, một thân thanh sam ngạo nghễ phong lưu, cùng nhau sóng bước.
Bạch y nam tử bỗng hỏi, “Đệ sao biết được chuyện Dung Quý Phivà Phó Tông Thư?”
Thanh sam nam tử đạm mạc cười, “Ta từng thấy Phó Tông Thư tiếp xúc với Vương Uyển Dung…nên…ta liền đoán….”
Bạch y nam tử hơi ớ người, “Đệ đoán sao…”
“Đúng, ta đoán. Ta cá là cho dù không phải sự thật, Hoàng Đế kia cũng sợ thiên hạ dèm pha.” Thanh sam nam tử bĩu môi, “Nhưng Quý Phi kia cũng không phải sắt son chung thủy gì, sớm đã có gian phu, không phải do ta đoán bậy.”
“Vậy tâm phúc mà đệ nói…”
“Nói bừa đấy.”
“Kia, thếcầm phổ thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》 đâu…” Bạch y nam tử sắc mặt đã đầm đìa mồ hôi, nhăn nhó đến khó có thể hình dung.
“Huynh đều nói là thất truyền, thất truyền thì làm sao nằm gọn trong tay ta được?” Thanh sam nam tử nhướng mày cười, tựa hồ ghét bỏ người nọ rất ngu.
“Kia, đó là…”
“Đó là khúc cầm phổ do chính tay ta soạn, tên… cứ gọi là《 quảng lăng loạn 》 đi!”
“《 quảng lăng loạn 》?” Bạch y nam tử dở khóc dở cười. “Đúng vậy, Hoàng Thượng kia hiện tại nhất định tâm loạn không thôi, loạn thất bát tao, loạn không kết cấu!”
“Ta… Thật sự là chịu phục đệ sát đất rồi!” Bạch y nam tử thở dài.
Ánh trăng hạ, hai người hai ngựa, thong dong trên đường.
Tuyên Hoà nguyên niên 29 tháng Chạp, sáng sớm, Hoàng Thượng Triệu Cát bỗng nhiên tỉnh ra, hai cái tên Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều kia hình như người của Kim Phong Tế Vũ Lâu thuộc kinh sư.
“Ta muốn vấn tội Kim Phong Tế Vũ Lâu!” Triệu Cát tức giận quăng vỡ chung trà.
Ngự tiền thái giám cúi thấp đầu, “Hoàng Thượng bớt giận, nhưng Kim Phong Tế Vũ Lâu sớm nay đã chiếu cáo giang hồ, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đã bị Kim Phong Tế Vũ Lâu xoá tên, không còn quan hệ gì với bọn họ…”
“Phanh!” Lại một cái chung trà chịu chung số phận với đồng loại.
Tuyên Hoà nguyên niên, đêm Trừ Tịch (đêm 30), Hoàng Thượng Triệu Cátđóng lại một năm bất hạnh nhất trong cuộc đời.
Hắn gảy đàn theo cầm phổ, bỗng nhiên cảm thấy khúc nhạc thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》này làm tinh thần hắn hỗn loạn, loạn thất bát tao.
Triệu Cát vội vàng nói, “Ở bên hông.”
Cố Tích Triều đưa tay mò đến sườn thắt lưng của Triệu Cát, quả nhiên có một túi nhỏ nhô ra, túm lấy, quả nhiên là Huyết Ngọc San Hô đỏ tươi.
Ai ngờ đúng lúc này, một tên thái giám bưng tổ yến vào Ngự Thư Phòng, vừa thấy tư thế này, tay run lên, chung trà nhất thời rơi xoảng xuống đất.
Một tiếng vang này ——không phải tiếng đàn vang vọng, cho nên lập tức kinh động cấm quân thị vệ canh giữ ngoài cửa.
Vì thế thư phòng nhất thời bị vây chặt như nêm như cối—— Cố Tích Triều lạnh lùng cười, rút kiếm ra chỉ thẳng vào tên đầu lĩnh cấm quân.
Thích Thiếu Thương đã nhanh chóng đứng ở bên người Cố Tích Triều, “Giờ phải làm sao?”
Cố Tích Triều mặc dù bị vây khốn vẫn bộ dạng thản nhiên, bâng quơ nói —— “Không sao, thoát mau thôi.”
Huyết ngọc san hô đã đến tay, tuy rằng bọn họ có thể trốn thoát, nhưng cuộc sống sau này sẽ là những chuỗi ngày trốn chạy liên miên.
Nhưng nói chung cũng là cực kỳ lý thú.
Thích Thiếu Thương từng bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát, Cố Tích Triều từng bị Thích Thiếu Thương ám ba năm không yên thân nổi.
Giờ bọn họ có thể cùng nhau sóng vai trốn chạy, cũng coi là một kết cục không tồi.
Nhân sinh chứa đầy những lương duyên kỳ ngộ, làm người gặp sung sướng không thôi.
Thích Thiếu Thương cười đến híp mắt —— có trời mới biết vì sao giữa lúc chỉ màng treo chuông này hắn lại cười thoải mái đến vậy.
Nhưng Cố Tích Triều biết —— hắn biết trong lòng Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ gì.
Vì thế hắn cũng cười trong sáng, “Đáng tiếc, chúng ta không có cơ hội trốn chạy —— ẩn cư có lẽ có thể.”
Vừa dứt lời, thân thủ như sao xẹt, tay nâng kiếm lạc, chém xuống đầu một tên cấm quân thị vệ, máu nhuộm đương trường.
Triệu Cát bị dọa đến tiểu cả ra quần thật—— suốt ngày phong lưu nho nhã với giấy mực văn thơ, nào có ai dám kinh động thánh giá đến nhường này?
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều ánh mắt có vẻ đang suy nghĩ —— hắn biết, Cố Tích Triều lại tính kế.
Lâu lắm rồi Cố Tích Triều mới để lộ ra ánh mắt này, lóe tia giảo hoạt ——Thích Thiếu Thương từng thấy rất nhiều lần, Cố Tích Triều cứ lộ ra ánh mắt này là chứng tỏ hắn đang bày mưu tính kế.
Quả nhiên, Cố Tích Triều làm kinh sợ bốn phía, im lặng bao trùm xong, bỗng nhiên thản nhiên mỉm cười, “Hoàng Thượng, Cố mỗ quên nói cho ngươi biết một việc —— là chuyện bắt giam Dung Quý Phi. Hoàng Thượng có hứng thú chăng?”
Triệu Cát kinh nghi nhìn hắn, đang chờ hắn nói tiếp.
“Dung Quý Phi cùng Phó Tông Thưtừng lén lút thông đồng. Bức trân họa《 thanh minh thượng hà đồ 》 đó là nàng âm thầm giúp Phó Tông Thưđoạt lấy.”
“Ngươi… Ngươi lớn mật! Dám nói xấu đương triều Quý Phi!” Triệu Cát thật không ngờ, Cố Tích Triều lại dám nói ra những câu kinh người này. Mặc kệ là thật hay giả, người ở chỗ này đều đáng chết!
Nhưng Cố Tích Triều vẫn tiếp tục, “Hoàng Thượng, còn có một việc. Trước khi đến đây, Cố mỗ đã phái người đem việc này viết ra, phân tán ở những nơi tâm phúc. Cứ cách 5 ngày mà không có mệnh lệnh của Cố Mỗ, bọn họ sẽ làm thành sách, đem chuyện đáng cười nhạo này của Hoàng Gia trở thành trà dư tửu hậu cho bàn dân thiên hạ.”
“Ngươi…!” Triệu Cát thực sự tức đến hít thở không thông, thiếu chút nữa ngất luôn tại trận.
Cố Tích Triều vẫn mỉm cười, “Hoàng Thượng đừng vội, Cố mỗ chỉ cần toàn thân ra khỏi đây, không chịu họa đuổi giết của Hoàng Thượng. Chỉ cần Hoàng Thượng không truy cứu, Cố mỗ cũng tuyệt không nói ra bí mật này, dù sao cũng có liên quan đến quốc thể Đại Tống ta —— đương nhiên, Hoàng Thượng nếu là không sợ, cứ tự nhiên giết Cố mỗ, họa thiên cổ lưu danh, Hoàng Thượng cứ ráng mà gánh lấy.”
Ngữ khítrảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột), ý tứ thực rõ ràng —— ngươi dám đánh cuộc sao, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, ngươi dám dùng tôn nghiêm hoàng gia đánh cuộc với ta sao?
Cho nên Triệu Cát đành phải gật đầu, ra lệnh cho thị vệ, “Lui ra.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, nắm tay Thích Thiếu Thương, mắt lóe hàn quang, “Hoàng Thượng thánh minh, cầm phổ《 quảng lăng tán 》nàynay dâng cho Hoàng Thượng, coi như an ủi.”
Tuyên Hoà nguyên niên, 28 tháng Chạp, thái dương xuống núi, đích danh vương triều Dung Quý Phi – Vương Uyển Dung chịu cực hình thẩm vấn trong cung, nhận tội cùng Phó Tông Thưvà mấy đại thần khác làm nên chuyện khuất tất.
Triệu Cát sợ việc này lộ ra, có tổn hại tôn nghiêmhoàng gia, nên dù xử trảm tất khiến hắn sảng khoái, nhưng lại sợ tự dưng giết chết Quý Phi mình đang sủng hạnh nhất sẽ gây nghi ngờ. Cuối cùng, Hoàng Thượng anh minh đành đem Quý Phi tống vào lãnh cung, từ nay về sau tra tấn không thôi, cho hưởng thụ tư vị sống không bằng chết.
Một đêm kia ngoài thành Biện Lương, có hai con tuấn mã thong dong thả bước. Một thân bạch y không vương bụi trần, một thân thanh sam ngạo nghễ phong lưu, cùng nhau sóng bước.
Bạch y nam tử bỗng hỏi, “Đệ sao biết được chuyện Dung Quý Phivà Phó Tông Thư?”
Thanh sam nam tử đạm mạc cười, “Ta từng thấy Phó Tông Thư tiếp xúc với Vương Uyển Dung…nên…ta liền đoán….”
Bạch y nam tử hơi ớ người, “Đệ đoán sao…”
“Đúng, ta đoán. Ta cá là cho dù không phải sự thật, Hoàng Đế kia cũng sợ thiên hạ dèm pha.” Thanh sam nam tử bĩu môi, “Nhưng Quý Phi kia cũng không phải sắt son chung thủy gì, sớm đã có gian phu, không phải do ta đoán bậy.”
“Vậy tâm phúc mà đệ nói…”
“Nói bừa đấy.”
“Kia, thếcầm phổ thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》 đâu…” Bạch y nam tử sắc mặt đã đầm đìa mồ hôi, nhăn nhó đến khó có thể hình dung.
“Huynh đều nói là thất truyền, thất truyền thì làm sao nằm gọn trong tay ta được?” Thanh sam nam tử nhướng mày cười, tựa hồ ghét bỏ người nọ rất ngu.
“Kia, đó là…”
“Đó là khúc cầm phổ do chính tay ta soạn, tên… cứ gọi là《 quảng lăng loạn 》 đi!”
“《 quảng lăng loạn 》?” Bạch y nam tử dở khóc dở cười. “Đúng vậy, Hoàng Thượng kia hiện tại nhất định tâm loạn không thôi, loạn thất bát tao, loạn không kết cấu!”
“Ta… Thật sự là chịu phục đệ sát đất rồi!” Bạch y nam tử thở dài.
Ánh trăng hạ, hai người hai ngựa, thong dong trên đường.
Tuyên Hoà nguyên niên 29 tháng Chạp, sáng sớm, Hoàng Thượng Triệu Cát bỗng nhiên tỉnh ra, hai cái tên Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều kia hình như người của Kim Phong Tế Vũ Lâu thuộc kinh sư.
“Ta muốn vấn tội Kim Phong Tế Vũ Lâu!” Triệu Cát tức giận quăng vỡ chung trà.
Ngự tiền thái giám cúi thấp đầu, “Hoàng Thượng bớt giận, nhưng Kim Phong Tế Vũ Lâu sớm nay đã chiếu cáo giang hồ, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đã bị Kim Phong Tế Vũ Lâu xoá tên, không còn quan hệ gì với bọn họ…”
“Phanh!” Lại một cái chung trà chịu chung số phận với đồng loại.
Tuyên Hoà nguyên niên, đêm Trừ Tịch (đêm 30), Hoàng Thượng Triệu Cátđóng lại một năm bất hạnh nhất trong cuộc đời.
Hắn gảy đàn theo cầm phổ, bỗng nhiên cảm thấy khúc nhạc thiên cổ thất truyền 《 quảng lăng tán 》này làm tinh thần hắn hỗn loạn, loạn thất bát tao.