Quay mình lại, Cố Tích Triều hướng mắt về phía hắn, thản nhiên nhíu mày, vì thế Thích Thiếu Thương cảm thấy được sắc thu Giang Nam đọng lại trên mi mắt thanh tao.
Hắn giơ cánh tay lên, chạm nhẹ lên mi Cố Tích Triều, hơi ấm theo đầu ngón tay truyền thẳng vào trong lòng.
“Đệ vì ta phải trả giá thế này, thực làm ta hổ thẹn.” Thích Thiếu Thương chậm rãi buông thõng cánh tay, tiến lại sát Cố Tích Triều, tựa trán lên trán hắn.
Cố Tích Triều ác ý chạm mạnh vào mũi chàng Thích, “Chí của ta cũng không quanh quẩn nơi sơn giã lúc này—— kỳ thật khi đó nói mấy lời với Tiểu Thạch cũng không thực lòng.”
Dừng một chút, hắn còn nói, “Ít nhất thì giờchí hướng của ta không hướng về sơn dã. Ta nói rồi, lúc trước giết bao nhiêu người, giờ sẽ cứu bấy nhiêu người. Tội còn chưa chuộc hết.”
Thích Thiếu Thương trong lòng ấm áp, hung hăng ôm lấy hắn, ngực kề sát ngực, cảm giác được vòng tay thắt chặt của Cố Tích Triều, như người kia đang liều mạng ôm mình.
Hai người cùng có một cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Cố Tích Triều bỗng nhiên nói, “Chỉ cần huynh quyết định, vô luận là nơi nào, cứ thế mà tiến.”
Thích Thiếu Thương gặp ánh mắt kiên định của Cố Tích Triều, cứ thế nắm chặt tay nhau.
Lúc này, Sơn Đông có nghĩa quân Tống Giang dựng cờ khởi nghĩa, chốn Lương Sơn Bạc “Cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo” là khẩu hiệu đại kỳ của họ, liên tục vùng lên chiến đấu ở các chiến trường Hà Bắc, Kinh Đông, Hoài Nam. Giết tham quan, trừ ác bá, khởi nghĩa hừng hực khí thế. Thủ lĩnh Tống Giang được xưng tụng là Cập Thì Vũ (Mưa đúng lúc), đủ thấy dân chúng ủng hộ nghĩa quân đến cỡ nào.
Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, “Mấy ngày trước đây, Kim Phong Tế Vũ Lâu đưa tin báo, triều đình phái quân đi dẹp loạn Lương Sơn —— đây là việc rõ ràng. Nhưng kỳ thật, sau khi tìm hiểu kỹ thì Kim Phong Tế Vũ Lâu phát hiện, Thất Tuyệt Thần Kiếm cùng Lục Hợp Thanh Long đột nhiên cùng biến mất khỏi kinh sư. Cho nên Kim Phong Tế Vũ Lâu hoài nghi, bọn họ đã hướng Sơn Đông, ngầm âm mưu bất lợi cho nghĩa quân.”
Cố Tích Triều đột nhiên hỏi, “Huynh thấy Tống Giang là người thế nào?”
Thích Thiếu Thương không thể không lộ ý tán thưởng, “Tống Giang là người dũng cảm, khí khái, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa khó tìm. Hắn từng nói qua, “Nam nhi sống trong thời loạn, coi như tạo công danh, lập nen cơ nghiệp, do một tay đại trượng phu đỉnh đỉnh tạo nên”, ta thật phục hắn, nghĩ gì là làm nấy. Đúng là một đại hiệp nhân nghĩa khó tìm.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Ta cũng nghe nói, trong chốn giang hồ cũng có nhiều hào kiệt trọng vọng người này.”
Ánh mắt Thích Thiếu Thương lóe tia kích động, “Đại Tống nếu có thêm được vài nhân tài như vậy, có lẽ cũng không đến nỗi loạn lạc thế này.”
Cố Tích Triều hơi thở dài, “ Ý tưởng con người luôn thay đổi mà, nhớ năm đó ta mong được phong hầu bái tướng, khinh thường giang hồ thảo khấu, cứ cho rằng các người là thổ phỉ, cho nên mới nhận nhiệm vụ giết huynh.Nhưng nhiều năm sau, ta lại có ý ngưỡng mộ giang hồ thảo khấu. Hiện giờ đối với quân triều đình, có khi ta lại thành “phản tặc”. Thế sự này thực làm cho người ta nghĩ không thông.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Không phải là nghĩ không thông, mà là năm tháng qua bản thân tự nhận thức thị phi, đúng sai.”
Cố Tích Triều trừng mắt liếc xéo hắn một cái, “Ý của ngươi là, ta trước kia không có khả năng nhận thức, lật ngược phải trái hắc bạch, tư duy không có đúng sai?”
Thích Thiếu Thương ho khan, “Tích Triều… Ta thực sự không có ý này…”
Cố Tích Triều phất tay áo thật mạnh, quay lưng tránh xa hắn, trở lại trong phòng, lại nghe thấy Thích Thiếu Thương gọi vọng vào, “Đệ nếu không tỉnh ngộ, sao lại quay đầu là bờ? Nếu đệ không phân phải trái sao lại cứu người chuộc tội? Nếu trong lòng không rõ đúng sai, sao lại hối hận được?”
Gằn từng tiếng, thanh âm rung động lòng người, những lời của Thích Thiếu Thương làm gương mặt của Cố Tích Triều giãn ra.
Chính là Cố Tích Triều vẫn không thèm để ý tới hắn —— đại khái là cố ý trả đũa.
Thích Thiếu Thương không biết hắn vì sao mà tức giận, “Ê, Cố đại công tử, ngươi tức xong chưa? Đừng giống như vợ hiền, cả đời trút bỏ gánh nặng trốn tiệt trong phòng…”
“PHANH!”
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy một khối gì đó cứng rắn nặng nề lao thẳng vào mặt hắn. Hắn co giò lánh né, khó khăn lắm mới né kịp.
Quay đầu lại mới thấy, đó là một nghiên mực.
Thích Thiếu Thương toát cả mồ hôi lạnh, “Tích Triều, quân tử động khẩu không động thủ, đệ đừng ném nghiên mực chứ!”
Cố Tích Triều lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu không phải Thần Khốc Tiểu Phủ của ta còn trong tay Tức Hồng Lệ, ngươi đã sớm máu tươi năm bước!”
Nói tới đây, Cố Tích Triều lại không thoải mái.
Kỳ thật, ẩn cư ngoại thành Tô Châu một năm nay, Cố Tích Triều đã nhiều lần nói với Thích Thiếu Thương, muốn đi Toái Vân Uyên lấy lại Thần Khốc Tiểu Phủ —— dù sao dùng búa nhỏ của mình vẫn là thuận nhất.
Nhưng Thích Thiếu Thương luôn nói, thật không thích hợp.
Dây dưa qua lại mãi,Thần Khốc Tiểu Phủ vẫn chưa lấy lại được.
Kỳ thật Cố Tích Triều đương nhiên biết, thấy Tức Hồng Lệ không phải là chuyện vui vẻ gì. Thích Thiếu Thương sợ nhất, là hắn không vui.
Nhưng cứ mỗi lần thuận tay ném bất cứ cái gì, lại nhớ đến Thần Khốc Tiểu Phủ của mình.
Vì thế hắn rất muốn chửi ầm lên —— cái gọi là “Mắng to”, kỳ thật cũng bất quá chỉ là vài câu nói mát mà thôi.
Mắng chửi người, hắn không làm được, tổn hại người, hắn bất đắc dĩ làm nổi.
Lại nghe Thích Thiếu Thương nói, “Tích Triều, Kim Phong Tế Vũ Lâu huynh đệ đóng ở huyện Thanh Khê dùng bồ câu đưa tin, nói là ngay hôm qua, Phương Tịch tại Thanh Khêtập hợp nông dân lập thành nghĩa quân, đầu đội khăn trùm đầu, giết tham quan ô lại, đốt quan phủ công trạch. Dân vùng Thanh Khê đồng loạt hưởng ứng, trong vòng một ngày đã đến gần vạn người, Thanh Khê Trấn sắp bị đánh hạ!”
Cố Tích Triều hơi hơi sửng sốt, rồi vỗ tay cười to, “Thật sự là đại khoái nhân tâm a!”
Thích Thiếu Thương lại thở dài, “Tích Triều, ta bỗng nhiên suy nghĩ, mệnh số Đại Tống có phải đã hết hay không? Các nơi khởi nghĩa nhưphong khởi vân dũng (gió nổi mây phun), triều đình hoa mắt ù tai hủ bại, chúng ta ở giữa thời đại này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào đây?”
Cố Tích Triều chậm rãi từ trong phòng đi ra, đến bên người Thích Thiếu Thương, cầm lấy bức thư mới được đưa tới, xem thật kỹ.
“Thích Thiếu Thương, huynh nghe đây, ta nghĩ chúng ta có thể cứu người chúng ta muốn cứu.”
Hắn giơ cánh tay lên, chạm nhẹ lên mi Cố Tích Triều, hơi ấm theo đầu ngón tay truyền thẳng vào trong lòng.
“Đệ vì ta phải trả giá thế này, thực làm ta hổ thẹn.” Thích Thiếu Thương chậm rãi buông thõng cánh tay, tiến lại sát Cố Tích Triều, tựa trán lên trán hắn.
Cố Tích Triều ác ý chạm mạnh vào mũi chàng Thích, “Chí của ta cũng không quanh quẩn nơi sơn giã lúc này—— kỳ thật khi đó nói mấy lời với Tiểu Thạch cũng không thực lòng.”
Dừng một chút, hắn còn nói, “Ít nhất thì giờchí hướng của ta không hướng về sơn dã. Ta nói rồi, lúc trước giết bao nhiêu người, giờ sẽ cứu bấy nhiêu người. Tội còn chưa chuộc hết.”
Thích Thiếu Thương trong lòng ấm áp, hung hăng ôm lấy hắn, ngực kề sát ngực, cảm giác được vòng tay thắt chặt của Cố Tích Triều, như người kia đang liều mạng ôm mình.
Hai người cùng có một cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Cố Tích Triều bỗng nhiên nói, “Chỉ cần huynh quyết định, vô luận là nơi nào, cứ thế mà tiến.”
Thích Thiếu Thương gặp ánh mắt kiên định của Cố Tích Triều, cứ thế nắm chặt tay nhau.
Lúc này, Sơn Đông có nghĩa quân Tống Giang dựng cờ khởi nghĩa, chốn Lương Sơn Bạc “Cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo” là khẩu hiệu đại kỳ của họ, liên tục vùng lên chiến đấu ở các chiến trường Hà Bắc, Kinh Đông, Hoài Nam. Giết tham quan, trừ ác bá, khởi nghĩa hừng hực khí thế. Thủ lĩnh Tống Giang được xưng tụng là Cập Thì Vũ (Mưa đúng lúc), đủ thấy dân chúng ủng hộ nghĩa quân đến cỡ nào.
Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, “Mấy ngày trước đây, Kim Phong Tế Vũ Lâu đưa tin báo, triều đình phái quân đi dẹp loạn Lương Sơn —— đây là việc rõ ràng. Nhưng kỳ thật, sau khi tìm hiểu kỹ thì Kim Phong Tế Vũ Lâu phát hiện, Thất Tuyệt Thần Kiếm cùng Lục Hợp Thanh Long đột nhiên cùng biến mất khỏi kinh sư. Cho nên Kim Phong Tế Vũ Lâu hoài nghi, bọn họ đã hướng Sơn Đông, ngầm âm mưu bất lợi cho nghĩa quân.”
Cố Tích Triều đột nhiên hỏi, “Huynh thấy Tống Giang là người thế nào?”
Thích Thiếu Thương không thể không lộ ý tán thưởng, “Tống Giang là người dũng cảm, khí khái, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa khó tìm. Hắn từng nói qua, “Nam nhi sống trong thời loạn, coi như tạo công danh, lập nen cơ nghiệp, do một tay đại trượng phu đỉnh đỉnh tạo nên”, ta thật phục hắn, nghĩ gì là làm nấy. Đúng là một đại hiệp nhân nghĩa khó tìm.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Ta cũng nghe nói, trong chốn giang hồ cũng có nhiều hào kiệt trọng vọng người này.”
Ánh mắt Thích Thiếu Thương lóe tia kích động, “Đại Tống nếu có thêm được vài nhân tài như vậy, có lẽ cũng không đến nỗi loạn lạc thế này.”
Cố Tích Triều hơi thở dài, “ Ý tưởng con người luôn thay đổi mà, nhớ năm đó ta mong được phong hầu bái tướng, khinh thường giang hồ thảo khấu, cứ cho rằng các người là thổ phỉ, cho nên mới nhận nhiệm vụ giết huynh.Nhưng nhiều năm sau, ta lại có ý ngưỡng mộ giang hồ thảo khấu. Hiện giờ đối với quân triều đình, có khi ta lại thành “phản tặc”. Thế sự này thực làm cho người ta nghĩ không thông.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Không phải là nghĩ không thông, mà là năm tháng qua bản thân tự nhận thức thị phi, đúng sai.”
Cố Tích Triều trừng mắt liếc xéo hắn một cái, “Ý của ngươi là, ta trước kia không có khả năng nhận thức, lật ngược phải trái hắc bạch, tư duy không có đúng sai?”
Thích Thiếu Thương ho khan, “Tích Triều… Ta thực sự không có ý này…”
Cố Tích Triều phất tay áo thật mạnh, quay lưng tránh xa hắn, trở lại trong phòng, lại nghe thấy Thích Thiếu Thương gọi vọng vào, “Đệ nếu không tỉnh ngộ, sao lại quay đầu là bờ? Nếu đệ không phân phải trái sao lại cứu người chuộc tội? Nếu trong lòng không rõ đúng sai, sao lại hối hận được?”
Gằn từng tiếng, thanh âm rung động lòng người, những lời của Thích Thiếu Thương làm gương mặt của Cố Tích Triều giãn ra.
Chính là Cố Tích Triều vẫn không thèm để ý tới hắn —— đại khái là cố ý trả đũa.
Thích Thiếu Thương không biết hắn vì sao mà tức giận, “Ê, Cố đại công tử, ngươi tức xong chưa? Đừng giống như vợ hiền, cả đời trút bỏ gánh nặng trốn tiệt trong phòng…”
“PHANH!”
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy một khối gì đó cứng rắn nặng nề lao thẳng vào mặt hắn. Hắn co giò lánh né, khó khăn lắm mới né kịp.
Quay đầu lại mới thấy, đó là một nghiên mực.
Thích Thiếu Thương toát cả mồ hôi lạnh, “Tích Triều, quân tử động khẩu không động thủ, đệ đừng ném nghiên mực chứ!”
Cố Tích Triều lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu không phải Thần Khốc Tiểu Phủ của ta còn trong tay Tức Hồng Lệ, ngươi đã sớm máu tươi năm bước!”
Nói tới đây, Cố Tích Triều lại không thoải mái.
Kỳ thật, ẩn cư ngoại thành Tô Châu một năm nay, Cố Tích Triều đã nhiều lần nói với Thích Thiếu Thương, muốn đi Toái Vân Uyên lấy lại Thần Khốc Tiểu Phủ —— dù sao dùng búa nhỏ của mình vẫn là thuận nhất.
Nhưng Thích Thiếu Thương luôn nói, thật không thích hợp.
Dây dưa qua lại mãi,Thần Khốc Tiểu Phủ vẫn chưa lấy lại được.
Kỳ thật Cố Tích Triều đương nhiên biết, thấy Tức Hồng Lệ không phải là chuyện vui vẻ gì. Thích Thiếu Thương sợ nhất, là hắn không vui.
Nhưng cứ mỗi lần thuận tay ném bất cứ cái gì, lại nhớ đến Thần Khốc Tiểu Phủ của mình.
Vì thế hắn rất muốn chửi ầm lên —— cái gọi là “Mắng to”, kỳ thật cũng bất quá chỉ là vài câu nói mát mà thôi.
Mắng chửi người, hắn không làm được, tổn hại người, hắn bất đắc dĩ làm nổi.
Lại nghe Thích Thiếu Thương nói, “Tích Triều, Kim Phong Tế Vũ Lâu huynh đệ đóng ở huyện Thanh Khê dùng bồ câu đưa tin, nói là ngay hôm qua, Phương Tịch tại Thanh Khêtập hợp nông dân lập thành nghĩa quân, đầu đội khăn trùm đầu, giết tham quan ô lại, đốt quan phủ công trạch. Dân vùng Thanh Khê đồng loạt hưởng ứng, trong vòng một ngày đã đến gần vạn người, Thanh Khê Trấn sắp bị đánh hạ!”
Cố Tích Triều hơi hơi sửng sốt, rồi vỗ tay cười to, “Thật sự là đại khoái nhân tâm a!”
Thích Thiếu Thương lại thở dài, “Tích Triều, ta bỗng nhiên suy nghĩ, mệnh số Đại Tống có phải đã hết hay không? Các nơi khởi nghĩa nhưphong khởi vân dũng (gió nổi mây phun), triều đình hoa mắt ù tai hủ bại, chúng ta ở giữa thời đại này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào đây?”
Cố Tích Triều chậm rãi từ trong phòng đi ra, đến bên người Thích Thiếu Thương, cầm lấy bức thư mới được đưa tới, xem thật kỹ.
“Thích Thiếu Thương, huynh nghe đây, ta nghĩ chúng ta có thể cứu người chúng ta muốn cứu.”