Cố Tích Triều lẳng lặng đứng dưới trăng, ánh mắt không lo chẳng sợ đã trở lại.
Đó là một loại bình tĩnh như trút được gánh nặng.
“Thích Thiếu Thương, ngươi có thể hiểu được cảm giác của ta lúc đào vong, đúng không?”
“Trên thế gian này, hiểu rõ đối phương nhất không phải là hai ta sao?” Thích Thiếu Thương gật gật đầu.
“Ta có loại cảm giác, ta đang đi trên con đường của ngươi, điều này làm cho ta thực không thoải mái.” Cố Tích Triều nhẹ nhíu mày, tỏ vẻ hắn thật sự không thích.
Thích Thiếu Thương ha hả cười, “Cố công tử, không thể tưởng được đi, ta năm đó đã nói rồi, mười năm thế sự chuyển dời, ngươi xem, quả nhiên là thế.”
Cố Tích Triều cũng cười, cười đến mắt sáng mày trong.
Thời khắc gió nhẹ mây trôi đáng quý trọngcủa bọn họ, khó được một khắc.
Bỗng nhiên sáu nhân ảnh xuất hiện, lợi dụng bóng đêm vây quanh bọn họ.
Sáu người rồi đến tám người, tám người, chín thanh đao.
Lục Hợp Thanh Long, Bát Đại Đao Vương.
Tiếp theo, người ngày càng nhiều.
Có người Cố Tích Triều nhận ra, có người chưa từng gặp mặt.
Thích Thiếu Thương cũng lắp bắp kinh hãi, đi trên đường không phát hiện ai theo dõi. Chẳng lẽ nanh vuốt của Thái Kinh khôn khéo đến thế —— Cố Tích Triều mới vừa xuất hiện, người của bọn họ đã kéo sạch đến đây.
Trong nháy mắt hắn thực sự phẫn nộ, nhìn về phía Cố Tích Triều, vẫn thấy Cố Tích Triều đang nhìn mình —— vẻ mặt vẫn bất động.
“Hắn sẽ không tưởng là ta bán đứng hắn chứ?” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nảy ra ý này.
Nhưng ta mới gặp hắn ở đây —— Thích Thiếu Thương vẫn không hề biết Cố Tích Triều đã trở lại Biện Lương.
“Cố Tích Triều… Không phải ta…” Còn chưa nói xong, Cố Tích Triều đã phất tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.
“Thích Thiếu Thương, ngươi tuy rằng hận ta, nhưng phương thức này ngươi tuyệt đối khinh thường. Việc này ta tin tưởng ngươi.”
Cố Tích Triều nói bình thản, Thích Thiếu Thương cũng thấy những lời này xuyên thấu linh hồn hắn.
Cố Tích Triều, vì sao sau ba năm, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy đối mặt với ta. Ngươi nói ngươi hối hận, vì sao ánh mắt ngươi vẫn vô cảm như thế?
Lúc này, Lỗ Thư Nhấtcủa Lục Hợp Thanh Long hắng giọng một cái, “Thích Lâu Chúa, không biết ngài tại sao lại ở đây cùng Cố Tích Triều.Hiện giờ chúng ta phụng lệnh thái sư bắt tên phản nghịch bức vua thoái vị Cố Tích Triều, ngài nếu muốn hỗ trợ chúng ta, hãy tiến lên, nếu không muốn động thủ, xin hãy đứng một bên quan sát.”
Mạnh Không Không thuộc Bát Đại Đao Vương tiếp lời, “Ta nghĩ, Thích Lâu Chúa không phải thuộc hạng tiểu nhân giang hồ —— trong thiên hạ ai không biết Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều là tử địch chứ?”
Thích Thiếu Thương đứng im, không hề động.
Hắn bất động, tự nhiên không ai dám uy hiếp hắn động.
Hắn không tỏ thái độ, nhưng mọi người đều cho rằng, hắn chỉ có hai loại thái độ —— hoặc là cùng nhau động thủ, hoặc là khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí ngay cả Cố Tích Triều cũng nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng cười, trong mắt chỉ mong Thích Thiếu Thương, chỉ có Thích Thiếu Thương.
Kỳ thật có khi bọn họ vẫn có điều chưa biết về nhau—— mà những điều nhỏ nhặt ấy đôi khi là rất trọng yếu, chỉ có mình mới hiểu đáy lòng thâm sâu nghĩ gì, thậm chí ngay cả mình đều nhìn không thấy.
Mạnh Không Không lại nói một câu, “Thích Lâu Chúa, không biết ngài định thế nào?”
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên thản nhiên nhướng mày, “Mạnh tiên sinh, ta cùng Cố Tích Triều có cừu oán, ngươi cũng biết.”
“Đúng vậy, ai không biết, ai không hiểu?”
“Ta hận hắn.”
“Đó cũng là đương nhiên.”
“Như vậy, để ta cùng hắn quyết đấu một hồi, có thỏa đáng không?”
“Việc này… cứ tự nhiên.” Mạnh Không Không trong lòng nghĩ, Thích Thiếu Thương này có oán cừu vớiCố Tích Triều, mượn kiếm của hắn giết Cố Tích Triều cũng là biện pháp không tồi.
“Như vậy, mời các vị trở về đi, Thích mỗ cùng hắn quyết một trận tử chiến.”
Bốn phía lặng im, Cố Tích Triều cũng lộ một vẻ miên man trong mắt —— chỉ trong một chớp mắt.
Sau đó Triệu Họa Tứ nói, “Thích Lâu Chúa, tuy là nói thế, nhưng chúng ta chỉ đứng ngoài xem, không ra tay, các ngươi vẫn có thể quyết trận tử chiến.”
Thích Thiếu Thương cũng không hề cố ý đuổi khéo bọn họ, hắn tiến lên trước một bước, nhìn thẳng Cố Tích Triều, “Ngươi đã bị chúng bạn xa lánh, ta cũng bị ngươi bán đứng rồi… Chúng ta vừa lúc có thể quyết một trận tử chiến, tính toán một lượt.”
Bọn họ đến lúc phải tính toán rồi sao? Bọn họ ngày ấy trên đại điện chẳng phải đã tính toán xong rồi? Cố Tích Triều hướng mắt sâu thẳm nhìn hắn.
Có lẽ, bọn họ nhất định phải kẻ mất người còn.
Người sống trên đời là phải tính toán, chỉ là sớm hay muộn, là lỗ hay lời.
Cho nên hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, hẳn là như thế.”
“Như vậy, binh khí của ngươi đâu?”
“Ngày đó, Vô Danh Kiếm bị ngươi chém gẫy, Thần Khốc Tiểu Phủ bị ngươi đoạt đi, ta đã mất binh khí.” Cố Tích Triều cườithê thảm, đúng là có cảm xúc.
Thích Thiếu Thương trong lòng cũng đau xót, hắn tùy ý hướng người bên cạnh mượn một thanh kiếm, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tích Triều.
Vẫn đi đến bên cạnh hắn, hai người bọn họ sau ba năm, rốt cục lại một lần đứng gần như thế, lại một lần nữa xem xét đối phương cẩn thận.
Hắn thấy rõ ánh mắt của người kia, hắn cũng thấy rõ ánh mắt ấy đang cô đơn.
Sau đó Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, “Binh khí không tiện tay, nhưng dùng tạm được.”
Tay Cố Tích Triều vẫn lạnh lẽo như thế
Hắn từng nắm tay người này, chỉ có một lần —— là lần nắm tay nguyện làm tri âm.
Khi đó tay Cố Tích Triều lạnh lẽo, hòa vào bàn tay ấm áp của hắn, nóng lạnh quyện cùng. Khi đó cảm giác đầu tiên của hắn là, tay hắn, mình có thể sưởi ấm?
Hắnmuốn sưởi ấm cho người kia, cũng muốn sưởi ấm trái tim hắn.
Lúc này đây, hắn lại nắm tay người kia, vẫn lạnh lẽo như trước.
Rốt cuộc ai mới có thể sưởi ấm tay hắn?
Hắn nắm tay Cố Tích Triều một lúc nữa, mới đặt kiếm vào tay hắn.
Sau đó Thích Thiếu Thương lui về phía sau, rút ra Nghịch Thủy Hàn.
Cố Tích Triều ảm đạm cười, hơi hơi giơ lên kiếm lên múa một đường kiếm hoa.
Ngay sau đó, một cỗ khói đặc bỗng nhiên hiện lên, tiếp theo một tiếng nổ nhỏ, sương khói tràn ngập bốn phía.
“Không xong rồi, là đạn khói của Lôi Gia!”
“Không biết có độc khí hay không!”
Bốn phía một mảnh hỗn loạn, tiếng la liên tiếp vang lên. Sau đó, dĩ nhiên làm sao thấy được bóng dáng Cố Tích Triều?
==
Ghi chú: Quyển sáo: bẫy
Đó là một loại bình tĩnh như trút được gánh nặng.
“Thích Thiếu Thương, ngươi có thể hiểu được cảm giác của ta lúc đào vong, đúng không?”
“Trên thế gian này, hiểu rõ đối phương nhất không phải là hai ta sao?” Thích Thiếu Thương gật gật đầu.
“Ta có loại cảm giác, ta đang đi trên con đường của ngươi, điều này làm cho ta thực không thoải mái.” Cố Tích Triều nhẹ nhíu mày, tỏ vẻ hắn thật sự không thích.
Thích Thiếu Thương ha hả cười, “Cố công tử, không thể tưởng được đi, ta năm đó đã nói rồi, mười năm thế sự chuyển dời, ngươi xem, quả nhiên là thế.”
Cố Tích Triều cũng cười, cười đến mắt sáng mày trong.
Thời khắc gió nhẹ mây trôi đáng quý trọngcủa bọn họ, khó được một khắc.
Bỗng nhiên sáu nhân ảnh xuất hiện, lợi dụng bóng đêm vây quanh bọn họ.
Sáu người rồi đến tám người, tám người, chín thanh đao.
Lục Hợp Thanh Long, Bát Đại Đao Vương.
Tiếp theo, người ngày càng nhiều.
Có người Cố Tích Triều nhận ra, có người chưa từng gặp mặt.
Thích Thiếu Thương cũng lắp bắp kinh hãi, đi trên đường không phát hiện ai theo dõi. Chẳng lẽ nanh vuốt của Thái Kinh khôn khéo đến thế —— Cố Tích Triều mới vừa xuất hiện, người của bọn họ đã kéo sạch đến đây.
Trong nháy mắt hắn thực sự phẫn nộ, nhìn về phía Cố Tích Triều, vẫn thấy Cố Tích Triều đang nhìn mình —— vẻ mặt vẫn bất động.
“Hắn sẽ không tưởng là ta bán đứng hắn chứ?” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nảy ra ý này.
Nhưng ta mới gặp hắn ở đây —— Thích Thiếu Thương vẫn không hề biết Cố Tích Triều đã trở lại Biện Lương.
“Cố Tích Triều… Không phải ta…” Còn chưa nói xong, Cố Tích Triều đã phất tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.
“Thích Thiếu Thương, ngươi tuy rằng hận ta, nhưng phương thức này ngươi tuyệt đối khinh thường. Việc này ta tin tưởng ngươi.”
Cố Tích Triều nói bình thản, Thích Thiếu Thương cũng thấy những lời này xuyên thấu linh hồn hắn.
Cố Tích Triều, vì sao sau ba năm, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy đối mặt với ta. Ngươi nói ngươi hối hận, vì sao ánh mắt ngươi vẫn vô cảm như thế?
Lúc này, Lỗ Thư Nhấtcủa Lục Hợp Thanh Long hắng giọng một cái, “Thích Lâu Chúa, không biết ngài tại sao lại ở đây cùng Cố Tích Triều.Hiện giờ chúng ta phụng lệnh thái sư bắt tên phản nghịch bức vua thoái vị Cố Tích Triều, ngài nếu muốn hỗ trợ chúng ta, hãy tiến lên, nếu không muốn động thủ, xin hãy đứng một bên quan sát.”
Mạnh Không Không thuộc Bát Đại Đao Vương tiếp lời, “Ta nghĩ, Thích Lâu Chúa không phải thuộc hạng tiểu nhân giang hồ —— trong thiên hạ ai không biết Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều là tử địch chứ?”
Thích Thiếu Thương đứng im, không hề động.
Hắn bất động, tự nhiên không ai dám uy hiếp hắn động.
Hắn không tỏ thái độ, nhưng mọi người đều cho rằng, hắn chỉ có hai loại thái độ —— hoặc là cùng nhau động thủ, hoặc là khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí ngay cả Cố Tích Triều cũng nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng cười, trong mắt chỉ mong Thích Thiếu Thương, chỉ có Thích Thiếu Thương.
Kỳ thật có khi bọn họ vẫn có điều chưa biết về nhau—— mà những điều nhỏ nhặt ấy đôi khi là rất trọng yếu, chỉ có mình mới hiểu đáy lòng thâm sâu nghĩ gì, thậm chí ngay cả mình đều nhìn không thấy.
Mạnh Không Không lại nói một câu, “Thích Lâu Chúa, không biết ngài định thế nào?”
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên thản nhiên nhướng mày, “Mạnh tiên sinh, ta cùng Cố Tích Triều có cừu oán, ngươi cũng biết.”
“Đúng vậy, ai không biết, ai không hiểu?”
“Ta hận hắn.”
“Đó cũng là đương nhiên.”
“Như vậy, để ta cùng hắn quyết đấu một hồi, có thỏa đáng không?”
“Việc này… cứ tự nhiên.” Mạnh Không Không trong lòng nghĩ, Thích Thiếu Thương này có oán cừu vớiCố Tích Triều, mượn kiếm của hắn giết Cố Tích Triều cũng là biện pháp không tồi.
“Như vậy, mời các vị trở về đi, Thích mỗ cùng hắn quyết một trận tử chiến.”
Bốn phía lặng im, Cố Tích Triều cũng lộ một vẻ miên man trong mắt —— chỉ trong một chớp mắt.
Sau đó Triệu Họa Tứ nói, “Thích Lâu Chúa, tuy là nói thế, nhưng chúng ta chỉ đứng ngoài xem, không ra tay, các ngươi vẫn có thể quyết trận tử chiến.”
Thích Thiếu Thương cũng không hề cố ý đuổi khéo bọn họ, hắn tiến lên trước một bước, nhìn thẳng Cố Tích Triều, “Ngươi đã bị chúng bạn xa lánh, ta cũng bị ngươi bán đứng rồi… Chúng ta vừa lúc có thể quyết một trận tử chiến, tính toán một lượt.”
Bọn họ đến lúc phải tính toán rồi sao? Bọn họ ngày ấy trên đại điện chẳng phải đã tính toán xong rồi? Cố Tích Triều hướng mắt sâu thẳm nhìn hắn.
Có lẽ, bọn họ nhất định phải kẻ mất người còn.
Người sống trên đời là phải tính toán, chỉ là sớm hay muộn, là lỗ hay lời.
Cho nên hắn gật gật đầu, “Đúng vậy, hẳn là như thế.”
“Như vậy, binh khí của ngươi đâu?”
“Ngày đó, Vô Danh Kiếm bị ngươi chém gẫy, Thần Khốc Tiểu Phủ bị ngươi đoạt đi, ta đã mất binh khí.” Cố Tích Triều cườithê thảm, đúng là có cảm xúc.
Thích Thiếu Thương trong lòng cũng đau xót, hắn tùy ý hướng người bên cạnh mượn một thanh kiếm, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tích Triều.
Vẫn đi đến bên cạnh hắn, hai người bọn họ sau ba năm, rốt cục lại một lần đứng gần như thế, lại một lần nữa xem xét đối phương cẩn thận.
Hắn thấy rõ ánh mắt của người kia, hắn cũng thấy rõ ánh mắt ấy đang cô đơn.
Sau đó Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, “Binh khí không tiện tay, nhưng dùng tạm được.”
Tay Cố Tích Triều vẫn lạnh lẽo như thế
Hắn từng nắm tay người này, chỉ có một lần —— là lần nắm tay nguyện làm tri âm.
Khi đó tay Cố Tích Triều lạnh lẽo, hòa vào bàn tay ấm áp của hắn, nóng lạnh quyện cùng. Khi đó cảm giác đầu tiên của hắn là, tay hắn, mình có thể sưởi ấm?
Hắnmuốn sưởi ấm cho người kia, cũng muốn sưởi ấm trái tim hắn.
Lúc này đây, hắn lại nắm tay người kia, vẫn lạnh lẽo như trước.
Rốt cuộc ai mới có thể sưởi ấm tay hắn?
Hắn nắm tay Cố Tích Triều một lúc nữa, mới đặt kiếm vào tay hắn.
Sau đó Thích Thiếu Thương lui về phía sau, rút ra Nghịch Thủy Hàn.
Cố Tích Triều ảm đạm cười, hơi hơi giơ lên kiếm lên múa một đường kiếm hoa.
Ngay sau đó, một cỗ khói đặc bỗng nhiên hiện lên, tiếp theo một tiếng nổ nhỏ, sương khói tràn ngập bốn phía.
“Không xong rồi, là đạn khói của Lôi Gia!”
“Không biết có độc khí hay không!”
Bốn phía một mảnh hỗn loạn, tiếng la liên tiếp vang lên. Sau đó, dĩ nhiên làm sao thấy được bóng dáng Cố Tích Triều?
==
Ghi chú: Quyển sáo: bẫy