Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều thật sự đã lâu chưa về lại Tích Tình Tiểu Cư.
Quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, bọn họ đi rất nhiều nơi, nhưng lại cố tình không có thời gian về lại nơi này.
Cố Tích Triều từng cùng Vãn Tình sống ở đây một thời gian ngắn, nay nhớ lại, hắn thản nhiên cười.
Thì cả đời này, nàng là nữ nhân hắn yêu nhất.
Cố Tích Triều đến trước mộ phần của Vãn Tình, dọn dẹp cỏ hoang đã mọc thành lùm —— thực xin lỗi Vãn Tình, nàng cô đơn lắm phải không?
Thích Thiếu Thương ở lại trong phòng quét dọn bụi bám lâu ngày, không bao lâu hoàng hôn đã buông xuống.
Cố Tích Triều vào phòng, thấy Thích Thiếu Thương đang thu xếp lại ngăn sách thuốc trước kia của Vãn Tình.
Sách thuốc này vốn nên đặt nghiêm chỉnh trong tủ thuốc —— sao lại ngả trái ngả phải, loạn thất bát tao lên thế này?
Cố Tích Triều rùng mình tận xương tủy, liền thu hết sách thuốc để lên bàn, lật giở từng quyển xem xét cẩn thận.
Thích Thiếu Thương tất nhiên là nhìn ra vẻ mặt của Cố Tích Triều —— không thích hợp, có chỗ nào đó không thích hợp.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Có người từng đến Tích Tình Tiểu Cư điều tra, còn điều tra rất cẩn thận.” Cố Tích Triều nắn vuốt gáy một quyển sách thuốc.
“Nói rõ thử xem?” Thích Thiếu Thương sắc mặt lạnh lùng.
“Có người đang tìm một vật gì đó, cẩn thận đến nỗi ngay cả gáy sách cũng nắn vuốt —— sợ có trang dính liền.”
“Nói như vậy, bọn họ đang tìm một loại giấy gì đó?”
“Không tồi.”
“Nhưng sao lại phải tìm trong sách thuốc của Vãn Tình? Có bí mật gì sao?”
Cố Tích Triều bỗng nhiên ảm đạm cười, “Ta nghĩ, chúng ta có thể biết nhanh thôi”
Cố Tích Triều lẳng lặng tiêu sái đến trước mộ Vãn Tình, chuyển tay nắm bí mật bên trái phần mộ.
Ngăn mật mở ra, Thích Thiếu Thương phát hiện bên trong có một hòm thuốc nhỏ và một quyển sách thuốc.
Nhìn chăm chú nhìn lại ——《Phụ nữ nhâm thần chỉ nam》(Sách thuốc cho phụ nữ mang thai).
Lập tức, Thích Thiếu Thương lúng túng tại trận.
“Tích Triều… đây là…”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Vãn Tình từng nói với ta, đây là vật duy nhất của nàng từng qua tay Phó Tông Thư, vật duy nhất làm hắn biểu hiện hứng thú. Lúc ấy ta nghĩ, một nam nhân xem quyển sách này làm gì. Nhưng Vãn Tình vẫn cảm thấy nó đáng kỷ niệm, dù sao —— đây là quyển thư tập mà phụ thân nàng từng xem qua.”
Nhẹ nhàng đảo trang sách, Cố Tích Triều còn nói, “Cho nên, năm đó ta liền đem quyển sách này và hòm thuốc của Vãn Tình giấu trong ngăn bí mật—— ta không có bên cạnh, chúng làm bạn bên nàng, đại khái, có thể giải sầu.”
Từng trang sách cẩn thận lật ra, “Ta vẫn hoài nghi, mục đích Phó Tông Thư xem quyển sách này là gì. Hiện giờ —— ta rốt cục biết…”
Trong hai trang sách dính chặt vào nhau, một tờ giấy mỏng manh hé ra. Cố Tích Triều hai ngón tay kẹp lấy, nhẹ nhàng mở ra.
“Hiện giờ ta rốt cục biết —— Phó Tông Thư giấu cái này bên trong.”
Thích Thiếu Thương nhìn qua, phát hiện, đó là một phong thư.
Mà phong thưnày, dĩ nhiên là thư Thái Kinh viết cho Phó Tông Thư.
Trong thư viết bốn vị thuốc Đông y.
Thiên tiên tử, dương kim hoa, túy ô thảo, từ trường khanh.
Phương thuốc này, dĩ nhiên là thái kinh bày mưu đặt kế sai Phó Tông Thư mua chuộc thái y, kê cho Hoàng Thượng uống.
Thích Thiếu Thương khó hiểu nhìn vẻ mặt vui sướng của Cố Tích Triều, lại nghe Cố Tích Triều cười nói, “Chúng ta rốt cục tìm được rồi, nhược điểm của Thái Kinh.”
“Đây là?” Thích Thiếu Thương cũng không thông y lý, “Bốn vị thuốc này có tác dụng gì?”
Cố Tích Triều cẩn thận cất kỹ, nhướng mi cười, “Trong bốn vị này có độc thảo, hai vị gây tê, hai vị giảm đau, hòa vào làm cho người ta mất dần tâm trí—— bệnh trạng dần dần biểu hiện ra ngoài, người có tâm thật khổ a!”
“Bọn họ… âm mưu hại Hoàng Thượng mất dần tâm trí, chịukhống chế của họ?”
“Đại khái là thế.”
“Nói cách khác, Thái Kinh vàPhó Tông Thư mưu đồ bí mật hạ độc Hoàng Thượng, nhưng Phó Tông Thư sợ có ngày sự tình bại lộ, Thái Kinh đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người hắn nên đã đem phong thư này giấu đi, lấy làm bằng chứng?”
“Đúng, huynh rốt cục cũng thông minh.”
“Thái Kinh vẫn muốn phải tìm được phong thưnày, cũng hoài nghi Phó Tông Thư đem thư giấu ở chỗ Vãn Tình đây —— đây là nguyên nhân hắn luôn muốn giết đệ?”
“Đại khái là như vậy. Hắn sợ ta bắt được phong thưnày, ” Cố Tích Triều lững thững bước về phía Thích Thiếu Thương, “Giờta đã lấy được.”
“Cho nên…”
“Cho nên, hắn sẽ chết.” Cố Tích Triều tròng mắt nhạt như nước hồ xuân, cười tỏa xuân sắc.
“Giờ chúng ta nên làm gì?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Giờ việc trước mắt, phải làm thế nào phòng bị chuyện Phương Ứng Khán sau khi sự tình kết thúc sẽ giết người diệt khẩu.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Nhưng ta còn không rõ một chuyện.”
Cố Tích Triều cười nói với hắn, “Huynh không rõ, ta cũng không rõ —— đại khái là cùng một chuyện.”
Phương Ứng Khán vì sao không khởi xung đột với Kim Phong Tế Vũ Lâu?
Mà tối hôm đó, Phương Ứng Khán ngồi ở lầu thượng Tam Hợp Lâu, lẳng lặng nhìn chăm chú Vương Tiểu Thạch ngồi đối diện.
Vương Tiểu Thạch hẹn hắn uống rượu.
Đây là một trong rất ít lần Vương Tiểu Thạch tiếp xúc trực tiếp với Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán chưa bao giờ mời Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch trước đó thậm chí còn không nói chuyện qua vài câu với Phương Ứng Khán.
Chính là lúc này đây, Vương Tiểu Thạch hạ bái thiếp, thỉnh Phương Ứng Khán uống rượu.
Người có quyền lực uống rượu, dĩ nhiên là cả thành phải biết, kinh động mười dặm bát phương.
Chính là lúc này đây Vương Tiểu Thạch cùng Phương Ứng Khán uống rượu, mà lẳng lặng không cho ai biết.
Vương Tiểu Thạch vẫn im lặng.
Thiếp mời của Vương Tiểu Thạch không đề “Kim Phong Tế Vũ Lâu”.
Trên thiếp chỉ có dòng chữ “Vương Tiểu Thạch”.
Bọn họ uống rượu, là rượu do Phương Ứng Khán chọn.
Tên là “Bất Nhược”.(Không bằng)
Bất Nhược Tửu.
Bất Nhược, thì là Bất Nhược thôi.
Thiên kim vạn kim, không bằng sống cuộc sống mình mong muốn.
Bạn nhậu, không bằng nhân sinh đắc nhất tri kỷ.
Vinh hoa phú quý, không bằng có một đối thủ cùng luyến tiếc.
Công danh thăng tiến, không bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ.
Bất Nhược chi tửu, uống đến miệng, hoặc là giác ngộ, hoặc là vứt bỏ.
Vương Tiểu Thạch trước tiên nói, nói rất đúng, “Cám ơn.”
Hắn nói xong, vươn tay ra, mỉm cười với Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán sững sờ một chút, chợt cầm tay Vương Tiểu Thạch.
Chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, hai người như ăn ý thường lệ, đồng thời buông ra.
Sau đó lặng im uống rượu, bất ngôn bất ngữ.
Đến khi phương đông nhuốm bạch, hết mấy vò rượu Bất Nhược, Phương Ứng Khán đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi có từng có đối thủ?”
Vương Tiểu Thạch lẳng lặng nếm hết giọt rượu cuối cùng, “Có một.”
Vương Tiểu Thạch uống xong, liền đứng dậy rời đi, từng bước một từ từ ra khỏi Tam Hợp Lâu.
Sau đó nghe thấy thanh âm của Phương Ứng Khán vọng hỏi, “Hắn là ai vậy?”
Tiếng cười của Vương Tiểu Thạch từ dưới lầu vọng lên, trong sáng, ôn hoà hiền hậu, càng lúc càng xa.
Phương Ứng Khán cúi đầu mỉm cười, bóp nát chén rượu.
Thanh âm vỡ nát vang vọng trong sáng sớm mùa hạ, mảnh vụn nhỏ văng tứ phía, rơi xuống đất lặng im.
“Hắn là ai vậy —— hỏi có ích gì?”
Phương Ứng Khán như đang tự lầu bầu.
Hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong ánh mắt gợi lên nét ưu tư mà ai nhìn vào cũng không thể hiểu nổi.
Tuyên Hoà năm thứ 3, tháng 8, các quan tụ về kinh, Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán quyền uy bức người bỗng nhiên dâng lên Hoàng Thượng một phong thư.
Trong thư là mưu đồ bí mật của Thái Kinh và Phó Tông Thư —— hạ độc Hoàng Thượng bấy lâu nay.
Triệu Cát xem xong kinh phẫn không thôi, mà lúc này bốn phương tám hướng còn có dân chúng quỳ rạp dưới chân Thiên Tử kêu oan thảm thiết.
Tố cáo cùng một người —— đương triều Thái Sưloạn sát vô tội, chỉ vì chế Huyết Ngọc San Hô.
Triệu Cát thật không rõ cảm giác của chính mình nữa —— thì ra mình lâu nay luôn nuôi không một con sài lang phản chúa.
Uống độc dược tổn hại tâm trí nhiều năm như vậy, mà sau khi biết được, chỉ cảm thấy ngày càng choáng đầu hoa mắt —— hận, phẫn, Triệu Cát nộ khí xung thiên, hôn mê bất tỉnh.
Chư Cát Thần Hầu thay Thiên Tử hạ lệnh, nhốt Thái Kinh vào thiên lao Hình bộ, chờ hậu thẩm.
Việc này truyền chi thiên hạ, dân chúng hả lòng mát dạ, reo vang thấu trời.
Triệu Cát bệnh đã nhiều ngày, Thái Kinh vẫn bị nhốt trong đại lao Hình Bộ, còn viết được bài “Hối quá thi” (thơ ăn năn), vượt bao trắc trở trình lên Hoàng Thượng.
Bát thập nhất niên vãng sự, tam thiên lý ngoại vô gia, cô thân cốt nhục các thiên nhai, diêu vọng thần châu lệ hạ.
(Tám mươi mốt năm chuyện cũ, thân vô gia ba nghìn dặm thiên lý, độc thân xác thịt dạt về phía chân trời, rơi lệ nhìn Thần Châu xa xôi)
Kim điện ngũ tằng bái tương, ngọc đường thập độ tuyên ma, truy tư vãng nhật mạn phồn hoa, đáo thử phiên thành mộng thoại.”
Cung vàng điện ngọc từng chung hưởng, lời ngọc phán xét mập mờ, hồi tưởng khinh phồn hoa xưa cũ, giờ chỉ nói mơ trong mộng tưởng.”
Cũng không biết là Triệu Cát thật sự tâm trí không rõ, hay là lại động tâm vì “Hối quá thi” kia, nhớ tới Thái Kinh đã theo bên cạnh hầu hạ nhiều năm, mà tóm lại Triệu Cát vẫn không xử trảm Thái Kinh.
Thẳng đến Tuyên Hoà năm thứ 8, cũng chính là Tĩnh Khang nguyên niên, sau khi tân hoàng đế Triệu Hoàn đăng cơ, mới lưu đày Thái Kinh xuống Lĩnh Nam.
Thái Kinh chết tại Đàm Châu —— chết trong đói khát.
Dân chúng ven đường biết hắn là Thái Kinh, không bố thí cho hắn một miếng lương thực nào, Thái Kinh lừng lẫy một thời khuynh đảo triều thế, chết trong đói rét, một thân đơn độc.
Một thế hệ gian thần cuối cùng đãkhông còn lưu họa lại cho nhân thế — chuyện này bàn sau.
Quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, bọn họ đi rất nhiều nơi, nhưng lại cố tình không có thời gian về lại nơi này.
Cố Tích Triều từng cùng Vãn Tình sống ở đây một thời gian ngắn, nay nhớ lại, hắn thản nhiên cười.
Thì cả đời này, nàng là nữ nhân hắn yêu nhất.
Cố Tích Triều đến trước mộ phần của Vãn Tình, dọn dẹp cỏ hoang đã mọc thành lùm —— thực xin lỗi Vãn Tình, nàng cô đơn lắm phải không?
Thích Thiếu Thương ở lại trong phòng quét dọn bụi bám lâu ngày, không bao lâu hoàng hôn đã buông xuống.
Cố Tích Triều vào phòng, thấy Thích Thiếu Thương đang thu xếp lại ngăn sách thuốc trước kia của Vãn Tình.
Sách thuốc này vốn nên đặt nghiêm chỉnh trong tủ thuốc —— sao lại ngả trái ngả phải, loạn thất bát tao lên thế này?
Cố Tích Triều rùng mình tận xương tủy, liền thu hết sách thuốc để lên bàn, lật giở từng quyển xem xét cẩn thận.
Thích Thiếu Thương tất nhiên là nhìn ra vẻ mặt của Cố Tích Triều —— không thích hợp, có chỗ nào đó không thích hợp.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Có người từng đến Tích Tình Tiểu Cư điều tra, còn điều tra rất cẩn thận.” Cố Tích Triều nắn vuốt gáy một quyển sách thuốc.
“Nói rõ thử xem?” Thích Thiếu Thương sắc mặt lạnh lùng.
“Có người đang tìm một vật gì đó, cẩn thận đến nỗi ngay cả gáy sách cũng nắn vuốt —— sợ có trang dính liền.”
“Nói như vậy, bọn họ đang tìm một loại giấy gì đó?”
“Không tồi.”
“Nhưng sao lại phải tìm trong sách thuốc của Vãn Tình? Có bí mật gì sao?”
Cố Tích Triều bỗng nhiên ảm đạm cười, “Ta nghĩ, chúng ta có thể biết nhanh thôi”
Cố Tích Triều lẳng lặng tiêu sái đến trước mộ Vãn Tình, chuyển tay nắm bí mật bên trái phần mộ.
Ngăn mật mở ra, Thích Thiếu Thương phát hiện bên trong có một hòm thuốc nhỏ và một quyển sách thuốc.
Nhìn chăm chú nhìn lại ——《Phụ nữ nhâm thần chỉ nam》(Sách thuốc cho phụ nữ mang thai).
Lập tức, Thích Thiếu Thương lúng túng tại trận.
“Tích Triều… đây là…”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Vãn Tình từng nói với ta, đây là vật duy nhất của nàng từng qua tay Phó Tông Thư, vật duy nhất làm hắn biểu hiện hứng thú. Lúc ấy ta nghĩ, một nam nhân xem quyển sách này làm gì. Nhưng Vãn Tình vẫn cảm thấy nó đáng kỷ niệm, dù sao —— đây là quyển thư tập mà phụ thân nàng từng xem qua.”
Nhẹ nhàng đảo trang sách, Cố Tích Triều còn nói, “Cho nên, năm đó ta liền đem quyển sách này và hòm thuốc của Vãn Tình giấu trong ngăn bí mật—— ta không có bên cạnh, chúng làm bạn bên nàng, đại khái, có thể giải sầu.”
Từng trang sách cẩn thận lật ra, “Ta vẫn hoài nghi, mục đích Phó Tông Thư xem quyển sách này là gì. Hiện giờ —— ta rốt cục biết…”
Trong hai trang sách dính chặt vào nhau, một tờ giấy mỏng manh hé ra. Cố Tích Triều hai ngón tay kẹp lấy, nhẹ nhàng mở ra.
“Hiện giờ ta rốt cục biết —— Phó Tông Thư giấu cái này bên trong.”
Thích Thiếu Thương nhìn qua, phát hiện, đó là một phong thư.
Mà phong thưnày, dĩ nhiên là thư Thái Kinh viết cho Phó Tông Thư.
Trong thư viết bốn vị thuốc Đông y.
Thiên tiên tử, dương kim hoa, túy ô thảo, từ trường khanh.
Phương thuốc này, dĩ nhiên là thái kinh bày mưu đặt kế sai Phó Tông Thư mua chuộc thái y, kê cho Hoàng Thượng uống.
Thích Thiếu Thương khó hiểu nhìn vẻ mặt vui sướng của Cố Tích Triều, lại nghe Cố Tích Triều cười nói, “Chúng ta rốt cục tìm được rồi, nhược điểm của Thái Kinh.”
“Đây là?” Thích Thiếu Thương cũng không thông y lý, “Bốn vị thuốc này có tác dụng gì?”
Cố Tích Triều cẩn thận cất kỹ, nhướng mi cười, “Trong bốn vị này có độc thảo, hai vị gây tê, hai vị giảm đau, hòa vào làm cho người ta mất dần tâm trí—— bệnh trạng dần dần biểu hiện ra ngoài, người có tâm thật khổ a!”
“Bọn họ… âm mưu hại Hoàng Thượng mất dần tâm trí, chịukhống chế của họ?”
“Đại khái là thế.”
“Nói cách khác, Thái Kinh vàPhó Tông Thư mưu đồ bí mật hạ độc Hoàng Thượng, nhưng Phó Tông Thư sợ có ngày sự tình bại lộ, Thái Kinh đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người hắn nên đã đem phong thư này giấu đi, lấy làm bằng chứng?”
“Đúng, huynh rốt cục cũng thông minh.”
“Thái Kinh vẫn muốn phải tìm được phong thưnày, cũng hoài nghi Phó Tông Thư đem thư giấu ở chỗ Vãn Tình đây —— đây là nguyên nhân hắn luôn muốn giết đệ?”
“Đại khái là như vậy. Hắn sợ ta bắt được phong thưnày, ” Cố Tích Triều lững thững bước về phía Thích Thiếu Thương, “Giờta đã lấy được.”
“Cho nên…”
“Cho nên, hắn sẽ chết.” Cố Tích Triều tròng mắt nhạt như nước hồ xuân, cười tỏa xuân sắc.
“Giờ chúng ta nên làm gì?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Giờ việc trước mắt, phải làm thế nào phòng bị chuyện Phương Ứng Khán sau khi sự tình kết thúc sẽ giết người diệt khẩu.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Nhưng ta còn không rõ một chuyện.”
Cố Tích Triều cười nói với hắn, “Huynh không rõ, ta cũng không rõ —— đại khái là cùng một chuyện.”
Phương Ứng Khán vì sao không khởi xung đột với Kim Phong Tế Vũ Lâu?
Mà tối hôm đó, Phương Ứng Khán ngồi ở lầu thượng Tam Hợp Lâu, lẳng lặng nhìn chăm chú Vương Tiểu Thạch ngồi đối diện.
Vương Tiểu Thạch hẹn hắn uống rượu.
Đây là một trong rất ít lần Vương Tiểu Thạch tiếp xúc trực tiếp với Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán chưa bao giờ mời Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch trước đó thậm chí còn không nói chuyện qua vài câu với Phương Ứng Khán.
Chính là lúc này đây, Vương Tiểu Thạch hạ bái thiếp, thỉnh Phương Ứng Khán uống rượu.
Người có quyền lực uống rượu, dĩ nhiên là cả thành phải biết, kinh động mười dặm bát phương.
Chính là lúc này đây Vương Tiểu Thạch cùng Phương Ứng Khán uống rượu, mà lẳng lặng không cho ai biết.
Vương Tiểu Thạch vẫn im lặng.
Thiếp mời của Vương Tiểu Thạch không đề “Kim Phong Tế Vũ Lâu”.
Trên thiếp chỉ có dòng chữ “Vương Tiểu Thạch”.
Bọn họ uống rượu, là rượu do Phương Ứng Khán chọn.
Tên là “Bất Nhược”.(Không bằng)
Bất Nhược Tửu.
Bất Nhược, thì là Bất Nhược thôi.
Thiên kim vạn kim, không bằng sống cuộc sống mình mong muốn.
Bạn nhậu, không bằng nhân sinh đắc nhất tri kỷ.
Vinh hoa phú quý, không bằng có một đối thủ cùng luyến tiếc.
Công danh thăng tiến, không bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ.
Bất Nhược chi tửu, uống đến miệng, hoặc là giác ngộ, hoặc là vứt bỏ.
Vương Tiểu Thạch trước tiên nói, nói rất đúng, “Cám ơn.”
Hắn nói xong, vươn tay ra, mỉm cười với Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán sững sờ một chút, chợt cầm tay Vương Tiểu Thạch.
Chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, hai người như ăn ý thường lệ, đồng thời buông ra.
Sau đó lặng im uống rượu, bất ngôn bất ngữ.
Đến khi phương đông nhuốm bạch, hết mấy vò rượu Bất Nhược, Phương Ứng Khán đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi có từng có đối thủ?”
Vương Tiểu Thạch lẳng lặng nếm hết giọt rượu cuối cùng, “Có một.”
Vương Tiểu Thạch uống xong, liền đứng dậy rời đi, từng bước một từ từ ra khỏi Tam Hợp Lâu.
Sau đó nghe thấy thanh âm của Phương Ứng Khán vọng hỏi, “Hắn là ai vậy?”
Tiếng cười của Vương Tiểu Thạch từ dưới lầu vọng lên, trong sáng, ôn hoà hiền hậu, càng lúc càng xa.
Phương Ứng Khán cúi đầu mỉm cười, bóp nát chén rượu.
Thanh âm vỡ nát vang vọng trong sáng sớm mùa hạ, mảnh vụn nhỏ văng tứ phía, rơi xuống đất lặng im.
“Hắn là ai vậy —— hỏi có ích gì?”
Phương Ứng Khán như đang tự lầu bầu.
Hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong ánh mắt gợi lên nét ưu tư mà ai nhìn vào cũng không thể hiểu nổi.
Tuyên Hoà năm thứ 3, tháng 8, các quan tụ về kinh, Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán quyền uy bức người bỗng nhiên dâng lên Hoàng Thượng một phong thư.
Trong thư là mưu đồ bí mật của Thái Kinh và Phó Tông Thư —— hạ độc Hoàng Thượng bấy lâu nay.
Triệu Cát xem xong kinh phẫn không thôi, mà lúc này bốn phương tám hướng còn có dân chúng quỳ rạp dưới chân Thiên Tử kêu oan thảm thiết.
Tố cáo cùng một người —— đương triều Thái Sưloạn sát vô tội, chỉ vì chế Huyết Ngọc San Hô.
Triệu Cát thật không rõ cảm giác của chính mình nữa —— thì ra mình lâu nay luôn nuôi không một con sài lang phản chúa.
Uống độc dược tổn hại tâm trí nhiều năm như vậy, mà sau khi biết được, chỉ cảm thấy ngày càng choáng đầu hoa mắt —— hận, phẫn, Triệu Cát nộ khí xung thiên, hôn mê bất tỉnh.
Chư Cát Thần Hầu thay Thiên Tử hạ lệnh, nhốt Thái Kinh vào thiên lao Hình bộ, chờ hậu thẩm.
Việc này truyền chi thiên hạ, dân chúng hả lòng mát dạ, reo vang thấu trời.
Triệu Cát bệnh đã nhiều ngày, Thái Kinh vẫn bị nhốt trong đại lao Hình Bộ, còn viết được bài “Hối quá thi” (thơ ăn năn), vượt bao trắc trở trình lên Hoàng Thượng.
Bát thập nhất niên vãng sự, tam thiên lý ngoại vô gia, cô thân cốt nhục các thiên nhai, diêu vọng thần châu lệ hạ.
(Tám mươi mốt năm chuyện cũ, thân vô gia ba nghìn dặm thiên lý, độc thân xác thịt dạt về phía chân trời, rơi lệ nhìn Thần Châu xa xôi)
Kim điện ngũ tằng bái tương, ngọc đường thập độ tuyên ma, truy tư vãng nhật mạn phồn hoa, đáo thử phiên thành mộng thoại.”
Cung vàng điện ngọc từng chung hưởng, lời ngọc phán xét mập mờ, hồi tưởng khinh phồn hoa xưa cũ, giờ chỉ nói mơ trong mộng tưởng.”
Cũng không biết là Triệu Cát thật sự tâm trí không rõ, hay là lại động tâm vì “Hối quá thi” kia, nhớ tới Thái Kinh đã theo bên cạnh hầu hạ nhiều năm, mà tóm lại Triệu Cát vẫn không xử trảm Thái Kinh.
Thẳng đến Tuyên Hoà năm thứ 8, cũng chính là Tĩnh Khang nguyên niên, sau khi tân hoàng đế Triệu Hoàn đăng cơ, mới lưu đày Thái Kinh xuống Lĩnh Nam.
Thái Kinh chết tại Đàm Châu —— chết trong đói khát.
Dân chúng ven đường biết hắn là Thái Kinh, không bố thí cho hắn một miếng lương thực nào, Thái Kinh lừng lẫy một thời khuynh đảo triều thế, chết trong đói rét, một thân đơn độc.
Một thế hệ gian thần cuối cùng đãkhông còn lưu họa lại cho nhân thế — chuyện này bàn sau.