“Sát!” Lam Đức kinh ngạc thốt lên, hắn không ngờ hành động của mình lại khiến Tuyệt Sát có phản ứng dữ dội như thế.
Thấy Tuyệt Sát tung một chưởng đầy uy lực về phía mình, hắn lập tức lựa chọn né tránh. Ba năm trước vô tình tổn thương y, đến nay vẫn khiến hắn sợ hãi trong lòng, hắn sợ lần thứ hai khiến y thương tổn nên không chọn biện pháp phòng ngự tốt nhất.
‘Ầm!’ Lam Đức tránh được, một chưởng kia liền đánh thẳng vào mặt sông phía sau, gây nên một cơn sóng lớn. Vừa nhìn tới cảnh này, hắn lại không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, nếu trúng chiêu thì cho dù là hắn cũng mất nửa cái mạng.
Nhưng điều khiến hắn càng cảm thấy may mắn hơn chính là hắn đã không theo bản năng dùng kết giới phòng ngự bắn ngược trở về, nếu không nhất định sẽ khiến y bị thương. Bất quá…
Sát lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi! Hắn thật sự rất vui, tuy nhiên…
Sát quả nhiên rất hận mình! Trên một phương diện khác, hắn chua xót bội phần, xem ra y trở nên mạnh mẽ như vậy, chính là vì muốn trả thù hắn.
“Ba ba, ba ba…” Cục cưng sợ hãi bay đến bên cạnh Tuyệt Sát, rõ ràng bộ dáng mất kiểm soát của y lúc nãy đã dọa nó sợ chết khiếp.
“Cút ngay! Bớt phiền ta đi!” Giận chó đánh mèo, tuyệt đối là giận chó đánh mèo. Tuyệt Sát tuy rằng luôn cảm thấy cục cưng thật đáng ghét, nhưng bây giờ tuyệt đối là giận chó đánh mèo, điểm ấy cho dù là cục cưng cũng nhìn ra được.
Cho nên, hiện tại cục cưng đang dùng ánh mắt tương tự như Tuyệt Sát, vừa phẫn hận vừa ai oán đổ lên đầu Lam Đức.
“Đều do ngươi chọc giận ba ba, bại hoại! Cục cưng chán ghét ngươi!” Cục cưng hét to vào mặt Lam Đức, sau đó lại vỗ cánh bay theo Tuyệt Sát. Có vẻ như tức giận sẽ thật sự mất đi lý trí, cục cưng thế nhưng có thể vượt qua nỗi sợ dành cho Lam Đức, đúng là đáng mừng!
Nhìn thân ảnh cục cưng bay theo Tuyệt Sát, Lam Đức nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.
“Tiểu quỷ, nếu không có Sát che chở ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể nhìn thấy mặt trời hôm nay sao?” Lam Đức thì thầm khe khẽ, mặc dù hắn đã biết cục cưng không phải cốt nhục của Tuyệt Sát, nhưng sự chán ghét hắn dành cho nó vẫn chỉ có tăng không giảm.
Bởi vì Tuyệt Sát quan tâm nó, nghĩ đến việc y vì nó mà cảnh cáo mình, hắn liền hận không thể đem nó bâm thây vạn đoạn.
“Bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan. Ngươi ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện khiến Sát căm ghét ngươi hơn, nếu ngươi không muốn mất y.” Quỷ dị lầm bầm, đôi mắt xanh biếc của Lam Đức dần trở nên đỏ ngầu, lộ ra sự điên cuồng mê muội, nhưng ngay chớp mắt sau đó lại quay trở về màu xanh tinh tường.
——
Thu hồi chân khí, Tuyệt Sát mở mắt ra, ngọn lửa đỏ tươi ánh vàng con ngươi vàng rực. Cục cưng đang nằm ngủ say một bên, đôi cánh trắng đen cũng thu về, thoạt nhìn không khác chi đứa trẻ bình thường. Vừa quay đầu, liền bắt gặp đôi mắt xanh biếc chứa đầy lo lắng, bất giác khiến y chau mày.
“Ngươi bị thương à, Sát?” Lam Đức khẩn trương hỏi, ban nãy vừa thấy y ngồi xuống luyện công, trong đầu hắn liền hiện ra ý nghĩ đó, bởi vì ba năm trước hắn đã từng thấy y trị thương như vậy.
“Không có.” Mất kiên nhẫn quay đầu lại, Tuyệt Sát lạnh giọng đáp trả, y càng ngày càng không biết nên ứng phó với hắn thế nào cho đúng.
“Không bị thương là tốt rồi…” Nhận được câu trả lời, Lam Đức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới nhớ ra, y cũng đã từng làm hành động tương tự khá nhiều lần, nhưng nếu không phải để trị thương, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm quá nhiều.” Cảm nhận được sự nghi hoặc của hắn, Tuyệt Sát lạnh lùng nói. Trong ba năm nay công lực của y đã tiến bộ rất nhiều, hiện giờ chỉ kém một chút là có thể đột phá tầng thứ bảy, y không hi vọng do liên quan tới Lam Đức mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
“Được, chỉ cần ngươi không tự làm tổn thương chính mình.” Lam Đức mỉm cười đáp lại, thế nhưng nội tâm lại cảm thấy đau xót vì sự lạnh nhạt của y. Hắn yêu y, hi vọng có thể chia sẻ hết thảy với người mình yêu, nhưng dĩ nhiên y không có suy nghĩ giống hắn.
Sát! Đến khi nào ngươi mới có thể chấp nhận tình yêu của ta? Bỏ thêm mấy khúc gỗ vào trong đống lửa, hắn chua xót nghĩ.
Có phải ta rất tham lam hay không!? Lam Đức đặt tay lên ngực tự hỏi. Chiếm được tất cả căm hận của Sát vẫn còn chưa thỏa mãn, hiện giờ lại hi vọng xa vời cả tình yêu của y.
Hắn luôn tự nói với bản thân, nếu không chiếm được tình yêu của Tuyệt Sát, như vậy thì cứ khiến y hận đi! Ước mơ khiến sự căm thù hắn chiếm lĩnh toàn bộ trái tim y, hắn đã làm được rồi, như vậy hắn có thỏa mãn không?
Không! Chưa đủ! Được y căm hận, hắn vừa vui sướng lại vừa thống khổ. Tất cả tâm tình của người mình yêu đều đặt hết lên người mình, hắn rất hạnh phúc. Thế nhưng vừa mới nghĩ đến đó là loại tâm tình thù hận, hắn lại cảm thấy đau tới mức hít thở không thông.
Để y hận mình, hắn chưa bao giờ hối hận, chính là trái tim thật sự rất đau, cứ như bị ai đó dùng tay xé nát.
“Ân… Ba ba, thích nhất…” Trong lúc ngủ, cục cưng không biết gặp giấc mộng đẹp gì, gương mặt mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nghe tiếng nói mơ ngọt ngào non nớt của cục cưng, trong con ngươi vàng rực của Tuyệt Sát hiện lên chút tình cảm ấm áp mà ngay bản thân y cũng không nhận ra. Thế nhưng khoảnh khắc này lại bị Lam Đức bắt gặp, dưới đáy mắt xanh biếc phút chốc hiện lên nét đố kỵ cùng oán hận ngập tràn, sát ý nhằm thẳng vào cục cưng không hề che giấu.
“Ngươi muốn làm gì?” Cảm nhận được sát ý của hắn, Tuyệt Sát gằn giọng quát.
“Đừng lo lắng, Sát. Ta sẽ không làm gì cả, sẽ không đâu.” Thấy y vì cục cưng mà cố gắng nhỏ giọng, hắn lại càng thêm phẫn nộ, trên người phát ra luồng sát khí mãnh liệt, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn trái ngược.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Tuyệt Sát tức giận, nghiến răng nghiến lợi kêu tên hắn.
“Ngươi thật sự quan tâm tên tiểu quỷ kia đến thế sao, Sát?” Lam Đức hỏi bằng ngữ khí hết sức ôn hòa, mặc dù đáy lòng đang trào dâng cơn lốc xoáy cuồng bạo hắc ám.
Nếu lúc này y dám trả lời ‘có’, hắn không biết hắn còn có thể làm chủ bản thân hay không.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế? Tên tiểu quỷ kia chẳng liên quan gì đến ta.” Tuyệt Sát trả lời không chút do dự, y không biết chính mình có lý do gì để quan tâm tên tiểu quỷ kia.
“Nhưng mà, ta thấy không phải như vậy đâu, Sát…” Nụ cười ôn nhu của hắn bỗng nhiên biến mất, “Ngươi quan tâm nó, Sát! Ngươi thế nhưng quan tâm tên tiểu quỷ kia, vì sao chứ? Nó có chỗ nào đáng để ngươi quan tâm? Nói cho ta biết đi, Sát!”
‘Ầm ầm!’ Cây đại thụ cao ngút trời đổ ập xuống, do ảnh hưởng từ ma lực không thể khống chế của Lam Đức bạo phát ra.
“Ngươi đang nói cái gì?” Tuyệt Sát cũng vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, bởi vì ngữ khí quái lạ của hắn.
“Sát, ngươi không lừa được ta đâu. Ta nhìn ra, tuy chỉ có một chút, nhưng ngươi vẫn quan tâm đến tên tiểu quỷ kia, là một sự quan tâm khác với trách nhiệm dành cho Bích Ti.” Bước đến gần trước mắt Tuyệt Sát, hắn đưa tay lên vuốt ve má y, “Không được, Sát, ngươi đừng quan tâm kẻ khác được không? Ta không xin ngươi yêu ta, nhưng ngươi không thể đem trái tim ngươi chia cho bất cứ kẻ nào. Sát, lòng ngươi không phải đã tràn ngập thù hận dành cho ta sao? Cho nên ta cầu ngươi, đừng để lòng ngươi có bất kỳ khoảng trống nào mà chứa chấp tình cảm dành cho người khác. Ta không chịu được, Sát, không được!”
Hắn ôn nhu nói, ôn nhu vuốt ve gương mặt y, thế nhưng vừa nhìn đến đôi mắt đỏ ngầu của hắn, liền nhận ra ngay ẩn dưới nét bình tĩnh là sự điên cuồng cực độ.
“Nếu không muốn ta tổn thương tên tiểu quỷ kia, vậy thì đừng quan tâm nó, Sát!” Ôm Tuyệt Sát vào lòng,hắn dịu dàng cọ cọ lên mặt y, “Nếu như trong lòng ngươi ngoài nỗi hận dành cho ta còn chừa một khoảng trống cho người khác, ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Thật đó, Sát… Ta không biết, ta không muốn tổn thương ngươi, không muốn! Cho nên, cho nên…”
Ta đã không chiếm được tình yêu của ngươi rồi, đừng khiến ta mất đi luôn cả sự thù hận của ngươi, Sát. Nếu không ta thật sự không biết ta sẽ làm ra chuyện gì… Ôm chặt Tuyệt Sát trong vòng tay, Lam Đức dùng sức tới mức gần như muốn đem cơ thể y dung nhập vào chính mình.
Giờ khắc này, Tuyệt Sát hoàn toàn tin tưởng Lam Đức đã thay đổi, trở nên khác biệt so với ba năm trước, nhưng không phải trở nên bình tĩnh hơn như vẻ ngoài, mà là trở nên nguy hiểm hơn, khủng bố hơn.
Lam Đức hiện giờ chỉ còn sót lại đôi chút lý trí mong manh để khống chế hành động của bản thân, chính là quyết tâm không muốn tổn thương Tuyệt Sát. Trong lòng hắn, cán cân giữa lý trí và tình cảm sớm đã nghiêng về một phía, chỉ cần chút sơ sẩy, phần lý trí yếu ớt kia liền vỡ nát.
Một khi hắn hoàn toàn mất đi lý trí, một khi cán cần hoàn toàn nghiêng về một phía, con người chỉ còn thuận theo dục vọng, có lẽ so với một người vô tình lại càng thêm nguy hiểm cùng khủng bố hơn.
“Sát!” Lam Đức kinh ngạc thốt lên, hắn không ngờ hành động của mình lại khiến Tuyệt Sát có phản ứng dữ dội như thế.
Thấy Tuyệt Sát tung một chưởng đầy uy lực về phía mình, hắn lập tức lựa chọn né tránh. Ba năm trước vô tình tổn thương y, đến nay vẫn khiến hắn sợ hãi trong lòng, hắn sợ lần thứ hai khiến y thương tổn nên không chọn biện pháp phòng ngự tốt nhất.
‘Ầm!’ Lam Đức tránh được, một chưởng kia liền đánh thẳng vào mặt sông phía sau, gây nên một cơn sóng lớn. Vừa nhìn tới cảnh này, hắn lại không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, nếu trúng chiêu thì cho dù là hắn cũng mất nửa cái mạng.
Nhưng điều khiến hắn càng cảm thấy may mắn hơn chính là hắn đã không theo bản năng dùng kết giới phòng ngự bắn ngược trở về, nếu không nhất định sẽ khiến y bị thương. Bất quá…
Sát lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi! Hắn thật sự rất vui, tuy nhiên…
Sát quả nhiên rất hận mình! Trên một phương diện khác, hắn chua xót bội phần, xem ra y trở nên mạnh mẽ như vậy, chính là vì muốn trả thù hắn.
“Ba ba, ba ba…” Cục cưng sợ hãi bay đến bên cạnh Tuyệt Sát, rõ ràng bộ dáng mất kiểm soát của y lúc nãy đã dọa nó sợ chết khiếp.
“Cút ngay! Bớt phiền ta đi!” Giận chó đánh mèo, tuyệt đối là giận chó đánh mèo. Tuyệt Sát tuy rằng luôn cảm thấy cục cưng thật đáng ghét, nhưng bây giờ tuyệt đối là giận chó đánh mèo, điểm ấy cho dù là cục cưng cũng nhìn ra được.
Cho nên, hiện tại cục cưng đang dùng ánh mắt tương tự như Tuyệt Sát, vừa phẫn hận vừa ai oán đổ lên đầu Lam Đức.
“Đều do ngươi chọc giận ba ba, bại hoại! Cục cưng chán ghét ngươi!” Cục cưng hét to vào mặt Lam Đức, sau đó lại vỗ cánh bay theo Tuyệt Sát. Có vẻ như tức giận sẽ thật sự mất đi lý trí, cục cưng thế nhưng có thể vượt qua nỗi sợ dành cho Lam Đức, đúng là đáng mừng!
Nhìn thân ảnh cục cưng bay theo Tuyệt Sát, Lam Đức nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên sát khí lạnh như băng.
“Tiểu quỷ, nếu không có Sát che chở ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể nhìn thấy mặt trời hôm nay sao?” Lam Đức thì thầm khe khẽ, mặc dù hắn đã biết cục cưng không phải cốt nhục của Tuyệt Sát, nhưng sự chán ghét hắn dành cho nó vẫn chỉ có tăng không giảm.
Bởi vì Tuyệt Sát quan tâm nó, nghĩ đến việc y vì nó mà cảnh cáo mình, hắn liền hận không thể đem nó bâm thây vạn đoạn.
“Bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan. Ngươi ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện khiến Sát căm ghét ngươi hơn, nếu ngươi không muốn mất y.” Quỷ dị lầm bầm, đôi mắt xanh biếc của Lam Đức dần trở nên đỏ ngầu, lộ ra sự điên cuồng mê muội, nhưng ngay chớp mắt sau đó lại quay trở về màu xanh tinh tường.
——
Thu hồi chân khí, Tuyệt Sát mở mắt ra, ngọn lửa đỏ tươi ánh vàng con ngươi vàng rực. Cục cưng đang nằm ngủ say một bên, đôi cánh trắng đen cũng thu về, thoạt nhìn không khác chi đứa trẻ bình thường. Vừa quay đầu, liền bắt gặp đôi mắt xanh biếc chứa đầy lo lắng, bất giác khiến y chau mày.
“Ngươi bị thương à, Sát?” Lam Đức khẩn trương hỏi, ban nãy vừa thấy y ngồi xuống luyện công, trong đầu hắn liền hiện ra ý nghĩ đó, bởi vì ba năm trước hắn đã từng thấy y trị thương như vậy.
“Không có.” Mất kiên nhẫn quay đầu lại, Tuyệt Sát lạnh giọng đáp trả, y càng ngày càng không biết nên ứng phó với hắn thế nào cho đúng.
“Không bị thương là tốt rồi…” Nhận được câu trả lời, Lam Đức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới nhớ ra, y cũng đã từng làm hành động tương tự khá nhiều lần, nhưng nếu không phải để trị thương, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm quá nhiều.” Cảm nhận được sự nghi hoặc của hắn, Tuyệt Sát lạnh lùng nói. Trong ba năm nay công lực của y đã tiến bộ rất nhiều, hiện giờ chỉ kém một chút là có thể đột phá tầng thứ bảy, y không hi vọng do liên quan tới Lam Đức mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
“Được, chỉ cần ngươi không tự làm tổn thương chính mình.” Lam Đức mỉm cười đáp lại, thế nhưng nội tâm lại cảm thấy đau xót vì sự lạnh nhạt của y. Hắn yêu y, hi vọng có thể chia sẻ hết thảy với người mình yêu, nhưng dĩ nhiên y không có suy nghĩ giống hắn.
Sát! Đến khi nào ngươi mới có thể chấp nhận tình yêu của ta? Bỏ thêm mấy khúc gỗ vào trong đống lửa, hắn chua xót nghĩ.
Có phải ta rất tham lam hay không!? Lam Đức đặt tay lên ngực tự hỏi. Chiếm được tất cả căm hận của Sát vẫn còn chưa thỏa mãn, hiện giờ lại hi vọng xa vời cả tình yêu của y.
Hắn luôn tự nói với bản thân, nếu không chiếm được tình yêu của Tuyệt Sát, như vậy thì cứ khiến y hận đi! Ước mơ khiến sự căm thù hắn chiếm lĩnh toàn bộ trái tim y, hắn đã làm được rồi, như vậy hắn có thỏa mãn không?
Không! Chưa đủ! Được y căm hận, hắn vừa vui sướng lại vừa thống khổ. Tất cả tâm tình của người mình yêu đều đặt hết lên người mình, hắn rất hạnh phúc. Thế nhưng vừa mới nghĩ đến đó là loại tâm tình thù hận, hắn lại cảm thấy đau tới mức hít thở không thông.
Để y hận mình, hắn chưa bao giờ hối hận, chính là trái tim thật sự rất đau, cứ như bị ai đó dùng tay xé nát.
“Ân… Ba ba, thích nhất…” Trong lúc ngủ, cục cưng không biết gặp giấc mộng đẹp gì, gương mặt mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nghe tiếng nói mơ ngọt ngào non nớt của cục cưng, trong con ngươi vàng rực của Tuyệt Sát hiện lên chút tình cảm ấm áp mà ngay bản thân y cũng không nhận ra. Thế nhưng khoảnh khắc này lại bị Lam Đức bắt gặp, dưới đáy mắt xanh biếc phút chốc hiện lên nét đố kỵ cùng oán hận ngập tràn, sát ý nhằm thẳng vào cục cưng không hề che giấu.
“Ngươi muốn làm gì?” Cảm nhận được sát ý của hắn, Tuyệt Sát gằn giọng quát.
“Đừng lo lắng, Sát. Ta sẽ không làm gì cả, sẽ không đâu.” Thấy y vì cục cưng mà cố gắng nhỏ giọng, hắn lại càng thêm phẫn nộ, trên người phát ra luồng sát khí mãnh liệt, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn trái ngược.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Tuyệt Sát tức giận, nghiến răng nghiến lợi kêu tên hắn.
“Ngươi thật sự quan tâm tên tiểu quỷ kia đến thế sao, Sát?” Lam Đức hỏi bằng ngữ khí hết sức ôn hòa, mặc dù đáy lòng đang trào dâng cơn lốc xoáy cuồng bạo hắc ám.
Nếu lúc này y dám trả lời ‘có’, hắn không biết hắn còn có thể làm chủ bản thân hay không.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế? Tên tiểu quỷ kia chẳng liên quan gì đến ta.” Tuyệt Sát trả lời không chút do dự, y không biết chính mình có lý do gì để quan tâm tên tiểu quỷ kia.
“Nhưng mà, ta thấy không phải như vậy đâu, Sát…” Nụ cười ôn nhu của hắn bỗng nhiên biến mất, “Ngươi quan tâm nó, Sát! Ngươi thế nhưng quan tâm tên tiểu quỷ kia, vì sao chứ? Nó có chỗ nào đáng để ngươi quan tâm? Nói cho ta biết đi, Sát!”
‘Ầm ầm!’ Cây đại thụ cao ngút trời đổ ập xuống, do ảnh hưởng từ ma lực không thể khống chế của Lam Đức bạo phát ra.
“Ngươi đang nói cái gì?” Tuyệt Sát cũng vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, bởi vì ngữ khí quái lạ của hắn.
“Sát, ngươi không lừa được ta đâu. Ta nhìn ra, tuy chỉ có một chút, nhưng ngươi vẫn quan tâm đến tên tiểu quỷ kia, là một sự quan tâm khác với trách nhiệm dành cho Bích Ti.” Bước đến gần trước mắt Tuyệt Sát, hắn đưa tay lên vuốt ve má y, “Không được, Sát, ngươi đừng quan tâm kẻ khác được không? Ta không xin ngươi yêu ta, nhưng ngươi không thể đem trái tim ngươi chia cho bất cứ kẻ nào. Sát, lòng ngươi không phải đã tràn ngập thù hận dành cho ta sao? Cho nên ta cầu ngươi, đừng để lòng ngươi có bất kỳ khoảng trống nào mà chứa chấp tình cảm dành cho người khác. Ta không chịu được, Sát, không được!”
Hắn ôn nhu nói, ôn nhu vuốt ve gương mặt y, thế nhưng vừa nhìn đến đôi mắt đỏ ngầu của hắn, liền nhận ra ngay ẩn dưới nét bình tĩnh là sự điên cuồng cực độ.
“Nếu không muốn ta tổn thương tên tiểu quỷ kia, vậy thì đừng quan tâm nó, Sát!” Ôm Tuyệt Sát vào lòng,hắn dịu dàng cọ cọ lên mặt y, “Nếu như trong lòng ngươi ngoài nỗi hận dành cho ta còn chừa một khoảng trống cho người khác, ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Thật đó, Sát… Ta không biết, ta không muốn tổn thương ngươi, không muốn! Cho nên, cho nên…”
Ta đã không chiếm được tình yêu của ngươi rồi, đừng khiến ta mất đi luôn cả sự thù hận của ngươi, Sát. Nếu không ta thật sự không biết ta sẽ làm ra chuyện gì… Ôm chặt Tuyệt Sát trong vòng tay, Lam Đức dùng sức tới mức gần như muốn đem cơ thể y dung nhập vào chính mình.
Giờ khắc này, Tuyệt Sát hoàn toàn tin tưởng Lam Đức đã thay đổi, trở nên khác biệt so với ba năm trước, nhưng không phải trở nên bình tĩnh hơn như vẻ ngoài, mà là trở nên nguy hiểm hơn, khủng bố hơn.
Lam Đức hiện giờ chỉ còn sót lại đôi chút lý trí mong manh để khống chế hành động của bản thân, chính là quyết tâm không muốn tổn thương Tuyệt Sát. Trong lòng hắn, cán cân giữa lý trí và tình cảm sớm đã nghiêng về một phía, chỉ cần chút sơ sẩy, phần lý trí yếu ớt kia liền vỡ nát.
Một khi hắn hoàn toàn mất đi lý trí, một khi cán cần hoàn toàn nghiêng về một phía, con người chỉ còn thuận theo dục vọng, có lẽ so với một người vô tình lại càng thêm nguy hiểm cùng khủng bố hơn.