Vì người để bản thân chịu thiệt một chút cũng chẳng sao, thế nhưng có những chuyện không phải nhịn nhục thì người khác sẽ bỏ qua.
Em vẫn là không tự bảo vệ được mình khi không có anh bên cạnh, cho đến bao giờ em mới tự lo được cho bản thân?
Nhà hàng nơi Tâm Di làm việc khá bận rộn, hôm nay có khách quý đến đãi tiệc tại nhà hàng nên tất cả nhân viên phải chuẩn bị thật chu toàn.
Tâm Di mới vào làm được mấy hôm nên cũng còn khá bỡ ngỡ. Cô không biết là có khách quý đến cỡ nào mà cả chị quản lí cũng khá căng thẳng. Cô cũng không bận tâm quá nhiều chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được.
- Tâm Di một lát em ra ngoài đó chuẩn bị bàn tiệc một chút._tiếng chị quản lí vang lên.
- Vâng em biết rồi!_Tâm Di cười một cái liền đi ra ngoài trong bộ đồng phục của nhân viên nhà hàng.
Mỗi nhân viên trong nhà hàng đều có công việc riêng của mình, Tâm Di hăng say làm việc cùng với một người khác có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
- Chị có biết hôm nay là ai đãi tiệc hay không?_Tâm Di vừa sắp xếp chén bát cho đẹp mắt trên bàn tiệc vừa tò mò hỏi một nhân viên.
- Chị nghe nói là một công ty người mẫu tổ chức ăn mừng._cô gái kia cũng không quan tâm lắm nhàn nhạt đáp.
- Vậy mấy lần trước họ đã từng đãi tiệc ở đây chưa?
- Chị cũng không biết, chị cũng mới vào làm không lâu.
Tâm Di có gì đó bất an nhưng không nói được là lo lắng vì điều gì, nghe đến hai tiếng \" người mẫu\" liền có cảm giác sợ sệt. Cô không sợ người mẫu mà sợ một người cô quen biết làm người mẫu.
Sau khi bàn tiệc được chuẩn bị sẵn sàng, chị quản lí ra kiểm duyệt một lần được chị ta gật đầu đồng ý thì Tâm Di mới dám đi vào.
Cuối cùng thời gian đãi tiệc cũng đến, những vị khách đặc biệt bước vào, tất cả bọn họ đều là nam thanh nữ tú ngoại hình chuẩn vô cùng. Mọi người đều vào vị trí, duy chỉ có ba chỗ trống còn thiếu người, mọi người có vẻ không hài lòng về thái độ của người đến trễ. Tiếng xì xầm bàn tán quanh bàn tiệc càng lớn, có người không hài lòng bĩu môi khinh thường nhưng chỉ là sau lưng. Nhưng hầu như họ chỉ trách móc một người.
- Cô ta làm cái gì giờ này còn chưa tới?
- Cô ta ỷ bản thân có chút sắc đẹp cùng quyền lực liền vênh váo, chẳng xem chúng ta ra gì.
- Chúng ta cũng có công vì sao lần nào giám đốc cũng chỉ xem cô ta là nhất.
- Lần trước không phải vì cô ta mà công ty có tổn thất không nhỏ sao?
- Thôi đi đừng để cô ta nghe được chúng ta sẽ không yên đâu.
Rất nhiều tiếng chỉ trích nhưng họ tuyệt đối không thể để cô gái kia nghe được nếu không họ đừng hòng được nhàn nhã đứng trong giới người mẫu.
- Nè hôm nay có con trai tổng giám đốc đến nữa có chị em nào muốn lấy điểm hay không?
- Nghe nói cậu ta rất đẹp trai nhưng ăn chơi cũng có tiếng.
- Cậu ta chỉ có mười mấy tuổi đầu trong khi chúng ta đã hai mươi mấy tuổi còn muốn xơi hay sao?
- Bất quá chỉ có thể ngắm không thể xơi.
Nói xong cả bàn tiệc liền cười để giết thời gian chờ người đến. Không biết qua bao nhiêu thời gian người ta mới thấy có ba bóng người bước vào. Một người con gái có nét đẹp quyến rũ trong bộ váy đỏ thẫm, một người phụ nữ trung niên và một thiếu niên tuấn lãng.
Những người ngồi bàn tán nãy giờ cũng nhốn nháo lên tiếng chào hỏi. Có người nịnh nọt còn kéo ghế cho ba người.
Ngay khi ba người vào vị trí, những nhân viên lập tức mang thức ăn lên. Tâm Di cùng một nhân viên tốp sau mang rượu vang lên. Tâm Di thái độ tươi cười của một người phục vụ.
Có một phục vụ nữ vô tình lắc lư khay đựng rượu làm đổ lên đôi giày của Y Ngân. Nhưng người phục vụ đã nhanh trí lách người sang một bên, bởi vì theo kinh nghiệm cô gái này biết đắc tội với Y Ngân sẽ không có kết quả tốt. Chỉ tiết vì cô gái kia lách người sang một bên theo quán tính Tâm Di đi phía sau liền tiến vào chỗ cô gái đó.
Y Ngân bị rượu đổ lên làm bẩn giày nhìn xuống đôi giày liền tức giận ngẩng đầu nhìn. Nhưng người trước mặt Y Ngân hiện giờ không phải cô gái kia mà là Tâm Di. Sự tức giận trong Y Ngân càng lớn, quyết tâm hành hạ Tâm Di.
- Chúc quý khách ngon miệng!_Tâm Di cùng những người phục vụ đặt hết ly rượu lên bàn liền đồng loạt chúc.
Tâm Di không hề để ý đến có một ánh mắt nhìn cô đầy mưu toan. Tâm Di tươi cười liền xoay người rời đi. Còn chưa được hai bước lập tức bị một tiếng nói quen thuộc gọi lại.
- Khoan đã! Cô kia đứng lại!_Y Ngân gương mặt điềm tĩnh nhưng chất giọng đầy đe dọa.
Tất cả những người phục vụ không rõ là gọi ai đồng loạt xoay người. Tất cả bọn họ đều có chút ngạc nhiên duy chỉ có một cô gái có chút lo sợ. Tâm Di thì vô cùng thoải mái, cô cũng không cảm thấy thái độ mình phục vụ có gì không tốt nên không cần lo lắng.
- Là cô đó._Y Ngân hất mặt về phía Tâm Di.
Những người phục vụ khác thấy không phải gọi mình liền lập tức đi vào trong. Cả cô gái gây tội kia cũng nhanh chóng biến đi mặc dù biết Tâm Di sẽ bị oan chịu thay nhưng cô gái này không muốn mất việc.
Tâm Di chỉ vào mình có điều không hiểu, cô còn định hỏi quý khách cần gì nhưng khi nhìn vào gương mặt kia thì cô chắc rằng mình sẽ gặp tai vạ. Tâm Di hít sâu một cái, nụ cười có chút không tự nhiên.
- Quý khách cần gì ạ?_Tâm Di vừa nói vừa tiến lại gần Y Ngân.
- Chậc...chậc... Đây không phải Dương tiểu thư sao? Có ngại khi uống với tôi ly rượu hay không?_Y Ngân nở nụ cười đẹp nhất.
Nụ cười đó làm biết bao chàng trai say đắm nhưng đối với Tâm Di nụ cười kia làm Tâm Di lạnh sóng lưng. Cô không biết Y Ngân nhận quen biết cô có ý định gì nhưng dự cảm không lành trong Tâm Di ngày càng dâng cao.
- Xin lỗi chị em không biết uống rượu._Tâm Di cúi đầu xin lỗi mong cho Y Ngân tha cho cô.
- Cầm đi nhấp một ngụm cũng được nếu không tôi coi như cô không nể mặt làm mất đi sự chuyên nghiệp của phục vụ nhà hàng._Y Ngân đứng dậy cầm theo ly vang đỏ trên tay đưa đến trước mặt Tâm Di.
- Thật sự em không biết uống.
- Cầm đi!_Y Ngân gằn từng chữ.
Nói là mời mọc nhưng thập phần trong lời nói của Y Ngân là cảnh cáo lẫn đe dọa. Tâm Di nghe nói đến có thể ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng lập tức mặc kệ mình có biết uống hay không liền đưa tay nhận ly rượu.
Rất tiếc ly rượu chưa đến tay Tâm Di đã rơi xuống sàn gạch bóng loáng vỡ tan tành. Vang đỏ văng tứ tung trên sàn làm bẩn hết đôi giày và váy của Y Ngân.
Sau tiếng vỡ của ly rượu không gian nhà hàng như ngưng động, cả bàn tiệc cũng trợn tròn mắt nhìn Tâm Di. Nhân viên phục vụ thì ai cũng thầm mong rằng Tâm Di không sao nhưng có được chăng khi người Tâm Di đắc tội lại là Y Ngân cô người mẫu nổi tiếng đanh đá chua ngoa.
Tâm Di như bất động trước hành động và nụ cười nửa miệng của Y Ngân. Tâm Di chắc rằng ly rượu kia cô còn chưa chạm đến, Tâm Di còn định thanh minh xin lỗi nhưng đã không kịp. Mọi người đều cho rằng lỗi do cô.
- Cô không muốn uống có thể từ chối không cần cố ý làm đổ ly rượu._Y Ngân thay đổi thái độ trách mắng Tâm Di trước mặt mọi người.
- Em xin lỗi nhưng...em thật sự không cố ý, đó không...không phải lỗi của em._Tâm Di kinh hãi.
Tâm Di không thể tin được là Y Ngân tự buông ly rượu ra vì sao đổ lỗi cho cô. Nhưng trong tình hình hiện tại Tâm Di có nói cái gì thì cũng không ai tin.
- Quản lí đâu?_Y Ngân dáng người kiêu ngạo.
- Xin hỏi cô có chuyện gì ạ?_chị quản lí hớt hãi chạy ra có chút hoảng sợ. - Các người dạy phục vụ như thế nào mà cô ta lại hất rượu vào khách như vậy?_Y Ngân liếc Tâm Di đầy thù ghét.
- Tâm Di mau xin lỗi cô Tạ đi!_chị quản lí hướng Tâm Di nghiêm mặt.
- Thật sự không phải lỗi của em.
- Cô nói không phải lỗi của cô chẳng lẽ là lỗi của tôi? Đừng tưởng có người chống lưng thì tôi sẽ sợ cô._Y Ngân cố ý nhấn mạnh vế sau để đe dọa Tâm Di.
Ý tứ Y Ngân rất rõ ràng cho dù có Tử Phong ở đây cũng như vậy thôi. Nhưng câu nói này lại đả kích lòng tự trọng của Tâm Di, cô không dựa vào ai cả tự cô có thể đứng vững không cần bất cứ ai hậu thuẫn.
- Thật sự em không cố ý.
- Tôi không cần biết cô làm như vậy là không nể mặt tôi, hơn nữa lại làm bẩn giày và váy tôi nữa cô tính thế nào đây?_ Y Ngân muốn chính là hạ nhục Tâm Di không làm cô mất mặt chỗ đông người nhất định không bỏ qua.
- Xin cô Tạ bớt giận chúng tôi thay mặt Tâm Di xin lỗi cô.
- Tôi không cần chị xin lỗi, nếu tôi không thấy thành ý của cô ta thì nhà hàng này không cần kinh doanh nữa.
Chị quản lí cùng Tâm Di kinh hãi chỉ một việc nhỏ như vậy mà Y Ngân muốn tuyệt đường sống của người khác.
- Em thành thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em._Tâm Di bất đắc dĩ nhận lỗi
- Chỉ một lời xin lỗi thì có thể xong sao?
Tâm Di có chút khó thở, lỗi thật sự không phải do cô nhưng vì sao Y Ngân một mực đổ lỗi cho cô. Nếu bồi thường tiền chưa chắc cô đã đủ tiền cho bộ váy cùng đôi giày hàng hiệu của Y Ngân.
- Vậy chỉ muốn như thế nào?
- Đơn giản cô lau sạch giày cho tôi, lau sạch chỗ này không để lại bất cứ mảnh thủy tinh nào._Y Ngân đắc ý được một bước tiến một thước.
Tâm Di trợn mắt kinh hãi Y Ngân chính xác là muốn hạ nhục cô. Công việc vệ sinh vốn do nhân viên vệ sinh làm, nhân viên phục vụ thì chỉ phục vụ không hề động đến những việc như vậy. Xem ra hôm nay Tâm Di không làm theo ý của Y Ngân thì đừng mong có thể rời khỏi đây.
- Sao? Không muốn làm? Vậy được để tôi nói rằng nhà hàng không chuyên nghiệp thái độ phục vụ không tốt để xem còn kinh doanh được hay không?_nhìn thái độ không phục của Tâm Di làm cho Y Ngân càng đắc ý muốn cô có oan không thể kêu.
Tâm Di muốn kháng cự nhưng có chút bất lực. Thật ra cô có thể từ chối không làm lập tức thôi việc nhưng cô không thể để nhà hàng vì cô mà đánh mất danh tiếng bấy lâu. Hơn nữa nơi đây có rất nhiều nhân viên có hoàn cảnh khó khăn cần việc để làm, cô không thể ích kỉ chỉ vì bản thân liền hại tất cả bọn họ mất việc.
- Được, em sẽ làm._Tâm Di hít sâu một cái đi lấy mọi thứ sẵn sàng cho việc lau dọn.
- Tâm Di!_chị quản lí lo lắng.
- Chị không cần lo em làm được.
Tâm Di thật tỉ mẫn ngồi xuống lau sạch giày cho Y Ngân trước mặt mọi người. Người thiếu niên tuấn lãng nãy giờ mọi chuyện vờ như không quan tâm nhưng mọi việc đều để vào mắt. Hắn có chút khó chịu khi nhìn thấy chuyện chướng mắt.
Tâm Di lau sạch giày cho Y Ngân liên tục bị cô ta bắt lỗi, nếu lau quá nhẹ sẽ bảo không sạch, lau quá mạnh sẽ dẫn đến trầy xước. Nhưng thật ra mọi người biết rất rõ đôi giày này chỉ mang một lần lập tức vứt cũng không quá quan trọng.
Một thời gian Y Ngân mới chịu buông tha Tâm Di. Tâm Di lại chuyển sang lau dọn phần rượu và thủy tinh trên sàn. Tâm Di còn chưa kịp quét những mảnh thủy tinh liền bị lời nói của Y Ngân làm cho đứng hình.
- Dùng tay nhặt những mảnh thủy tinh, tôi sợ cô quét không cẩn thận lại sót sẽ làm bị thương người khác. Tự tay nhặt sẽ kĩ càng hơn có đúng không?_Y Ngân cười mỉa.
- Vâng! Em biết rồi.
Tâm Di khó khăn lại tiếp tục ngồi tỉ mẫn nhặt từng mảnh thủy tinh, vì có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ nên cô chắc chắn phải nhặt rất lâu. Rất không may tay Tâm Di nhiều lần bị thủy tinh đâm phải rướm máu nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đau, cô có thể sẽ từ bỏ công việc này nhưng không thể ảnh hưởng đến người khác. Cho dù cô muốn nghỉ việc cũng phải kết thúc công việc này. Vết đâm mỗi lúc một nhiều, một sâu Tâm Di rất muốn rơi nước mắt nhưng cô không thể yếu đuối, tuy vậy khóe mắt cô vẫn cay cay. Tâm Di nhớ TP nhưng cô không có can đảm gọi tên anh.
\" Tử Phong! Không có anh em vẫn là trở nên yếu đuối!\"
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên mặt sàn, nhưng Tâm Di đã nhanh chóng lau đi. Y Ngân đắc ý ngồi nhìn, nhìn thấy Tâm Di như vậy cô ta thật vui mừng.
\" Muốn đấu với tôi , đợi cô có quyền lực đi Tâm Di!\"
Người thiếu niên bực dọc rời khỏi bàn đi đến cạnh Tâm Di kéo Tâm Di đứng dậy.
- Tay cô như vậy còn muốn làm sao? Đi vào trong đi!
Tâm Di bị kéo đứng dậy bất ngờ có chút không tự nhiên nhích ra xa người thiếu niên.
- Xin lỗi! Tôi không thể liên lụy nhà hàng được.
- Cô không cần lo tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
- Trần Vỹ về chỗ đi đừng làm loạn._bà giám đốc trừng mắt nhìn đứa con trai của mình.
Tâm Di kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mặt. Trần Vỹ? Không lẽ cậu ta chính là người đã từng gây tổn thương cho Kỳ Quân? Tâm Di có chút không tin vào mắt, người con trai này cũng có lúc tốt như vậy sao? Vậy vì cái gì lúc trước hắn lại ra tay nặng với Kỳ Quân như vậy, gây thương tích cho người khác mà vẫn có thể yên ổn như vậy đúng là thân thế không tầm thường. - Mẹ à, con cảm thấy cô người mẫu này của mẹ có phải là quá đáng rồi không?_Trần Vỹ tức giận liếc mắt nhìn Y Ngân.
- Cậu vì hạng phục vụ rẻ tiền này chỉ trích tôi sao?_Y Ngân liếc Trần Vỹ rồi lại khinh thường nhìn Tâm Di.
- Đây là chỗ đông người đừng bắt tôi nói ra._Trần Vỹ khinh thường nhìn Y Ngân.
Hạng người trơ trẽn hắn đã thấy nhiều nhưng có người thích hạ nhục người khác như Y Ngân lần đầu hắn ta mới thấy. Bất quá người ta cũng vì mưu sinh nên mới làm chuyện này sao cô ta lại không có trái tim thích hành hạ người khác.
Y Ngân vì câu nói của Trần Vỹ mà mặt mày tái nhợt, Trần Vỹ nổi tiếng ngang tàn, hắn nói cái gì nhất định làm cho dù cô là người mẫu mang nhiều lợi ích cho công ty của nhà hắn thì sao. Hắn một khi không vừa mắt lập tức khiến người đó biến mất. Hắn từ nhỏ đã được nuông chìu, là một quý tử lời hắn nói ra vô cùng có giá trị.
- Cô đi vào sát trùng vết thương đi, nhà hàng không phải có người vệ sinh riêng hay sao bảo họ ra dọn._Trần Vỹ hướng Tâm Di nói chuyện.
- Nhưng..._Tâm Di vẫn không thể tin Y Ngân dễ dàng tha cho cô như vậy đâu.
- Tôi bảo không sao là không sao._Trần Vỹ nhíu mày có chút khó chịu.
Tâm Di gật đầu cảm ơn một cái liền đi vào trong, Y Ngân bực tức không nói nên lời, cô ta vẫn còn chưa hành hạ Tâm Di đủ kia mà. Trần Vỹ đi về chỗ cũ ghé sát tay Y Ngân thì thầm.
- Cô đừng tưởng không ai nhìn thấy việc cô làm.
Toàn thân Y Ngân cứng lại vì câu nói của Trần Vỹ. Cô đã diễn rất tốt vẫn để Trần Vỹ phát hiện nếu để mọi người biết cô có lòng hành hạ Tâm Di mà cố ý hất rượu vào váy của chính mình thì không tốt một chút nào. Bàn tiệc vẫn được tiếp tục nhưng khá căng thẳng.
--------------------------
Tâm Di đi vào trong liền tìm băng sơ cứu, bàn tay cô dày đặc vết thương e rằng trong mấy ngày tới cô không thể đụng tới bất cứ thứ gì. Cô đúng là không hợp với công việc này. Trong mấy ngày tới nếu Tử Phong về đột xuất cô phải nói với anh thế nào đây? Tâm Di thở dài có chút không vui, cô đúng là không thể dựa vào Tử Phong mãi được đôi lúc vẫn phải tự dựa vào bản thân để biết mùi đời.
- Tâm Di! Em có sao không?_cô gái phục vụ làm đổ rượu lúc nãy đến hỏi han.
Trong lòng cô gái này cũng có chút áy náy vì đã gây lỗi lại phủi tay bỏ đi để mọi trách nhiệm cho Tâm Di chịu.
- Em không sao, chỉ là những vết thương nhỏ không đáng nói._Tâm Di cười cười tuy nhiên vết thương khá xót khi sát trùng.
- Chị xin lỗi hại em bị như vậy?
Tâm Di tròn mắt nhìn cô gái kia, có chút không hiểu cô gái kia đang ám chỉ điều gì.
- Chị xin lỗi cái gì, đâu có liên quan đến chị.
- Nếu không phải tại chị lỡ làm bẩn giày của cô Y Ngân thì cô ta đã không trút giận lên em.
Chỉ nghĩ đến sự phẫn nộ của Y Ngân lúc nãy, cô gái này gan lớn đến đâu cũng không dám đối mặt. Vậy mà Tâm Di có thể bình tĩnh làm theo những gì Y Ngân nói.
- Thật ra nếu không tại chị thì em vẫn không tránh khỏi đâu._Tâm Di lắc đầu không quan tâm liền chăm sóc vết thương.
Tâm Di biết rất rõ khi chạm mặt nhau thì đã định sẵn cô không thoát khỏi. Nếu như cô không quan tâm đến mấy chục người phải khổ sở làm việc trong nhà hàng thì thật chất cô có thể không làm. Nghĩ đến thì Tâm Di có chút buồn bực vì Y Ngân cố ý muốn cô hạ mình, nhưng cô không có lựa chọn. Dù sao Y Ngân cũng là người nổi tiếng mỗi lời nói của cô ta đều có giá trị hơn lời nói của cô.
- Để chị giúp em._cô gái kia mặc dù không hiểu ý Tâm Di định nói là gì nhưng vẫn khó tránh khỏi tội lỗi.
- Cảm ơn chị.
Tâm Di đột nhiên nhớ đến lời Tử Phong, khi anh về thấy cô bị thương thể nào cũng cấm cô đi làm cho mà xem. Cô còn định đi thăm ông bà Du bây giờ bị như vậy làm sao đi, đành chịu để khi vết thương lành hãy đến thăm họ.
- Tâm Di một lát vào phòng chị có chuyện muốn nói._chị quản lí không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Tâm Di khuôn mặt có chút không vui.
- Em biết rồi, em vào ngay.
Tâm Di được băng bó bàn tay xong liền xoay người vào phòng chị quản lí. Cô gái kia có chút lo lắng.
- Tâm Di có thể đừng nói chị ra trong chuyện này có được không?
- Chị an tâm em không nói đâu._Tâm Di mỉm cười một cái.
Cô không biết sẽ có chuyện gì, chỉ biết đã làm lỗi một là trừ lương hai là thôi việc. Tâm Di cũng đã chuẩn bị tinh thần xem như đây là bài học kinh nghiệm dành cho cô. Tâm Di bước vào phòng chị quản lí với gương mặt bình tĩnh nhất.
- Chị gọi em có chuyện gì ạ?
- Em ngồi đi chị có chuyện muốn thông báo cho em biết._trên gương mặt người quản lí có chút bất đắc dĩ.
- Chị muốn nói đến chuyện lúc nãy có đúng không ạ?
- Cô Tạ muốn em nghỉ việc nếu không..._chị quản lí có chút khó xử.
- Em biết rồi em sẽ thôi việc, sẽ không để nhà hàng mang tiếng đâu.
Đúng như Tâm Di nghĩ cô hôm nay không thể thoát nạn, có ai như cô không đi làm chưa được mấy ngày liền bị thôi việc. Chị quản lí gật đầu hài lòng liền đưa tiền lương cho Tâm Di. Tâm Di thất thiểu rời phòng đi đến phòng thay đồ, cô có chút mệt mỏi liền hướng bồn rửa mặt đi tới. Tâm Di hất nước vào mặt để rửa trôi hết sự uể oải trên gương mặt. Một bàn tay của cô vẫn còn đau, Tâm Di đêm nay có lẽ lại mất ngủ.
- Chúng ta thật có duyên đi đâu cũng gặp._Y Ngân lại xuất hiện trong gương giọng nói lanh lảnh sau lưng Tâm Di.
- Phải thật có duyên._Tâm Di xoay người trên mặt có tia bất đắc dĩ. Đây không gọi là duyên mà là xui xẻo mới gặp phải, cô đã bị cho thôi việc còn chỗ nào không làm cho Y Ngân hài lòng.
- Tôi tưởng cô chỉ biết quyến rũ những anh chàng nhà giàu mà ở không hưởng phước chứ, không ngờ cũng biết kiếm tiền cơ đấy._Y Ngân bước đến trước gương trang điểm giọng nói thập phần hạ nhục.
Từ trước đến nay, Y Ngân chưa bao giờ cho rằng Tâm Di yêu Tử Phong là thật lòng mà chỉ vì mã ngoài đẹp trai của anh cùng khối tài sản kếch xù. Vì vậy cô ta luôn không hài lòng với Tâm Di. Nay lại để cô ta thấy nhiều lần Hạo Minh che chở cho Tâm Di cô ta lại cho rằng không có Tử Phong ở bên cạnh Tâm Di giở trò bắt cá hai tay nên càng chướng mắt.
- Chị đừng nói như vậy em không phải hạng người đó._Tâm Di càng nghe Y Ngân nói càng khó chịu trong lòng.
- Không phải hạng người đó? Tâm Di à cô lừa được ai không lừa được tôi đâu. Nếu không phải vì sao Tử Phong vắng mặt không bao lâu cô liền dựa vào sự che chở của người con trai khác._Y Ngân xoay người về phía Tâm Di giương môi khinh thường.
Tâm Di càng lúc càng không chịu nổi những lời vu khống kia, cô đã dựa vào sự che chở của người con trai khác khi nào chứ? Nếu cô có lừa dối Tử Phong thì cho trời đánh chết cô đi.
- Em không có chị đừng vu khống.
- Còn nói không có nếu ngày đó không nhờ Hạo Minh cô đã nằm trong bệnh viện rồi._Y Ngân chợt nhớ đến ngày đó nếu không phải Hạo Minh nhiều chuyện thì Tâm Di đã không lành lặng mà đứng đây.
Kể cả lần bắt cóc trước kia nếu Hạo Minh chịu để cô ta ra tay thì Tâm Di đâu còn mạng để tranh giành Tử Phong với cô ta.
- Chị...chị là người lái xe ngày hôm đó._Tâm Di trợn mắt kinh ngạc có chút không tin.
Y Ngân làm sao có thể ác đến nỗi muốn sát hại cô, thậm chí muốn cô bị tổn thương vì tai nạn kia. Y Ngân bây giờ có chút không tự nhiên trong một phút tức giận nói ra động cơ gây tội của mình. Nhưng bản tính Y Ngân chính là cứng miệng nếu đã lỡ nói ra thì không cần che giấu.
- Cô cũng thông minh đó, ngày đó chính là tôi cố ý chứ không phải vô ý. Tôi hận hôm đó sao không độc ác một chút lấy mạng cô._Y Ngân nghiến răng nghiến lợi đe dọa, gương mặt trở nên hung ác tiến sát Tâm Di.
Tâm Di kinh hãi liền lùi lại phía sau vài bước không may té ngã bàn tay vô thức chống đỡ trên nền đá lạnh lẽo. Vết thương bị chạm lại lần nữa rướm máu. Toàn thân run rẩy khi nhìn vào gương mặt đáng sợ của Y Ngân, những ngón tay mảnh khảnh không ngừng run rẩy cố tìm kiếm điểm tựa để bám víu. Cô có cảm giác Y Ngân dường như sắp phát điên muốn giết cô ngay tức khắc.
- Sao? Rất sợ có đúng không? Hôm nay chỉ là cảnh cáo lần sau đừng cho tôi cơ hội tôi sẽ còn nặng tay hơn hôm nay._Y Ngân nhếch môi cười, một nụ cười thật sự đáng sợ.
Y Ngân liếc mắt đe dọa Tâm Di liền rời khỏi phòng rửa mặt, Tâm Di ngồi lại đó vẫn còn sợ hãi. Sự ghen tuông của Y Ngân vì sao lại đáng sợ như vậy, thật ra còn những chuyện gì mà cô ta không dám làm. Tâm Di thôi nghĩ chật vật đứng dậy lại nhìn đến vết thương đang rướm máu nhưng cô không thấy đau chỉ thấy bản thân quá bất lực.
Tâm Di đi theo cửa sau rời nhà hàng, cô không muốn lại chạm mặt Y Ngân điều đó khiến Tâm Di vô thức sợ hãi. Nhớ đến những lời nói lúc nãy của Y Ngân cô như gặp ác mộng. Tâm Di gọi điện cho Kỳ Quân đến đón. Khoảng mười phút sau thì Kỳ Quân đến, trời cũng về khuya Kỳ Quân cũng có chút không yên tâm nên chạy nhanh một chút đến đón Tâm Di. Kỳ Quân thấy lạ ở chỗ mỗi lần cậu đến đón đều là cửa trước vì sao hôm nay cô lại ra bằng cửa sau.
- Sao hôm nay chị lại ra bằng cửa sau?_Kỳ Quân vô thức hỏi.
- Không có gì vì phía trước vẫn còn một bàn tiệc nên chị không muốn ở cửa trước thôi.
- Khoan đã tay chị bị làm sao vậy?
- Chỉ là bị thương trong lúc làm việc em đừng quan tâm, đi về thôi khuya rồi._Tâm Di nhanh nhẹ chợp lấy nón bảo hiểm liền leo lên xe không để Kỳ Quân hỏi nhiều.
Kỳ Quân thôi không hỏi nhưng có chút đau lòng, trước khi Tử Phong đi còn căn dặn cậu rất kĩ phải chăm sóc cô đàng hoàng. Thế nào hôm nay cô lại bị thương, Tử Phong về biết ăn nói thế nào đây? Kỳ Quân có chút buồn rầu, cậu muốn khuyên Tâm Di nghỉ việc nhưng cô không nghe thì đành chịu.
- Chị hai chị có thể không đi làm được không?
- Được._Tâm Di cười cười cố nói to để át đi tiếng gió vì tốc độ nhanh của xe trên đường.
Kỳ Quân bị một câu của Tâm Di làm cho sợ hãi, cô là thay đổi khi nào mới hôm trước cậu khuyên nghỉ chẳng phải cô nhất quyết không chịu hay sao.
Tâm Di lại vô cùng thanh thản, cô bị thôi việc rồi có cái gì không được. Nghỉ tới hôm nay là một ngày xui xẻo, ông bà Du có gọi cô cùng Kỳ Quân dùng cơm nhưng cô vì công việc này nên hẹn lại hôm khác vậy mà lại xảy ra chuyện này.
- Chị đổi tính hay sao?
- Chị bị đuổi việc rồi có muốn làm cũng đâu có được.
Kỳ Quân nuốt khan một cái cố nhịn cười. Hóa ra là cô bị đuổi việc nhưng cậu cũng không quan tâm lí do bất quá do cô vụng về làm bể chén đĩa nên bị đuổi cũng phải. - Mà hôm nay hai bác có nói gì đến chị hay không?
Kỳ Quân vừa nghe cô nói có chút chột dạ, hôm nay cũng may là cô bận việc nên không đi nếu không lại xảy ra chuyện lớn.
- Không...không có, họ chỉ bảo khi nào chị rảnh thì sang chơi._Kỳ Quân cố khống chế sự mất bình tĩnh.
Rốt cuộc cũng đến căn hộ, Tâm Di mệt mỏi vệ sinh cá nhân xong liền leo lên giường ngủ. Kỳ Quân nhìn Tâm Di ngủ cũng vào phòng mình, lại nhớ đến chuyện ở nhà họ Du.
--------------------------
Kỳ Quân đến nhà Tử An dùng bữa cơm, đáng ra có mời cả Tâm Di nhưng cô bận việc không thể đến chỉ có một mình Kỳ Quân đến đó.
Bữa cơm thật ra không có gì đặc biệt, đặc biệt ở chỗ có sự xuất hiện của một cô gái lạ với một tư cách làm cho Kỳ Quân giật mình kinh hãi.
Bàn cơm được chuẩn bị tất cả mọi người vào vị trí, từ trên lầu một cô gái xinh đẹp như búp bê bước xuống. Kỳ Quân có chút bất ngờ đưa mắt nhìn Tử An chờ giải thích, nhưng Tử An không nói vì chính cô cũng không biết phải nói thế nào.
Hạnh Nghi ngồi vào bàn, ông bà Du có chút không tự nhiên nhưng vẫn cố tươi cười.
- Đây chắc là bạn trai của Tử An rồi đúng không ?_Hạnh Nghi tươi cười đưa tay ra chào.
- Chào chị em là Kỳ Quân, còn chị là..._Kỳ Quân cười cười đưa tay chào lại.
Trong tiềm thức của Kỳ Quân nghĩ rằng cô gái trước mắt chắc là chị họ của Tử An chăng?
- Chào em chị là Thiên Tư, hôn thê của anh Tử Phong.
Một câu này làm cho bốn người còn lại cứng người, Kỳ Quân càng kinh hãi hơn. Ở đâu ra một hôn thê thứ hai trong khi Tâm Di mới chính là hôn thê Tử Phong. Nói Tử Phong nói dối đánh chết Kỳ Quân cũng không tin, bảo cậu tin cô gái trước mặt dĩ nhiên không thể. Trong tình hình hiện tại Kỳ Quân đúng là tiến thoái lưỡng nan. Làm sao cậu có thể nói ra khi chưa có bằng chứng rằng cô gái trước mặt giả mạo. Huống hồ Kỳ Quân vẫn chưa tính là người trong nhà nói ra chắc gì đã có ai tin.
Tử Phong đã bảo cậu giữ bí mật dĩ nhiên cậu phải đợi hỏi Tử Phong trước để xem anh định làm gì mới hành động sau. Tính ra cho đến hiện tại cũng chỉ có bốn người biết được thân phận Tâm Di, lại không có chứng cứ gì chứng minh thân phận. Kỳ Quân dù khó chịu nhưng vẫn phải câm lặng.
Ông bà Du còn định giới thiệu Hạnh Nghi là cháu từ Mĩ mới về để đỡ rắc rối nhưng bây giờ thì xong rồi. Kỳ Quân biết chuyện đồng nghĩa với Tâm Di sẽ biết như vậy chuyện sẽ thêm phức tạp. Trái với ý nghĩ của ông bà Du Kỳ Quân cực kì bình tĩnh.
- Vậy sao? Em nghe hôn thê anh Tử Phong thất lạc đã lâu bây giờ chị trở về thật tốt._lời nói Kỳ Quân rất nhẹ nhàng.
Thế mà câu nói đó lại khiến cho ông bà Du cùng Tử An hiểu rằng Kỳ Quân đang trách móc họ che giấu hôn thê Tử Phong. Nhìn vào ánh mắt Kỳ Quân họ nghĩ rằng cậu đang tức giận \" Các người đưa hôn thê Tử Phong về như vậy chị tôi phải làm sao?\"
- Thôi chuyện này để sau hãy nói chúng ta dùng cơm đi._ông Tử Nhạc ho khan một cái phá tan sự căng thẳng.
Kỳ Quân cũng không nói gì thêm, cậu cũng không thể trách họ vì chính họ cũng không biết thân phận của Tâm Di. Chẳng bằng cậu cho qua đi hỏi ý kiến của Tử Phong còn thiết thực hơn.
Hạnh Nghi thì chẳng có gì lo lắng cô chỉ biết một điều bất cứ ai xung quanh Tử Phong cô đều muốn chiếm lòng tin ở họ. Chỉ cần có nhiều người hậu thuẫn cô sẽ không cần sợ. Còn một người cô vẫn chưa gặp đó là Thiên Ân, chỉ cần cô chiếm được lòng tin của Thiên Ân nữa thì mọi thứ không cần lo. Lúc nhỏ Thiên Ân cũng rất mến Thiên Tư nếu biết Thiên Tư trở về anh còn không vui mừng sao. Hạnh Nghi cũng không thể tin rằng Tử Phong không chấp nhận Thiên Tư, anh yêu chị cô như vậy không thể vì một cô xa lạ mới quen chưa được bao lâu như Tâm Di mà quên chị cô được.
-----------------------------
Kỳ Quân nằm vật trên giường có chút mệt mỏi, nếu đợi Tử Phong từ chuyến công tác trở về e rằng không kịp. Cô gái kia cậu không rõ lai lịch cũng không biết vì sao giả dạng hôn thê Tử Phong. Cậu rất muốn vạch trần rất tiếc nếu đúng như lời Tử Phong nói thì tình hình hiện tại càng nguy hiểm cho Tâm Di. Có khi nào biết được thân phận của cô liền giết người diệt khẩu hay không? Kỳ Quân rùng mình một cái thôi nghĩ bấm vào số máy Tử Phong mà gọi.
- Anh nghe, có chuyện gì vậy Kỳ Quân?_Tử Phong đang làm việc nhìn vào đồng hồ liền nhíu mày.
Ở Việt Nam hiện tại đã rất khuya Kỳ Quân có chuyện gì gọi cho anh gấp như vậy.
- Anh xác định chị hai em là hôn thê của anh sao?_Kỳ Quân vẫn chưa chắc chắn được những lời Tử Phong đã nói có khi nào anh ngộ nhận hay không.
- Xác định. Vì sao em hỏi như vậy?_Tử Phong có chút căng thẳng.
- Em vừa đến nhà anh, có...có một cô gái nói cô ta chính là hôn thê của anh, anh tính như thế nào?_Kỳ Quân càng nghĩ càng khó chịu trong lòng.
- Có chuyện đó sao? Vì sao anh không nghe bất cứ ai trong nhà nói với anh?
Tử Phong đáy mắt có chút phức tạp, ai lại to gan giả mạo hôn thê anh. Dám đem anh làm tên ngốc có phải chán sống rồi không? Cả ba mẹ cùng Tử An vì sao che giấu anh cho là họ không biết cũng phải nói với anh một tiếng.
- Họ có ý định che giấu sợ làm anh phân tâm ảnh hưởng đến công việc nhưng em nhịn không được._với tư cách một người em Kỳ Quân muốn đòi lại công bằng cho Tâm Di.
Nếu đứng ở cương vị của Tâm Di cậu cũng chắc rằng cô cũng muốn lấy lại công bằng cho bản thân. Nếu ở vị trí của Tử Phong anh càng không thể để một cô gái xa lạ giả mạo hôn thê anh.
- Được rồi xong công việc hôm nay anh lập tức trở về.
Chuyện đã đến nước này anh dù chưa hoàn thành chuyến công tác cũng phải trở về. Cô gái kia chắc chắn có người đứng sau mới dám to gan như vậy.
- Vậy được, anh mấy giờ về thì nói để em cùng chị Tâm Di ra đón?.
- Không cần phiền phức anh về sẽ lập tức đến tìm Tâm Di.
Anh không chỉ phải đến tìm cô mà lập tức phải khôi phục thân phận cho cô. Cô chưa nhớ lại cũng không sao, anh sẽ ở bên cạnh để giúp cô nhớ lại.
Tử Phong nói chuyện với Kỳ Quân xong lập tức làm việc, cho dù có mất một số hợp đồng anh cũng phải trở về không có khả năng nán lại.
Vì người để bản thân chịu thiệt một chút cũng chẳng sao, thế nhưng có những chuyện không phải nhịn nhục thì người khác sẽ bỏ qua.
Em vẫn là không tự bảo vệ được mình khi không có anh bên cạnh, cho đến bao giờ em mới tự lo được cho bản thân?
Nhà hàng nơi Tâm Di làm việc khá bận rộn, hôm nay có khách quý đến đãi tiệc tại nhà hàng nên tất cả nhân viên phải chuẩn bị thật chu toàn.
Tâm Di mới vào làm được mấy hôm nên cũng còn khá bỡ ngỡ. Cô không biết là có khách quý đến cỡ nào mà cả chị quản lí cũng khá căng thẳng. Cô cũng không bận tâm quá nhiều chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được.
- Tâm Di một lát em ra ngoài đó chuẩn bị bàn tiệc một chút._tiếng chị quản lí vang lên.
- Vâng em biết rồi!_Tâm Di cười một cái liền đi ra ngoài trong bộ đồng phục của nhân viên nhà hàng.
Mỗi nhân viên trong nhà hàng đều có công việc riêng của mình, Tâm Di hăng say làm việc cùng với một người khác có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
- Chị có biết hôm nay là ai đãi tiệc hay không?_Tâm Di vừa sắp xếp chén bát cho đẹp mắt trên bàn tiệc vừa tò mò hỏi một nhân viên.
- Chị nghe nói là một công ty người mẫu tổ chức ăn mừng._cô gái kia cũng không quan tâm lắm nhàn nhạt đáp.
- Vậy mấy lần trước họ đã từng đãi tiệc ở đây chưa?
- Chị cũng không biết, chị cũng mới vào làm không lâu.
Tâm Di có gì đó bất an nhưng không nói được là lo lắng vì điều gì, nghe đến hai tiếng " người mẫu" liền có cảm giác sợ sệt. Cô không sợ người mẫu mà sợ một người cô quen biết làm người mẫu.
Sau khi bàn tiệc được chuẩn bị sẵn sàng, chị quản lí ra kiểm duyệt một lần được chị ta gật đầu đồng ý thì Tâm Di mới dám đi vào.
Cuối cùng thời gian đãi tiệc cũng đến, những vị khách đặc biệt bước vào, tất cả bọn họ đều là nam thanh nữ tú ngoại hình chuẩn vô cùng. Mọi người đều vào vị trí, duy chỉ có ba chỗ trống còn thiếu người, mọi người có vẻ không hài lòng về thái độ của người đến trễ. Tiếng xì xầm bàn tán quanh bàn tiệc càng lớn, có người không hài lòng bĩu môi khinh thường nhưng chỉ là sau lưng. Nhưng hầu như họ chỉ trách móc một người.
- Cô ta làm cái gì giờ này còn chưa tới?
- Cô ta ỷ bản thân có chút sắc đẹp cùng quyền lực liền vênh váo, chẳng xem chúng ta ra gì.
- Chúng ta cũng có công vì sao lần nào giám đốc cũng chỉ xem cô ta là nhất.
- Lần trước không phải vì cô ta mà công ty có tổn thất không nhỏ sao?
- Thôi đi đừng để cô ta nghe được chúng ta sẽ không yên đâu.
Rất nhiều tiếng chỉ trích nhưng họ tuyệt đối không thể để cô gái kia nghe được nếu không họ đừng hòng được nhàn nhã đứng trong giới người mẫu.
- Nè hôm nay có con trai tổng giám đốc đến nữa có chị em nào muốn lấy điểm hay không?
- Nghe nói cậu ta rất đẹp trai nhưng ăn chơi cũng có tiếng.
- Cậu ta chỉ có mười mấy tuổi đầu trong khi chúng ta đã hai mươi mấy tuổi còn muốn xơi hay sao?
- Bất quá chỉ có thể ngắm không thể xơi.
Nói xong cả bàn tiệc liền cười để giết thời gian chờ người đến. Không biết qua bao nhiêu thời gian người ta mới thấy có ba bóng người bước vào. Một người con gái có nét đẹp quyến rũ trong bộ váy đỏ thẫm, một người phụ nữ trung niên và một thiếu niên tuấn lãng.
Những người ngồi bàn tán nãy giờ cũng nhốn nháo lên tiếng chào hỏi. Có người nịnh nọt còn kéo ghế cho ba người.
Ngay khi ba người vào vị trí, những nhân viên lập tức mang thức ăn lên. Tâm Di cùng một nhân viên tốp sau mang rượu vang lên. Tâm Di thái độ tươi cười của một người phục vụ.
Có một phục vụ nữ vô tình lắc lư khay đựng rượu làm đổ lên đôi giày của Y Ngân. Nhưng người phục vụ đã nhanh trí lách người sang một bên, bởi vì theo kinh nghiệm cô gái này biết đắc tội với Y Ngân sẽ không có kết quả tốt. Chỉ tiết vì cô gái kia lách người sang một bên theo quán tính Tâm Di đi phía sau liền tiến vào chỗ cô gái đó.
Y Ngân bị rượu đổ lên làm bẩn giày nhìn xuống đôi giày liền tức giận ngẩng đầu nhìn. Nhưng người trước mặt Y Ngân hiện giờ không phải cô gái kia mà là Tâm Di. Sự tức giận trong Y Ngân càng lớn, quyết tâm hành hạ Tâm Di.
- Chúc quý khách ngon miệng!_Tâm Di cùng những người phục vụ đặt hết ly rượu lên bàn liền đồng loạt chúc.
Tâm Di không hề để ý đến có một ánh mắt nhìn cô đầy mưu toan. Tâm Di tươi cười liền xoay người rời đi. Còn chưa được hai bước lập tức bị một tiếng nói quen thuộc gọi lại.
- Khoan đã! Cô kia đứng lại!_Y Ngân gương mặt điềm tĩnh nhưng chất giọng đầy đe dọa.
Tất cả những người phục vụ không rõ là gọi ai đồng loạt xoay người. Tất cả bọn họ đều có chút ngạc nhiên duy chỉ có một cô gái có chút lo sợ. Tâm Di thì vô cùng thoải mái, cô cũng không cảm thấy thái độ mình phục vụ có gì không tốt nên không cần lo lắng.
- Là cô đó._Y Ngân hất mặt về phía Tâm Di.
Những người phục vụ khác thấy không phải gọi mình liền lập tức đi vào trong. Cả cô gái gây tội kia cũng nhanh chóng biến đi mặc dù biết Tâm Di sẽ bị oan chịu thay nhưng cô gái này không muốn mất việc.
Tâm Di chỉ vào mình có điều không hiểu, cô còn định hỏi quý khách cần gì nhưng khi nhìn vào gương mặt kia thì cô chắc rằng mình sẽ gặp tai vạ. Tâm Di hít sâu một cái, nụ cười có chút không tự nhiên.
- Quý khách cần gì ạ?_Tâm Di vừa nói vừa tiến lại gần Y Ngân.
- Chậc...chậc... Đây không phải Dương tiểu thư sao? Có ngại khi uống với tôi ly rượu hay không?_Y Ngân nở nụ cười đẹp nhất.
Nụ cười đó làm biết bao chàng trai say đắm nhưng đối với Tâm Di nụ cười kia làm Tâm Di lạnh sóng lưng. Cô không biết Y Ngân nhận quen biết cô có ý định gì nhưng dự cảm không lành trong Tâm Di ngày càng dâng cao.
- Xin lỗi chị em không biết uống rượu._Tâm Di cúi đầu xin lỗi mong cho Y Ngân tha cho cô.
- Cầm đi nhấp một ngụm cũng được nếu không tôi coi như cô không nể mặt làm mất đi sự chuyên nghiệp của phục vụ nhà hàng._Y Ngân đứng dậy cầm theo ly vang đỏ trên tay đưa đến trước mặt Tâm Di.
- Thật sự em không biết uống.
- Cầm đi!_Y Ngân gằn từng chữ.
Nói là mời mọc nhưng thập phần trong lời nói của Y Ngân là cảnh cáo lẫn đe dọa. Tâm Di nghe nói đến có thể ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng lập tức mặc kệ mình có biết uống hay không liền đưa tay nhận ly rượu.
Rất tiếc ly rượu chưa đến tay Tâm Di đã rơi xuống sàn gạch bóng loáng vỡ tan tành. Vang đỏ văng tứ tung trên sàn làm bẩn hết đôi giày và váy của Y Ngân.
Sau tiếng vỡ của ly rượu không gian nhà hàng như ngưng động, cả bàn tiệc cũng trợn tròn mắt nhìn Tâm Di. Nhân viên phục vụ thì ai cũng thầm mong rằng Tâm Di không sao nhưng có được chăng khi người Tâm Di đắc tội lại là Y Ngân cô người mẫu nổi tiếng đanh đá chua ngoa.
Tâm Di như bất động trước hành động và nụ cười nửa miệng của Y Ngân. Tâm Di chắc rằng ly rượu kia cô còn chưa chạm đến, Tâm Di còn định thanh minh xin lỗi nhưng đã không kịp. Mọi người đều cho rằng lỗi do cô.
- Cô không muốn uống có thể từ chối không cần cố ý làm đổ ly rượu._Y Ngân thay đổi thái độ trách mắng Tâm Di trước mặt mọi người.
- Em xin lỗi nhưng...em thật sự không cố ý, đó không...không phải lỗi của em._Tâm Di kinh hãi.
Tâm Di không thể tin được là Y Ngân tự buông ly rượu ra vì sao đổ lỗi cho cô. Nhưng trong tình hình hiện tại Tâm Di có nói cái gì thì cũng không ai tin.
- Quản lí đâu?_Y Ngân dáng người kiêu ngạo.
- Xin hỏi cô có chuyện gì ạ?_chị quản lí hớt hãi chạy ra có chút hoảng sợ. - Các người dạy phục vụ như thế nào mà cô ta lại hất rượu vào khách như vậy?_Y Ngân liếc Tâm Di đầy thù ghét.
- Tâm Di mau xin lỗi cô Tạ đi!_chị quản lí hướng Tâm Di nghiêm mặt.
- Thật sự không phải lỗi của em.
- Cô nói không phải lỗi của cô chẳng lẽ là lỗi của tôi? Đừng tưởng có người chống lưng thì tôi sẽ sợ cô._Y Ngân cố ý nhấn mạnh vế sau để đe dọa Tâm Di.
Ý tứ Y Ngân rất rõ ràng cho dù có Tử Phong ở đây cũng như vậy thôi. Nhưng câu nói này lại đả kích lòng tự trọng của Tâm Di, cô không dựa vào ai cả tự cô có thể đứng vững không cần bất cứ ai hậu thuẫn.
- Thật sự em không cố ý.
- Tôi không cần biết cô làm như vậy là không nể mặt tôi, hơn nữa lại làm bẩn giày và váy tôi nữa cô tính thế nào đây?_ Y Ngân muốn chính là hạ nhục Tâm Di không làm cô mất mặt chỗ đông người nhất định không bỏ qua.
- Xin cô Tạ bớt giận chúng tôi thay mặt Tâm Di xin lỗi cô.
- Tôi không cần chị xin lỗi, nếu tôi không thấy thành ý của cô ta thì nhà hàng này không cần kinh doanh nữa.
Chị quản lí cùng Tâm Di kinh hãi chỉ một việc nhỏ như vậy mà Y Ngân muốn tuyệt đường sống của người khác.
- Em thành thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em._Tâm Di bất đắc dĩ nhận lỗi
- Chỉ một lời xin lỗi thì có thể xong sao?
Tâm Di có chút khó thở, lỗi thật sự không phải do cô nhưng vì sao Y Ngân một mực đổ lỗi cho cô. Nếu bồi thường tiền chưa chắc cô đã đủ tiền cho bộ váy cùng đôi giày hàng hiệu của Y Ngân.
- Vậy chỉ muốn như thế nào?
- Đơn giản cô lau sạch giày cho tôi, lau sạch chỗ này không để lại bất cứ mảnh thủy tinh nào._Y Ngân đắc ý được một bước tiến một thước.
Tâm Di trợn mắt kinh hãi Y Ngân chính xác là muốn hạ nhục cô. Công việc vệ sinh vốn do nhân viên vệ sinh làm, nhân viên phục vụ thì chỉ phục vụ không hề động đến những việc như vậy. Xem ra hôm nay Tâm Di không làm theo ý của Y Ngân thì đừng mong có thể rời khỏi đây.
- Sao? Không muốn làm? Vậy được để tôi nói rằng nhà hàng không chuyên nghiệp thái độ phục vụ không tốt để xem còn kinh doanh được hay không?_nhìn thái độ không phục của Tâm Di làm cho Y Ngân càng đắc ý muốn cô có oan không thể kêu.
Tâm Di muốn kháng cự nhưng có chút bất lực. Thật ra cô có thể từ chối không làm lập tức thôi việc nhưng cô không thể để nhà hàng vì cô mà đánh mất danh tiếng bấy lâu. Hơn nữa nơi đây có rất nhiều nhân viên có hoàn cảnh khó khăn cần việc để làm, cô không thể ích kỉ chỉ vì bản thân liền hại tất cả bọn họ mất việc.
- Được, em sẽ làm._Tâm Di hít sâu một cái đi lấy mọi thứ sẵn sàng cho việc lau dọn.
- Tâm Di!_chị quản lí lo lắng.
- Chị không cần lo em làm được.
Tâm Di thật tỉ mẫn ngồi xuống lau sạch giày cho Y Ngân trước mặt mọi người. Người thiếu niên tuấn lãng nãy giờ mọi chuyện vờ như không quan tâm nhưng mọi việc đều để vào mắt. Hắn có chút khó chịu khi nhìn thấy chuyện chướng mắt.
Tâm Di lau sạch giày cho Y Ngân liên tục bị cô ta bắt lỗi, nếu lau quá nhẹ sẽ bảo không sạch, lau quá mạnh sẽ dẫn đến trầy xước. Nhưng thật ra mọi người biết rất rõ đôi giày này chỉ mang một lần lập tức vứt cũng không quá quan trọng.
Một thời gian Y Ngân mới chịu buông tha Tâm Di. Tâm Di lại chuyển sang lau dọn phần rượu và thủy tinh trên sàn. Tâm Di còn chưa kịp quét những mảnh thủy tinh liền bị lời nói của Y Ngân làm cho đứng hình.
- Dùng tay nhặt những mảnh thủy tinh, tôi sợ cô quét không cẩn thận lại sót sẽ làm bị thương người khác. Tự tay nhặt sẽ kĩ càng hơn có đúng không?_Y Ngân cười mỉa.
- Vâng! Em biết rồi.
Tâm Di khó khăn lại tiếp tục ngồi tỉ mẫn nhặt từng mảnh thủy tinh, vì có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ nên cô chắc chắn phải nhặt rất lâu. Rất không may tay Tâm Di nhiều lần bị thủy tinh đâm phải rướm máu nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đau, cô có thể sẽ từ bỏ công việc này nhưng không thể ảnh hưởng đến người khác. Cho dù cô muốn nghỉ việc cũng phải kết thúc công việc này. Vết đâm mỗi lúc một nhiều, một sâu Tâm Di rất muốn rơi nước mắt nhưng cô không thể yếu đuối, tuy vậy khóe mắt cô vẫn cay cay. Tâm Di nhớ TP nhưng cô không có can đảm gọi tên anh.
" Tử Phong! Không có anh em vẫn là trở nên yếu đuối!"
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên mặt sàn, nhưng Tâm Di đã nhanh chóng lau đi. Y Ngân đắc ý ngồi nhìn, nhìn thấy Tâm Di như vậy cô ta thật vui mừng.
" Muốn đấu với tôi , đợi cô có quyền lực đi Tâm Di!"
Người thiếu niên bực dọc rời khỏi bàn đi đến cạnh Tâm Di kéo Tâm Di đứng dậy.
- Tay cô như vậy còn muốn làm sao? Đi vào trong đi!
Tâm Di bị kéo đứng dậy bất ngờ có chút không tự nhiên nhích ra xa người thiếu niên.
- Xin lỗi! Tôi không thể liên lụy nhà hàng được.
- Cô không cần lo tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
- Trần Vỹ về chỗ đi đừng làm loạn._bà giám đốc trừng mắt nhìn đứa con trai của mình.
Tâm Di kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mặt. Trần Vỹ? Không lẽ cậu ta chính là người đã từng gây tổn thương cho Kỳ Quân? Tâm Di có chút không tin vào mắt, người con trai này cũng có lúc tốt như vậy sao? Vậy vì cái gì lúc trước hắn lại ra tay nặng với Kỳ Quân như vậy, gây thương tích cho người khác mà vẫn có thể yên ổn như vậy đúng là thân thế không tầm thường. - Mẹ à, con cảm thấy cô người mẫu này của mẹ có phải là quá đáng rồi không?_Trần Vỹ tức giận liếc mắt nhìn Y Ngân.
- Cậu vì hạng phục vụ rẻ tiền này chỉ trích tôi sao?_Y Ngân liếc Trần Vỹ rồi lại khinh thường nhìn Tâm Di.
- Đây là chỗ đông người đừng bắt tôi nói ra._Trần Vỹ khinh thường nhìn Y Ngân.
Hạng người trơ trẽn hắn đã thấy nhiều nhưng có người thích hạ nhục người khác như Y Ngân lần đầu hắn ta mới thấy. Bất quá người ta cũng vì mưu sinh nên mới làm chuyện này sao cô ta lại không có trái tim thích hành hạ người khác.
Y Ngân vì câu nói của Trần Vỹ mà mặt mày tái nhợt, Trần Vỹ nổi tiếng ngang tàn, hắn nói cái gì nhất định làm cho dù cô là người mẫu mang nhiều lợi ích cho công ty của nhà hắn thì sao. Hắn một khi không vừa mắt lập tức khiến người đó biến mất. Hắn từ nhỏ đã được nuông chìu, là một quý tử lời hắn nói ra vô cùng có giá trị.
- Cô đi vào sát trùng vết thương đi, nhà hàng không phải có người vệ sinh riêng hay sao bảo họ ra dọn._Trần Vỹ hướng Tâm Di nói chuyện.
- Nhưng..._Tâm Di vẫn không thể tin Y Ngân dễ dàng tha cho cô như vậy đâu.
- Tôi bảo không sao là không sao._Trần Vỹ nhíu mày có chút khó chịu.
Tâm Di gật đầu cảm ơn một cái liền đi vào trong, Y Ngân bực tức không nói nên lời, cô ta vẫn còn chưa hành hạ Tâm Di đủ kia mà. Trần Vỹ đi về chỗ cũ ghé sát tay Y Ngân thì thầm.
- Cô đừng tưởng không ai nhìn thấy việc cô làm.
Toàn thân Y Ngân cứng lại vì câu nói của Trần Vỹ. Cô đã diễn rất tốt vẫn để Trần Vỹ phát hiện nếu để mọi người biết cô có lòng hành hạ Tâm Di mà cố ý hất rượu vào váy của chính mình thì không tốt một chút nào. Bàn tiệc vẫn được tiếp tục nhưng khá căng thẳng.
--------------------------
Tâm Di đi vào trong liền tìm băng sơ cứu, bàn tay cô dày đặc vết thương e rằng trong mấy ngày tới cô không thể đụng tới bất cứ thứ gì. Cô đúng là không hợp với công việc này. Trong mấy ngày tới nếu Tử Phong về đột xuất cô phải nói với anh thế nào đây? Tâm Di thở dài có chút không vui, cô đúng là không thể dựa vào Tử Phong mãi được đôi lúc vẫn phải tự dựa vào bản thân để biết mùi đời.
- Tâm Di! Em có sao không?_cô gái phục vụ làm đổ rượu lúc nãy đến hỏi han.
Trong lòng cô gái này cũng có chút áy náy vì đã gây lỗi lại phủi tay bỏ đi để mọi trách nhiệm cho Tâm Di chịu.
- Em không sao, chỉ là những vết thương nhỏ không đáng nói._Tâm Di cười cười tuy nhiên vết thương khá xót khi sát trùng.
- Chị xin lỗi hại em bị như vậy?
Tâm Di tròn mắt nhìn cô gái kia, có chút không hiểu cô gái kia đang ám chỉ điều gì.
- Chị xin lỗi cái gì, đâu có liên quan đến chị.
- Nếu không phải tại chị lỡ làm bẩn giày của cô Y Ngân thì cô ta đã không trút giận lên em.
Chỉ nghĩ đến sự phẫn nộ của Y Ngân lúc nãy, cô gái này gan lớn đến đâu cũng không dám đối mặt. Vậy mà Tâm Di có thể bình tĩnh làm theo những gì Y Ngân nói.
- Thật ra nếu không tại chị thì em vẫn không tránh khỏi đâu._Tâm Di lắc đầu không quan tâm liền chăm sóc vết thương.
Tâm Di biết rất rõ khi chạm mặt nhau thì đã định sẵn cô không thoát khỏi. Nếu như cô không quan tâm đến mấy chục người phải khổ sở làm việc trong nhà hàng thì thật chất cô có thể không làm. Nghĩ đến thì Tâm Di có chút buồn bực vì Y Ngân cố ý muốn cô hạ mình, nhưng cô không có lựa chọn. Dù sao Y Ngân cũng là người nổi tiếng mỗi lời nói của cô ta đều có giá trị hơn lời nói của cô.
- Để chị giúp em._cô gái kia mặc dù không hiểu ý Tâm Di định nói là gì nhưng vẫn khó tránh khỏi tội lỗi.
- Cảm ơn chị.
Tâm Di đột nhiên nhớ đến lời Tử Phong, khi anh về thấy cô bị thương thể nào cũng cấm cô đi làm cho mà xem. Cô còn định đi thăm ông bà Du bây giờ bị như vậy làm sao đi, đành chịu để khi vết thương lành hãy đến thăm họ.
- Tâm Di một lát vào phòng chị có chuyện muốn nói._chị quản lí không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Tâm Di khuôn mặt có chút không vui.
- Em biết rồi, em vào ngay.
Tâm Di được băng bó bàn tay xong liền xoay người vào phòng chị quản lí. Cô gái kia có chút lo lắng.
- Tâm Di có thể đừng nói chị ra trong chuyện này có được không?
- Chị an tâm em không nói đâu._Tâm Di mỉm cười một cái.
Cô không biết sẽ có chuyện gì, chỉ biết đã làm lỗi một là trừ lương hai là thôi việc. Tâm Di cũng đã chuẩn bị tinh thần xem như đây là bài học kinh nghiệm dành cho cô. Tâm Di bước vào phòng chị quản lí với gương mặt bình tĩnh nhất.
- Chị gọi em có chuyện gì ạ?
- Em ngồi đi chị có chuyện muốn thông báo cho em biết._trên gương mặt người quản lí có chút bất đắc dĩ.
- Chị muốn nói đến chuyện lúc nãy có đúng không ạ?
- Cô Tạ muốn em nghỉ việc nếu không..._chị quản lí có chút khó xử.
- Em biết rồi em sẽ thôi việc, sẽ không để nhà hàng mang tiếng đâu.
Đúng như Tâm Di nghĩ cô hôm nay không thể thoát nạn, có ai như cô không đi làm chưa được mấy ngày liền bị thôi việc. Chị quản lí gật đầu hài lòng liền đưa tiền lương cho Tâm Di. Tâm Di thất thiểu rời phòng đi đến phòng thay đồ, cô có chút mệt mỏi liền hướng bồn rửa mặt đi tới. Tâm Di hất nước vào mặt để rửa trôi hết sự uể oải trên gương mặt. Một bàn tay của cô vẫn còn đau, Tâm Di đêm nay có lẽ lại mất ngủ.
- Chúng ta thật có duyên đi đâu cũng gặp._Y Ngân lại xuất hiện trong gương giọng nói lanh lảnh sau lưng Tâm Di.
- Phải thật có duyên._Tâm Di xoay người trên mặt có tia bất đắc dĩ. Đây không gọi là duyên mà là xui xẻo mới gặp phải, cô đã bị cho thôi việc còn chỗ nào không làm cho Y Ngân hài lòng.
- Tôi tưởng cô chỉ biết quyến rũ những anh chàng nhà giàu mà ở không hưởng phước chứ, không ngờ cũng biết kiếm tiền cơ đấy._Y Ngân bước đến trước gương trang điểm giọng nói thập phần hạ nhục.
Từ trước đến nay, Y Ngân chưa bao giờ cho rằng Tâm Di yêu Tử Phong là thật lòng mà chỉ vì mã ngoài đẹp trai của anh cùng khối tài sản kếch xù. Vì vậy cô ta luôn không hài lòng với Tâm Di. Nay lại để cô ta thấy nhiều lần Hạo Minh che chở cho Tâm Di cô ta lại cho rằng không có Tử Phong ở bên cạnh Tâm Di giở trò bắt cá hai tay nên càng chướng mắt.
- Chị đừng nói như vậy em không phải hạng người đó._Tâm Di càng nghe Y Ngân nói càng khó chịu trong lòng.
- Không phải hạng người đó? Tâm Di à cô lừa được ai không lừa được tôi đâu. Nếu không phải vì sao Tử Phong vắng mặt không bao lâu cô liền dựa vào sự che chở của người con trai khác._Y Ngân xoay người về phía Tâm Di giương môi khinh thường.
Tâm Di càng lúc càng không chịu nổi những lời vu khống kia, cô đã dựa vào sự che chở của người con trai khác khi nào chứ? Nếu cô có lừa dối Tử Phong thì cho trời đánh chết cô đi.
- Em không có chị đừng vu khống.
- Còn nói không có nếu ngày đó không nhờ Hạo Minh cô đã nằm trong bệnh viện rồi._Y Ngân chợt nhớ đến ngày đó nếu không phải Hạo Minh nhiều chuyện thì Tâm Di đã không lành lặng mà đứng đây.
Kể cả lần bắt cóc trước kia nếu Hạo Minh chịu để cô ta ra tay thì Tâm Di đâu còn mạng để tranh giành Tử Phong với cô ta.
- Chị...chị là người lái xe ngày hôm đó._Tâm Di trợn mắt kinh ngạc có chút không tin.
Y Ngân làm sao có thể ác đến nỗi muốn sát hại cô, thậm chí muốn cô bị tổn thương vì tai nạn kia. Y Ngân bây giờ có chút không tự nhiên trong một phút tức giận nói ra động cơ gây tội của mình. Nhưng bản tính Y Ngân chính là cứng miệng nếu đã lỡ nói ra thì không cần che giấu.
- Cô cũng thông minh đó, ngày đó chính là tôi cố ý chứ không phải vô ý. Tôi hận hôm đó sao không độc ác một chút lấy mạng cô._Y Ngân nghiến răng nghiến lợi đe dọa, gương mặt trở nên hung ác tiến sát Tâm Di.
Tâm Di kinh hãi liền lùi lại phía sau vài bước không may té ngã bàn tay vô thức chống đỡ trên nền đá lạnh lẽo. Vết thương bị chạm lại lần nữa rướm máu. Toàn thân run rẩy khi nhìn vào gương mặt đáng sợ của Y Ngân, những ngón tay mảnh khảnh không ngừng run rẩy cố tìm kiếm điểm tựa để bám víu. Cô có cảm giác Y Ngân dường như sắp phát điên muốn giết cô ngay tức khắc.
- Sao? Rất sợ có đúng không? Hôm nay chỉ là cảnh cáo lần sau đừng cho tôi cơ hội tôi sẽ còn nặng tay hơn hôm nay._Y Ngân nhếch môi cười, một nụ cười thật sự đáng sợ.
Y Ngân liếc mắt đe dọa Tâm Di liền rời khỏi phòng rửa mặt, Tâm Di ngồi lại đó vẫn còn sợ hãi. Sự ghen tuông của Y Ngân vì sao lại đáng sợ như vậy, thật ra còn những chuyện gì mà cô ta không dám làm. Tâm Di thôi nghĩ chật vật đứng dậy lại nhìn đến vết thương đang rướm máu nhưng cô không thấy đau chỉ thấy bản thân quá bất lực.
Tâm Di đi theo cửa sau rời nhà hàng, cô không muốn lại chạm mặt Y Ngân điều đó khiến Tâm Di vô thức sợ hãi. Nhớ đến những lời nói lúc nãy của Y Ngân cô như gặp ác mộng. Tâm Di gọi điện cho Kỳ Quân đến đón. Khoảng mười phút sau thì Kỳ Quân đến, trời cũng về khuya Kỳ Quân cũng có chút không yên tâm nên chạy nhanh một chút đến đón Tâm Di. Kỳ Quân thấy lạ ở chỗ mỗi lần cậu đến đón đều là cửa trước vì sao hôm nay cô lại ra bằng cửa sau.
- Sao hôm nay chị lại ra bằng cửa sau?_Kỳ Quân vô thức hỏi.
- Không có gì vì phía trước vẫn còn một bàn tiệc nên chị không muốn ở cửa trước thôi.
- Khoan đã tay chị bị làm sao vậy?
- Chỉ là bị thương trong lúc làm việc em đừng quan tâm, đi về thôi khuya rồi._Tâm Di nhanh nhẹ chợp lấy nón bảo hiểm liền leo lên xe không để Kỳ Quân hỏi nhiều.
Kỳ Quân thôi không hỏi nhưng có chút đau lòng, trước khi Tử Phong đi còn căn dặn cậu rất kĩ phải chăm sóc cô đàng hoàng. Thế nào hôm nay cô lại bị thương, Tử Phong về biết ăn nói thế nào đây? Kỳ Quân có chút buồn rầu, cậu muốn khuyên Tâm Di nghỉ việc nhưng cô không nghe thì đành chịu.
- Chị hai chị có thể không đi làm được không?
- Được._Tâm Di cười cười cố nói to để át đi tiếng gió vì tốc độ nhanh của xe trên đường.
Kỳ Quân bị một câu của Tâm Di làm cho sợ hãi, cô là thay đổi khi nào mới hôm trước cậu khuyên nghỉ chẳng phải cô nhất quyết không chịu hay sao.
Tâm Di lại vô cùng thanh thản, cô bị thôi việc rồi có cái gì không được. Nghỉ tới hôm nay là một ngày xui xẻo, ông bà Du có gọi cô cùng Kỳ Quân dùng cơm nhưng cô vì công việc này nên hẹn lại hôm khác vậy mà lại xảy ra chuyện này.
- Chị đổi tính hay sao?
- Chị bị đuổi việc rồi có muốn làm cũng đâu có được.
Kỳ Quân nuốt khan một cái cố nhịn cười. Hóa ra là cô bị đuổi việc nhưng cậu cũng không quan tâm lí do bất quá do cô vụng về làm bể chén đĩa nên bị đuổi cũng phải. - Mà hôm nay hai bác có nói gì đến chị hay không?
Kỳ Quân vừa nghe cô nói có chút chột dạ, hôm nay cũng may là cô bận việc nên không đi nếu không lại xảy ra chuyện lớn.
- Không...không có, họ chỉ bảo khi nào chị rảnh thì sang chơi._Kỳ Quân cố khống chế sự mất bình tĩnh.
Rốt cuộc cũng đến căn hộ, Tâm Di mệt mỏi vệ sinh cá nhân xong liền leo lên giường ngủ. Kỳ Quân nhìn Tâm Di ngủ cũng vào phòng mình, lại nhớ đến chuyện ở nhà họ Du.
--------------------------
Kỳ Quân đến nhà Tử An dùng bữa cơm, đáng ra có mời cả Tâm Di nhưng cô bận việc không thể đến chỉ có một mình Kỳ Quân đến đó.
Bữa cơm thật ra không có gì đặc biệt, đặc biệt ở chỗ có sự xuất hiện của một cô gái lạ với một tư cách làm cho Kỳ Quân giật mình kinh hãi.
Bàn cơm được chuẩn bị tất cả mọi người vào vị trí, từ trên lầu một cô gái xinh đẹp như búp bê bước xuống. Kỳ Quân có chút bất ngờ đưa mắt nhìn Tử An chờ giải thích, nhưng Tử An không nói vì chính cô cũng không biết phải nói thế nào.
Hạnh Nghi ngồi vào bàn, ông bà Du có chút không tự nhiên nhưng vẫn cố tươi cười.
- Đây chắc là bạn trai của Tử An rồi đúng không ?_Hạnh Nghi tươi cười đưa tay ra chào.
- Chào chị em là Kỳ Quân, còn chị là..._Kỳ Quân cười cười đưa tay chào lại.
Trong tiềm thức của Kỳ Quân nghĩ rằng cô gái trước mắt chắc là chị họ của Tử An chăng?
- Chào em chị là Thiên Tư, hôn thê của anh Tử Phong.
Một câu này làm cho bốn người còn lại cứng người, Kỳ Quân càng kinh hãi hơn. Ở đâu ra một hôn thê thứ hai trong khi Tâm Di mới chính là hôn thê Tử Phong. Nói Tử Phong nói dối đánh chết Kỳ Quân cũng không tin, bảo cậu tin cô gái trước mặt dĩ nhiên không thể. Trong tình hình hiện tại Kỳ Quân đúng là tiến thoái lưỡng nan. Làm sao cậu có thể nói ra khi chưa có bằng chứng rằng cô gái trước mặt giả mạo. Huống hồ Kỳ Quân vẫn chưa tính là người trong nhà nói ra chắc gì đã có ai tin.
Tử Phong đã bảo cậu giữ bí mật dĩ nhiên cậu phải đợi hỏi Tử Phong trước để xem anh định làm gì mới hành động sau. Tính ra cho đến hiện tại cũng chỉ có bốn người biết được thân phận Tâm Di, lại không có chứng cứ gì chứng minh thân phận. Kỳ Quân dù khó chịu nhưng vẫn phải câm lặng.
Ông bà Du còn định giới thiệu Hạnh Nghi là cháu từ Mĩ mới về để đỡ rắc rối nhưng bây giờ thì xong rồi. Kỳ Quân biết chuyện đồng nghĩa với Tâm Di sẽ biết như vậy chuyện sẽ thêm phức tạp. Trái với ý nghĩ của ông bà Du Kỳ Quân cực kì bình tĩnh.
- Vậy sao? Em nghe hôn thê anh Tử Phong thất lạc đã lâu bây giờ chị trở về thật tốt._lời nói Kỳ Quân rất nhẹ nhàng.
Thế mà câu nói đó lại khiến cho ông bà Du cùng Tử An hiểu rằng Kỳ Quân đang trách móc họ che giấu hôn thê Tử Phong. Nhìn vào ánh mắt Kỳ Quân họ nghĩ rằng cậu đang tức giận " Các người đưa hôn thê Tử Phong về như vậy chị tôi phải làm sao?"
- Thôi chuyện này để sau hãy nói chúng ta dùng cơm đi._ông Tử Nhạc ho khan một cái phá tan sự căng thẳng.
Kỳ Quân cũng không nói gì thêm, cậu cũng không thể trách họ vì chính họ cũng không biết thân phận của Tâm Di. Chẳng bằng cậu cho qua đi hỏi ý kiến của Tử Phong còn thiết thực hơn.
Hạnh Nghi thì chẳng có gì lo lắng cô chỉ biết một điều bất cứ ai xung quanh Tử Phong cô đều muốn chiếm lòng tin ở họ. Chỉ cần có nhiều người hậu thuẫn cô sẽ không cần sợ. Còn một người cô vẫn chưa gặp đó là Thiên Ân, chỉ cần cô chiếm được lòng tin của Thiên Ân nữa thì mọi thứ không cần lo. Lúc nhỏ Thiên Ân cũng rất mến Thiên Tư nếu biết Thiên Tư trở về anh còn không vui mừng sao. Hạnh Nghi cũng không thể tin rằng Tử Phong không chấp nhận Thiên Tư, anh yêu chị cô như vậy không thể vì một cô xa lạ mới quen chưa được bao lâu như Tâm Di mà quên chị cô được.
-----------------------------
Kỳ Quân nằm vật trên giường có chút mệt mỏi, nếu đợi Tử Phong từ chuyến công tác trở về e rằng không kịp. Cô gái kia cậu không rõ lai lịch cũng không biết vì sao giả dạng hôn thê Tử Phong. Cậu rất muốn vạch trần rất tiếc nếu đúng như lời Tử Phong nói thì tình hình hiện tại càng nguy hiểm cho Tâm Di. Có khi nào biết được thân phận của cô liền giết người diệt khẩu hay không? Kỳ Quân rùng mình một cái thôi nghĩ bấm vào số máy Tử Phong mà gọi.
- Anh nghe, có chuyện gì vậy Kỳ Quân?_Tử Phong đang làm việc nhìn vào đồng hồ liền nhíu mày.
Ở Việt Nam hiện tại đã rất khuya Kỳ Quân có chuyện gì gọi cho anh gấp như vậy.
- Anh xác định chị hai em là hôn thê của anh sao?_Kỳ Quân vẫn chưa chắc chắn được những lời Tử Phong đã nói có khi nào anh ngộ nhận hay không.
- Xác định. Vì sao em hỏi như vậy?_Tử Phong có chút căng thẳng.
- Em vừa đến nhà anh, có...có một cô gái nói cô ta chính là hôn thê của anh, anh tính như thế nào?_Kỳ Quân càng nghĩ càng khó chịu trong lòng.
- Có chuyện đó sao? Vì sao anh không nghe bất cứ ai trong nhà nói với anh?
Tử Phong đáy mắt có chút phức tạp, ai lại to gan giả mạo hôn thê anh. Dám đem anh làm tên ngốc có phải chán sống rồi không? Cả ba mẹ cùng Tử An vì sao che giấu anh cho là họ không biết cũng phải nói với anh một tiếng.
- Họ có ý định che giấu sợ làm anh phân tâm ảnh hưởng đến công việc nhưng em nhịn không được._với tư cách một người em Kỳ Quân muốn đòi lại công bằng cho Tâm Di.
Nếu đứng ở cương vị của Tâm Di cậu cũng chắc rằng cô cũng muốn lấy lại công bằng cho bản thân. Nếu ở vị trí của Tử Phong anh càng không thể để một cô gái xa lạ giả mạo hôn thê anh.
- Được rồi xong công việc hôm nay anh lập tức trở về.
Chuyện đã đến nước này anh dù chưa hoàn thành chuyến công tác cũng phải trở về. Cô gái kia chắc chắn có người đứng sau mới dám to gan như vậy.
- Vậy được, anh mấy giờ về thì nói để em cùng chị Tâm Di ra đón?.
- Không cần phiền phức anh về sẽ lập tức đến tìm Tâm Di.
Anh không chỉ phải đến tìm cô mà lập tức phải khôi phục thân phận cho cô. Cô chưa nhớ lại cũng không sao, anh sẽ ở bên cạnh để giúp cô nhớ lại.
Tử Phong nói chuyện với Kỳ Quân xong lập tức làm việc, cho dù có mất một số hợp đồng anh cũng phải trở về không có khả năng nán lại.