Ánh mắt lão giả lộ ra một tia kinh dị, nói:
- Làm sao ngươi biết Hầu Già La thất bại?
Trương Đức Bưu ngốc nghếch cười:
- Ta đoán.
- Ngươi đoán không sai! - Lão giả cười hắc hắc nói:
- Long Mông Bảo Tượng quyết cùng Đại La Thiên Trưng quyết ở trên bảng đấu khí, phân biệt xếp hạng thứ bảy thứ tám, uy lực hai loại công pháp, cũng không chênh lệch bao nhiêu. Mà công lực Thất Già La cùng Hầu Già La không hơn kém nhau bao nhiêu, Thất Già La hẳn là kém hơn một chút, bất quá cũng không kém là bao.
- Nhưng Hầu Già La đem Long Mông Bảo Tượng khí luyện đến tầng thứ sáu, ngược lại hạn chế thực lực của chính mình, không cách nào chiến đấu lâu dài. Mà Thất Già La tuy rằng kém hơn một chút, nhưng mà Đại La Thiên Trưng khí âm nhu vô cùng, lực bền bỉ tất nhiên vượt xa Hầu Già La. Cho nên trận chiến này, Hầu Già La hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trương Đức Bưu yên lặng gật đầu, lão giả nói cùng suy đoán của hắn giống hệt nhau, nhưng mà rõ ràng lão giả này thiếu suy nghĩ đến một khía cạnh. Nếu trên bảng đấu khí, Long Mông Bảo Tượng quyết so với Đại La Thiên Trưng quyết xếp hạng cao hơn, Long Mông Bảo Tượng quyết có sơ hở chết người như thế, như vậy Đại La Thiên Trưng quyết sơ hở khẳng định lớn hơn nữa!
Thất Già La cho dù thắng được, sợ rằng thực lực cũng phải tổn thất lớn!
- Đã đến lúc phân định thắng bại rồi sao? - Lão giả đột nhiên đứng dậy, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời, hữu thần lấp lánh, chăm chú nhìn chiến trường, cũng không quay đầu lại nói:
- Đồ Mông Di Lặc, ngươi ở chỗ này chờ ta, lão phu đi tí nữa sẽ trở lại, còn muốn tặng ngươi một "lễ gặp mặt" nho nhỏ!
Trương Đức Bưu vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa chiến trường Thất Già La cùng Hầu Già La như trước vẫn quấn lấy nhau không ngớt, trên mặt Thất Già La tử khí mù mịt, lực lượng lĩnh vực Đại La Thiên Trưng càng ngày càng mạnh mẽ. Mà Long Mông Bảo Tượng khí của Hầu Già La vẫn hùng mạnh như trước, nhưng huyết khí đỏ thẫm đang ngày càng nhạt dần.
Lần này ngay cả Trương Đức Bưu cũng có thể nhìn ra được, Hầu Già La đã không xong rồi, máu tươi trong cơ thể hắn đang cạn dần, sắp sửa bỏ mạng tới nơi rồi!
- Lúc này, hẳn là lần cuối cùng hai người giao thủ rồi…
Hầu Già La cùng Thất Già La giao thủ lần cuối cùng, không có cảnh tượng kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của Trương Đức Bưu, quyền chưởng giao nhau, ngược lại vô thanh vô tức. Chỉ thấy thân hình lực lưỡng của Hầu Già La dần dần thu nhỏ lại, trong cơ thể cao lớn ba bốn thước phát ra tiếng nổ vang "bùm bùm", trong nháy mắt xương cốt không thể trấn áp sức mạnh cuồng bạo bị chấn động gãy từng khúc, ngay lập tức bị ép nát bấy!
Thất Già La nhìn huynh trưởng chết trước mặt mình, tâm thần bồi hồi một lúc, Hầu Già La cuối cùng cũng không chết trong tay hắn, mà là bị sức mạnh bản thân đánh chết.
- Nhị ca, ngươi từ nhỏ cố chấp háo thắng, trước khi chết thà rằng tự sát, cũng không muốn để cho ta thắng ngươi một lần sao…
Bên cạnh Trương Đức Bưu, lão giả từ trong lòng lấy ra một tấm khăn đen, thuần thục che mặt lại, chỉ lộ ra hai con ngươi có hồn sáng ngời, thấy vậy Trương Đức Bưu trố mắt đứng nhìn, một hồi lâu nói không ra lời.
- Lão gia hỏa này đến rốt cuộc có lai lịch thế nào đây? Thủ pháp che mặt thuần thục như vậy, xem ra chuyện đục nước béo cò làm không ít rồi!
Ầm!
Lão giả kia đột nhiên ngồi xổm xuống, cơ bắp hai chân kéo căng, gân cốt giống hệt như sắt thép, sau đó dùng sức bắn lên, chỗ hai chân đạp xuống, loạn thạch rạn nứt từng khúc, hình thành một cái hố to!
Đấu khí lão giả này, dĩ nhiện cũng đạt tới cùng đẳng cấp với Thất Già La, Hầu Già La!
Lão giả giống như một con bọ chét to lớn, nhảy lên rớt xuống, đi tới giữa chiến trường, một tay thò ra, thanh Bích Tỳ Đàm Kim phủ như bị một vô hình đấu khí lôi kéo, rít lên một tiếng, rồi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn!
- Cầm Long thủ! Ngươi là ai, sao dám cướp bảo vật Già La tộc ta?
Thất Già La nhìn bảo vật của gia tộc mình bị người khác đoạt đi, hơn nữa người nọ lại lén lén lút lút, trùm đầu che mặt, ngang nhiên đem Bích Tỳ Đàm Kim phủ đi, rõ ràng định bụng bỏ hai thanh binh khí vào trong túi, không khỏi tức giận đến trợn mắt, trên mặt tử khí đại thịnh, thân ảnh hóa thành một đạo bụi khói, hướng người bịt mặt kia bay tới!
- Tiện nhân, tiếp ta một chiêu Tử La Thiên Trưng khí!
Lão giả kia ha ha cười, rút ra mảnh kiếm, trở tay đâm ra, chỉ thấy mấy trăm đạo quang kiếm rậm rạp, điên cuồng đón nhận lĩnh vực sức mạnh Tử La Thiên Trưng của Thất Già La.
Âm thanh đấu khí nổ mạnh truyền đến dày đặc, hai người cùng thét lớn một tiếng.
Lĩnh vực sức mạnh Đại La Thiên Trưng của Thất Già La, lại bị mấy trăm đạo quang kiếm cứng rắn phá vỡ, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tử khí đột nhiên lúc đó vụt sáng, càng thêm yêu dị. Mà lão giả kia cũng không chịu nổi, mảnh kiếm trong tay gãy từng khúc, trên miệng máu tươi đầm đìa, khóe miệng cũng trào ra một ngụm bọt máu.
- Tử La Thiên Trưng quả nhiên danh bất hư truyền, nếu không phải ngươi cùng Hầu Già La đánh nhau sống chết một hồi, bản thân đã bị trọng thương, ta thật không phải là đối thủ! Đại trượng phu đi không đổi danh ngồi không đổi họ, lão tử tên là Đồ Mông Di Lặc! Thất Già La, ngươi có gan thì cứ tới tìm ta báo thù!
Thất Già La giận tím mặt:
- Đồ Mông Di Lặc? Đó là tên Man tộc đại trưởng lão tại Thánh sơn Thần miếu của chúng ta, lão tiện nhân cũng dám vu oan giá họa à!
Lão giả kia ngẩn ngơ, cũng giận tím mặt:
- Tiểu tiện nhân cũng dám gạt ta!
Hắn nhấc hai thanh Bích Tỳ Đàm Kim phủ lên, hoạt bát như con bọ chét lớn nhảy bỏ đi.
Thất Già La giận dữ, cất bước muốn đuổi theo, thế nhưng ngực đau nhức, lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn biết bản thân cùng Hầu Già La đánh nhau sống chết kéo dài đã bị trọng thương, nếu lại cùng người bịt mặt kia liều mạng, thương thế càng thêm nặng, nếu không trị liệu chỉ sợ có nguy cơ phải bỏ mạng, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
- Người bịt mặt này, đấu khí hùng hậu, giống như sông dài đổi chiều, cuộn trào mãnh liệt, một tay kiếm pháp xuất chúng, không ngờ có thể phá vỡ lĩnh vực sức mạnh Tử La Thiên Trưng của ta, nhất định không phải nhân vật tầm thường! Hắn cố tình che mặt, không thấy rõ bộ mặt, hơn nữa vô cùng đê tiện, thậm chí ngay cả thăm dò cũng không lại còn dám vu oan Thần miếu Đại trưởng lão, thật sự là đáng giận!
Lão giả kia vác hai thanh cự phủ, nhảy lên đồi núi nhỏ, nhìn thoáng qua bốn phía, phía sau tảng đá trống không, thiếu niên Man tộc đôn hậu thuần phác kia quả nhiên không nghe theo lời của hắn, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ "lễ gặp mặt", ngược lại nhân cơ hội vô tung vô ảnh chạy trốn!
Lão giả ngây ngốc đứng chết đứng giữa gió lạnh, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- Tiểu Man tử kia, nhất định đã nhìn ra ta muốn hắn lưu lại là không có hảo ý, cho nên len lén chuồn mất. Tiểu tử này không giống bộ dạng thành thật của hắn, lão phu nói chuyện, trong ba câu có hai câu thật một câu giả, hắn trả lời lại trong ba câu có hai câu rưỡi là giả!
Đột nhiên, lão giả kéo khăn che mặt, hít vào một hơi thật dài, xương cốt tay chân bùm bùm rung động, thân hình cao lên hai thước có thừa, khung xương mặt biến đổi xê dịch, trong chớp mắt tướng mạo thay đổi cân xứng, mày rậm mắt to, cao lớn uy mãnh, thậm chí ngay cả chòm râu dê ở cằm cũng thay đổi hình dạng, tự dưng trẻ ra thêm mười mấy tuổi!
Đơn thuần nói về hình thể, thậm chí hắn không kém hơn Man tộc Nam Cương!
Lão giả đem Bích Tỳ Đàm Kim phủ thu vào trong không gian giới chỉ, lại thay đổi áo choàng màu tím, nhất thời toát ra vài phần nho nhã, tác phong nhanh nhẹn đi về phía thôn Man Chuy.
"Tiểu man tử hành vi đầy bí ẩn, rất có phong cách của lão phu năm xưa, là một nhân tài, đáng tiếc không biết tên thật của hắn là gì..."
Phía tây hạp cốc Tự Lãng, Trương Đức Bưu cưỡi Tiểu Hắc đi ra khỏi cốc, chỗ sâu trong hạp cốc, âm thanh lão giả thần bí kiêu ngạo xa xa truyền đến:
-... đại trượng phu đi không đổi danh ngồi không đổi họ, lão tử tên là Đồ Mông Di Lặc...
Khóe miệng thiếu niên không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, người Nam Cương vốn không thông minh, nhưng hắn thì khác. Tiểu man tử từng sống cả đời tại thế giới trong giấc mơ, quen nhìn người với người lừa gạt lẫn nhau, cho nên trong tính cách vô tình lây nhiễm vài phần giảo hoạt.
Đối đãi thân nhân của mình, hắn tự nhiên vô cùng chân thành, nhưng gặp được người ở bên ngoài rừng rậm, lúc đó hắn liền nhiều thêm vài phần tâm tư.
"Lão già này quả thật thông minh, nhưng so với ta còn kém cỏi hơn một chút. Thế giới này thật sự nhiều cao thủ, không thông minh một chút, chết cũng không biết chết như thế nào..."
- Tiểu Hắc, chúng ta về nhà!
Trương Đức Bưu chạy về thôn Man Chuy, chỉ thấy trong thôn rất nhiều người trẻ tuổi. Những nam nữ trẻ tuổi mặc đồng phục kiếm sĩ, tinh thần bọn họ phấn chấn sôi nổi, đang có lòng hảo tâm giúp đỡ dân làng tu sửa đường.
- Nhị thúc, bọn họ là ai thế? - Trương Đức Bưu nhìn thấy Lãng Đồ Man Chuy, liền vội vàng hỏi.
- Những người này là đệ tử ban Kiếm sĩ của học viện Tinh Mang thành Philina, nhân dịp trước kỳ nghỉ đông đến núi Noeller rèn luyện, tính ở chúng ta thôn nghỉ ngơi một ngày để hồi phục, ngày mai sẽ đi tới ngọn núi. Thật sự là một đám người tốt a! – Gã què thở dài khen:
- Đáng tiếc không biết có mấy người có thể còn sống trở về...
Trương Đức Bưu không phải không lo lắng nói:
- Nhị thúc, ngươi nói với chúng ta thì không sao, ngàn vạn lần không nên nói vậy trước mặt bọn họ, nếu không người ta sẽ liều mạng với ngươi đó!
Gã què đang muốn nói chuyện thì bên cạnh một âm thanh cười nói:
- Không quan hệ, vị lão bá này cũng có hảo ý. Rèn luyện tại Lạc Nhật sâm lâm quả thật là có chút nguy hiểm, nhưng chúng ta đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, hơn nữa đi rèn luyện chuyến này còn có viện trưởng Bane Claren của chúng ta đi theo, cho dù gặp phải Vương cấp ma thú, viện trưởng Bane cũng sẽ ra tay giải quyết.
Người nói chuyện vốn là một kiếm sĩ còn trẻ tuổi, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, sáng chói vô cùng, đưa tay về phía Trương Đức Bưu nói:
- Ta gọi là Donaldson, vốn là đệ tử Tinh viện cấp năm.
- Đức Bưu Man Chuy, ngươi có thể gọi ta là Trương Đức Bưu hay là A Man. – Trương Đức Bưu bắt tay với hắn. Lúc này, bỗng nghe tiếng mừng rỡ của một nữ sinh: Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
- Viện trưởng Bane đã trở về!
Một đám người trẻ tuổi vội vàng ngừng mọi việc lại, tất cả cùng đi về hướng cửa thôn.
Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một lão giả mặc áo bào tím từ bên ngoài thôn đi nhanh tới. Lão giả này có khí lực, cao lớn cực kỳ, hàng lông mày uy nghiêm, nhưng không biết vì sao, vị viện trưởng Tinh viện này, luôn tạo cho Trương Đức Bưu một loại cảm giác quen thuộc, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào.
Lão giả Bane Claren cùng đám đệ tử vừa đi vừa trò chuyện, lại thỉnh thoảng dừng lại chào hỏi dân làng, có vẻ cực kỳ thân thiết. Trương Đức Bưu trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, đột nhiên viện trưởng Bang Claren nhìn thấy Trương Đức Bưu, nhất thời ngây ngốc, buột miệng nói:
- Thì ra tiểu tử ngươi!
Trương Đức Bưu cũng giật mình tỉnh ngộ:
- Hóa ra là ngươi!
Donaldson nghi hoặc nói:
- Hai người các ngươi nhận ra nhau?
Hai người vội vàng lắc đầu, cùng nhau đồng thanh đáp:
- Không nhận ra!