Đạo tặc bưng rượu uống một hơi cạn sạch, cầm đồng tiền vàng trong chén rượu lên, huýt sáo rời đi. Trương Đức Bưu đi vào quán rượu nhỏ, chỉ thấy trong quán khách nhân không nhiều lắm, rời rạc phân tán ngồi trước mấy bàn rượu. Ở góc tường, một vị lão niên ngâm thơ rong đang vừa gảy đàn vừa hát, còn có một nữ lang Hồ tộc nhảy trên bàn rượu, nhảy những vũ điệu kiều diễm tươi đẹp, y phục trên người đã cởi ra bảy tám phần, chỉ còn lại đồ lót bên trong, trên cái mông trắng nõn như tuyết lộ ra một cái đuôi hồ ly mượt mà.
Cái đuôi của nàng đong đưa theo vũ đạo, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve cằm khách xem bên cạnh, Hồ nữ quay đầu lại cười quyến rũ, thân thể lại như rắn nước đứng lên, cái mông căng tròn phập phồng như sóng cuộn.
Mấy hán tử bộ dáng giống lính đánh thuê ngồi bên cạnh bàn, cười ha hả, thỉnh thoảng ném dưới chân nàng mấy cái ngân tệ, mê hoặc nàng cởi hết quần áo còn lại ra.
Trương Đức Bưu chọn một cái bàn bên trong ngồi xuống, gọi hai món điểm tâm với một vò rượu, bảo người hầu rượu mang tới hai bộ đồ ăn, phía đối diện để bát hâm rượu, một mình vừa uống rượu, vừa thưởng thức Hồ nữ tươi đẹp nhảy múa.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh mập mạp béo phì chợt hiện ở cửa quán rượu rồi tiến vào, đặt mông phía đối diện hắn, ép cái ghế dựa vang lên kẽo kẹt, bưng rượu lên làm một hơi cạn sạch, quệt quệt miệng nói:
- Nhị Thế, ngươi đến thành Philina lúc nào? Sao bây giờ mới nhớ tìm ta... Ối, sao ngươi lại mặc áo choàng Ma pháp học đồ thế?
- Bây giờ ta là Ma pháp học đồ Tinh viện năm nhất. – Trương Đức Bưu hạ thấp âm thanh, nói:
- Kidd, giúp ta thu xếp một việc.
- Có chuyện gì ngươi cứ nói, ở thành Philina mà không có Kidd nhanh chân ta thì chẳng làm nên chuyện gì hết! – Mập mạp hướng Hồ nữ ném một tia mị nhãn, tiết tố nam tính nhanh chóng bay lên, hào khí vạn phần nói.
- Giúp ta điều tra thương hội Hogan.
Mập mạp sắc mặt lập tức ngưng trọng đứng lên, thu hồ ánh mắt từ trên người Hồ nữ, nói:
- Ngươi muốn đối phó thương hội Hogan? Đây là một vụ làm ăn lớn đó! Thương hội Hogan vốn là một trong mấy đại thương hội ít ỏi trong thành, bên trong cao thủ nhiều như mây. Ta nghe một bằng hữu nói, cách làm việc của bọn họ giống trong quân đội, thương hội có thể là thuộc hạ của một đại nhân vật nào đó của thủ đô đế quốc, thậm chí có khả năng lại liên quan đến quân bộ đế quốc!
Trương Đức Bưu gật đầu, tại lễ trưởng thành, hắn sớm được chứng kiến qua tác phong của thương hội Hogan và quân đội giống nhau, trong đoàn săn bắn thực lực mỗi người cũng không có chênh lệch nhiều, hơn nữa trong đội ngũ còn có Ma pháp sư đẳng cấp mạnh mẽ.
Mập mạp tiếp tục nói:
- Thương hội Hogan làm ăn buôn bán rất phức tạp, ngoài mặt làm ăn buôn bán đàng hoàng, nhưng lại buôn lậu quân giới, buôn bán nô lệ, kinh doanh kỹ viện, chuyện gì cũng dính líu... Ta biết rồi!
Kidd cũng là người thông minh, lập tức nghĩ ra điều mấu chốt:
- Có phải thương hội Hogan buôn bán nô lệ Man tộc các ngươi, cho nên ngươi mới muốn đối phó với bọn họ?
Khuôn mặt mập mạp hưng phấn đỏ bừng, run giọng nói:
- Buôn bán lớn, buôn bán lớn mà! Bộ lạc Mông Chuyên hơn ba nghìn Man chiến sĩ chung ý nghĩ đi vào trong thành, một loạt đầu chém xuống, giết hại sạch sẽ thương hội Hogan, cuốn đi ngàn vạn tài sản, đây chính là cuộc mua bán lớn khó lường, một tác phẩm lớn!
Trương Đức Bưu vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nói:
- Đừng hiểu lầm, chỉ là có mình ta!
- Mình ngươi? – Mập mạp chán nản nói: Truyện được copy tại
- Một mình ngươi đi thương hội Hogan gì đó không thích hợp lắm? Không phải là đi chịu chết sao?
- Ta bây giờ là đệ tử năm nhất ban Ma pháp Tinh viện, nào có hơn ba nghìn Man chiến sĩ đi theo? Chuyện này chỉ là ý của mình ta.
Trương Đức Bưu lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ cần lấy giúp ta bản đồ địa hình thương hội Hogan, với lại bọn họ có những người nào, làm rõ hai chuyện này là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta! Ngươi yên tâm, chuyện này hoàn thành, ta tuyệt đối sẽ có phần tốt cho ngươi!
Kidd không vui nói:
- Đều là huynh đệ, nói đến chỗ tốt là khách khí rồi. Trong thành ta còn có mười mấy huynh đệ, đều là đạo tặc, bản đồ địa hình Hogan cùng tư liệu về nhân viên ta có thể chuẩn bị cho ngươi, chẳng qua ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ, một người đối chọi với một thương hội Hogan to lớn, rõ ràng chính là chịu chết!
Trương Đức Bưu cười nói:
- Ta giống người ngu xuẩn đi chịu chết sao?
- Không giống. – Mập mạp đàng hoàng nói:
- Nếu ngươi ngu xuẩn, trên đời không còn kẻ thông minh rồi. Chẳng qua mình ngươi... Quên đi, cùng lắm thì bất cứ giá nào hai trăm tám chục cân thịt mỡ của lão tử cũng liều mình cùng ngươi!
- Chuyện này là chuyện riêng của Man tộc ta, không cần ngươi nhúng tay vào đâu! – Trương Đức Bưu cảm động trong lòng, đứng dậy cười nói:
- Chuyện điều tra ta nhờ cậy ngươi, giờ ta phải trở về trường học.
Dứt lời, đi đến cửa quán rượu, đi ngang qua Hồ nữ, tiểu man tử nhịn không được nhéo cái mông Hồ nữ một phen, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc khác lạ, khá là tà ác.
Hồ nữ "hứ" lên một tiếng, ánh mắt ươn ướt lườm hắn một cái, quyến rũ động lòng người.
- Chết tiệt, quan niệm thẩm mỹ của ta, trải qua thế giới trong giấc mơ bị bóp méo rồi, thậm chí thích nữ nhân yếu đuối. Lão tử là người Nam Cương, hẳn là thích nữ nhân bộ dạng hùng tráng giống như Đại Địa bạo hùng mới đúng!
Trương Đức Bưu trở về Tinh viện, trong đầu vẫn xuất hiện Hồ nữ với cái mông trắng ngần như tuyết quay tới quay lui, mất nửa ngày mới loại bỏ được cảm giác khác thường này, tâm trạng ổn định lại.
"Ban năm nhất toàn dạy phương pháp rèn luyện tinh thần lực cấp thấp, đạo sư nói, tu luyện tinh thần lực phải dần dần tiến vào, nếu không sẽ gây ra tổn thương cho đại não. Chẳng qua ta bây giờ đâu có thời gian, phải học được phương pháp rèn luyện tinh thần lực cao cấp, nhanh chóng gia tăng thực lực chính mình!"
Trương Đức Bưu không đến lớp học năm nhất, mà đi đến ban Ma pháp năm thứ sáu, học môn chuyên tu phương pháp rèn luyện tinh thần lực cao cấp.
Đạo sư của ban Ma pháp năm thứ sáu, vốn là một vị lão Ma đạo sư học thức uyên bác, giảng bài từ đơn giản đếm thâm sâu, bên cạnh dẫn chứng phong phú, thường xuyên xen kẽ một ít chuyện xưa thú vị, làm cho Trương Đức Bưu hưởng lợi rất nhiều, đối với phương pháp rèn luyện cao cấp cũng có bước đầu nhận thức.
Phương pháp rèn luyện cấp thấp chỉ là nền tảng cho phương pháp rèn luyện cấp cao, tốc độ gia tăng tinh thần lực vừa ổn định mà lại thong thả, thế nhưng phương pháp rèn luyện cao cấp một bên vẫn duy trì tinh thần lực tăng trưởng rất nhanh, một bên lại đem tinh thần lực bản thân không ngừng rèn luyện, khiến tinh thần lực trở nên ngày càng cứng cỏi.
Cái này giống như nghề rèn, một khối phôi thiết, trải qua nhiều lần rèn giũa, mới có thể nện ra thép tinh!
Chỉ có làm cho tinh thần lực cứng cỏi như sắt thép, Ma pháp sư mới có thể chính xác khống chế sắp xếp mỗi một ma pháp nguyên tố, làm cho ma pháp của bản thân phát huy uy lực cường đại hơn!
Tinh thần lực cứng cỏi đến mức như sắt như thép, Ma pháp sư liền có thể xưng là Ma đạo sư rồi, dưới khả năng khống chế tinh thần lực cường đại của bọn họ, bất cứ một loại ma pháp nào cũng có thể phát huy uy lực cực mạnh, hơn nữa đến lúc đó, bọn họ có thể đem thổ thủy phong hỏa quang ám sáu hệ ma pháp tùy ý dung hợp, hình thành ma pháp kết hợp uy lực càng thêm mạnh mẽ!
Trương Đức Bưu đang mê mẩn lắng nghe, đột nhiên vang lên bên tai một âm thanh cực kỳ kiêu ngạo:
- Loại biểu diễn đầy rẫy tai hại rách nát này, cũng dám lấy ra dạy người khác nữa!
Tiểu man tử hoảng sợ, nhìn lại nơi phát ra tiếng, Lục Dực Kim Quang tê chẳng biết lúc nào từ chỗ ký gởi chạy đến, đứng ở trên cửa sổ phòng học, chậm rãi sửa sang lại lông chim, vạn phần xem thường nói.
Phía bên ngoài cửa sổ, một cự khuyển màu đen cao ngang ngửa Thiết Bối man ngưu đang ngồi ngoan ngoãn, đầu lưỡi thè ra thở. Thấy chủ nhân nhìn ra hướng nó, cự khuyển liền hưng phấn vẫy đuôi loạn xạ. Một vị Ma pháp sư trùng hợp đi qua bên người nó, bị cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua, Ma pháp sư bi thảm kêu một tiếng, không biết bị đánh bay tới đâu.
"Này hai "ông nội" này, sao lại chạy đến đây rồi?"
Trương Đức Bưu trong lòng thầm nghĩ không ổn, nhìn lại lên bục giảng, quả nhiên thấy sắc mặt lão Ma đạo sư tức giận đến xanh mét, phẫn nộ quát:
- Biểu diễn rách nát? Người nào dám can đảm dõng dạc như vậy?
Trương Đức Bưu đột nhiên cảm thấy một cỗ tinh thần lực to lớn, ùn ùn kéo đến phía hắn đè xuống, không khỏi hoảng sợ:
- Tinh thần phong bạo!
Tinh thần phong bạo vốn Ma đạo sư khi tỷ thí tu vi tinh thần lực, dùng một loại phương thức so sánh tương đối nhã nhặn, hai bên đều tự phóng ra tinh thần lực bản thân, dùng tinh thần lực giao phong, để khảo nghiệm tu vi lẫn nhau.
Chẳng qua phương thức này có vẻ ôn hòa, nhưng lại tồn tại nguy hiểm tương đối lớn, nếu như hai người lúc đó tu vi cách xa nhau, người có tu vi kém có khả năng sẽ bị tinh thần lực cường đại của đối phương chấn thành ngu ngốc!
Một cỗ tinh thần lực cường đại hơn từ bên người Trương Đức Bưu bộc phát ra, so với lão Ma đạo sư còn mạnh hơn, càng thêm hung mãnh, thần uy giống như ngục tù, thoáng một cái đã tràn ngập khắp phòng học!
Hai cỗ tinh thần lực đụng nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, trong phòng học nhất thời như cuồng phong quét qua, sách vở bay khắp trời.
Trương Đức Bưu nhìn lại bốn phía, chỉ thấy đám Ma pháp sư năm thứ sáu hai mắt trắng dã, té khắp mặt đất, mà lão Ma đạo sư trên bục giảng sắc mặt càng lúc càng đỏ, như thể bị lấy máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, dễ nhận thấy lần đầu hai bên giao phong, đã khiến cho tinh thần lực của hắn cạn kiệt tới cực điểm!
Kim mao lão hổ hưng phấn đứng lên hai cái chân sau, tinh thần uy áp càng lúc càng mạnh, thét to:
- Loài người vô tri, dám khiêu chiến với Thái ca hung tàn, cả thành Philina, người nào không biết ta Thái...
Chữ "ca" còn chưa ra khỏi miệng, Trương Đức Bưu đưa tay gãi trên cái bụng trắng của nó hai cái.
- Đừng gãi, ngứa... tha mạng! Ha ha ha ha...
Lục Dực Kim Quang tê nhịn không được cười ha hả, lăn lộn qua lại ở trên cửa sổ, hai chân không ngừng đánh vào bệ cửa sổ. Nó thu hồi tinh thần lực, nét mặt lão Ma đạo sư buông lỏng, rốt cục không cầm cự nổi, hai mắt khẽ nhắm, cũng đã hôn mê.
Tiểu man tử một tay bắt được cái da ót mềm của Thái ca, xách đầu lão hổ gây rắc rối lên, kinh hồn bạt vía chạy ra khỏi phòng học.
Sau lưng, mọi người bên trong ban Ma pháp năm thứ sáu kể cả đạo sư, toàn thể "tử trận", ngã đầy mặt đất.
- Ai ya, lần này gây ra họa lớn rồi...