"Tên hỗn đãn Thái ca này, báo hại ta làm công cho Tinh viện mười năm!"
Trương Đức Bưu rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, gác Bích Tỳ đao trên vai, lửa giận đầy bụng, suy tư nói:
- Bắt nó ném vào sào huyệt Cự long là quá tiện nghi cho nó rồi, ta thay nó làm công cho Tinh viện mười năm, vậy nhỏ này phải làm công miễn phí cho ta cả đời!
Tiểu man tử nợ trường học gần năm mươi vạn kim tệ, trong đó hơn phân nửa là tiền bồi thường cho hậu cần, chỗ ký gửi ma sủng, Griffin vốn là tọa kỵ trên không trung chỉ kém Dực long, cũng là Vương cấp ma thú, chỉ cần hai con Grinffin đã đến mười vạn kim tệ rồi.
Năm mươi vạn kim tệ, đây chính là một con số khủng bố, cho dù hắn làm Trung Y cả đời tại thế giới trong giấc mơ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, dù sao tiền giấy và tiền vàng cách xa nhau một trời một vực!
- Lão Bane đã hứa, nếu ta có thể trả hết nợ, hiệp ước này xem như bãi bỏ. Lão nhân này bụng toàn âm mưu quỷ kế, khẳng định biết rõ ta không có cách nào trả một số tiền lớn như vậy, cho nên mới làm ra vẻ rộng rãi.
Trương Đức Bưu thở dài, bóp bóp cái túi tiền càng ngày càng mỏng của mình, nội chỉ phụ trách mảng ăn uống của hai con ma thú Thái ca và Tiểu Hắc cũng đã tốn kém biết bao nhiêu tiền bạc của hắn. Huống chi Trương Đức Bưu còn tu luyện thuật minh tưởng "thần kỳ" Nhất Tức thức, sức ăn của hắn càng thêm "thần kỳ", mỗi ngày phải ăn bảy tám bữa, mỗi bữa ăn ít nhất bằng sức ăn bảy người, không kém sức ăn khủng khiếp của ma thú là bao.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, bốn năm tiền săn thú của Trương Đức Bưu đã sạch sẽ không còn một đồng, nhưng lại gánh thêm một khoản nợ cao ngất ngưởng, món nợ khổng lồ năm mươi vạn kim tệ!
- Chẳng trách mọi người lại nói Ma pháp sư vốn là nghề thiêu tiền…. – Man tử thở dài, bất đắc dĩ nói.
Những lời này nếu để những Ma pháp sư khác nghe được, khẳng định bọn họ sẽ không nhịn được mà "nước mắt tuôn trào", Ma pháp sư đúng là nghề nghiệp thiêu tiền, nhưng tuyệt đối không có cách nào tiêu trong bốn tháng hết năm mươi vạn kim tệ như hắn, cho dù là Thánh ma đạo sư cũng không có bản lĩnh này!
- A Man, Đức Bưu Man Chuy!
Sau lưng hắn đột nhiên vang lên âm thanh của một người quen, Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại liền thấy lớp trưởng Amos đang chạy về phía hắn. Tiểu tử này mặt mày sáng rỡ, thay một bộ ma pháp bào mới màu xanh, tinh thần có vẻ cực kỳ phấn chấn. Trên ngực tấm ma pháp bào có gắn năm ngôi sao, đại biểu cho thân phận Amos – ngũ cấp Ma pháp sư. Trước kỳ thi giữa kỳ, hắn là tứ cấp Ma pháp sư, không nghĩ rằng chỉ qua một tháng ngắn ngủi, hắn đã thăng cấp thêm một bậc, thật không hổ danh là "thiên tài ma pháp".
Trương Đức Bưu nhìn ma pháp bào của hắn, sau đó cúi đầu nhìn ma pháp bào của mình, buồn bực không thôi. Những học sinh năm nhất đều đã lên lớp, trở thành Ma pháp sư chính thức, chỉ còn mỗi mình hắn đến giờ vẫn là Ma pháp học đồ.
Xem ra, đối với thiên phú ma pháp của Man tộc, cho dù là nữ thần Trí Tuệ vạn năng cũng phải bó tay!
Amos đã làm lớp trưởng hơn bốn tháng, có vẻ tự tin hơn lúc trước rất nhiều, cười nói:
- A Man, ngươi đã nghỉ học một thời gian dài, thầy giáo nói, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với ngươi rồi, chỉ cần kỳ khảo hạch cuối năm ngươi không kéo cả lớp lại là được.
Trương Đức Bưu nhún nhún vai, Đức Bưu đại gia bây giờ còn phải sợ giáo viên à? Đức Bưu đại gia giờ đây đã trở thành chấp sự danh dự của Tinh viện. Nói về địa vị còn phải cao hơn giáo viên vài bậc, mặc dù cái danh chấp sự danh dự của hắn thật ra là cu li không công.
- Thanh đao thật lớn! – Amos rốt cục chú ý đến thanh Bích Tỳ đao trên vai hắn, cảm thán một câu, sau đó mới nói rõ ý đồ của mình:
- A Man, thầy giáo nói tu vi của ta tăng trưởng quá nhanh, sợ rằng cảnh giới không được ổn định, chuẩn bị mang ta cùng một số bạn học đi ra ngoài lịch lãm, thuận tiện "kiếm chác" thêm ít tiền sinh hoạt hằng ngày. Bên trong vực sâu Ma vực rất nguy hiểm, chúng ta chuẩn bị đi mạo hiểm trong Lạc Nhật sâm lâm, A Man, ngươi rất quen thuộc đường trong rừng rậm, hay là ngươi đi cùng chúng ta đi?
- Vực sâu Ma vực? – Thần sắc Trương Đức Bưu vừa động, hiếu kỳ hỏi:
- Bên cạnh thành Philina có cửa vào vực sâu Ma vực sao?
- Chuyện này mà ngươi cũng không biết sao?
Amos kinh ngạc nói:
- Vực sâu Ma vực có rất nhiều cửa vào. Trong đó có một cửa cách thành hơn một trăm dặm về phía Đông, trong hạp cốc Trầm Luân, bốn năm trước Tam Đầu Địa Ngục khuyền tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng chính từ nơi này chạy đến. Vực sâu Ma vực rất nguy hiểm, Vương cấp ma thú đầy đất, chỉ có những học sinh năm cuối cùng với giáo viên lập thành nhóm, đi săn ma hạch Vương cấp ma thú, hơn nữa cũng chỉ dám hoạt động ở tầng thứ nhất trong vực sâu…
- Thì ra là thế!
Trương Đức Bưu bừng tỉnh hiểu ra, chẳng lạ khi năm đó Địa Ngục khuyển lại lựa thành Philina để đồ thành, thì ra nơi đây gần với cửa vào vực sâu. Bất quá, điều làm người khác khó nghĩ là con non Địa Ngục khuyển cực kỳ nhỏ yếu, làm sao có thể một mình chạy từ vực sâu đến đây được?
Chuyện này có phải còn nhiều điều bí mật không muốn người khác biết?
- Lớp trưởng Amos, thật xin lỗi, ta không thể đi Lạc Nhật sâm lâm cùng các ngươi được rồi.
Quang mang trong mắt Trương Đức Bưu chợt chuyển, mỉm cười nói:
- Gần đây ta có nhu cầu cấp bách muốn dùng tiền, muốn đi vực sâu săn một ít Vương cấp ma thú để lấy ma hạch.
- Như vậy à… - Amos hơi thất vọng, bất quá hắn cũng biết thực lực Trương Đức Bưu, gã man tử đang mặc áo bào Ma pháp học đồ nhưng thực lực của hắn không chút thua kém những chiến sĩ năm cuối, tuyệt đối có tư cách thành lập tổ đội cùng người khác đi lịch lãm vực sâu.
Nếu đã quyết định đi vực sâu Ma vực, Trương Đức Bưu liền bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi lần này, Amos không biết rõ tình huống vực sâu, hắn không thể làm gì khác hơn là đến thư viện để thăm dò tư liệu.
Trong một quyển sách có tên [Burson Thánh ma đạo du ký], Trương Đức Bưu đã tìm được vài điểm thú vị. Tác giả Thánh ma đạo Burson vốn là một vị Thánh ma đạo sư đam mê mạo hiểm thời Trung cổ, từng đi đến vực sâu nhiều lần, trong sách, hắn miêu tả về vực sâu rất rõ ràng.
Theo lời hắn, vực sâu đã có từ xa xưa, thậm chí có thể gần đến lúc thế giới này bắt đầu hình thành.
Trong sách có nói, khi thế giới vừa hình thành, nguyên tố ma pháp không yên ổn, làm cho không gian trong vị diện ma pháp bị uốn khúc, vì thế sinh ra một vị diện khác nối liền với vị diện này, mà thông đạo giữa hai vị diện đó chính là vực sâu.
Vực sâu tổng cộng có chín tầng, phân biệt là chín không gian độc lập với nhau, giữa những không gian đó có thông đạo nối với nhau, trong đó có rất nhiều tài phú làm cho người khác không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng nguy hiểm đến mức không thể tưởng tượng được. Nơi đây chính là nơi sinh hoạt của đủ loại ma thú mạnh mẽ như Vương cấp ma thú, còn có Thánh cấp ma thú, thậm chí ở những tầng sâu nhất của vực sâu còn có những dị chủng hoang dã còn sống sót từ thời đại thần thoại, bất kỳ một con vật nào cũng có thực lực thấp nhất là đẳng cấp Truyền Kỳ, thậm chí, có một vài con ma thú hoàn toàn có thể xưng là Bán thần.
Tầng thứ nhất của vực sâu có rất nhiều cửa vào, phân bố tại các quốc gia trên đại lục, bởi vì nguyên nhân không gian uốn khúc, cho dù vào từ những cửa khác nhau, nhưng đều rơi xuống cùng một khu vực.
Đọc đến đây, Trương Đức Bưu trấn định tinh thần, ngẩng đầu lẩm bẩm:
- "Cửa vào khác nhau nhưng cùng rơi xuống một khu vực", nói cách khác, trong vực sâu có nhiều khả năng sẽ gặp người quốc gia khác. Xem ra, nguy hiểm trong vực sâu không chỉ có ma thú, đôi khi, nhân loại càng thêm hung tàn hơn so với Vương cấp ma thú…
Lịch trình thám hiểm của Thánh ma đạo sư Burson dừng lại ở tầng thứ ba, ở nơi này, bọn họ tình cờ gặp phải một con Hồng long đang "tan nát trái tim" vì thất tình. Vị Thánh ma đạo sư xui xẻo cùng đồng bạn của mình bị Hồng long Ani Jones chộp lại, bắt bọn họ phải hát những bài tình ca thất tình trong ba tháng mới thả bọn họ về nhà.
Trong sách, Thánh ma đạo sư Burson u oán kể lại: Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
- Mọi người chỉ chú ý đến hào quang của những anh hùng Đồ Long, nhưng không một ai chứng kiến nước mắt của kẻ thất bại…
Thời gian thích hợp nhất để đi mạo hiểm ở vực sâu là lúc giao mùa giữa xuân và hạ, ma thú sau khi ngủ đông thường đi săn vào mùa xuân, mùa thu lại ăn tạp không chừa bất cứ thứ gì để ngủ đông, mà mùa đông, vì thức ăn khan hiếm nên ma thú sẽ trở nên tàn nhẫn săn giết người, chỉ có thời điểm dồi dào thức ăn như lúc giao mùa giữa xuân và hạ mới là thời điểm an toàn nhất cho những người đi mạo hiểm.
Nhưng mức độ "an toàn" đó cũng chỉ là tương đối, vực sâu vẫn là một trong những nơi có tỉ lệ tử vong cao nhất khi đi mạo hiểm.
"Đi đến loại địa phương như vực sâu sợ rằng phải chuẩn bị một lượng lớn thức ăn cùng nước uống mới được, đáng tiếc, bây giờ ta không có cách nào sử dụng không gian giới chỉ, nếu tinh thần lực đạt đến cấp bậc Ma đạo sư, cứ trực tiếp bỏ thức ăn cùng nước uống vào trong không gian giới chỉ, thậm chí cả Bích Tỳ đao củng bỏ vào, chỉ cầm trong tay một cây ma pháp trượng…"
Mặc ma pháp trường nào, cầm trong tay ma pháp trượng, nhìn Trương Đức Bưu giống hệt như những ma pháp học đồ bình thường, nhưng trong nháy mắt đổi thành Bích Tỳ đao, hắn chính là chiến sĩ hung ác nhất!
"Đáng tiếc, tinh thần lực của ta bây giờ kém Ma đạo sư mười vạn tám ngàn dặm…."