Lão Ma đạo sư này đã sớm liệt Trương Đức Bưu vào loại mạo hiểm giả "lòng dạ độc ác", đối với những người như thế Ma Pháp công hội cũng không chán ghét, trên thực tế, công hội rất thích giao dịch cùng bọn họ vì bọn họ thường cung cấp cho công hội một ít tài liệu luyện kim hi hữu cùng với những vũ khí ma pháp khác.
Đương nhiên, những thứ này thường có lai lịch không minh bạch, bất quá Ma Pháp công hội tự nhiên sẽ có cách tiêu thụ riêng, có thể "rửa" sạch những trang bị này.
Lão Ma đạo sư tính toán kỹ càng kim tệ, sai người đổi thành tinh tạp, cung kính giao cho Trương Đức Bưu.
"Tinh tạp" là loại đồ vật tương tự như "thẻ tín dụng" tại thế giới trong mộng, có thể rút tiền trong những ngân hàng, cực kỳ tiện lợi, không cần phải mang theo một đống kim tệ trong người. Lần thu hoạch này của Trương Đức Bưu tính ra cũng được khoảng một vạn kim tệ, nếu mang hết đống kim tệ này trên người cũng không phải là một chuyện sướng ích gì.
Lão Ma đạo sư nọ đưa tinh tạp ra, cười nói:
- Khách nhân không thử kiểm tra tài khoản sao?
Trương Đức Bưu lắc đầu nói:
- Không cần phiền toái!
Hắn tiếp nhận tinh tạp, tấm tinh tạp nọ nhất thời biến mất, vốn do Thái ca âm thầm mở không gian giới chỉ thu vào.
Hai tròng mắt lão Ma đạo sư nọ sáng ngời, lại gán thêm những "nhãn hiệu" cho Trương Đức Bưu như "hoang phí", "âm hiểm", cùng "thực lực mạnh mẽ".
Không thèm kiểm tra xem tinh tạp có bao nhiêu tiền chừng tỏ gã nãy không thiếu thốn tiền bạc, ra tay hoang phí, mà thực lực mạnh mẽ vì hắn có thể vô thanh vô tức thu tinh tạp vào trong không gian giới chỉ, ít nhất hắn phải có tu vi Ma đạo sư.
Về phần âm hiểm, hắn luôn miệng nói mình là dân Nam Cương, nhưng lại mặc quần áo Ma pháp sư, man tử Nam Cương có thể tu luyện ma pháp từ khi nào vậy?
Hơn nữa, rất rõ ràng thực lực của hắn vốn đã là Ma đạo sư, vậy mà vẫn mặc áo bào của Ma pháp học đồ, hơn phân nữa là muốn giả heo ăn thịt cọp, tiện tay đánh cướp, điều này không gọi là âm hiểm thì gọi là gì?
Nếu như Trương Đức Bưu biết trong lòng lão giả này nghĩ về hắn như vậy nhất định sẽ không chịu nổi, chắc chắn hắn sẽ mở miệng kêu oan.
Từ đầu đến chân hắn triệt để là một man tử, huống hồ hắn quả thực là một Ma pháp học đồ, hơn nữa còn là một Ma pháp học đồ vĩnh viễn không thể thăng cấp thành Ma pháp sư.
Về phần hoang phí ư, cái này càng phải nói cho rõ rồi, Trương mỗ hôm nay đang cõng trên lưng một khoản nợ như núi, đang cày khổ cực như trâu để trả nợ đây!
Hắn vội vàng như vậy không phải chỉ vì quyền sách ma pháp kia thôi sao?
Tà Linh thánh điển vốn là trấn phái chí bảo của bộ lạc dưới vực sâu, bao hàm hai hệ thống đấu khí và ma pháp.
Trong đó, hệ thống đấu khí xếp hàng thứ tư trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, Long Mông Bảo Tượng quyết đem lại cực nhiều lợi ích cho Trương Đức Bưu chỉ xếp hàng thứ bảy, mà Tà Linh thánh điển lại được xếp hàng thứ tư, có thể thấy được quyển công pháp này tuyệt đối lợi hại hơn so với Long Mông Bảo Tượng quyết!
Trương Đức Bưu trở lại ký túc xá ban ma pháp, mở cửa phòng của mình, để cho Tiểu Hắc cùng Thái ca đứng bên ngoài canh gác, hắn vội đóng chặt cửa phòng lại, lấy cuốn sách cổ kia ra xem, vừa mới nhìn vào nhất thời hai mắt hắn tối sầm, suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Quyển sách cổ ma pháp kia được viết bằng một loại chữ viết kỳ quái hắn chưa gặp bao giờ, chắc là hệ thống ngôn ngữ của Ma tộc vực sâu!
Trương Đức Bưu mò tới mò lui một hồi lầu, nửa chữ cũng không phân biệt được, hắn đành phải mở cửa phòng, nhờ lão nhân gia Thái ca đọc giúp, vậy mà con cọp cũng đành trợn trừng đôi mắt nhỏ, một chữ cũng không nhận ra.
- Văn tự của dân bản xứ vực sâu, bảo ta đọc thế nào được? Sợ rằng trên cả đại lục này cũng không ai nhận ra!
Thái ca giơ móng vuốt nhỏ, vuốt vuốt râu mình, suy tư nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Nếu không, chúng ta quay lại vực sâu một lần nữa, bắt một người dân bản xứ vực sâu rồi tra hỏi?
Trương Đức Bưu lắc đầu, vất vả lắm mới từ vực sâu trốn ra được, giờ trở về chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ?
" Ma tộc vực sâu nguyên bổn là một thành viên của nhân loại, bởi vì tín ngưỡng Tà Linh lên mới bị khoác cho cái áo "Ma tộc", bị đuổi vào tận vực sâu. Những người này đã biến mất trên đại lục hơn mấy vạn năm, lịch sử của bọn họ đã sớm bị những người đương quyền xóa sạch, không ai nhận ra được văn tự của bọn họ là bình thường. Đáng tiếc, đây chính là Tà Linh thánh điển…"
Trương Đức Bưu giao Tà Linh thánh điển cho Thái ca, để nó cất vào trong không gian giới chỉ, mang theo Tiểu Hắc ra khỏi kỳ túc xá ban ma pháp, suy tư một chút liền đi ra ngoài.
"Trước hết phải đi tìm tên mập Kidd cái đã, bây giờ cũng đã gần đến thời điểm diễn ra lễ trưởng thành năm nay rồi, chuyện thương hội Hogan cũng phải giải quyết nhanh chóng một chút!"
"Thương hội Hogan săn bắt người Nam Cương chúng ta để buôn bán nô lệ, chuyện này tuyệt đối không thể để cho tộc nhân biết, nếu không với tính tình nóng nảy của bọn họ, nhất định họ sẽ trực tiếp chạy đến thành Philina, đem thương hội Hogan giết sạch sẽ từ trên xuống dưới!"
Trương Đức Bưu vừa đi vừa nghĩ: "Thực lực thương hội Hogan không kém, cao thủ đông đúc, Man tộc ta không biết sẽ chết bao nhiêu người. Hơn nữa bọn họ lại cấu kết với liên quân phòng ngự thành, nếu chúng ta xung đột với liên quân phòng ngự thành thì sẽ bị gán cho tội danh "mưu phản", có nguy cơ diệt tộc. Cho nên chuyện này chỉ có thể hành động âm thầm, phải diệt sạch phân hội của thương hội Hogan tại thành Philina, còn phải không để cho bọn chúng biết được địch nhân chân chính là ai!"
Trương Đức Bưu liếc nhìn Thái ca một chút, trong lòng lại có chủ ý khác, nếu như tên mập Kidd không có cách nào biết rõ căn cơ của thương hội Hogan, lúc này hắn liền cho Lục Dực Kim Quang tê xuất trận, dùng ma pháp oanh tạc trên diện rộng, san thành bình địa chi nhánh thương hội tại thành Philina.
"Bất quá, nếu thương hội Hogan có Ma đạo sư ngang cấp với Thái ca thì thật không ổn. Phải tìm thêm trợ thủ mới được…."
Đi tới khu dân nghèo, Trương Đức Bưu y như trước, gọi một tên đạo tặc đi tìm Kidd, còn mình ngồi trong quán chờ đợi. Một lúc sau, lỗ tai thiếu niên bỗng giật nhẹ, chỉ nghe trong quán rượu có ba tiếng chân nặng nhẹ bất đồng, quay đầu nhìn lại thì thấy ba người đang đi về phía mình.
Bên trái là một tráng hán râu rậm, vác một thanh cự kiếm trên vai, bên phải là một năm tử mặt trắng nõn, bên hông đeo hai thanh bội kiếm dài và nhỏ, ở giữa là một nữ tử áo lục, trên lưng khoác một cây cung cứng.
"Lục Y tặc hay đánh cướp ngoài thành?" Trương Đức Bưu giật mình, thầm nghĩ: "Đàm sơn tặc này sao lại xuất hiện trong thành Philna?"
Tráng hán Kane nọ đứng trước cửa quán, chống đại kiếm xuống, phảng phất như thần giữ cửa, nhắm mắt dưỡng thần nói:
- Không muốn chết thì cút hết ra ngoài!
Khách nhân trong quán nhìn nhau, lần lượt rời đi, tại khu dân nghèo này, chuyện tìm nhau trả thù thường xuyên phát sinh, bọn họ sớm đã quen thuộc.
- Man Chuy thiếu gia!
Sandi bước lên một bước, đi tới trước mặt hắn, cười nói:
- Tiểu thư nhà ta muốn nói chuyện cùng với Man Chuy thiếu gia. Tiểu thư, xin mời!
Nữ tử áo lục ngồi đối diện với Trương Đức Bưu, nhẹ nhàng đẩy ra một tấm tinh tạp, mỉm cười nói:
- Ngày đó đa tạ Man Chuy thiếu gia ra tay cứu giúp, nơi này chỉ là một chút thành ý, cũng không được kính ý cho lắm!
Trương Đức Bưu nhíu nhíu mày, không xem tấm tinh tạp kia mà nhìn ra phía sau nàng, nói:
- Tên mập, mi còn định trốn tới lúc nào nữa?
Phái sau nữ tử áo lục lóe lên một ánh chớp, một thân ảnh mập mạp mũm mĩm hiện ra từ trong không khí, trong tay cầm một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh, gác trên yết hầu nữ tử áo lục, đúng là tên mập Kidd, hắn cười hắc hắc, nói:
- Chẳng phải là ta lo lắng ngươi gặp mai phục sao? Nhìn thấy ba người này ta đã nấp vào rồi, ai ngờ người đến nhà lại là bạn tốt…
Mồm miệng Kidd nói xàm một hồi, thu lại chủy thủ, đĩnh đạc ngồi xuống, cười nói:
- A Man, sao ngươi lại biết được ta đã đến vậy?
Sắc mặt đám người Sandi kịch biến, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng, bọn họ đương nhiên không biết tên đạo tặc béo này vào đây lúc nào, nếu hắn có ác ý, vẽ một đao trên yết hầu nữ tử áo lục, lúc đó hậu quả thiết tưởng không thể chịu đựng được!