Vài ngày không gặp, Đại Shaman Delaney trở nên gầy gò rất nhiều, hai tròng mắt đỏ bừng, bắt được Trương Đức Bưu liền khóc lóc kể khổ. Nguyên lai, ngày đó sau khi đại Shaman giúp Lục Dực Kim Quang tê chữa trị tinh thần lực, liền bắt đầu theo thói quen, tuyên dương giáo lý của Lang vương Thần miếu cho con cọp nhỏ này nghe, nói cho "sinh mạng nhỏ bé thấp kém" này biết Lang thần vĩ đại như thế nào.
Sự tình tiếp theo có thể tự nghĩ ra, Thái ca hỗn đãn này trước mặt Trương Đức Bưu cũng ngang ngược vô cùng, man tử ra sức lấy lòng nó cũng chỉ được phép sờ sờ cái bụng nhỏ của Thái ca, sao nó có thể chịu đựng ngữ khí của đại Shaman được?
Càng huống chi trong mắt con cọp này, lang – loại ma thú này căn bản là một loại sinh mạng thấp kém hơn nó, cho nên mới cãi nhau cùng với đại Shaman.
Đại Shaman dù sao cũng làm "lão thần côn" hơn vài chục năm, Thái ca cãi không lại hắn, rốt cuộc hung tính đại phát, dùng hành động thực tế để chứng minh nó tuyệt đối mạnh mẽ hơn Lang thần hư ảo kia, đánh cho lão Shaman một trận nhừ tử.
Mấy vị trưởng lão khác nghe tin liền chạy đến, cùng nhau đối phó với nó, nhưng cũng không ngoại lệ đành nuốt nước mắt chịu khổ, bị con cọp này "dẫm nát dưới chân".
Ban đầu, Thái ca vốn chỉ định chứng tỏ mình mạnh mẽ, sau đó lại thay đổi chủ ý: nếu như lang thấp kém có thể trở thành thần linh, như thế nào Thái ca vĩ đại lại không thể?
Thế là dưới dâm uy của Lục Dực Kim Quang tê, đại Shaman cùng mấy vị trưởng lão khác không thể tạm thời "đầu hàng có tính chất chiến lược", bắt đầu tung hô "ca ngợi Thái ca", con cọp này lại ra lệnh cho mọi người tu kiến một tòa Thần miếu khác bên cạnh Lang vương Thần miếu, có ý định tạo một bức tượng đồng giống mình.
Trương Đức Bưu nghe đến đó liền nhìn về phía bên cạnh Lang vương Thần miếu, quả nhiên Lục Dực Kim Quang tê đang bay lượn trên cao, chỉ huy mục dân dùng bùn đất tu kiến Thần miếu. Những mục dân này dùng đắp thành kiến trúc Thần miếu, sau đó mấy Ma pháp sư của bộ lạc Cự Mang cùng ma pháp Cố Thổ Vi Thạch, biến bùn đất thành đá tảng, như vậy chỉ mất vài ngày là có thể kiến tạo một tòa Thần miếu hùng vĩ.
Trên trán Trương Đức Bưu không khỏi toát mồ hôi lạnh, liên tục xin lỗi đại Shaman Delaney. Sắc mặt đại Shaman cổ quái, khoát tay nói:
- Điều này cũng chả sao, mấu chốt là trong bộ lạc đã có mấy lão nhân, mở miệng ngậm miệng là ca ngợi nó rồi…
Cứ như việc tín ngưỡng trên thảo nguyên phức tạp, có hơn trăm ngôi Thần miếu, bất quá trong mỗi thần miếu đều sùng bái một loại ma thú. Ví dụ như bộ lạc Cự Mang tín ngưỡng Lang thần, nguyên bản chính là Tật Phong cự lang, bởi vì xung quanh bộ lạc Cự Mang thường xuyên có Tật Phong cự lang thường xuyên lui tới, dần dần liền hình thành nên sự sùng bái của bộ tộc Cự Mang đối với ma lang.
Trong mắt Trương Đức Bưu, con Lục Dực Kim Quang tê – Thái ca này cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng trong mắt những người dân man tộc thảo nguyên bình thường, con cọp này có ba đôi cánh đại bàng, có thể mở miệng nói chuyện, có thể biến hóa lớn nhỏ, có thể bay lên trời cao, có thể gọi về lôi điện phong hỏa, đây chính là thần linh thần thông quảng đại, bởi vậy tín ngưỡng nó cũng không có gì lạ.
Trương Đức Bưu lập tức lau mồ hôi lạnh, vội vàng gọi Thái ca trở về bên mình, nói với đại Shaman Delaney:
- Trưởng lão có thể yên tâm rồi, có ta ở đây tuyệt đối nó sẽ không hồ đồ.
Thai ca lập tức nhìn đại Shaman, ánh mắt bất thiện dõi theo hắn:
- Tiểu Đức, có phải ngươi vừa mới nói xấu ta trước mặt A Man phải không?
Đại Shaman rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, Thái ca lại tiếp tục uy hiếp hắn, Trương Đức Bưu liền túm cổ nó, xin lỗi đại Shaman một lần nữa, nói:
- Trưởng lão yên tâm, nó làm chuyện gì cũng chỉ nhiệt tình trong ba ngày thôi, rất nhanh sẽ cảm thấy chán.
- A Man, ngươi thả ta xuống ngay!
Trương Đức Bưu gõ gõ đầu nó, không khỏi tức giận, nói:
- Ngươi an phận mốt tí cho ta!
- Ngươi dám gõ đầu ta? Cả đại lục không ai không biết…
Trương Đức Bưu đau đầu không thôi, trực tiếp ném Thái ca cho Tiểu Hắc trông chừng, tránh cho nó lại đi gây họa khắp nơi. Đối với con Lục Dực Kim Quang tê này Trương Đức Bưu cũng hết cách, cũng may nó còn có bằng hữu là Tiểu Hắc, đối với Tiểu Hắc cũng rất nghe lời.
Chỉ thấy Thái ca tiến đến bên tai Tiểu Hắc, nói thầm rầm rì rầm rì một hồi, Trương Đức Bưu nghe được, thì ra tên hỗn đãn này lại khuyên Tiểu Hắc "bỏ nhà đi bụi" với nó, cùng tìm một bộ lạc nhỏ nhỏ để làm thần linh.
Đến bộ lạc Cự Mang, thương thế của đám người Jiamon Richie rốt cục ổn định trở lại, có đại Shaman Delaney ở đây, bọn họ muốn chết cũng có chút khó khăn.
Bất quá, Ma đạo sư Jiamon cùng Đồ La mất máu khá nhiều, phải điều dưỡng một thời gian, tạm thời không xuất môn lịch lãm được, mà cung tiễn thủ Agan không có kính mắt, cả ngày đứng một chỗ giả vờ lạnh lùng.
Thương thế của Trương Đức Bưu nhẹ nhất, rất nhanh chóng đã khôi phục như cũ, hắn đem phần ma hạch mình kiếm được quyên góp cho Lang thần Thần miếu, tính là bồi thường thiệt hại do Thái ca gây ra trong thời gian qua. Đại Shaman Delaney mặt mày hớn hở, nhìn A Man cũng trở nên thuận mắt hơn, Trương Đức Bưu giao cho hắn mười mấy miếng ma hạch, có số ma hạch này, Thần miếu có thể tăng cường thực lực cho mười mấy con thú cưỡi.
"Thái ca hỗn đãn này, báo hại ta tổn hại mất mười mấy miếng ma hạch, lần này nhất định phải bắt nó bổ sung lại mới được."
Trương Đức Bưu mang theo thủ sơn khuyển cùng Lục Dực Kim Quang tê đến hoang mạc Thần Vẫn, mục đích lần này của hắn rất đơn giản, chính là đi sâu vào trong hoang mạc, đến chỗ thần linh vẫn lạc, mượn thần uy cường đại ở đó để bản thân đột phá.
Có Thái ca ở đây, trong suốt cả đoạn đường đi, hoang mạc Thần Vẫn được xưng là nguy hiểm vô cùng cũng trở nên bình yên. Có câu "Nơi nào Thái ca đi qua, nơi đó cỏ mọc không được". Rất nhanh chóng, Trương Đức Bưu đã có thêm mười mấy miếng ma hạch, toàn bộ đều đem cho Tiểu Hắc ăn.
Bất quá, điều làm cho Trương Đức Bưu cảm thấy thất vọng chính là Tiểu Hắc không có chút dấu hiệu tiến hóa nào.
- Thần uy nơi này thật mạnh mẽ!
Trương Đức Bưu đi suốt một ngày, rốt cục đã đi đến chỗ sâu nhất trong hoang mạc Thần Vẫn, mỗi bước đi về phía trước, chỉ thấy thần uy ép lên cơ thể càng ngày càng nặng, ép đến mức đấu khí trong cơ thể hắn càng ngày càng nặng nề, đấu khí di chuyển trong thông đạo giống như thủy ngân, nặng nề khó di chuyển.
Bất quá, chỗ tốt cũng rõ ràng, theo đấu khí vận chuyển. Trương Đức Bưu phát hiện nguyên lai Man đấu khí tràn ngập trong đan điền cùng thông đạo đấu khí, giờ phút này đã đị nén thành một luồng nhỏ, vận hành gian nan. Hơn nữa, cứ theo mỗi chu thiên vận hành mà tăng trưởng, năng lượng mới sinh ra trong kinh mạch đã dần dần hình thành Man đấu khí, mặc dù Dã Man kình còn chiếm tỷ lệ nhiều, nhưng Man đấu khí đã bắt đầu sinh ra, điều này có nghĩa hắn đã chính thức bước vào ngưỡng cửa Man đấu sĩ!
Đi đến đây, không chỉ có thực lực của Trương Đức Bưu bị áp chế nghiêm trọng, ngay cả thực lực của Thái ca cũng giảm xuống kịch liệt, bây giờ, nó không có cách nào phóng thích ma pháp thập lục cấp, thậm chí ngay cả phóng thích ma pháp thập ngũ cấp cũng có chút miễn cưỡng.
Trương Đức Bưu lại đi về phía trước hơn trăm thước, chỉ thấy trong phương viên mười dặm hơn, một hồ nước đột nhiên xuất hiện giữa sa mạc, phía trên hồ nước, thần uy phảng phất như sương mù, ngưng tụ không tiêu tán!
- Nơi này có lẽ chính là hồ nước được sinh ra khi thần linh kia vẫn lạc, rớt xuống thảo nguyên này!
Tinh quang trong mắt Trương Đức Bưu chợt lóe, thận trọng đi về phía trước từng bước, nhất thời, một cỗ uy áp mạnh mẽ vô cùng ép về phía hắn, Man đấu khí trong cơ thể trong phút chốc như bị ngưng kết lại, tựa hồ như bị đóng băng!
Trương Đức Bưu lập tức điều động tất cả tinh thần lực, mạnh mẽ thúc dục Man đấu khí. Rốt cục, Man đấu khí bắt đầu chậm rãi di chuyển, thong thả như kiến đang bò, một ít một ít đi ra khỏi đan điền.
Tại thời điểm đấu khí thoát khỏi đan điền, Trương Đức Bưu phảng phất cảm thấy tựa hồ như có một đạo quan tạp trong cơ thể đột nhiên mở ra, một cảm giác thoải mái vô cùng thấm sâu vào từng lỗ chân lông, làm hắn không nhịn được hét lớn một tiếng, âm thanh quanh quẩn tại bầu trời trên mặt hồ, chấn tan lớp thần uy phiêu tán như sương mù, thật lâu không dứt!