Buổi tối có chút dày vò, Vu Dân không ngủ được, một tay đặt trên lồng ngực của Thương Viễn, đôi mắt không nhìn hắn, tự lẩm bẩm, thanh âm không lớn, nhưng lại nghe rất rõ ràng: “Không thích anh, người em không thích nhất là anh.”
Bàn tay Thương Viễn đang vuốt tóc anh khẽ run, hắn nhìn xuống, anh đã nhắm mắt lại ngủ.
Nửa đêm, Thương Viễn đau đến không ngủ được, thay đổi tư thế nằm nghiêng, bóng lưng Vu Dân ở trước mắt, gần ngay đầu ngón tay. Thương Viễn đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với sợi tóc của Vu Dân.
Lần thứ nhất gặp Vu Dân, tóc anh cũng dài như vậy. Sau khi quay xong quảng cáo lần đầu tiên, anh lười cắt, cứ để như thế, tóc dài mềm mại vừa vặn chọc vào cổ áo.
Khi đó, hắn chỉ là tình cờ đẩy cửa phòng luyện tập, tiếng nhạc trong phòng bỗng im bặt đi. Lúc đấy, tính tình Vu Dân không có cáu kỉnh như bây giờ, chỉ là có chút kiêu ngạo, không đem người khác xem vào mắt. Thương Viễn đột nhiên nhìn thấy một người đẹp mắt như thế, giọng nói bỗng trở nên lắp bắp.
“Tôi, tôi, tôi tới lấy đồ.”
Vu Dân không để ý tới hắn, cúi đầu xem bản nhạc, ánh nắng ban chiều muộn màng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến gò má có vẻ lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ấm áp, đôi môi mím chặt cùng lông mi cong vút đặc biệt trêu chọc lòng người.
“Anh lấy xong rồi?”
Vu Dân thấy hắn không có động tĩnh nửa ngày nên hỏi một câu, Thương Viễn lúc lúc này mới chú ý đồ vật trong tay mình.
“A, lấy xong rồi!” Hắn giống như chạy trốn ra khỏi cửa.
Ra cửa, trái tim còn nhảy tăng gô kịch liệt.
Đó là lần thứ nhất gặp mặt.
Sau đó, Thương Viễn tổng hội sẽ làm bộ lơ đãng đi ngang qua nơi đó, nghe trộm tiếng nhạc bên trong và tiếng vũ đạo lẹt xẹt trên sàn nhà, cùng với giọng ca ngâm nga. Phòng luyện tập này nằm ở một góc, động tĩnh cũng không ai chú ý tới.
Thời gian trôi qua, Vu Dân quỳ gối trước cửa nhà xuất quỹ.
Bên trong là ba của Vu Dân đang giận dữ đến nóng người.
“Không cho mày ca hát, mày lại tự chạy đi ký công ty. Giỏi quá nhỉ? Bà lại đây xem con trai ngoan do bà dạy dỗ đi!” Trong giọng nói của ba Vu Dân đều là tức giận, mẹ Vu Dân ở bên cạnh thoáng nhỏ nhẹ khuyên bảo ông.
“Bà cứ mặc kệ nó, quỳ đi, hiện tại nó còn tìm một thằng đàn ông đem trở về! Mày xem coi mày bây giờ giống cái dạng gì! Tao còn chưa muốn nói đến căn phòng rẻ rách của hai đứa mày!”
Bên trong mắng một hồi lâu, mới ngừng lại thuận khí.
“Kia không phải là căn phòng rẻ rách.” Vu Dân tự lẩm bẩm cãi lại, giơ cánh tay kéo Thương Viễn xuống, toét miệng cười: “Anh cũng quỳ đi, yên tâm, ông ấy mềm lòng ngay thôi.”
Thương Viễn nhìn trên mặt Vu Dân bầm dập một khối xanh tím do bị đánh, trong lòng rất đau đớn, hắn quỳ bên cạnh anh, lấy tay nhẹ nhàng ấn cục máu ứ đọng rồi thổi cho anh bớt đau. Vu Dân hơi híp mắt lại tùy ý để Thương Viễn làm, chờ hắn ngừng lại, anh mới mở mắt, nở nụ cười càng to: “Không đau.”
Thương Viễn cầm lấy tay Vu Dân, nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Vu Dân cũng nắm lấy tay hắn: “Đừng nghe ba em nói, chúng ta bây giờ rất tốt.”
Rồi sau đó, bọn họ bỏ chạy ra nước ngoài.
Một ngày trước khi đến giáo đường, Thương Viễn đi lựa âu phục cho cả hai, Vu Dân nhìn bảng giá liền chê: “Em có bệnh mới mua bộ âu phục mấy ngàn khối này.” Gia cảnh nhà Vu Dân rất giàu, anh vốn là một thiếu gia không phải lo cơm lo áo, thế nhưng không biết anh đã học được cách nhìn giá tiền khi đi mua đồ từ lúc nào.
Thương Viễn vẫn cứ bỏ tiền mua cho anh, sau đó mới phát hiện số tiền còn dư trong thẻ không đủ mua nhẫn. Vu Dân quét thẻ của mình, quét xong nhét vào trong ví. Nhẫn không mắc, tuy nhiên trong thẻ của anh cũng không còn lại bao nhiêu. Vu Dân ghét bỏ Thương Viễn dùng nhiều tiền như vậy để mua âu phục. Sáng ngày hôm sau phải chen chúc trên xe bus, âu phục bị làm nhăn, Vu Dân lập tức phát bạo.
Mãi cho đến khi xuống xe, Vu Dân không ngừng phủi, cố gắng làm thẳng lại chỗ nhăn kia.
Lúc đứng trong giáo đường trao nhẫn cùng nói lời thề nguyện, Vu Dân đeo nhẫn lên tay hắn và nói: “Anh là của em.”
Thương Viễn đưa tay trong bóng đêm ôm lấy Vu Dân khảm vào trong lồng ngực, chăn nệm ấm cúng, trên người Vu Dân càng ấm áp hơn. Từ đó đến giờ, hắn cho rằng vấn đề chỉ là Vu Dân hay cáu kỉnh mà thôi, huống chi, hắn cũng rất thích toàn bộ những tính xấu của anh. Đây là lần đầu tiên hắn yêu đương, lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên học trải qua cả cuộc đời với một người. Mọi cuộc hôn nhân đều có vấn đề, nhưng bất luận thế nào, hắn chỉ biết mình phải đối xử với Vu Dân thật tốt.
Ôn nhu với Vu Dân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn vì Vu Dân.
Trong từ điển của Thương Viễn không được dạy rất nhiều thứ, những điều này đều là Vu Dân dạy cho hắn.
Khi đó, Vu Dân đang chỉnh sửa bản nhạc trong phòng luyện tập thì ngủ quên, Thương Viễn xuống nhà ăn công ty mua cho Vu Dân món anh thích ăn. Lúc quay lại, hắn nhìn thấy bộ dáng ngủ trưa của Vu Dân, muốn trộm hôn anh nhưng rồi lại bị anh chợt tỉnh dậy bắt gặp.
Vu Dân chỉ bị kinh sợ một chút rồi nhìn bản nhạc đang sửa trên tay, khẽ linh cảm hỏi hắn.
“Anh thích tôi?”
Thương Viễn sợ đến mức muốn hất đổ Coca trong tay.
“Không…biết.”
“Vậy anh muốn hôn tôi không?”
“Muốn…”
“Muốn ở bên tôi không?”
“Muốn…”
“Muốn đè tôi không?”
“… Muốn.”
Thương Viễn lần đầu tiên biết, hóa ra đây chính là thích.
Vu Dân vừa mới nói, anh không thích hắn, người anh không thích nhất là hắn. Hắn có thể khoan nhượng hết thảy tánh xấu của Vu Dân, hắn yêu thích hết thảy miệng lưỡi bén nhọn và ngang bướng của Vu Dân, thế nhưng, hắn không chịu nổi việc Vu Dân nói không thích hắn.
Ngày hôm sau, Thương Viễn bị đau tỉnh, mở mắt ra trời đã sáng choang. Vu Dân dựa vào ngực Thương Viễn, bứt lông ngực của hắn.
Vu Dân thấy hắn đã tỉnh, động tác trên tay cũng không dừng lại, thổi bay một cọng lông, rồi lại bứt thêm một cọng.
Thương Viễn nhíu mày một chút.
“Đau lắm hả, em thấy nửa đêm anh chợt tỉnh dậy.”
Thương Viễn hấp háy mắt, mới nhận ra Vu Dân đang nói chuyện tối hôm qua.
“Có chút.” Trả lời còn mang chút thần khí.
Vu Dân lườm một cái, nhổ thêm hai sợi lông ngực, ngoài miệng cũng không tha cho hắn: “Đáng đời, cho đau chết anh.”
Vu Dân nằm úp sấp trên lồng ngực Thương Viễn, cằm gác lên bả vai hắn mà trượt lên trượt xuống, khiến cho Thương Viễn có chút ngứa. Hắn đưa tay sờ cái cằm đang nhô ra lởm chởm râu của Vu Dân.
“Để anh cạo râu cho em.”
Vu Dân ngược lại không nói gì, cũng có thể là do sáng sớm chưa phục hồi tinh thần.
Thương Viễn tỉ mỉ bôi kem cạo râu cho Vu Dân, động tác cạo râu ôn nhu lưu loát. Vu Dân nhắm mắt lại hưởng thụ, dao cạo khẽ đi qua bên cạnh cằm, một mảnh râu nhỏ bị cạo đi một cách nhẹ êm khoan khoái, như một dòng tĩnh điện nhẹ nhàng tê dại. Anh đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói buồn bã của Thương Viễn.
“Anh làm không tốt chỗ nào sao?” Hắn hỏi.
Mười năm đã trôi qua, nhưng Vu Dân vừa nghe thấy liền hoảng sợ, mười năm trước, tên nhóc này cũng hỏi anh một câu như thế ở trong phòng tập: “Anh thích em, tại sao em lại không thích anh, anh làm không tốt chỗ nào sao?”
Âm thanh ngoài cửa lúc này mới chịu im lặng.
Vu Dân dời chỗ, ngồi vào một bên trên bồn tắm, một chân đạp trên đất, một chân đạp mép bồn tắm, mông đụng vào bồn có chút nguội lạnh, Vu Dân dùng tay vén ngược mái tóc, không có hứng thú tự an ủi.
Nhà vệ sinh không đủ ấm áp, chỉ có hạ thân nóng đến sưng lên.
Cửa lại vang lên, lần này không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng mở khóa, Vu Dân lười ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm hạ thân mình. Thương Viễn đi vào.
“Lạnh như thế, sao em không mặc quần áo ?” Thương Viễn cầm tay Vu Dân, tìm áo tắm phủ thêm cho anh. Kế đó hắn rửa sạch bồn tắm, thay nước nóng sao cho vừa đủ ấm, rồi ôm Vu Dân vào trong bồn.
Vu Dân không nhúc nhích, hai cánh tay của Thương Viễn ôm anh có chút khó khăn, hắn nhẹ giọng: “Em ngoan một chút nào.” Khi Thương Viễn dỗ dành, cả hai kề sát nhau, môi hắn đều chạm vào tóc anh.
Vu Dân lười tính toán với hắn, Thương Viễn ôm anh tiến vào trong bồn tắm.
Nhiệt khí bốc lên khiến nhà vệ sinh lập tức nóng, Vu Dân qua loa giải quyết phía dưới của mình, bắn ra rồi ngừng tay, Thương Viễn ở sau lưng Vu Dân, chốc chốc lại hôn tóc anh, đặc biệt ôn nhu.
Nhất thời không có người nói chuyện, tạo nên một loại ảo giác kiều diễm đọng trong hơi nước.
“Đừng có hôn.” Vu Dân đột nhiên thốt ra một câu, ngữ khí lãnh đạm cứng ngắc: “Còn hôn thì mai tôi lấy kéo cắt sạch.”
Động tác của Thương Viễn dừng lại, hắn không nói chuyện, đôi tay siết chặt thắt lưng Vu Dân, vuốt ve một phần bên eo của anh: “Vậy chúng ta tiếp tục?”
Vòng eo bị cọ nhẹ khiến Vu Dân có chút ngứa, anh trực tiếp xoay người, động tác thô lỗ khiến nước trong bồn tắm văng ra không ít. Vu Dân lấy chân đạp hạ thân của Thương Viễn, có chút mạnh bạo, anh vô thức thu lực, nhưng vẻ mặt khiêu khích lại không giảm một chút nào: “Không tiếp tục, ông đây không chơi với anh, để tôi làm anh, không thì cút!”
Thương Viễn chỉ liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra tâm tình đồng ý, hắn đứng lên khom lưng cởi quần áo. Áo sơ mi đã sớm bị nước làm cho ước, dính sát trên người, từng mảng trên thân thể đều câu nhân đến gợi cảm, vào lúc này trông càng đầy tình sắc.
Thương Viễn nửa ngồi nửa quỳ khẩu giao cho Vu Dân, khoái cảm trong làn nước nóng dần bành trướng, Vu Dân cảm thấy tự an ủi vừa nãy quả thật không có tư vị, hai tay không nhịn được vịn lên bờ vai rắn chắc của Thương Viễn.
——————————
Thương Viễn làm Vu Dân cứng lên, rồi nằm úp sắp, vịn vào bồn tắm mà quỳ.
Hắn tự mình qua loa mấy lần, thấy Vu Dân muốn tiến đến liền nhắc nhở anh: “Chờ đã, em… Gíup anh mở rộng một chút, anh sợ em đau.”
Vu Dân cũng không thấy phiền, cầm lấy dầu bôi trơn giúp Thương Viễn mở rộng mặt sau. Động tác của Vu Dân không nhẹ nhàng, Thương Viễn rũ đầu ở phía trước không rõ biểu tình, Vu Dân thấy không sai lắm mới vỗ mông Thương Viễn một cái: “Nâng lên.”
Thương Viễn đem eo nhấc về phía sau, Vu Dân thuận theo góc độ này cắm một cái, bắt đầu tiến vào. Đôi môi Thương Viễn có chút trắng bệch.
Trước đây, bọn họ cũng đã từng thử như thế, nhưng Thương Viễn không thích hợp nằm dưới. Chỉ lần đó, Vu Dân đeo áo mưa, bôi trơn đầy đủ còn đem Thương Viễn làm ra máu.
Vu Dân tiến vào càng sâu, Thương Viễn tận lực thả lỏng mặt sau, dựa vào hạ thân Vu Dân để anh dễ dàng đi vào một chút. Vu Dân tiến nhanh vào, đột nhiên nghẹn một hơi, triệt để đi vào.
Thương Viễn kêu lên một tiếng “tê”.
Vu Dân nhìn sau gáy của Thương Viễn, bên trong rõ ràng chặt đến mức thoải mái, anh rất muốn cười lạnh một cái, nhưng vẻ mặt muốn cười lại không cười nổi này khiến khuôn mặt anh có chút dữ tợn. Sau đó, Vu Dân cũng không động đậy.
Tư thế hai người cứng ngắc trong bồn tắm, rõ ràng nên là một tư thế dâm mỹ đầy lửa nóng, thế nhưng bởi vì chậm chạp không động đậy, làm cho tay chân cả hai cùng nước nóng đều biến thành nguội lạnh. Vu Dân chôn chính mình trong chỗ sâu nhất của Thương Viễn, cảm giác mình có thể cười ra máu.
Vu Dân cúi người, tay từ lồng ngực Thương Viễn một đường đi xuống dưới thân, nơi đó ủ rũ, không nửa điểm sinh khí.
Vu Dân từ từ đẩy mình ra khỏi cái mông cứng ngắc vì đau đớn của Thương Viễn, cố gắng nhẹ nhàng đem mình lui ra ngoài.
——————————
Bàn tay Thương Viễn kéo lấy Vu Dân lại bị anh tránh né, Vu Dân đi ra ngoài rất nhanh, mạnh mẽ đóng cửa nhà vệ sinh.
Loảng xoảng từng tiếng vang không nhỏ, Vu Dân đứng ngoài cửa nhà vệ sinh một lúc, lau đi đôi mắt ngưa ngứa của chính mình, chui vào trong chăn.
Thương Viễn cũng đi ra, cầm áo tắm trên tay, trên người cũng mặc một cái áo tắm. Hắn đi tới bên giường rồi ngồi xuống, khóe miệng vì vậy hơi khẽ co giật.
Thương Viễn đỡ Vu Dân, lau khô thân thể cho anh.
Vu Dân mặc cho hắn ôm, khi hắn lau cánh tay cùng giữa hai chân, anh còn phối hợp nâng tay, nâng chân lên. Thời điểm lau xong xuôi, tay Thương Viễn bị Vu Dân tóm lấy, anh kéo thân thể hắn xuống thấp một chút, hai tay treo lên cổ hắn cùng hắn hôn môi. Trong đôi mắt Thương Viễn có chút ý cười, chờ anh kết thúc nụ hôn này, Thương Viễn còn hôn một cái lên chóp mũi anh.
Thương Viễn vào nhà vệ sinh tẩy rửa đơn giản, tiếng nước chảy không ngừng. Vu Dân giống như mê muội mà sờ chóp mũi mình nhiều lần, sờ tới sờ lui rồi cọ qua cọ lại trên gối, chóp mũi đều đỏ lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Buổi tối có chút dày vò, Vu Dân không ngủ được, một tay đặt trên lồng ngực của Thương Viễn, đôi mắt không nhìn hắn, tự lẩm bẩm, thanh âm không lớn, nhưng lại nghe rất rõ ràng: “Không thích anh, người em không thích nhất là anh.”
Bàn tay Thương Viễn đang vuốt tóc anh khẽ run, hắn nhìn xuống, anh đã nhắm mắt lại ngủ.
Nửa đêm, Thương Viễn đau đến không ngủ được, thay đổi tư thế nằm nghiêng, bóng lưng Vu Dân ở trước mắt, gần ngay đầu ngón tay. Thương Viễn đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa với sợi tóc của Vu Dân.
Lần thứ nhất gặp Vu Dân, tóc anh cũng dài như vậy. Sau khi quay xong quảng cáo lần đầu tiên, anh lười cắt, cứ để như thế, tóc dài mềm mại vừa vặn chọc vào cổ áo.
Khi đó, hắn chỉ là tình cờ đẩy cửa phòng luyện tập, tiếng nhạc trong phòng bỗng im bặt đi. Lúc đấy, tính tình Vu Dân không có cáu kỉnh như bây giờ, chỉ là có chút kiêu ngạo, không đem người khác xem vào mắt. Thương Viễn đột nhiên nhìn thấy một người đẹp mắt như thế, giọng nói bỗng trở nên lắp bắp.
“Tôi, tôi, tôi tới lấy đồ.”
Vu Dân không để ý tới hắn, cúi đầu xem bản nhạc, ánh nắng ban chiều muộn màng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến gò má có vẻ lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ấm áp, đôi môi mím chặt cùng lông mi cong vút đặc biệt trêu chọc lòng người.
“Anh lấy xong rồi?”
Vu Dân thấy hắn không có động tĩnh nửa ngày nên hỏi một câu, Thương Viễn lúc lúc này mới chú ý đồ vật trong tay mình.
“A, lấy xong rồi!” Hắn giống như chạy trốn ra khỏi cửa.
Ra cửa, trái tim còn nhảy tăng gô kịch liệt.
Đó là lần thứ nhất gặp mặt.
Sau đó, Thương Viễn tổng hội sẽ làm bộ lơ đãng đi ngang qua nơi đó, nghe trộm tiếng nhạc bên trong và tiếng vũ đạo lẹt xẹt trên sàn nhà, cùng với giọng ca ngâm nga. Phòng luyện tập này nằm ở một góc, động tĩnh cũng không ai chú ý tới.
Thời gian trôi qua, Vu Dân quỳ gối trước cửa nhà xuất quỹ.
Bên trong là ba của Vu Dân đang giận dữ đến nóng người.
“Không cho mày ca hát, mày lại tự chạy đi ký công ty. Giỏi quá nhỉ? Bà lại đây xem con trai ngoan do bà dạy dỗ đi!” Trong giọng nói của ba Vu Dân đều là tức giận, mẹ Vu Dân ở bên cạnh thoáng nhỏ nhẹ khuyên bảo ông.
“Bà cứ mặc kệ nó, quỳ đi, hiện tại nó còn tìm một thằng đàn ông đem trở về! Mày xem coi mày bây giờ giống cái dạng gì! Tao còn chưa muốn nói đến căn phòng rẻ rách của hai đứa mày!”
Bên trong mắng một hồi lâu, mới ngừng lại thuận khí.
“Kia không phải là căn phòng rẻ rách.” Vu Dân tự lẩm bẩm cãi lại, giơ cánh tay kéo Thương Viễn xuống, toét miệng cười: “Anh cũng quỳ đi, yên tâm, ông ấy mềm lòng ngay thôi.”
Thương Viễn nhìn trên mặt Vu Dân bầm dập một khối xanh tím do bị đánh, trong lòng rất đau đớn, hắn quỳ bên cạnh anh, lấy tay nhẹ nhàng ấn cục máu ứ đọng rồi thổi cho anh bớt đau. Vu Dân hơi híp mắt lại tùy ý để Thương Viễn làm, chờ hắn ngừng lại, anh mới mở mắt, nở nụ cười càng to: “Không đau.”
Thương Viễn cầm lấy tay Vu Dân, nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Vu Dân cũng nắm lấy tay hắn: “Đừng nghe ba em nói, chúng ta bây giờ rất tốt.”
Rồi sau đó, bọn họ bỏ chạy ra nước ngoài.
Một ngày trước khi đến giáo đường, Thương Viễn đi lựa âu phục cho cả hai, Vu Dân nhìn bảng giá liền chê: “Em có bệnh mới mua bộ âu phục mấy ngàn khối này.” Gia cảnh nhà Vu Dân rất giàu, anh vốn là một thiếu gia không phải lo cơm lo áo, thế nhưng không biết anh đã học được cách nhìn giá tiền khi đi mua đồ từ lúc nào.
Thương Viễn vẫn cứ bỏ tiền mua cho anh, sau đó mới phát hiện số tiền còn dư trong thẻ không đủ mua nhẫn. Vu Dân quét thẻ của mình, quét xong nhét vào trong ví. Nhẫn không mắc, tuy nhiên trong thẻ của anh cũng không còn lại bao nhiêu. Vu Dân ghét bỏ Thương Viễn dùng nhiều tiền như vậy để mua âu phục. Sáng ngày hôm sau phải chen chúc trên xe bus, âu phục bị làm nhăn, Vu Dân lập tức phát bạo.
Mãi cho đến khi xuống xe, Vu Dân không ngừng phủi, cố gắng làm thẳng lại chỗ nhăn kia.
Lúc đứng trong giáo đường trao nhẫn cùng nói lời thề nguyện, Vu Dân đeo nhẫn lên tay hắn và nói: “Anh là của em.”
Thương Viễn đưa tay trong bóng đêm ôm lấy Vu Dân khảm vào trong lồng ngực, chăn nệm ấm cúng, trên người Vu Dân càng ấm áp hơn. Từ đó đến giờ, hắn cho rằng vấn đề chỉ là Vu Dân hay cáu kỉnh mà thôi, huống chi, hắn cũng rất thích toàn bộ những tính xấu của anh. Đây là lần đầu tiên hắn yêu đương, lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên học trải qua cả cuộc đời với một người. Mọi cuộc hôn nhân đều có vấn đề, nhưng bất luận thế nào, hắn chỉ biết mình phải đối xử với Vu Dân thật tốt.
Ôn nhu với Vu Dân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn vì Vu Dân.
Trong từ điển của Thương Viễn không được dạy rất nhiều thứ, những điều này đều là Vu Dân dạy cho hắn.
Khi đó, Vu Dân đang chỉnh sửa bản nhạc trong phòng luyện tập thì ngủ quên, Thương Viễn xuống nhà ăn công ty mua cho Vu Dân món anh thích ăn. Lúc quay lại, hắn nhìn thấy bộ dáng ngủ trưa của Vu Dân, muốn trộm hôn anh nhưng rồi lại bị anh chợt tỉnh dậy bắt gặp.
Vu Dân chỉ bị kinh sợ một chút rồi nhìn bản nhạc đang sửa trên tay, khẽ linh cảm hỏi hắn.
“Anh thích tôi?”
Thương Viễn sợ đến mức muốn hất đổ Coca trong tay.
“Không…biết.”
“Vậy anh muốn hôn tôi không?”
“Muốn…”
“Muốn ở bên tôi không?”
“Muốn…”
“Muốn đè tôi không?”
“… Muốn.”
Thương Viễn lần đầu tiên biết, hóa ra đây chính là thích.
Vu Dân vừa mới nói, anh không thích hắn, người anh không thích nhất là hắn. Hắn có thể khoan nhượng hết thảy tánh xấu của Vu Dân, hắn yêu thích hết thảy miệng lưỡi bén nhọn và ngang bướng của Vu Dân, thế nhưng, hắn không chịu nổi việc Vu Dân nói không thích hắn.
Ngày hôm sau, Thương Viễn bị đau tỉnh, mở mắt ra trời đã sáng choang. Vu Dân dựa vào ngực Thương Viễn, bứt lông ngực của hắn.
Vu Dân thấy hắn đã tỉnh, động tác trên tay cũng không dừng lại, thổi bay một cọng lông, rồi lại bứt thêm một cọng.
Thương Viễn nhíu mày một chút.
“Đau lắm hả, em thấy nửa đêm anh chợt tỉnh dậy.”
Thương Viễn hấp háy mắt, mới nhận ra Vu Dân đang nói chuyện tối hôm qua.
“Có chút.” Trả lời còn mang chút thần khí.
Vu Dân lườm một cái, nhổ thêm hai sợi lông ngực, ngoài miệng cũng không tha cho hắn: “Đáng đời, cho đau chết anh.”
Vu Dân nằm úp sấp trên lồng ngực Thương Viễn, cằm gác lên bả vai hắn mà trượt lên trượt xuống, khiến cho Thương Viễn có chút ngứa. Hắn đưa tay sờ cái cằm đang nhô ra lởm chởm râu của Vu Dân.
“Để anh cạo râu cho em.”
Vu Dân ngược lại không nói gì, cũng có thể là do sáng sớm chưa phục hồi tinh thần.
Thương Viễn tỉ mỉ bôi kem cạo râu cho Vu Dân, động tác cạo râu ôn nhu lưu loát. Vu Dân nhắm mắt lại hưởng thụ, dao cạo khẽ đi qua bên cạnh cằm, một mảnh râu nhỏ bị cạo đi một cách nhẹ êm khoan khoái, như một dòng tĩnh điện nhẹ nhàng tê dại. Anh đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói buồn bã của Thương Viễn.
“Anh làm không tốt chỗ nào sao?” Hắn hỏi.
Mười năm đã trôi qua, nhưng Vu Dân vừa nghe thấy liền hoảng sợ, mười năm trước, tên nhóc này cũng hỏi anh một câu như thế ở trong phòng tập: “Anh thích em, tại sao em lại không thích anh, anh làm không tốt chỗ nào sao?”