Vu Dân ngậm trong miệng que kẹo giải nghiện thuốc lá của Minh Nguyệt vừa cho, nhìn chằm chằm cái bảng trả lời của Thương Viễn mà ngẩn người. Hai vợ chồng Minh Nguyệt cùng cái đôi đột xuất kết hôn đã phải nhảy xuống hồ, bong bóng trong nước nổi lên ùng ục. Trần Nhất Thanh đọc câu hỏi tiếp, Vu Dân mới từ cái bảng của Thương Viễn ngẩng đầu lên.
Câu hỏi là: Viết số tuổi của bản thân và đối phương khi có mối tình đầu tiên.
Vu Dân cầm cây bút, nhanh chóng viết lên chỗ Thương Viễn số hai mươi, sau đó đến chỗ tên của mình, đặt cây bút xuống cả buổi cũng không viết chữ nào. Hết giờ, chỗ trả lời đó vẫn trống không.
Vu Dân trực tiếp đặt bảng trắng xuống đất cùng cởi áo khoác ra, tiện thể ném một ánh mắt tiêu sái mị hoặc với máy quay phim, rồi nhảy vào trong nước. Nước không lạnh lắm. Trần Nhất Thanh còn chưa kịp phản ứng thì vị trí của Vu Dân đã mất bóng người.
Vu Dân làm ướt cả người, đem một đầu ướt đẫm từ trong nước trồi lên. Trần Phỉ từ xa hỏi anh: “Sao anh không viết ra?”
“Bởi vì tôi cũng không biết nha.” Vu Dân cao giọng trả lời cô, trên tay vốc một bụm nước, hất vào Thương Viễn đang cởi áo khoác. Anh nhìn thấy Trần Nhất Thanh và Trần Phỉ ở bên kia đang cười.
Nửa người trên của Thương Viễn bị một bụm nước của Vu Dân làm ướt, hắn nhảy vào trong nước, vịn lấy vai Vu Dân, hỏi anh: “Em quên mất mối tình đầu của em là lúc mấy tuổi?”
“Quên rồi, có lẽ là vào năm lớp tám hoặc lớp chín.” Vu Dân vẫy tóc, đột nhiên đôi mắt sáng lên: “Nè, chẳng lẽ em từng kể anh nghe mối tình đầu của em là vào lúc mấy tuổi sao?”
“Mười lăm.”
“Mười lăm tuổi à.” Vu Dân nhấp nháy đôi mắt ướt nhẹp: “E rằng em gạt anh rồi.”
Thương Viễn cúi đầu, không lên tiếng, bắt đầu lấy hơi, nhẹ nhàng cắn môi Vu Dân như đang sinh khí: “Em gạt anh à.”
Vu Dân muốn đoạt lại quyền chủ động, Thương Viễn thu răng, lấp kín đôi môi Vu Dân, sau đó chậm rãi đem chính mình cùng Vu Dân chìm xuống nước.
Bọn họ đã từng hôn nhau trong nước rất nhiều lần tại bể bơi ở biệt thự nhà mình.
Thế nhưng chưa lần nào hôn nhau ở bên ngoài như vậy, Vu Dân từ từ mở mắt, Thương Viễn cũng đang mở mắt nhìn anh. Ánh mặt trời rọi xuống nước, mặt nước cùng bóng người nhấp nhô, tứ chi trong nước thả lỏng, chỉ có đôi môi cùng bàn tay không có khẽ hở mà kề nhau thật chặt.
Ở trong nước hôn nhau thật thư thái. Vu Dân đặc biệt thích cảm giác một bên hít thở không thông, một bên bám lấy đôi môi của Thương Viễn, giống như phương thức tương liên giữa ấu thể cùng với bên ngoài.
Ánh mắt Thương Viễn trong làn nước nhu hòa thêm một tầng, lông mi nhẹ dao động. Thân thể của Vu Dân bắt đầu sát lại gần Thương Viễn, thời điểm lồng ngực, bụng cùng bờ vai dán vào nhau, anh cảm giác được Thương Viễn khẽ run lên, dù cho cả hai còn đang ở trong nước. Bọn họ không nghe rõ động tỉnh ở trên bờ, nếu tính đến lúc này thì bên Minh Nguyệt hẳn là đã sớm không kiên trì nổi, nhưng không ai gọi bọn họ lên, có lẽ Trần Phỉ cùng Lý Sách Văn còn đang trả lời câu hỏi.
Vu Dân có chút khó chịu, quai hàm nín thở nghẹn đến phần cổ. Anh còn chưa luyện thành công kỹ năng hôn lưỡi dưới nước không kiêng nể gì với Thương Viễn, môi hai người chỉ kề cận nhau rất chặt, đến lúc này cũng khó có thể duy trì hô hấp.
Vu Dân không nhịn được, khẽ thả lỏng miệng trong nháy mắt, ùng ục phun ra hai bọt khí lớn từ từ bay lên mặt nước. Thương Viễn lại một lần nữa dán lấy anh, hắn hơi mở đôi môi, Vu Dân cảm giác được một chút không khí quý giá đến từ trong khoang miệng đang dán lấy nhau chặt chẽ của hai người.
Ánh mắt Thương Viễn rất bình tĩnh, lông mày đều không động đậy, không khí tương liên giữa hai người đều bị khóa ở trong miệng. Vu Dân dính lấy hắn thật gần, không tự chủ được mà đưa đầu lưỡi cứng ngắc của mình qua. Hô hấp đều sớm không duy trì được, động tác này có chút cố sức.
Thương Viễn bị anh chạm vào, ánh mắt vững vàng bỗng chốc trở nên rối loạn, hắn vươn đầu lưỡi đáp trả lại Vu Dân. Anh cắn nhẹ một cái, răng nhọn đụng vào đầu lưỡi, đặc biệt ngứa. Đôi môi cũng không khỏi ma động, đầu lưỡi giao triền quấn quýt ngày càng kịch liệt, hô hấp bởi vậy mà trở nên không ổn định, không khí cũng dần bị ép khô, bên trong phổi bị đè nén đến khó chịu. Một lúc sau, bọt khí trong miệng hai người cũng thoát ra. Thời điểm Vu Dân bị sặc nước, Thương Viễn đỡ lấy anh rồi cùng nhau trồi lên mặt nước.
“Khụ khụ khụ…” Vu Dân ho khan vài tiếng, đầu óc có chút choáng váng, không biết là do hôn hay do sặc nước. Bên bờ, các cặp vợ chồng khác đều lau tóc, nhìn bọn họ.
“Chúng tôi là người cuối cùng?”
“Đúng.” Trần Nhất Thanh gọi nhân viên đưa khăn lau tới, Vu Dân vừa khụ vừa nhận khăn, tâm tình rất tốt mà lấy khăn quấn một vòng lên tóc mình.
“Có phải không cần ăn bánh bao cùng dưa muối đúng không?” Vu Dân mới vừa khụ xong, đôi mắt còn đỏ, nhưng khóe miệng không đợi kịp liền hưng phấn ngẩng đầu hỏi. Thương Viễn giúp anh lau tóc và lau người, Vu Dân thấy không ai trả lời bèn hỏi lại một lần nữa: “Không cần ăn bánh bao với dưa muối đúng không?”
“Không cần, Minh Nguyệt bọn họ ăn rồi.” Vu Dân vừa nghe thấy câu trả lời, chạy đến bên kia, Thương Viễn không kéo anh lại, cầm khăn theo sau.
Quả nhiên ở bàn bên cạnh, Minh Nguyệt một bên còn nhét bánh bao trong miệng, một bên trừng hai người bọn họ. Vu Dân cực kỳ tốt bụng mà bưng đĩa bánh bao và dưa muối của mình qua, quan tâm nói: “Ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.”
Minh Nguyệt bị nghẹn đến ho khan: “Cho bà đây xin miếng nước a a!”
Điểm tâm dành cho người thắng cuộc cũng được bưng lên, cháo hoa nóng hổi cùng với chao, rau xanh, củ cải muối, còn có mì khô, bánh kẹp thịt, bánh bao, đặt đầy một bàn lớn. Vu Dân nhích sang bên cạnh, chừa một ra một chỗ, kêu Thương Viễn ngồi lên: “Đến đến đến, chúng ta ăn thật ngon cho bọn họ xem.”
Thương Viễn ngồi xổm lau chân cho anh, hắn còn đang rối rắm việc Vu Dân nói không thích hắn ngày hôm qua, đột nhiên hỏi một câu: “Thích anh không?”
Vu Dân đặt tay lên mặt hắn hôn một cái, trên gương mặt còn mang theo một nụ cười thật tươi: “Thích! Rất rất thích anh!”
Cháo hoa ngoài miệng anh dính lên trên mặt của Thương Viễn, Vu Dân dùng lưỡi liếm sạch, nhìn Thương Viễn cả buổi trời, rồi lại nở nụ cười chồng chất.
Trong gương hiện ra một khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm của Thương Viễn nhìn chằm chằm Vu Dân, như muốn dùng ánh mắt của chính mình để tìm ra câu trả lời.
Vu Dân cầm lấy dao cạo trong tay Thương Viễn, nhìn chăm chú lưỡi dao sắc bén, tự mình tiếp tục cạo râu. Tiếng lưỡi dao cùng râu cằm lởm chởm ma sát nhẹ vang lên sàn sạt, Vu Dân vừa nhìn gương vừa cạo sạch sẽ cằm mình. Anh đem dao cạo rửa dưới vòi nước, run rẩy quăng ra một câu: “Chính anh suy nghĩ đi.”
Kỳ thực anh rất muốn trợn mắt lên nói thẳng cho hắn biết, thế nhưng đối diện với vẻ mặt như vậy của Thương Viễn, anh không làm được, chỉ có thể cố gắng nói ra một câu bảo hắn tự suy nghĩ đi.
Vu Dân rất muốn mắng người, nhưng lại bị vẻ mặt của Thương Viễn như bây giờ mạnh mẽ chặn họng. Vu Dân cũng muốn rạch trái tim mình ra, vắt toàn bộ chua xót trong lòng anh cho hắn xem, hỏi ngược lại hắn, em cũng muốn hỏi anh, em làm không tốt chỗ nào?
Mỗi lần ở nhà đợi hắn tới nửa đêm nhưng cánh cửa không bao giờ được đẩy ra, mỗi lần đi công tác trở về cũng ít có thời gian gặp mặt, rồi mỗi lần đứt đoạn khi đang trên giường. Con mẹ nó, anh thật sự muốn hỏi chính mình làm không tốt chỗ nào, nhưng anh lại không thể hỏi trước được.
Một người trưởng thành như thế nào, lại chỉ lớn về mặt kiến thức, nhưng lại không lớn về tâm. Hắn hỏi anh, vậy anh phải hỏi ai đây?
Nghĩa là chỉ học kiến thức bên ngoài, nhưng không học cách đối xử về mặt tình cảm, đại loại là chỉ Thương Viễn có IQ cao, nhưng EQ thấp.
Hắn lại lộ ra khuôn mặt ngu ngốc này, thật con mẹ nó giống y chang mười năm trước, lúc hắn tỏ tình với anh.
Anh làm sao lại có thể thích một người như vậy.
Không có đáp án, điều này làm cho Thương Viễn cau mày, nhưng hắn vẫn lấy khăn ướt cho Vu Dân lau cằm.
Vu Dân hơi liếc mắt nhìn khuôn mặt của Thương Viễn. Cằm được cạo sạch sẽ, Vu Dân miết miết vài lần, cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Cửa chính truyền đến tiếng gõ cửa, có lẽ là quay phim muốn vào ghi hình.
Thương Viễn đi ra mở cửa, Vu Dân vắt khăn mặt trên vai, trét kem đánh răng lên bàn chải, đôi mắt không tự chủ nhìn theo bóng lưng đang di chuyển của Thương Viễn. Kem đánh răng vừa bóp được một nửa, bàn chải trên tay không chú ý rớt xuống bồn rửa mặt, trây trét kem đánh răng thành một bãi.
Không biết cậu quay phim da mặt mỏng kia tối hôm qua nghe thấy động tĩnh gì, mà vừa đi vào liền giơ máy quay che đi khuôn mặt của mình.
Cậu quay phim đầu tiên vừa mang máy quay vào, thì chộp vào trong ống kính là dáng vẻ Vu Dân nhìn chăm chú về hướng Thương Viễn như thấy chết không chớp mắt, làm cho cậu ta run tay một cái, suýt chút nữa làm rớt luôn cái máy quay.
Thương Viễn mở cửa xong, đi theo sau hai người quay phim, sẵn tiện giúp đỡ cậu quay phim suýt chút nữa bị tuột tay kia. Sau đó, hắn đi đến chỗ Vu Dân, giúp anh buộc tóc, rửa mặt. Hai người hôm nay ghi hình cư nhiên chưa hề nói một câu, động tác trong ống kính trầm mặc, hai người quay phim cũng không nói lời nào, ánh nắng sáng sớm trong lành lại trở nên lạnh lẽo vù vù không giải thích được.
“Dân cục cưng! Dân cục cưng ——” Ngoài cửa truyền đến giọng kêu oang oang của Minh Nguyệt, còn nghe thấy âm thanh Ngô Khản hỏi nhân viên công tác xem đây có phải là chỗ ở của hai người Vu Dân hay không. Vu Dân đáp một tiếng: “Tiểu Minh Nguyệt!”
Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh, Vu Dân đi ra cười xán lạn: “Sớm như vậy.”
Thương Viễn nhìn thấy Vu Dân lộ ra nụ cười đầu tiên vào sáng sớm với người khác, trong lòng bốc lên một chút tư vị kỳ lạ. Vu Dân nhìn hắn không nói lời nào, giới thiệu với Minh Nguyệt: “Đây là bà xã tôi, Thương Viễn. Còn đây là Minh Nguyệt, anh cũng từng thấy qua cô ấy, chồng của cổ, Ngô Khản.”
Mới vừa rồi dáng vẻ Vu Dân cười rộ lên hầm hập trong lòng hắn một lần, thế nhưng khi anh quay sang nói chuyện với hắn, nụ cười nơi khóe miệng liền hạ xuống, ánh mắt Thương Viễn trầm lại, vắt khô khăn mặt, gật đầu với vợ chồng Minh Nguyệt xem như chào hỏi, như trước từ chối nói chuyện với bọn họ.
Thương Viễn lau mặt cho Vu Dân, Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn động tác thuần thục của Thương Viễn mà có chút líu lưỡi, xem nét mặt của Vu Dân đều bình thường. Thừa dịp khăn mặt đi xuống, lộ ra ánh mắt của Vu Dân, Minh Nguyệt lặng lẽ dùng môi ngữ nói với anh: “Thật đẹp trai nha.”
Vu Dân thấy rõ, liếc cô một cái khinh bỉ, nhưng lại không ngừng quan sát Thương Viễn. Anh mới nhìn vài lần thì bị Thương Viễn phát hiện ra, Vu Dân bèn bĩu môi né tránh.
Chuẩn bị xong xuôi, tất cả đi đến cửa thôn để tập hợp. Rốt cuộc cũng gặp được hai đôi còn lại, một cặp là hai vợ chồng người mới của giới giải trí, bất thình lình công khai rồi đột xuất kết hôn, Vu Dân không biết tên. Cặp còn lại thì Vu Dân đã từng gặp qua, Trần Phỉ cùng Lý Sách Văn, một đôi vợ chồng đã kết hôn từ lâu trong giới giải trí, mấy lần gặp nhau đều là tụ hội giữa bạn bè, cảm tình rất tốt.
Trần Nhất Thanh nhanh chóng để tổ tiết mục bưng điểm tâm lên, đồ ăn sáng không ngon lành gì, mỗi người sẽ được hai cái bánh bao lớn cùng một đĩa dưa muối.
Vu Dân chợt cảm thấy trong dạ dày mình nguội ngắt.
“Thật phải ăn cái này à? Tôi rất đói đó, ôi chao…” Minh Nguyệt nhìn bánh bao trên bàn.
“Tiểu Minh Nguyệt, tôi cho cậu dưa muối của tụi tôi nhé.” Vu Dân rộng lượng đùa giỡn với Minh Nguyệt.
Trần Nhất Thanh gõ vài cái lên cái bảng đen, tư thế giống như thầy giáo lên lớp khiến Minh Nguyệt muốn cười chế nhiễu một cái. Trần Nhất Thanh là người mới bước nửa bước chân vào giới nghệ sĩ hài, vừa bắt đầu lập tức kéo bầu không khí, vòng vo con bê cả nửa ngày mới bắt đầu nói ra quy tắc trò chơi.
Quy tắc trò chơi hôm nay rất thú vị, bốn đôi phu thê, hai người là một tổ, tiến hành trả lời câu hỏi, đáp án thống nhất thì có thể tiếp tục trả lời. Nếu trả lời sai thì nhảy xuống hồ mà hôn môi trong nước, cho đến khi trên sân không còn ai trả lời câu hỏi thì dừng. Không kiên trì nổi mà ra khỏi nước và trả lời sai câu đầu tiên thì bữa sáng chỉ có bánh bao dưa muối mà thôi.
Vu Dân ngồi chồm hổm trên đất, nghe xong quy tắc, ngước đầu lên, nhẹ giọng oán giận: “Không muốn hôn môi với anh ta, có quỷ mới muốn hôn môi với anh ta.”
Minh Nguyệt đứng gần anh nhất, cư nhiên nghe thấy tiếng anh lầm bầm lầu bầu, vỗ vai anh cười ha ha: “Vậy thì cố mà trả lời đúng hết đi.”
Vợ chồng đứng một trước một sau, một giây trước khi trò chơi bắt đầu, Minh Nguyệt còn lặng lẽ thương lượng đáp án cùng Ngô Khản, Vu Dân cũng liếc mắt nhìn về phía sau mình, Thương Viễn đang nhìn anh chăm chú, thấy anh nhìn mình, ánh mắt càng thêm sâu.
Câu hỏi thứ nhất làm Vu Dân thật bối rối.
Sợ mọi người không nghe rõ, Trần Nhất Thanh lập lại một lần nữa: “Thời điểm cãi nhau, viết ra một câu bản thân và đối phương thường hay nói.”
Vu Dân lúc này muốn hút thuốc cực kỳ. Thông thường khi cãi nhau, anh có thể ầm ĩ rất lâu, nhưng phần lớn đều là anh nói, Thương Viễn sẽ không tranh cãi với anh. Vu Dân viết tại chỗ trống tên mình là “Anh đi chết đi”, sau đó do dự nửa ngày mới viết một chuỗi dấu chấm lửng vào chỗ trống của Thương Viễn.
Thời điểm xoay bảng ra cho thấy câu trả lời, đáp án dĩ nhiên khác nhau. Bốn đáp án của Minh Nguyệt và Ngô Khản không giống nhau, có lẽ là do Minh Nguyệt viết quá nhiều từ không thường dùng. Vu Dân quay đầu xem câu trả lời của Thương Viễn, trên bảng trắng chỉ viết vỏn vẹn sáu chữ.
“Không nói” cùng “Anh đi chết đi”.
Thương Viễn nhìn anh cười cười: “Em trả lời đúng rồi.”
“Vu Dân, cậu thật hung dữ nha!” Minh Nguyệt nhìn câu trả lời của cả hai, cười đến sốc hông.