Vu Dân cứ như thế cau mặt, trên bàn ăn lập tức im lặng, Trần Nhất Thanh lắp bắp nửa ngày không nên lời, chỉ biết lúng túng cười trừ. Cuối cùng, người lên tiếng hòa hoãn bầu không khí lại là Thương Viễn, hắn mỉm cười, bảo với mấy nhà khác: “Mọi người ăn đi.”
Lúc này bầu không khí mới lại được hâm nóng lên.
Minh Nguyệt sang chỗ hai người muốn ăn ké đĩa măng, nhưng lại bị Vu Dân che mất, trong miệng Vu Dân nhai đồ ăn do Thương Viễn gắp cho, nhai xong mới mắng cô: “Đi tìm chết hả, không cho!”
Minh Nguyệt cười ha ha về chỗ mình ngồi, rót hơn nửa ly Sprite cũng chưa hết cười.
Ban đêm quay về căn nhà gỗ nhỏ, Thương Viễn đóng cửa đuổi quay phim, không cho quay.
Vu Dân trèo lên giường, tiến vào ổ chăn, Thương Viễn đi thẳng vào nhà vệ sinh. Trực tiếp đóng cửa lại, không nói với anh một lời. Vu Dân cọ đầu trên gối vài lần, lười cử động. Giày cũng không tháo, quần áo cũng không cởi.
Anh vừa híp mắt thì cảm giác bị ôm lên, mở mắt ra thì nhìn thấy Thương Viễn toàn thân ướt đẫm. Hắn cũng ôm anh đứng dưới vòi sen, tưới ướt cả người.
Vu Dân bị tưới nước giật mình, siết nắm tay lại, hướng đến mặt Thương Viễn mà đập: “Đ*…”
Thương Viễn không để cho Vu Dân đánh, một tay chặn nắm đấm của anh, một tay ấn sau gáy anh, mạnh mẽ lấp kín đôi môi.
Đôi mắt Vu Dân trợn lớn.
Miễn cưỡng đối phó với cái hôn của Thương Viễn, Vu Dân lôi đi một sợi chỉ bạc khi giãn ra một chút: “Em nói anh không có bệnh…”
Lời nói còn chưa dứt thì bị chặn đứt, Thương Viễn một thân ướt nước, Vu Dân cũng thế, cả hai như vậy hôn nhau, thoáng qua một chút tuyệt vọng. Mái tóc dài của Vu Dân ẩm ướt, đôi mắt đều bị che đi, Thương Viễn dùng tay vuốt ngược tóc anh ra sau, gấp gáp dùng đầu lưỡi tóm lấy môi lưỡi của Vu Dân.
Khoang miệng của Thương Viễn rất nóng, hắn dùng cái hôn trần trụi này như muốn ăn tươi Vu Dân vào trong bụng. Đã từ lâu rồi, Vu Dân không bị hôn chật vật đến vậy, thở hổn hển không ra hơi. Thương Viễn cũng không ngừng kéo dài nụ hôn này. Chiếc lưỡi bị cuốn lấy trở nên tê dại, chung quanh bờ môi hết hôn rồi lại bị liếm. Dáng vẻ bình thường khi hôn của Thương Viễn biến mất, răng hắn cào lên môi Vu Dân, khiến nó đau rát cay xè.
Vu Dân cảm thấy nụ hôn đáng sợ này của Thương Viễn như muốn lật qua lật lại đầu lưỡi anh, những nơi được cái hôn của hắn quét qua lập tức nóng lên. Vu Dân bị hôn đến cổ, không chịu nổi phải ngẩng đầu lên. Đôi mắt Vu Dân hơi trợn lên một ít, anh phát hiện Thương Viễn căn bản không nhắm mắt lại, ánh mắt phát cuồng theo dõi anh, bên trán hắn chảy xuống một giọt nước, cực kỳ giống như mồ hôi cái thời còn cuồng nhiệt ngây thơ.
Động tác đáp trả ngoài miệng của Vu Dân dừng một chút, lại bị Thương Viễn hung hăng cắn lên đầu lưỡi.
“Anh, chó chết…” Vu Dân bị hôn đến nổi không thể mở miệng, mơ hồ mắng chửi, cảm giác thật sự có chút đau, khóe mắt như muốn ngâm ra nước mắt.
Thương Viễn đột nhiên ngừng lại, liếm lên khóe mắt của Vu Dân, mí mắt bị liếm đến ngứa ngáy, đầu lưỡi thô ráp lướt qua, khóe mắt như muốn đỏ hơn.
Thương Viễn vén sợi tóc mai của anh ra sau tai, hai ngón tay hắn chậm rãi từ sau vành tai tìm tới dưới cằm, rồi bỗng vội vã không dằn được mà tiếp tục môi kề môi.
Vu Dân nghĩ trong miệng mình ngày hôm nay, tất cả đều là mùi vị của Thương Viễn, ngoài ra không còn gì khác. Anh giống như mất đi vị giác, bị đôi môi chiếc lưỡi xâm lấn kia tiến vào trong khoang miệng, phát tiết trên đầu lưỡi mình. Vu Dân bị hôn đến nỗi cảm giác đầu ngón tay đều đau, xương cốt đều bị a xít thấm ướt.
Vu Dân không biết mình đã bao lâu rồi không nhận được một nụ hôn điên cuồng như vậy từ Thương Viễn. Thông thường chỉ là một bên hôn, một bên mở rộng, hôn trên rồi hôn đến phía dưới cơ thể. Loại cảm giác hai linh hồn hòa tan trong môi lưỡi đến kinh sợ này, khiến cho toàn bộ trái tim Vu Dân như bị xoắn lại.
Toàn tâm đều đau.
Hai người giằng co rất lâu. Thương Viễn dần chậm lại, đan xen một chút triền miên nhẹ đụng vào đôi môi Vu Dân. Vu Dân nhắm mắt, đặc biệt chuyên tâm đáp lại, nhịp điệu chậm đi cùng Thương Viễn, vừa thở dốc vừa hôn nhau.
Cả người cùng mái tóc anh rũ xuống như đang ngoan ngoãn vâng lời, đôi mi trầm thấp, ánh mắt động tình mà không sắc bén như thường ngày. Thương Viễn đã sớm quên mất dáng vẻ vô hại này của Vu Dân. Không biết từ lúc nào, hắn đã đem Vu Dân thả đi thật xa, đặt anh ở nơi mà mình không thể tùy tiện với đến, để rồi thời điểm bắt lại được, lại bị đâm vào bàn tay mà chảy máu đầm đìa đến đau nhức.
Cuối cùng, Thương Viễn ấn một nụ hôn lên trán Vu Dân, thật sự nóng rực, hắn gọi anh: “Tiểu Dân.”
Vu Dân không nói ra lời thừa vô nghĩa, chỉ yên lặng một lát, trả lời một câu.
“Ừm.”
Đôi tay đang lột măng của Thương Viễn chợt dừng lại, nhưng chỉ ngừng một chút, rồi lại tiếp tục.
Minh Nguyệt vén những sợi tóc dài ra sau lưng, nói tiếp: “Lần đầu tiên tôi và cậu ấy quay chung là vào một ngày hè, trời nắng rất to, khi đó tụi tôi quay cảnh hôn nhau dưới một thác nước lớn. Dòng nước chảy rất xiết, cậu ta ôm eo tôi đứng ở trong nước. Vu Dân người này thật sự rất đẹp, trên người cậu ấy mặc một cái áo sơ mi trắng ướt đẫm, tóc tai chóp mũi đều đọng nước. Còn ánh mắt cậu ấy khẽ hé mở, như lộ ra một đạo phùng quang, giống như chỉ chiếu rọi vào một mình tôi mà thôi.”
“Tôi bỗng không hiểu, tại sao một người lại có thể trông đẹp mắt đến như vậy?” Minh Nguyệt nói chậm, nhưng từ trong đến ngoài lời nói của cô đều mang theo sự lạnh lẽo nhưng không thiếu nhiệt tình khiêu khích, như dòng thác nước kia đang chảy ngay bên cạnh.
Thương Viễn dọn dẹp mớ vỏ măng vừa lột, cũng đem vỏ măng Minh Nguyệt mới lột bỏ vào trong túi. Hắn buộc chặt túi, động tác tiếp hẳn là đứng lên, nhưng Thương Viễn cả buổi đều không nhúc nhích.
Thương Viễn ngồi trên ghế nhỏ, ánh mắt tối tăm nhìn Minh Nguyệt: “Tôi biết em ấy rất đẹp, nhưng em ấy đẹp hay xấu gì thì đều là của tôi.”
Minh Nguyệt xùy cười một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, đứng dậy, vỗ sạch bụi bẩn trên váy.
Cô đạp giày cao gót đi tới cửa, nhấc cao giọng rống lên với nhà bên cạnh: “Vu Dân, cậu mau lăn ra đây phụ tôi, đừng có ở trong nhà bếp của tụi tôi làm biếng, bà đây ngồi nãy giờ, cái mông đều đau đây này.”
Từ phòng bếp nhà bên cạnh lộ ra một cái đầu, cái rổ nho còn bị Vu Dân ôm trong ngực, Minh Nguyệt đi ra ngoài lấy cái rổ trong tay anh, Vu Dân vội vã ngăn cản: “Từ từ —— Chờ một chút.”
Vu Dân bỏ thêm một, hai trái vô miệng, sẵn tiện lấy thêm vài chùm nho cầm trên tay, lúc này mới chịu cam lòng trả rổ nho cho cô.
Vu Dân trở về phòng bếp nhà mình, Thương Viễn đang cầm cái sạn xào thức ăn bên trong.
“Thơm quá.” Vu Dân nhăn nhăn mũi ngửi mùi đồ ăn thơm, tâm trạng cũng vui vẻ, anh ngắt mấy trái nho còn dính trên chùm xuống mà lột vỏ, đưa hai trái tới bên mép Thương Viễn.
Thương Viễn cúi đầu loay hoay trong chảo, đột nhiên bị đút nhưng hắn không mở miệng ngậm lấy. Vu Dân đưa một lát không thấy hắn ăn, liền muốn thu hồi: “Không ăn thì… A a a đau ——”
Trái nho trong tay biến mất, đầu ngón tay còn bị cắn một phát. Vu Dân thổi ngón tay, không còn hình tượng mắng: “Mẹ anh, bộ anh là chó hả.”
Thương Viễn như trước vẫn cúi đầu xào măng, bộ dạng không tính an ủi anh.
Vu Dân lườm nguýt hắn một cái, rồi ngồi lên trên cái bàn vuông bên cạnh, chuyên tâm lột nho ăn.
Ăn một trái, liếc mắt nhìn đồ ăn trong chảo.
Một lúc lâu sau, măng rốt cuộc cũng được bày lên bàn, Vu Dân lanh tay lẹ mắt lấy đũa, hoàn toàn không đợi Thương Viễn đút, tự ăn trước một miếng.
“Nóng, nóng ——”Vu Dân nhai trong miệng, không ngừng hút chút không khí cho nguội bớt, nhai hai cái mới cảm nhận được mùi vị: “Đệt… Mặn quá!”
Thế nhưng đồ Thương Viễn làm, anh chưa bao giờ lãng phí, cũng không phun ra, nhăn mặt nuốt hết, thống khổ le lưỡi: “Mặn ghê…”
Thương Viễn đứng ở bên cạnh bàn, cũng không có ý rót cho anh ly nước: “Thật sự rất mặn?”
“Phí lời, chính anh nếm thử đi, mặn lắm đó!”
Thương Viễn đến gần liếm nhẹ đầu lưỡi Vu Dân đang lè ra bên ngoài, trong giọng nói mang theo ý cười khó giải thích được: “Đầu lưỡi đều mặn đến cứng lại.”
Giọng nói của hắn rất kỳ lạ, Vu Dân cảm thấy lời sau của câu này phải thêm hai chữ, rất tốt. (Đồ xấu xa, Minh Nguyệt mới khen lưỡi Tiểu Dân mềm nên lão lưu manh ghen chơi trò này =))))
Thương Viễn đem đĩa măng trên bàn xào lại, đổ thêm một chén nước lớn.
Thương Viễn không vui nói chuyện, Vu Dân cũng cảm thấy không có ý tứ, cũng không mong đợi Thương Viễn động thủ, chính mình đi rót ly nước mà uống.
Đến bàn cơm vào buổi tối mới phát hiện, mấy cặp đôi kia vì bù đắp chất lượng, đều làm rất nhiều món. Ngô Khản làm năm, sáu món khác nhau, tuy bề ngoài hơi lộn xộn nhưng thành ý cũng được mười phần.
Lúc giới thiệu món ăn của Thương Viễn, Minh Nguyệt ló đầu sang chọc, khác với mấy nhà kia chỉ giữ im lặng.
“Chỉ có một món thôi à.” Minh Nguyệt chỉ vào mấy món nhà mình, so sánh với Thương Viễn: “Hiệu suất của Thương tổng thấp như vậy, anh không biết làm các món khác sao?”
Trần Nhất Thanh bên cạnh giúp giải vây: “Ông chủ bận rộn mà, nào có thời gian học nấu ăn, một món cũng rất tốt. Phải ăn thử mới biết có được hay không.”
Cho dù được Trần Nhất Thanh nói đỡ, Thương Viễn bị nói như thế vẫn cảm thấy có chút lúng túng.
Vu Dân nãy giờ không lên tiếng, chỉ nhìn náo nhiệt của nhà khác, đột nhiên lại gõ đũa thật mạnh, đôi đũa đụng vào bàn gỗ vang giòn một tiếng cộp, khiến mọi người bốn phía sững sờ.
Anh duỗi tay, đem đĩa măng chuyển tới trước mặt mình như muốn bảo vệ: “Một món thì làm sao, tôi thích ăn là được, không thích thì im miệng đi!”