Thương Viễn tựa vào cửa sổ phòng tập nhìn Vu Dân luyện hát bên trong, mỗi ngày anh đều luyện tập không ngừng. Tối hôm trước, nếu bọn họ thức đêm làm tình, thức đêm đua xe, hoặc thức đêm đánh nhau, thì ngày hôm sau Vu Dân cũng sẽ đến chỗ này. Từ xa còn có thể thấy trên đầu Vu Dân có dán một miếng băng, trên mắt cá chân cũng có, do chính hắn dán cho anh. Ngày hôm qua lúc dán băng cho Vu Dân, Thương Viễn còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân anh, Vu Dân bị gãi đến vui vẻ. Lúc này vết thương còn chưa tốt hơn, Vu Dân nhảy một bước, đau đến nhe răng trợn mắt.
Người chế tác mà bọn họ đắc tội kia thật sự còn có thủ đoạn, hai đối tác khác khuyên hắn, cậu thật sự nên đến đó, đi bồi tội, coi như chuyện này không xảy ra.
Giày nhảy đạp nhẹ trên sàn gỗ phòng tập, mỗi một bước đều đánh vào trong lòng hắn.
Thương Viễn lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn chưa kịp cầu hôn, ngày đó những gì hắn muốn nói, chưa hết câu đã bị Vu Dân nói tiếp.
“Tiểu Dân, chúng ta…”
“Kết hôn đi.”
Vu Dân cười rộ lên rất dễ nhìn.
Thời tiết ngày hôm đó rất tệ, gió lớn thổi mạnh, sấm sét rền vang ở bên ngoài, thế nhưng trái tim của hắn và Vu Dân lại chung một nhịp đập đến kỳ lạ.
Thình thịch kịch liệt.
Kích động đến có thể kêu gọi hành động, cách một ngày, bọn họ bay ra nước ngoài.
Chiếc nhẫn này, so với trong tưởng tượng của hắn có hơi nặng hơn, ngón tay đeo nhẫn cảm giác có thêm một phần sức mạnh. Khi hắn nâng mặt Vu Dân lên, trao cho anh cái hôn, có thể cảm giác được chiếc nhẫn trên ngón áp út trái vuốt ve làn da của Vu Dân.
Tình yêu cuồng nhiệt mãnh liệt được chiếc nhẫn lạnh băng thành toàn. Thật khó mà tin nổi.
Mang chiếc nhẫn trên tay trở về, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ ngày hắn và Vu Dân đánh người khác sau đó chạy ra nước ngoài kết hôn, hắn đã bắt đầu nghĩ, một đường suy nghĩ trên máy bay, đến trong lễ cưới.
Hắn bắt đầu tự tay xử lý nghiệp vụ công ty, mỗi bước công ty đi được, hắn cũng bắt đầu đặt chân xây dựng sự nghiệp.
Nơi Vu Dân đứng, cần một thân cây vững chắc, lá cây xanh tươi, tốt nhất nên là một cây đại thụ che cả bầu trời.
Hắn tự tay che đi trái tim mềm mỏng kia, muốn bắt đầu lại từ đầu, bao bọc xung quanh vẻ ngoài của chính mình bằng một lớp vũ trang kiên cố nhất.
Muốn dùng hết tất cả tâm huyết của hắn để tạo nên một con đường bằng phẳng cho Vu Dân đi.
Bởi vì hắn mong muốn, chí ít Vu Dân, vĩnh viễn đều là của hắn.
Hắn hi vọng chính mình đủ mạnh mẽ, hắn thích chiếc răng sắc nhọn của Vu Dân, hắn muốn Vu Dân vĩnh viễn giữ lại nó, bởi vì khi Vu Dân cười, môi hồng đang che đậy từ từ lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Lúc trước đánh nhau, sau đó tin đồn gièm pha ảnh hưởng xấu đến công ty, tất cả phải bắt đầu lại từ con số không. Kỳ thực hắn chỉ là thích nhìn dáng vẻ Vu Dân ca hát, nhưng không ngờ rằng anh thật sự thích hợp đứng trên sân khấu.
Công việc ở công ty ngày càng chồng chất, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại giao thiệp, bày ra một khuôn mặt tươi cười xã giao, thế nhưng chỉ cần nhớ đến nụ cười của Vu Dân, hắn có thể chịu đựng qua tất cả.
Hết thảy đều rất tốt.
Tích lũy tài chính ban đầu của công ty cơ hồ đều từ khoản thu nhập của Vu Dân.
Đấy là khoản doanh thu đầu tiên.
Chuyện thứ nhất Thương Viễn dùng số tiền này là tìm cho Vu Dân một người trợ lý, để cho anh không còn phải tự mình xách bao lớn túi nhỏ đi chạy show.
Cơ cấu công ty cũng dần được đúc kết, chậm rãi vững chắc lên. Phát triển công ty là một việc rất khổng lồ, công ty đứng sau Vu Dân, dần dần đứng thẳng trên đất mà chậm rãi mở rộng, vươn ra cành lá và cố định căn cơ.
Có một lần, hắn nói cho Vu Dân nghe một việc hắn đã cân nhắc từ rất lâu, nhưng ngữ khí lại như đang kể chuyện cười: “Để anh tìm luật sư viết văn kiện, nếu ngày nào đó anh xuống lỗ thì tất cả cổ phần của anh đều để lại cho em.”
Vu Dân nghe xong bèn cười, gặm râu trên cằm hắn một cái: “Được nha, cho em tiền nuôi tiểu bạch kiểm, em dĩ nhiên muốn rồi.”
Sau đó, Thương Viễn nhắc lại một lần nữa với anh, Vu Dân mới thu hồi nụ cười, nói với hắn, anh không thể chết được.
Nhưng anh có rất nhiều thói hư tật xấu.
Vậy thì sửa đi, từ nay bắt đầu đừng đua xe.
Thế thì cả hai chúng ta đều đừng đua xe.
Ngoéo tay.
Vu Dân nói xong tự cười chính mình, bao nhiêu tuổi rồi.
Nhưng anh vẫn cùng ngón tay Thương Viễn ngoắc ngéo.
Ba ngón tay gập lại, ngón út móc với nhau, ngoắc lại thật chặt.
Vu Dân nắm cà vạt của Thương Viễn, kéo hắn đến trước mặt mình, môi cùng môi chung một chỗ, nhưng không hôn, cứ để như vậy, tựa như chạm vào nhau mà nói.
“Lão lưu manh…” Vu Dân nhích đến càng gần, hơi thở phun ra nóng hổi.
Còn cố ý dùng ánh mắt quan sát hắn cả buổi mới nói.
“Cám ơn anh.”
Đôi mắt Vu Dân nhìn hắn chăm chú càng thêm sâu thẳm.
“Không phải bởi vì những điều ngày hôm nay anh nói với em, là một điều khác.”
“Anh biết em nói cái gì.”
Thương Viễn chớp mắt một cái, mở mắt ra tất cả đều là nụ cười của Vu Dân. Hắn hơi giơ khóe miệng, nhanh chóng đem trán kề trán, chóp mũi kề chóp mũi với Vu Dân.
Vu Dân kéo cà vạt của hắn, khiến cho đôi môi hai người hoàn toàn kề sát, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
“Lão lưu manh… Anh thật sự rất tốt.”
Thời điểm rời giường lúc sáng sớm, Vu Dân vô thức kéo Thương Viễn lại, vòng tay siết chặt eo của hắn.
Thương Viễn sững sốt một chút, Vu Dân buông tay ra, quay lưng với hắn, miệng đang mở một nửa cũng khép lại. Tay Thương Viễn bất động cứng ngắc, hắn tìm chóp mũi Vu Dân cọ cọ, hôn một chút mới xuống giường.
“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.” Thương Viễn đeo đồng hồ lên tay, thuận tiện xem thời gian.
Vu Dân cũng không muốn trả lời, đôi mắt mê man, cọ gối mấy rồi rồi tiếp tục ngủ.
Buổi tối lúc ngủ, băng gạc trên cổ tay được tháo ra một nửa, cổ tay cũng không còn chảy máu.
Anh đặt tay lên gối, Thương Viễn nâng bàn tay đang để bên kia giường của Vu Dân lên, bôi thuốc thay băng cho anh.
Vu Dân muốn nhúc nhích một chút, nhưng biết hắn đang thay băng, không tiếp tục động đậy, giữ nguyên tư thế này mà ngủ.
Thương Viễn vẫn như trước cho anh một nụ hôn buổi sáng rồi ra ngoài đi làm. Lúc cửa đã đóng chặt lại, Vu Dân từ trên giường ngồi dậy.
Anh mở toàn bộ máy CD trong nhà ra, lộn xộn hát ê a.
Vu Dân nhốt mình vào trong phòng, trên tay là một xấp bản nhạc. Không hiểu vì sao anh cứ ngồi ở trên giường viết ca khúc, không thèm rửa mặt.
Đem rất nhiều điều muốn viết lấp đầy trên giấy, Vu Dân mới chậm rãi đi đánh răng, tiện thể ăn một cái bánh bao.
Bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, Thương Viễn về nhà.
Vu Dân chăm chú sáng tác, nhưng vẫn ăn cơm tối, sau đó cùng Thương Viễn ngồi ở đầu giường, trên tay là một cái bảng kẹp giấy, viết lên khuông nhạc, đàn ghi ta cũng dịch tới bên tay.
Thỉnh thoảng một giai điệu ngâm nga vang lên.
Thương Viễn bóp chân cho anh: “Trên giường viết nhiều sẽ không thoải mái, em đến thư phòng đi?”
Vu Dân lắc đầu, tóc cạ xung quanh yết hầu của Thương Viễn, có cảm giác rất ngứa. Anh tiếp tục ngả đầu dựa vào trong lòng Thương Viễn, lưng dán vào lồng ngực hắn, tập trung viết tiếp.
Thương Viễn tuy không am hiểu nhạc lý, nhưng vẫn muốn hỏi anh: “Em viết gì thế?”
Anh bĩu mỗi: “Anh mặc kệ em đi.”
“Muốn ăn gì không?”
Vu Dân vẫn lắc đầu, tóc lại cọ vào cuống họng Thương Viễn, sau đó dựa vào sâu hơn trong lồng ngực Thương Viễn.
Thương Viễn cũng không hỏi, đầu đặt lên vai Vu Dân, cho dù xem không hiểu nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú bản nhạc trong tay anh, mỗi một khuông nhạc dài trên giấy đều là những nốt nhạc rất xinh xắn, bút chì trong tay Vu Dân, ngón tay siết chặt, bàn tay cầm bút lại càng xinh đẹp hơn.
Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy Vu Dân viết nhạc.
Bút chì trong phòng tập, bên trong ống đựng bút trên bàn, đều là Thương Viễn giúp Vu Dân chuốt, mỗi cây đều được hắn giành việc chuốt nhọn.
Chỉ trong một buổi chiều nhìn thấy Vu Dân viết nhạc, hắn đã cảm nắng anh.
Thương Viễn rất giống Vu Dân, cũng là trốn nhà tự lập. Thời kì phản nghịch của hắn cũng tương đối dài, huyên náo trong nhà cảm thấy không vui, nên muốn tự đi ra ngoài làm chút gì đó. Bạn bè của hắn nói rằng mở công ty giải trí cũng rất tốt.
Vài người hợp lại bàn tính, cầm ít tiền.
Bọn họ góp vốn mở một công ty giải trí, thuê một tòa nhà nhỏ, treo bảng tên, tuyển người.
Thật là có người đến.
Người đến cũng không ít.
Vu Dân là một trong số những người này.
Thời điểm tuyển chọn, Thương Viễn không có ở đấy, chỉ nhờ người sắp xếp, Vu Dân thực sự nổi bật, qua vòng thứ nhất liền được lưu lại.
Thương Viễn mặc dù nói muốn làm ra tiền nhưng căn bản cũng không thích công việc quản lý, rất ít đến công ty.
Ngày đó chỉ là vừa vặn đến công ty lấy đồ, nhìn thấy trong phòng luyện tập có người, hắn còn tưởng rằng cái phòng trong góc khuất như thế sẽ không có ai.
Ngày đó hắn giống như được nhìn thấy thần tiên.
Nhưng lại không rõ tim đập thình thịch là vì cái gì.
Khi bị Vu Dân hỏi có thích anh không và hắn thừa nhận, kỳ thực hắn lúc đó vẫn còn hơi mơ hồ loại cảm giác này, chỉ là trong lòng có một sự kích động đang cuộn trào mãnh liệt.
Mấy tên bạn của hắn cười nhạo chuyện hắn thích một thực tập sinh, thậm chí còn nói đùa rằng kêu nhóm người được chọn đầu tiên đến đây, để xem hắn có vừa ý ai hơn không.
Lúc ấy, Thương Viễn muốn tuyệt giao cùng đám người này.
Sau đó, hắn và Vu Dân yêu nhau, công ty vừa mới thành lập, tiền kiếm không đủ. Hai người đều bướng bỉnh, nhất quyết không chịu dùng một đồng nào trong nhà. Một chút tiền đều rất quý giá, cả hai chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở bên cạnh công ty để chung sống. Lúc đó, Thương Viễn run rẩy cầm chìa khóa, cả buổi cũng không mở nổi cái cửa. Bởi vì chuyện này mà Vu Dân cười nhạo hắn rất lâu.
Hắn thật không nghĩ tới Vu Dân sẽ ở bên cạnh mình.
Yêu đương điên cuồng như vậy, hắn càng muốn yêu Vu Dân nhiều hơn, muốn hưởng thụ vô số lần tình yêu cuồng nhiệt này.
Một lần hắn bị bắt ép trên bàn rượu, Vu Dân nổi giận tại chỗ, ra tay đánh cái gã dám cợt nhả hắn.
Chuyện này có hơi nghiêm trọng, bảo vệ đi vào bắt người. Rốt cuộc không biết xử lý chuyện này như thế nào, Thương Viễn cùng Vu Dân vừa đánh vừa chạy ra ngoài.
Bảo vệ không đuổi theo, nhưng bọn họ cũng không khá hơn, một nửa khuôn mặt cũng đều là máu, trên tay còn bị thương vài chỗ, cả hai đứng ở cổng khách sạn nhìn bộ dáng chật vật của đối phương cả buổi, rồi cười ha ha.
Cười xong, bọn họ một miệng đầy mùi máu tươi hôn nhau.
Ánh mắt bị dính máu làm cho mọi thứ trở nên lờ mờ.