Đổi túi chườm đá trở về, Thương Viễn hít sâu vài cái mới cảm giác sắc mặt của chính mình có thể hòa hoãn được một ít.
Vu Dân nằm trong túi ngủ, còn đang quấn quýt với bản nhạc của anh.
Bên ngoài ầm ĩ to như vậy, bộ dạng Vu Dân vẫn thảnh thơi, chỉ có dấu bàn tay trên mặt là không dễ nhìn.
Thương Viễn thở dài, ngồi vào bên cạnh anh: “Đợi một lát rồi viết tiếp, lại chườm thêm một chút.”
Vu Dân nghiêng đầu cho Thương Viễn có thể chườm đá, đôi mắt dính lấy bản nhạc không rời, dưới ngòi bút xột xoạc.
Chườm cả buổi, vết đỏ kia vẫn còn rõ ràng, tuy Vu Dân luôn nói không đau, tâm trí đều rót hết vào bên trong bản nhạc, nhưng Thương Viễn vẫn khó chịu, dàn xếp cho Vu Dân xong, hắn đi ra ngoài lều hút một điếu thuốc trước khi ngủ.
Vòng khói gay mũi, phá hủy cây cỏ núi rừng thanh điềm xung quanh.
Thương Viễn khiến đạo diễn lùi một ngày rồi mới ghi hình, có cơ hội nghỉ ngơi một ngày trong núi, Vu Dân cũng không đi ra ngoài chơi, nằm lì trong lều viết nhạc của anh, viết cho đến tận chiều mới hoàn thành xong bài hát này.
Vu Dân cầm lấy bản nhạc, ngâm nga nhiều lần, mở dây kéo lều bạt ra, nhìn trái nhìn phải ở ngoài một chút, xác nhận không có ai mới kéo dây kéo lên, lấy cây đàn ghi ta ra từ trong một túi lớn khác.
Các nhạc cụ khác đều không tiện mang theo, chỉ có ghi ta là dễ mang nhất.
Vu Dân quét vài sợi dây đàn, thử đệm bài hát mới một chút, bên ngoài không hiểu sao lại ồn ào, Vu Dân nhắm mắt lại mặc kệ, khẽ hát lên, hát thử xong một lần, Vu Dân cầm bút sửa lại một ít nốt nhạc.
Sáng tác ca khúc này mất rất nhiều thời gian của anh, linh cảm cuộn trào mãnh liệt khiến anh vài đêm không ngủ, Vu Dân cảm giác cơn buồn ngủ mấy ngày nay đang sắp nuốt lấy chính mình.
Thế nhưng bài hát này không thể chậm trễ được.
Vu Dân gãi gãi một bên má, lấy điện thoại ra điều chỉnh đồng hồ báo thức, vùi người vào trong túi mà ngủ.
Vu Dân bị đạo diễn đánh thức, Minh Nguyệt cũng đang gọi anh, Vu Dân ngủ không được bao lâu, ngáp dài một cái thức dậy.
“Dân cục cưng, kịch bản có thay đổi này.”
Vu Dân mở lều bạt, ánh mắt mơ màng hỏi: “Sửa chỗ nào?”
“Vị nhà kia của cậu không ở đây, có nhiều chỗ không thể nói như vậy, cậu lấy kịch bản của mình ra đi, đạo diễn nói…”
Cơn buồn ngủ của Vu Dân bị đánh rơi hơn một nửa, lời nói đột nhiên hốt hoảng: “Không ở đây, vậy anh ấy đi đâu?”
“Anh ta vừa đi tìm đạo diễn nói mình phải về công ty, thấy cậu đang ngủ nên không gọi cậu dậy.”
Vu Dân cũng không nghe, xoay người lại đi lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
Anh có việc phải về công ty một chuyến, có chuyện hơi phiền toái cần phải xử lý, rất nhanh sẽ quay lại.
Vu Dân đọc một chút, ngay lập tức chạy ra ngoài, không xa ngoài lều trại của bọn họ chính là đường xuống núi, tốc độ của Vu Dân rất nhanh, anh chạy đến giao lộ, mệt đến thở hồng hộc.
Đường dây điện thoại đang bận, Vu Dân để điện thoại xuống, cấp tốc gửi tin nhắn.
Anh chờ một chút, em nhìn thấy xe của anh, anh chờ một chút!
Chiếc xe màu đen ở phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, Vu Dân chạy lên gõ cửa xe.
Thương Viễn ngồi ở đằng sau, đang gọi điện với ai đó, đầu bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Thương Viễn nghiêm túc trả lời: “Đúng, tôi biết.”
Vu Dân nhìn hắn gọi điện, đặc biệt nóng lòng, tay nắm lấy cửa sổ xe, thanh âm có phần run rẩy: “Anh chờ một chút, cho em mười phút… Không năm phút đồng hồ cũng được!”
Thương Viễn đưa điện thoại ra xa một ít, mỉm cười, cố gắng giải thích với Vu Dân: “Tiểu Dân, đợi anh quay lại rồi nói có được không.”
“Chỉ cần năm phút thôi!”
Thương Viễn không trả lời anh, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
Vu Dân im lặng, lùi về sau một bước, anh mới từ trong lều chạy ra, quần áo đều xốc xếch, Vu Dân nắm lấy một bên vai áo khoác bị trượt xuống, kéo nó lên, từng đầu ngón tay bám lấy cửa sổ xe từ từ buông ra. Xe tiếp tục chạy về phía trước, âm thanh Thương Viễn từ trong xe truyền tới, nhưng Vu Dân không nghe thấy hắn nói cái gì.
Đường xuống núi rất ít xe chạy, con đường gồm rất nhiều sườn dốc lớn cùng ngã quẹo, tiếng gió thổi xào xạt qua nơi này, anh rất ít khi nói những lời như “hãy chờ em” hay “ở cạnh em”, nhưng thật sự, mỗi một lần nói ra, đều là một lần thất bại.
Tất cả bọn họ đều vào sâu trong núi, Thương Viễn đã xem qua kế hoặch của chương trình, vì vốn lưu động của công ty không đủ, nhưng để đảm bảo an toàn ghi hình cho tiết mục, hắn còn rút ra một khoản tiền dùng làm bảo hiểm từ tài khoản riêng của mình.
Vu Dân rất thích phong cảnh tự nhiên như thế này, sau khi xuống xe, dáng vẻ của anh trông rất cao hứng.
Việc của ngày thứ nhất cũng chỉ là hạ trại.
Tổ tiết mục đang bố trí hiện trường, còn chưa tới nhiệm vụ của bọn họ, Vu Dân ngồi ở đằng kia nhìn, Thương Viễn đi qua một bên gọi điện thoại, núi này cây cối rất nhiều, đi chưa được mấy bước sẽ mất sóng.
Đằng này còn rất yên tĩnh, Vu Dân cầm bút chì ngâm nga, đột nhiên có tiếng cãi nhau ầm ĩ, phát ra từ cặp người mới kia. Lần trước trở về, khi A Lâm nói chuyện với Vu Dân về những điểm cần chú ý trong công việc, anh mới nghe thấy cô nhắc tới tên của hai người này, Lâm Đạt cùng Từ Vi Vi. Âm thanh của hai người càng lúc càng lớn, anh cũng không đứng gần bọn họ, nhưng lại có thể nghe được nội dụng cãi nhau của hai người.
“Anh ngon thì đi đi, đồ tiểu bạch kiểm còn ngang ngược cái gì!”
“Cô được lắm, cô nói ai là tiểu bạch kiểm, mẹ nhà cô giỏi thì lặp lại lần nữa!”
“Tôi nói anh đấy, tám đời xui xẻo nhà anh, đống quần áo mới kia, anh trả tiền cho tôi đây. Anh moi ra, moi ra đây…”
“Cô động tay cái gì! Thiếu đánh à, nguyên lai là cô tự tay mua, tôi chỉ nói nó trông có vẻ được, tiền tiền tiền, đều trả cho cô, trả cho cô! Tiền! Cái quái gì…”
Đi ra xa một chút, nghe không rõ lắm.
Dòng suy nghĩ của Vu Dân bị cắt đứt nên anh có hơi bực mình, đứng lên đi mấy bước về phía bên đó, âm thanh lá cây phát ra sàn sạt, hai người kia hình như nghe thấy được, tiếng cãi nhau cũng dừng lại.
“Anh Vu Dân.” Lâm Đạt nhìn thấy Vu Dân, mang theo khuôn mặt cãi nhau còn đang đỏ tới tận mang tai mà chào anh một tiếng, nhìn rất quái dị.
“Đi nơi khác cãi nhau.” Vu Dân cũng lười nói lời chào hỏi khách sáo với gã, quay bút chì, xoay người.
“Thiết, đồng tính luyến ái chết tiệt.” Từ Vi Vi nhỏ giọng như anh vẫn nghe thấy được.
Vu Dân chậc một tiếng, không nói gì, tiếp tục đi ra xa.
Âm thanh của Từ Vi Vi đã đè ép, nhưng tâm tình kích động, vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Anh còn có tiền đồ không, hắn ta nói đi là đi, đi chỗ nào, bên này có một tên đồng tính, bên kia cũng có một tên đồng tính luyến ái chết tiệt đang gọi điện thoại, anh nói…”
“Á ——” Lời nói của Từ Vi Vi nuốt vào trong miệng, mồ hồi lạnh sắp chảy ra, cổ tay bị người tóm lấy, lực đạo cơ hồ có thể bóp nát xương của cô ta.
“Con mẹ cô nói ai?” Vu Dân không biết đã quay lại chỗ bọn họ từ lúc nào, thần sắc nhìn rất nguy hiểm, bàn tay bóp chặt xương cổ tay của Từ Vi Vi, nhẹ nhàng cử động có thể phát ra tiếng kẹt kẹt.
Lâm Đạt cũng có chút bị dọa, vội vã nói, “Vu, anh Vu Dân, sao anh lại động tay…”
Từ Vi Vi đặc biệt đau đớn, cô ta muốn giằng cổ tay mình tránh ra, dưới tình thế cấp bách, lời nói cũng trở nên gấp gáp: “Thả tôi ra, đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, đánh phụ nữ…”
Lâm Đạt lại khuyên can, bắt lấy tay Vu Dân muốn anh buông ra, Vu Dân giận dữ nói: “Làm cho cô ta xin lỗi, đ!” Vu Dân tránh né Lâm Đạt, bàn tay đang bóp lấy Từ Vi Vi không ngừng dùng thêm sức lực, ra tay nặng hơn nữa.
Từ Vi Vi đại khái vô cùng đau đớn, tay còn lại không bị nắm vung lên, cho Vu Dân một cái tát.
Lần này Vu Dân bị Lâm Đạt giữ tay, không thể né tránh.
“Đ mẹ!” Cảm giác trên mặt Vu Dân là một mảnh nóng rực thiêu đốt hừng hực, anh bỏ qua Lâm Đạt, nắm lấy cái tay vừa tát anh của Từ Vi Vi, trực tiếp tháo khớp xương của cô ta.
A một tiếng to, Từ Vi Vi chỉ có thể khoanh tay kêu thảm thiết, chỉ còn thiếu mỗi bước lăn lộn trên đất.
Vu Dân nhìn bộ dạng của cô ta, nét mặt cũng không thay đổi, lấy tay cọ má mình một chút, còn rất đau.
“Tiểu Dân.” Thương Viễn không biết làm sao nghe thấy động tĩnh, từ đằng xa bước tới trước mặt anh, sắc trời tối hù nên nhìn không rõ lắm, Thương Viễn lấy điện thoại di động soi người anh, chạm lên chỗ bị tát.
“Cô ta đánh em?” Động tác trên tay Thương Viễn đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại trầm xuống, hoàn toàn không để ý Từ Vi Vi đang kêu như lợn bị thọc tiết ở một bên.
Nhân viên công tác cũng lục tục đi tới, Vu Dân nhìn thoáng qua Từ Vi Vi một cái, không lên tiếng, đi ra ngoài.
Thương Viễn cũng đi theo, đi tới nửa đường, hắn quay lại liếc mắt nhìn về phía hai người kia, trong mắt hoàn toàn là một sắc xám âm u.
Thương Viễn cầm túi đá do tổ đạo diễn đưa tới để chườm cho Vu Dân: “Có đau không?”
Vu Dân lắc đầu, xong rồi cảm thấy tức giận nói: “Cô ta mà là nam thì, tê ——, nhẹ chút.”
Ngữ khí Thương Viễn không tốt, động tác trên tay ngược lại nhẹ nhàng đi: “Cái này làm sao lại không đau, nguyên một vết đỏ lớn như thế.”
Hắn siết chặt túi chườm đá, mồm miệng nhiều năm luôn luôn biết kiềm chế đột nhiên bị phá vỡ, không nhịn nổi mà chửi tục một câu: “Đ mẹ.”
Vu Dân vốn đang cau mày, bỗng nghe Thương Viễn chửi thề, không nhịn được cười ra một tiếng.
Thương Viễn vỗ cái má không đau bên kia của anh, nghiêm mặt nói: “Đừng cười, cười nữa càng đau thêm.”
Đắp được một lúc, Thương Viễn đi ra ngoài đổi túi chườm đá.
Một buổi tối xảy ra rất nhiều chuyện, ngoài lều có người khóc lóc, còn có người mắng chửi. Tổ đạo diễn đem quăng bọn họ xuống tới chân núi, không quản sống chết. Khẳng định không cho ghi hình tiết mục, công ty của Từ Vi Vi và Lâm Đạt nhận được điện thoại oanh tạc của Thương Viễn.
Giữa đêm, giọng nói của hắn nghe thật âm trầm, đặc biệt lạnh lẽo.
Quay phim cảm thấy ngày mai mình nên mặc thêm mấy lớp áo.