Vừa mới ngồi máy bay quay về, lại nhanh chóng ngồi máy bay quay lại.
Máy bay lớn đậu trên đường băng, màn hình khóa điện thoại bị Thương Viễn nhiều lần ấn sáng lên, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn gửi đến.
Sau khi đạo diễn gọi điện tới cũng không có bất kỳ tin nào, điện thoại của Vu Dân không ai nghe máy, Thương Viễn đặt một nửa nắm tay trên miệng, trong phổi phập phồng thở gấp, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng mọi thứ đều không lọt vào mắt.
“Tiên sinh, mời ngài tắt nguồn điện thoại.”
Nữ tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh Thương Viễn, lễ phép dùng giọng nói ngọt ngào nhắc nhở hắn.
Thương Viễn cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú màn hình điện thoại: “Chờ thêm chút nữa.”
“Tiên sinh, mời ngài tắt nguồn điện thoại, máy bay của chúng ta sắp sửa cất cánh.” Nữ tiếp viên mỉm cười, tiếp tục hối thúc hắn.
“Được, ngay lập tức.”
Thương Viễn ấn màn hình sáng lên, nhưng liệu một giây này, Vu Dân gọi điện đến thì làm sao bây giờ.
Máy bay đã bắt đầu nổ vang, vì nữ tiếp viên nãy giờ luôn đứng bên cạnh nhắc nhở hắn, những người ngồi trên khoang hạng nhất cũng bắt đầu nói vài câu đàm tiếu.
Tay Thương Viễn trượt trên màn hình mấy lần, dừng lại một lúc, nụ cười vui vẻ của Vu Dân trên màn hình nhìn hắn, trong lòng Thương Viễn đột nhiên đau, đau đến không thở nổi.
Hắn chạm tay vào màn hình, điện thoại di động tắt nguồn.
Một lúc mất liên lạc với bên kia, bất cứ tin tức nào đều không thể truyền đến đây.
Nhiệt độ trong núi bây giờ là bao nhiêu, trời đã tối như thế nào rồi.
Hắn không biết.
Thương Viễn chạm tay vào trên chiếc nhẫn, kim cương lạnh lẽo.
Chiếc nhẫn cũng lạnh băng.
Ngón tay hắn miết mạnh chiếc nhẫn bóng loáng, một giờ này trên máy bay, khó khăn hơn so với bất cứ thời điểm nào trong đời hắn.
Tầng mây ban đêm đen kịt một màu trong mắt, trống rỗng mà cô độc.
Hắc ám dài vô tận như bắt được trái tim hắn mà xé nát nó ra, một chút cũng không buông tha, kéo ra huyết quản nội tạng, khuấy chúng thành một bể máu hỗn loạn.
Máy bay hạ cánh, Thương Viễn khẩn cấp mở điện thoại, màn hình từ từ sáng lên, hiện ra thời gian, đôi mắt cùng nụ cười của Vu Dân rõ nét trên màn ảnh nhìn hắn, không có tin tức, không có điện thoại.
Không có gì cả.
Sau khi xuống máy bay, có người được an bài đến đón hắn, Thương Viễn ngồi sau xe sốt ruột: “Lái nhanh một chút.”
Đến địa điểm cắm trại, Thương Viễn mới nhìn thấy tình hình của tổ tiết mục, trong nơi hạ trại có nhiều ngọn đèn hơn, tất cả đèn đuốc đều sáng trưng.
Đạo diễn Vương nhìn thấy hắn đến, một mặt sốt ruột đi qua nói chuyện.
Thương Viễn cau mày: “Người đâu, vẫn chưa tìm thấy?”
“Đã qua mấy tiếng, còn chưa tìm được người?” Thương Viễn bắt đầu giận chó đánh mèo, đạo diễn Vương bị ngữ khí kích động của hắn dọa sợ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, “Trời quá tối, người đi tìm cũng hơn nửa vòng núi, nhưng vẫn không tìm được người, chúng tôi đã báo cảnh sát.”
“Tôi liên hệ đội cứu hộ.” Thương Viễn cắn chặt răng, lấy điện thoại ra gọi, liếc nhìn về bốn phía, đi đến căn lều của mình.
Không trách điện thoại của Vu Dân không liên lạc được, di động của anh bị bỏ lại trong lều, không mang theo.
Thương Viễn cầm điện thoại của anh lên, trên màn hình có mười mấy cú điện thoại chưa nhận, còn có tin nhắn của hắn.
Thương Viễn nhập mật mã màn hình khóa, mật khẩu từng là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ.
Nhập vào, đúng rồi.
Vu Dân không sửa.
Sau khi mở khóa, là một đoạn video.
Bên trong video là Vu Dân.
Hô hấp Thương Viễn dừng lại, yên lặng nhìn màn hình một lát, cẩn thận chạm vào nút phát lại video.
Không biết được quay khi nào, nhưng nhìn quần áo của Vu Dân, hắn đoán là ngày hôm nay.
Bên trong video, Vu Dân đặt điện thoại bên cạnh mép lều, bảo đảm chính mình xuất hiện trong màn hình, tiếp theo anh nhô đầu ra bên ngoài nhìn một lúc, rồi kéo khóa lều lên, cong mông lấy từ trong túi hành lý ra một cây đàn ghi ta.
Đó là cây đàn ghi ta đầu tiên hắn tặng anh.
Trên màn hình, ngón tay thon dài của Vu Dân nắm lại, gõ lên cây đàn ghi ta gỗ, ngón cái gảy một tiếng trên sợi dây đàn.
Anh bắt đầu nói.
“Hôm nay là ngày bảy, mấy hôm nay tôi thức đêm, viết một ca khúc cho lão lưu manh.”
Khi cười, Vu Dân lộ ra răng nanh, đâm vào trong ngực Thương Viễn, ghim đến máu chảy.
Trong video, Vu Dân vừa cười, vừa gãi mặt một bên: “Tôi hát thử ca khúc này một chút.”
“Tôi sẽ nhanh đến đó, cô đưa bọn họ xem tài liệu trước đi.”
“Đúng”
“Văn kiện lần trước kia, cô đối chiếu một chút.”
Sau khi xuống máy bay, Thương Viễn rốt cuộc mở điện thoại, nói chuyện xong, cầm di động trong tay. Ngoài cửa xe giống như còn đang có gió rừng thổi qua, ngần ấy thời gian, hắn đã bay rất xa, trở về thành phố của mình. Trước mắt thoáng qua dáng vẻ Vu Dân quần áo xốc xếch, bám lấy cửa sổ nói chuyện với hắn, lúc đó vừa gọi điện thoại nên hắn cũng không chú ý tới, Thương Viễn lấy di động ra gửi tin nhắn.
Tiểu Dân, anh sẽ mau quay lại.
Ngoan, chương trình mấy ngày nay anh sẽ nhờ đạo diễn Vương an bài một lần nữa.
Tin nhắn gửi cả nửa ngày đều không có hồi âm.
Ngón tay Thương Viễn gõ trên tay vịn cửa xe, đèn nê ông trên đường dần dần sáng lên, khu phố náo nhiệt ngoài cửa sổ ngày càng gần, sơn cảnh mấy giờ trước đã bị ném đến phía sau, sớm không còn nhìn thấy được.
Đã đến giờ tan tầm, nhưng phòng họp ở tầng cao nhất trong công ty phải mở cửa, bởi vì một bản tố cáo nên tất cả lãnh đạo đến kiểm tra đột xuất đều đang ngồi ở bên trong, Thương Viễn bị gọi đến nói chuyện, đợi chút nữa hắn đi vào sẽ không tránh khỏi một phen chất vấn.
Thư ký nhìn thấy hắn đi vào công ty, ngay lập tức báo cáo tình huống kiểm tra đột kích lần này cùng các chuẩn bị, Thương Viễn nghe xong gật đầu, lật xem liên tục văn kiện cầm trên tay, trang giấy vang ào ào, thời gian rất khẩn cấp, chỉ đủ cho hắn vừa đi vừa nhìn tư liệu.
Khi gần đến phòng hội nghị, điện thoại di động của Thương Viễn reo lên ầm ĩ.
Đoán là Vu Dân nhìn thấy tin nhắn nên gọi điện thoại đến, Thương Viễn đưa điện thoại cho thư ký rồi tính đi vào, nhưng ngẫm lại vẫn cầm về, liếc mắt nhìn màn hình, là đạo diễn chương trình gọi điện đến.
Thương Viễn nhìn chăm chú một chút, nhấn nút nghe.
“Đạo diễn Vương.”
“Ông chủ, Vu Dân có liên lạc với ngài không?” Tín hiệu bên kia của đạo diễn Vương không tốt, âm thanh xung quanh cũng rất hỗn tạp.
“Không có, có chuyện gì không?” Thương Viễn không muốn tốn nhiều thời gian cho cú điện thoại này, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hai người có phải là cãi nhau không, tôi cái này…” Đạo diễn còn chưa nói hết, điện thoại bị người đoạt lấy, Thương Viễn nhìn mấy người đang ngồi trong phòng họp, nghe điện thoại có chút bực bội.
“Nói trọng điểm, tôi còn muốn mở cuộc họp.”
Đầu bên kia điện thoại biến thành âm thanh của Minh Nguyệt, giọng nói đầy lo lắng lẫn phẫn nộ: “Anh họp đi, anh mở họp không chết! Nhưng Vu Dân không thấy, không tìm được! Anh quản hay không?”
Thanh âm tức giận của Minh Nguyệt còn có chút bén nhọn, chen lẫn một phần nức nở. Lỗ tai Thương Viễn bị chấn động đến mức ông một cái, nhưng vẫn nghe rõ ràng.
“Ở nơi nào không thấy, mọi người đã gọi điện thoại cho em ấy, đã gọi điện thoại chưa?” Mũi giày da đang hướng về phía phòng họp của Thương Viễn lùi lại mấy bước, dịch đến bên cạnh, thanh âm bình tĩnh nhưng câu hỏi cuối cùng kia lại cao giọng rất nhiều.
“Gọi điện thoại có thể liên lạc được thì chúng tôi còn gọi anh làm cái gì?! Anh đang họp đúng không, anh họp đi, họp đi, Tiểu Dân không thấy thì anh họp càng tự do! Còn người yêu anh thì mặc kệ!” Minh Nguyệt rõ ràng khóc nức nở, còn hít hít mũi, mỗi câu mắng ra đều dữ dội. “Ông xã, chúng ta vào trong rừng cây kia tìm lại một lần…” Câu kế tiếp là Minh Nguyệt nói với Ngô Khản, âm thanh trong điện thoại ngày càng xa, rồi không có tiếng đáp lại, Thương Viễn a lô mấy cái, điện thoại chưa cúp, nhưng cũng không có ai trả lời.
Hắn nắm điện thoại di động trong tay, rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng trên cổ, trên ót lại nổi vài chỗ gân xanh. Trên hàng lang chỉ có hắn cùng Kelly, lúc này có vẻ đặc biệt trống trãi.
Trợ lý phân phát tài liệu bên trong đi ra hỏi thư ký.
“Sếp đã đến chưa?” Vừa nói liền nhìn thấy Thương Viễn, “A, Thương tổng, cuộc họp có thể bắt đầu rồi.”
Trên màn hình điện thoại còn hiển thị cuộc gọi, số giây của đồng hồ tính giờ tăng dần đến con số sáu mươi, trong hàng lang không một người nào trò chuyện, âm thanh của đồng hồ rõ ràng im lặng nhưng lại như mang theo tiếng tí tách, mỗi một giây thay đổi như đánh vào trong lòng của Thương Viễn.
Đầu ngón tay bóp chặt điện thoại của Thương Viễn trở nên trắng bệch.
“Gọi điện thoại, kêu người của ban giám đốc đến đây, gọi luôn toàn bộ các phó tổng tới.”
“Đặt cho tôi…” Ngữ khí Thương Viễn có hơi hoảng loạn, lời nói quá nhanh khiến cho chính bản thân bị nghẹn một ít, hắn hít vào một hơi thật dài, run rẩy một chút rồi mới nói: “Đặt cho tôi vé máy bay quay trở lại.”
“Lãnh đạo thành phố còn đang…” Kelly nhắc nhở hắn.
Thương Viễn bước mau về phía thang máy, cước bộ càng lúc càng nhanh, giày da đạp cộp cộp trên nền gạch, tâm trạng nóng nảy khiến hắn phải nới lỏng cà vạt, không còn bộ dạng lịch sự như thường ngày.
“Ông đây không có tâm trạng đi quản đám lão già chưa chết kia!”