Tiếng hát của hai người được gió thổi đi rất xa, truyền đến bên tai vô số cỏ cây không ngủ.
Hát xong, hai người im lặng thật lâu.
Vu Dân mở miệng trước.
Anh cười một tiếng, rồi nói: “Anh rất tệ sao? Em còn tưởng rằng em mới là người tồi hơn kìa.”
Ngữ khí của anh như đang đùa giỡn, thế nhưng câu chuyện cười này cũng không làm bầu không khí khá hơn chút nào, Vu Dân không nói tiếp, Thương Viễn cũng không đáp lại lời của anh. Một câu nói lay động trong gió, biến mất không thấy hình dạng trong thoáng chốc, Thương Viễn cầm tay anh càng chặt.
Vu Dân nhìn bụi cây nghiêng ngã kia, dựa vào núi đá sau lưng ngồi xuống, dựng một chân lên. Thương Viễn cũng cúi người, ngồi xuống bên cạnh, Vu Dân thở ra một hơi: “Anh cho rằng em không nghĩ tới chuyện ly hôn với anh?”
Vu Dân xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn kia xoay qua xoay lại quanh ngón áp út, mỗi lời anh nói giống như một tiếng thở dài: “Nhưng không có anh, một mình em làm sao tiếp tục được…”
“Đã quen có anh ở bên cạnh.”
“Thói quen thật lâu như vậy, không tài nào rời khỏi anh được.”
“Hơn nữa, cũng đã quen bị anh bỏ lại rồi.” Vu Dân vừa nói vừa tự giễu như đang cười, Thương Viễn bị nghẹn đến nỗi không nói ra lời, trầm mặc cúi đầu, cầm tay Vu Dân đặt đến bên môi mình.
“Tính cách em đây đều bị anh nuông chiều thành như vậy, còn ai chịu nổi?” Vu Dân dựng chân còn lại lên, đặt cằm trên đầu gối, “Đệt, nói ra rồi còn có chút muốn khóc…”
Vu Dân hít mũi, duỗi chân ra, hỏi Thương Viễn: “Anh có thuốc lá không?” Thương Viễn lấy ra một gói thuốc lá, Vu Dân ngậm một điếu trong miệng, ra hiệu cho Thương Viễn châm lửa, Thương Viễn lấy tay chắn gió, ấn bật lửa một cái.
Trong bóng tối hiện lên ánh lửa ấm áp, Vu Dân nghiêng đầu, đưa điếu thuốc đến gần.
Anh hút hai ngụm, kẹp điếu thuốc đưa tới khóe miệng Thương Viễn, Thương Viễn nhìn điếu thuốc toát ra khói trắng mỏng manh, không nhận lấy, chỉ chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay Vu Dân.
Vu Dân nhếch miệng, đưa tay kẹp điếu thuốc còn đang bị Thương Viễn nắm lấy lên miệng, rít thêm một hơi thuốc.
Đầu thuốc sáng lên ánh lửa nhấp nháy, Vu Dân thả lỏng hai ngón tay, thuốc lá từ kẽ tay rơi xuống, nằm trên đất.
Vu Dân thò chân dập tắt tàn thuốc. Làn khói còn dư lại trong miệng bị Vu Dân chậm rãi nhả ra, anh lúc này mới giương mắt nhìn Thương Viễn và nói: “Hôn em một chút.”
Động tác trên môi hai người mãnh liệt như khát nước, đôi mắt Thương Viễn căng ra đến phát đau, hắn chụp lấy tay Vu Dân, mười ngón tay đan xen nhau, liều mạng dùng tất cả ôn nhu của mình đặt vào trong nụ hôn này.
Vu Dân mở đôi môi, tùy ý để Thương Viễn hôn anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn Thương Viễn, nước bọt nơi khóe miệng chảy dọc xuống hầu kết, Vu Dân nhắm mắt lại, để đôi môi của hai người liên kết càng thêm chặt chẽ.
Trên sân khấu, tiếng nhạc ngừng lại, chỉ còn duy nhất một ánh đèn dần dần tắt, vở kịch một vai chỉ có một người độc diễn thật lâu, thế nhưng nếu có người nguyện ý hát hai câu cùng anh, anh lập tức sẽ rất vui vẻ.
Thương Viễn một bên hôn anh, một bên rất ngây thơ mà rơi nước mắt. Vu Dân không cười hắn, cho dù anh cảm giác được có chút nước mắt dính trên mặt mình.
Mỗi lần anh thổ lộ với Thương Viễn, kết quả làm sao cũng đều giống nhau đến vậy. Mười năm trước, anh nói thích hắn, tên nhóc kia cũng khóc, mười năm sau, anh viết ca khúc cho hắn, lão già đầu này cũng khóc. Khóc khóc khóc!
Vu Dân cuốn đầu lưỡi, lôi kéo hắn, thịt lưỡi mềm mại dây dưa kịch liệt, khiến cho cái hôn này càng thêm ngứa ngáy.
Thời gian trôi qua quá nhanh, anh từng cho rằng chính mình còn rất nhiều thời gian để phung phí, anh từng cho là người như anh sẽ mãi mãi như thế không già, thế nhưng rất nhanh, mười năm liền đi qua.
Mười năm yêu nhau, vừa nồng đậm yêu thương vừa đau đớn, từng ngày trong mười năm thật dài của cả hai, giống như một mũi kim tỉ mỉ dệt nên một tấm lưới tình yêu vững chắc, trừ anh cùng Thương Viễn, không có bất kỳ người nào có quyền xen vào tình cảm của bọn họ.
Mũi kim xỏ qua một đường, rõ ràng là anh tình em nguyện. Đan móc thành từng vòng, là yêu anh và xin mời yêu em.*
Cảm giác thích một người, có được người ấy cả đời là có thể cam tâm chịu đựng.
Vu Dân như một cây khô già mục nát, chỉ cần được tưới một chút nước mắt của Thương Viễn, anh lập tức không có tiền đồ.
Vu Dân mỉm cười, liếm đi vệt nước mắt chảy xuống trên mặt Thương Viễn, đem nước mắt đắng chát đút vào trong miệng hắn.
Gió đêm trong khe núi thổi đến đâu, nơi đấy trở nên lạnh lẽo, thế nhưng hai người lại hôn nhau không biết mệt mỏi để mà bọc lấy lửa nóng khó dập tắt trong người.
Vu Dân nâng mặt Thương Viễn, lồng ngực phập phồng lên xuống.
“Lão lưu manh…” Ba chữ thốt ra mang theo chút hổn hểnh, Vu Dân dùng răng mài râu lởm chởm trên cằm Thương Viễn, “Em muốn ăn anh.”
*一针一线, 一穿一引, 分明是你情我愿. 紮成的一圈圈边缘的线扣, 是爱你和请爱我. Cầu giúp đỡ T A T
Màn hình điện thoại di động tự động tối sầm.
Trong bóng tối, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người rất gần, nhất thời có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Tiểu Dân…” Thương Viễn chạm tay tìm kiếm trên mặt anh, nhưng không đụng vào vết thương trên mặt.
“Tiểu Dân, anh biết rồi.” Trong giọng nói của Thương Viễn hiếm thấy sự nghẹn ngào, lỗ tai Vu Dân giật giật.
“Anh biết anh làm không tốt chỗ nào, anh quá tệ…” Thương Viễn phát hiện chính mình còn cơ hội để nói rõ ràng những lời này với Vu Dân, trong lòng cảm thấy dâng trào rất nhiều thứ muốn nói ra hết.
Vu Dân đặc biệt im lặng, im lặng đến mức nghe được rõ ràng mỗi lần hít thở.
Đã lâu rồi anh không bình tĩnh ôn hòa lắng nghe Thương Viễn nói chuyện như thế, mỗi một lần hô hấp đều thở thật nhẹ, Thương Viễn tựa hồ như ổn định lại cảm xúc của bản thân. Đôi mắt Vu Dân nhìn chằm chằm một bụi cây không rõ hình dáng ở dưới chân mình.
Thương Viễn nói ra một chuỗi dài, mà một chuỗi kia, hình như hàm hồ cố ý để cho Vu Dân nghe không rõ ràng, anh miễn cưỡng chỉ nghe rõ được vài câu.
Hắn nói.
“Anh tệ như thế…”
“Anh tệ như thế, em như thế nào vẫn ở cạnh anh…”
Thương Viễn lại kéo Vu Dân vào trong lồng ngực của hắn, Thương Viễn không dám đụng vào eo của Vu Dân, chỉ có thể nắm lấy bờ vai ôm anh vào lòng.
Vu Dân cúi đầu, bụi cây kia bị gió thổi nghiêng ngả, một chiếc lá rớt xuống mặt đất, cong cong đến buồn cười.
“Bài hát em viết kia, anh đã nghe được.”
“Anh thật sự không tìm được em, chỉ nhìn thấy em trong điện thoại hát với anh.”
“Thật may, thật may, thật may em vẫn còn đây… Anh vẫn muốn được nghe em hát.”
Lời nói của Thương Viễn rất ấm áp, ấm đến mức chóp mũi lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ửng hồng, đọng trên đó một hạt nước. Vu Dân không lên tiếng, chỉ đem đầu đặt trên vai của Thương Viễn.
Thương Viễn vừa nói, trong ngữ điệu bình tĩnh còn mang theo hương vị nuông chiều. Lồng ngực Thương Viễn phập phồng kịch liệt, hắn kề lên trán Vu Dân: “Nếu em không hát, thì để anh hát cho em.”
Tiếng gió hò hét, Thương Viễn mở miệng, giọng hát của hắn cũng không dễ nghe, trước đây thường bị Vu Dân cười cho. Nhưng cũng đã rất lâu không bị anh cười.
Lời thổ lộ ngày đó
Rất nhiều điều nghẹn ngào trong lòng
Tưởng rằng sau này còn rất nhiều thời gian
Tưởng rằng em có thể chậm rãi nói với anh
Nếu như ngày đó
Em có thể biết rõ
Thời gian sau này còn lại thật ít
Không còn ai
Chậm rãi nghe em bày tỏ
Những lời nghẹn ngào trong lòng
Từ trước đến giờ, Thương Viễn ca hát thường không đúng lời, hắn rất muốn thể hiện bài hát mà mình từng nghe, ca từ lại cứ chạy trốn băng băng. Thế nhưng hắn vẫn không dừng lại, ca khúc kia, những ca từ đó, chỉ được nghe một lần, nhưng gai nhọn trong lòng đâm sâu đến đau nhức, khiến hắn khắc ghi sâu sắc trong đầu.
Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em
Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa
Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại
Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em
Âm thanh Thương Viễn không nhỏ, nương theo cơn gió bay đi thật xa. Trong núi rất lạnh, lạnh như buổi tối hỏng bét kia.
Cái buổi tối hỏng bét kia trong lòng Vu Dân, chính là buổi tối hôm đó, Vu Dân cùng Thương Viễn quấn lấy nhau cả một đời.
Bọn họ đứng trong giáo đường trao nhau lời thề, nhẫn cưới và chiếc hôn.
Âu phục cùng âu phục quấn quýt nhau một đường trở về nhà trọ.
Vu Dân chưa bao giờ cảm thấy muốn từng phút từng giây hôn đôi môi Thương Viễn đến như vậy, hai người ở trên giường triền miên đến khi không kịp thở, thì cửa phòng bật ra.
Thương Viễn nhanh chóng che kín thân thể của hai người.
Buổi tối đó thật sự hỏng bét, một lúc sau khi động phòng, bọn họ bị ông chủ nhà trọ đuổi ra ngoài.
Năm ấy, Hà Lan hiếm khi thấy lại có tuyết rơi, ông chủ tốt xấu cũng để cho bọn họ mặc quần áo rồi mới đi ra, tuyết trời giữa đêm tối Hà Lan rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh.
Trên người không có tiền, bọn họ cuối cùng đành nghỉ ngơi trong một buồng điện thoại.
Buồng điện thoại có đèn ấm chiếu sáng ngày đêm, có thể đóng cửa lại.
Ngày ấy, vô số bông tuyết li ti dễ tan rơi xuống trên lông mi hai người, cả hai dựa vào nhau, cứ như vậy trãi qua một đêm.
Sau đó, Vu Dân vì quay MV (music video) nên trở lại Hà Lan, bên ngoài nhà trọ nọ có dán thêm một tờ thông báo: Không hoan nghênh đồng tính luyến ái vào trọ. Vu Dân không biết tiếng Hà Lan, nhưng lại hiểu, bởi vì trên đó dùng rất nhiều loại ngôn ngữ nhấn mạnh nhiều lần, trong đó có cả tiếng Trung.
Lần trở lại khi ấy, Hà Lan không có tuyết rơi.
Trong buồng điện thoại ngày đó, rõ ràng rất lạnh, chỉ có hai cái áo khoác và cánh cửa chặn gió, dựa vào nhau mà vượt qua một ngày tuyết rơi.
Tiếng hát giữa trời đêm trong núi rừng vang lên cao ngất, Thương Viễn hát đến cổ họng khô khốc, đột nhiên xuất hiện một tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ bên tai, hát chung với hắn.
Thanh âm kia rất quen thuộc với Thương Viễn, mỗi khi viết nhạc, Vu Dân rất thích ngâm nga như thế.
Âm thanh khe khẽ như vuốt mèo cào trong tâm, thế nhưng mỗi tiếng lại rất êm tai.
Thương Viễn chạm đến đầu ngón tay Vu Dân, tay nắm chặt tay, tiếng hát trong miệng trở nên lệch lạc, gần như đọc ra ca từ, thế nhưng từng từ vẫn được nghiêm túc đọc ra.
Từng chữ từng câu. Một lời bên nhau.
Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em
Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa
Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại
Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em.