Hai người bọn họ hoang đường trãi qua một buổi tối hương diễm. Tiết mục ngày hôm đó, hậu quả đương nhiên là phải một mình quay bù.
Sau khi chương trình thu hình xong, hành trình của Vu Dân ngày càng bận rộn đến mức quay vòng, Thương Viễn ngược lại mỗi ngày đều về nhà nghỉ ngơi rất sớm.
Một hôm, Vu Dân mệt mỏi đi ra khỏi phòng thu âm, trời đã rất khuya, khi đó là một giờ sáng, nhiều nhân viên công tác đều tìm phòng nghỉ ngơi ngủ tạm, dự định tiếp tục công việc vào sáng hôm sau. Vu Dân xoa đôi mắt hơi đau, đi đến bãi đậu xe lấy xe.
Một đường bước lên cầu thang trong nhà, Vu Dân ngáp thật to.
Thương Viễn phỏng chừng ngủ rất sâu, tiếng mở cửa đều không nghe thấy.
Vừa mới ngồi trên xe máy xuyên gió chạy qua rất nhiều con phố, hiện tại vào phòng, Vu Dân mới cảm thấy thân thể cóng đến cứng ngắc như được sống lại.
Trong phòng không bật đèn, nhưng rất ấm áp, Thương Viễn đang ngủ, anh có thể cảm giác được hô hấp vững vàng của hắn, khiến người khác đặc biệt an tâm vào ban đêm.
Vu Dân rón rén cởi quần áo, cả người dính khí lạnh chui vào bên trong chăn. Vu Dân xoa tay, do dự một chút nhưng vẫn không ôm lấy người kia, thân thể cũng cố ý cách hắn rất xa. Anh đem chân cuộn tròn lên, ủ cho tay chân ấm hẳn, rồi mới duỗi cánh tay đem toàn bộ chính mình quấn đến trên người Thương Viễn.
Anh mới vừa quấn lấy hắn, tay Thương Viễn lập tức cử động, bàn tay trong chăn tìm kiếm ôm lên eo Vu Dân, ánh mắt hắn cũng không mở, động tác này giống như phản xạ có điều kiện.
Vu Dân không mặc quần áo, tay Thương Viễn đặt trên thắt lưng anh vỗ nhẹ hai cái, vuốt ve da thịt trần trụi của anh.
Đầu Vu Dân cọ vào đầu Thương Viễn một chút, có Thương Viễn ở trong chăn thì ấm áp hơn nhiều so với khi chỉ có một mình anh, rất thoải mái.
Vu Dân nhắm mắt lại cười, nhưng chưa cười xong thì lại ngáp dài một cái, nước mắt đều bị đẩy ra khóe mắt.
“Em đã về?” Đầu giường yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng nói chuyện, bên trong câu hỏi của Thương Viễn nồng đậm cơn buồn ngủ uể oải, còn vô thức mang theo giọng mũi.
Vu Dân ôm thân thể Thương Viễn, đôi mắt đóng chặt, mí mắt trầm trọng rủ xuống, trên tay ôm Thương Viễn càng chặt hơn nữa như đáp lại. Thật lâu sau, anh lên tiếng trả lời, thế nhưng chữ ừm kia có được phát ra tiếng hay không, chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Thương Viễn không nói nữa, dịch chuyển tới chút, khoảng cách cùng Vu Dân càng gần hơn, lồng ngực dựa vào nhau, hai cơ thể không tiếng động kề sát nhau trong chăn.
Lúc hai người ôm nhau ngủ, Vu Dân có thói quen nằm xích xuống dưới một chút, bởi vì anh rất thích nhích người lên trên trong khi ngủ, nửa đêm thường hay bị va vào đầu giường, mũi của anh dán vào hầu kết của Thương Viễn, vù vù ngủ say.
Bảy năm thật giống như một giấc mơ dài, lúc thức dậy, Thương Viễn vẫn giống như cái thuở yêu đương cuồng nhiệt, mỗi đêm bọn họ đều ôm nhau ngủ, cùng nhau đếm tiếng hít thở của đối phương.
Sáng sớm, Vu Dân bị mùi hương từ nhà bếp đánh thức, anh vất vả xốc mí mắt lên, mơ màng lấy điện thoại di động xem thời gian.
Năm giờ rưỡi, vẫn còn kịp bắt đầu công việc.
Vu Dân tròng quần vào, hương vị trong phòng bếp nhẹ nhàng lan tỏa khắp nhà, Vu Dân nhăn mũi ngửi, liếm liếm khóe miệng, cảm thấy đó là trứng chiên cùng cháo nấu gạo trắng, thật là thơm.
Nửa bên giường trống không, anh không rời giường, Thương Viễn cũng không gấp chăn, trên giường vẫn còn vết ngủ nằm đè trên nệm, Vu Dân nhìn chăm chú drap giường vài giây, lập tức giật mình. Anh vội vàng mang dép chạy đến nhà bếp, dép lê mang ngược cũng không để ý.
Quả thực nhìn thấy Thương Viễn đang đứng trước bếp gas bận rộn, lời nói của Vu Dân bỗng dưng trở nên lắp bắp.
“Đệt! Lão lưu manh anh, anh đang làm gì thế?”
Thương Viễn vặn công tắc giảm nhỏ lửa, chậm rãi trả lời: “Làm cơm.”
“Làm cơm?” Vu Dân ngạc nhiên đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, cằm rơi đến độ có thể nghe thấy âm thanh của khớp xương hàm, “Anh, đệt… Sẽ không độc chết người đi? Anh, anh đừng!”
Vu Dân chưa mặc quần xong, sợ đến mức quần cũng muốn bị tụt xuống, trừ măng xào ra, anh chưa từng thấy cũng chưa từng ăn những thứ khác do Thương Viễn làm. Huống chi phòng bếp trong nhà từ xưa đến nay đều là một nơi hoang phế, anh bước tới trước bếp gas mà đánh giá cái nồi kia: “Cái nồi này bao lâu nay không xài, bụi đó, anh rửa sạch rồi?” Vu Dân giống như đang tìm lời để che giấu sự kinh ngạc của mình, thế nhưng lời nói năng lộn xộn đã đem toàn bộ cảm xúc bị hù sợ lộ ra sành sạch. Anh vẫn không nhịn được hỏi lại một câu: “Đệt, em đệt… Anh làm cơm…”
Đầu lưỡi Vu Dân quắn lại đến nỗi nói năng không đầu không đuôi.
Hình ảnh bên trong phòng mỹ nhưng lại có cảm giác tốt đẹp, sườn xám màu đen đã sớm không che đậy được thân thể, chân Vu Dân chậm rãi cà nhẹ bên thắt lưng Thương Viễn, cả người bị làm đến nỗi sảng khoái không chịu nổi.
Ngực của Vu Dân cùng Thương Viễn dính chặt vào nhau, tim đập kịch liệt, đôi mắt Vu Dân lười mở ra, đầu nhũ của bản thân đằng sau lớp vải sườn xám khẽ cọ lên người hắn.
Rung động ba ba dưới mông hơi ngừng lại, Vu Dân như thế khiến cho Thương Viễn thở gấp một tiếng, đôi tay đỡ Vu Dân, thả anh nằm ngã trên giường.
Chân Vu Dân bị nâng lên, sườn xám màu đen dính không ít chất lỏng khó phân biệt được.
Vu Dân chậm rãi huýt sáo một tiếng, nở nụ cười với Thương Viễn đang cúi đầu nhìn anh, trên khuôn mặt viết lên mấy chữ: “Đến chà đạp em đi.”
Thương Viễn thúc vào lần thứ hai, dùng miệng che đi đôi môi Vu Dân, không cho anh lộ ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào.
Thân thể lại thêm một lần kết hợp chặt chẽ không kẽ hở, bắp đùi cùng mông va chạm vào nhau khiến cho bên trong cái hôn không thể dừng lại của hai người mang theo tiếng thở hổn hển.
“Tiểu Dân.”
“Ừm.”
“Tiểu Dân.”
Vu Dân chạm tay lên mặt Thương Viễn, đáp lại hắn, sau mỗi tiếng ừm lại biến điệu.
“Ừmm…”
Thương Viễn đi vào càng sâu, đẩy cả người Vu Dân sắp đến đầu giường.
Tay hắn giúp Vu Dân vuốt ve, chỗ đó của Vu Dân nóng đến đỏ, lòng bàn tay không ngừng ma sát của Thương Viễn cũng cực kỳ nóng, bắp đùi va chạm càng dùng thêm sức, Vu Dân như sắp đến đỉnh, điểm nhạy cảm trong cơ thể không ngừng bị đánh vào, khoái cảm kịch liệt giội lên tâm trí anh.
“Lão lưu manh…” Vu Dân duỗi một tay cùng Thương Viễn đan xen mười ngón tay, giọng nói khàn khàn rên rỉ, rồi cứ như vậy mà bắn ra.
Thương Viễn cũng bắn ra.
Bắn vào tận cùng bên trong Vu Dân.
Hai người mồ hôi tràn trề, Thương Viễn lấy giấy lau sạch cho Vu Dân.
“Về nhà tắm?”
Vu Dân không trả lời, ở trên giường lười biếng gọi hắn: “Lão lưu manh…” Vu Dân trở mình, nằm nghiêng nhìn hắn, phía dưới sườn xám lộ ra cặp mông cùng đôi chân trần không có gì che đậy.
Bàn tay đang lau chùi của Thương Viễn ngừng lại, chuyên tâm nghe Vu Dân gọi hắn.
Vu Dân gọi hắn lão lưu manh, lão lưu manh… Thương Viễn nghe thấy, cảm giác lỗ tai mình tỏa nhiệt.
Thương Viễn nắm một tay của anh lên, đan vào tay mình, giống như thời điểm mới vừa đạt cao trào, tay kia cầm lấy tay còn lại của anh, đưa đến bên môi hôn.
Vào lúc dừng lại này, hai người mới nghe thấy trên tủ đầu giường, điện thoại di động đáng thương không người để ý tới vang lên.
“Điện thoại di động…” Vu Dân đột nhiên muốn nhận điện thoại gọi đến, không biết đã vang lên bao lâu.
Đôi môi Thương Viễn còn đang mổ trên mu bàn tay Vu Dân: “Không muốn nhận…”
Vu Dân giãy tay, muốn đi lấy điện thoại, nhưng Thương Viễn đã bắt lấy eo anh, ôm người trở về, lập tức tiến vào địa phương mới vừa ướt át kia.
Phốc một tiếng, toàn bộ chôn đến chỗ sâu nhất bên trong.
“Ừm…” Điện thoại di động Vu Dân vừa cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Tiếng chuông cũng ngừng lại.
“Nhỡ là đạo diễn…” Vu Dân sờ lên nơi kết hợp của hai người, tìm được bụi lông đen dưới hạ thân của Thương Viễn mà túm lấy, động tác đâm rút của hắn lúc này mới chậm lại.
Thương Viễn kéo cái tay đang làm chuyện xấu của Vu Dân treo lên vai mình, thúc vào càng nhanh hơn so với khi nãy: “Quản ông ta đi tìm chết.”
Vu Dân cau mày đối với động tác giống như phát tình của Thương Viễn.
“Anh nhận đi, không sao, anh nghe điện thoại, đến lượt em làm anh là được.”
“Tiểu Dân, đừng đùa, anh…” Hạ thân Thương Viễn còn đang chôn bên trong Vu Dân, đột nhiên bất động. Không nói nên lời, có chút luống cuống mà dừng lại.
Vu Dân ôm lấy đầu Thương Viễn: “Em nhớ anh nói anh có lỗi với em?”
Tư thế nói chuyện này của hai người rất quái dị, dưới thân còn đang ám muội kết hợp với nhau, trong miệng lại bình tĩnh như vậy.
“Mẹ nó, anh có lỗi với em, nhưng em không có lỗi với anh sao?” Vu Dân kề tai hắn thì thầm, giọng nói ve vãn nhưng lại tựa như ném dao.
“Kỹ xảo yêu đương của hai chúng ta thật sự hỏng bét.”
“Anh ngốc, em không phải ngày đầu tiên biết.”
“Anh yêu em, em cũng không phải ngày đầu tiên biết.”
“Con mẹ nó nếu như hiện tại anh không làm em, em lập tức đi tìm người khác! Đến lúc đó cho anh không còn chỗ để hối hận… A! Mẹ nó, anh nhanh lên một chút!
Dưới thân kịch liệt chuyển động, Vu Dân ngậm miệng, an tâm hưởng thụ.
“Tiểu Dân…” Thương Viễn dường như nhớ lại một số chuyện lúc trước, ánh mắt nhìn Vu Dân càng thêm không rời, hắn cố gắng cẩn thận tìm từ: “Em không thiếu người yêu em.”
Vu Dân cười rộ lên, trong miệng rốt cuộc cũng phun ra một câu tiếng người: “Em biết, không phải có anh sao?”
Editor lảm nhảm: Hai chương cuối hẹn mọi người ngày mai nha. QwQ