Trên lông mi của Vu Dân cũng dính mưa phùn, Thương Viễn dời môi, đem nơi đó hôn sạch sẽ, vuốt sợi tóc buông xuống bên thái dương anh mà cười.
Vu Dân không cười, mặt không biểu tình nhìn hắn.
“Anh không lên xe?”
Thương Viễn niết khuôn mặt không biểu tình của anh, bắt lấy cằm anh, chậm rãi mà xoa: “Em lên trước đi.”
Vu Dân nắm cà vạt của Thương Viễn, kéo hắn đến sát mặt mình mà nhìn một chút, Vu Dân đột nhiên mỉm cười, đầu gối cong lại chà sát nhẹ một cái, ngữ khí giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác: “Anh cứng rồi.”
Thương Viễn thở gấp do bị Vu Dân cọ sát, đôi tay đang ôm anh khẽ buông lỏng, Vu Dân dùng sức rời khỏi cái ôm của hắn, mở cửa xe ngồi vào, vang lên một tiếng đập mà đóng lại.
Cửa xe chỗ ngồi cạnh tay lái bị khóa, Thương Viễn mở nửa ngày không ra. Vu Dân hạ cửa sổ xe xuống một cái khe nhỏ, giọng nói nhẹ bẫng: “Ngồi đằng sau đi.”
Trên đường xe không nhiều, Vu Dân mắt nhìn thẳng con đường ở phía trước, Thương Viễn từ sau tiến đến sờ vào vành tai anh. Đèn đỏ, tóc Vu Dân cũng bị buông thả, xõa đến bờ vai, Thương Viễn vén tóc anh lên, động tác rất chậm nhưng lại rất sắc tình.
Đèn đỏ rất dài, Vu Dân tránh né cái tay đang làm loạn của của Thương Viễn, nhưng hắn không chịu ngừng lại, một tay hắn dọc theo áo Vu Dân mà âm thầm đi vào, vuốt ve trước ngực, rồi lại từng chút, từng chút di chuyển xuống dưới quần của Vu Dân.
“Đệt —— mợ!” Đèn xanh sáng, Vu Dân một cước đạp chân ga phóng đi, trong chốc lát bèn dừng xe.
Vu Dân chui vào đằng sau, đẩy Thương Viễn vào chỗ ngồi.
Đầu Thương Viễn bị đập có chút ê ẩm, Vu Dân kéo cà vạt của Thương Viễn cưỡng bách hắn ngẩng đầu lên, đầu gối chậm rãi cọ sát nơi cứng rắn kia của hắn.
Đôi mắt Thương Viễn híp lại thành một đường, bàn tay dọc theo vạt áo của Vu Dân mà vuốt ve bờ eo anh, khẽ ngắt một cái, dùng sức kéo nửa người anh xuống.
Khuôn mặt của Vu Dân cùng Thương Viễn dán vào nhau, Vu Dân đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm trên môi Thương Viễn một cái, hắn cũng vô thức liếm liếm khóe môi. Hơi thở hai người đều gấp gáp, nơi kia dính vào nhau cứng rắn đến nóng rực.
Vu Dân mở khóa quần của Thương Viễn mà khẩu giao cho hắn.
Mái tóc Vu Dân đều buông xuống, che đi một chút gò má, Thương Viễn vén sợi tóc rơi xuống một bên sườn mặt anh lên, ở nơi kia cực kì ấm áp cũng rất thoải mái.
Thương Viễn thích nhìn ngắm nét mặt của Vu Dân khi anh đang khẩu giao cho hắn. Đôi mắt xinh đẹp của Vu Dân rũ thấp khiến hắn cảm giác anh thật ngoan ngoãn nghe lời, ngón tay thon dài thuần thục vuốt ve, trêu chọc tính khí đang được chăm sóc trong miệng kia. Thương Viễn thoải mái than nhẹ trong cổ họng. Đôi môi ngay cả ngậm thuốc lá đều rất tao nhã khiến cho người khác muốn hôn lên, giờ phút này đang phục tùng dưới thân hắn mà phun ra nuốt vào.
Loại cảm giác đó khiến tâm lý Thương Viễn tê dại.
“Tiểu Dân…”
Vu Dân nhướng khóe mi nhìn hắn, động tác trong miệng liên tục, trên tay cũng nhanh hơn.
Một tay kia của Vu Dân mở rộng của chính mình, có chút không thoải mái, lông mày anh nhíu lên, Thương Viễn rõ ràng anh đang khó chịu cái gì. Hắn nâng Vu Dân, để cho anh khẽ đứng dậy rồi nằm nghiêng trên ghế, Thương Viễn nửa ngồi, một tay vừa ôm vừa hôn Vu Dân, một tay mở rộng ở phía dưới cho anh.
Vu Dân khó chịu, hàm răng run lên, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của Thương Viễn.
Thương Viễn cố gắng kiềm chế, kiên trì mở rộng cho Vu Dân, dùng môi lưỡi trấn an anh. Những cái hôn của Thương Viễn khiến cho ánh mắt trong vắt của Vu Dân có chút mê tán. Tay hắn liên tục mở rộng, anh tránh né cái hôn khẽ của hắn, nhẹ nhàng thở gấp.
“Mẹ nó, anh nhẹ chút…”
Một hồi lâu, trên trán Vu Dân toát ra rất nhiều mồi hôi, Thương Viễn mới từ từ tiến vào trong anh.
Không gian trên xe có chút chật hẹp, không thể thoải mái mở chân ra, khiến cho Vu Dân nắm lấy cánh tay Thương Viễn thật chặt, móng tay dường như sắp bấm vào trong da thịt của hắn.
Rốt cuộc cũng tiến vào toàn bộ.
Thương Viễn vuốt sạch mồ hôi trên mặt Vu Dân, an ủi hôn anh: “Được rồi, đi vào, đi vào.”
Vu Dân cảm thấy hạ thể căng cứng bị khai mở, đặc biệt khó chịu.
“Lão, lưu manh…”
“Ừm.” Thương Viễn một bên động một bên đáp lời.
Động tác đâm vào từ từ nhanh hơn, Thương Viễn bảo vệ đầu của Vu Dân, va chạm bên dưới ngày càng kịch liệt, trong cơ thể anh bị tính khí tiến vào rồi lại đi ra.
Nhiệt độ trong xe lập tức nóng đến không ngừng, Vu Dân cảm thấy chính mình đang bị hấp chín trong toàn bộ toa xe.
Sự quen thuộc giữa hai cơ thể ập đến, Thương Viễn chuyên tâm thúc vào điểm nhạy cảm của Vu Dân khiến cho đôi môi anh run rẩy, cặp mắt liền đỏ lên: “Ưm…a…”
Không biết như thế kéo dài đã bao lâu, nơi kia không bị chạm qua mấy lần của Vu Dân liền bắn ra.
Thương Viễn cũng tạm nghỉ ngơi, vén tóc Vu Dân lên chờ anh hoàn hồn. Vu Dân vù vù thở hổn hển, đôi mắt mới lần nữa nhìn rõ mọi vật xung quanh, đầu gối anh co lại, chân từ từ đụng tới bụng dưới của Thương Viễn, hắn còn chưa rõ anh muốn làm gì liền bị một cước đạp ra.
Kết hợp địa phương phốc một tiếng mà phân khai, Vu Dân dịch đến bên cạnh, cầm lấy khăn giấy trên xe lau chùi nơi chật vật kia.
“Tiểu Dân.”
Vu Dân cũng đem giấy ném cho hắn, nhướng khóe mắt: “Chính mình lấy ra.”
Tiếp theo, anh liền bò đến ghế trước, thả mình xuống chỗ tựa lưng mà nằm nghiêng, cái mông trần hướng về phía Thương Viễn.
“Tiểu Dân…”
Thương Viễn cũng dịch đến ghế trước, ***g ngực dán lên lưng Vu Dân, mang theo hơi ấm sót lại của ***, Vu Dân không tránh né hắn, tự nhiên nhắm mắt lại không quản động tĩnh sau lưng.
Chốc lát sau, thân thể sau lưng anh mới chuyển động, Thương Viễn ôm lấy Vu Dân, một trên một dưới chậm rãi vuốt ve anh, không biết hắn cứ im lặng cọ xát anh đến bao lâu, địa phương kia mới lại yên tĩnh.
Vu Dân rất buồn ngủ, anh nghe thấy tiếng Thương Viễn lau chùi cơ thể và mặc quần, đồng thời hắn cũng giúp anh mặc lại quần mình.
Chìa khóa còn cắm trên ổ, Thương Viễn khởi động động cơ, lái xe về nhà.
Tiếng xe nổ vang cùng lay động nhỏ nhẹ khiến Vu Dân ngủ trầm hơn, Thương Viễn thật giống như đang gọi anh, hôn lên tóc cùng vân vê lỗ tai anh.
Vu Dân miễn cưỡng mở mắt một chút, nhìn thấy ngoài cửa xe, bầu trời trên biệt thự nhà mình đang được chiếu sáng rực rỡ.
Giống như pháo hoa lễ hội vui vẻ.
Thương Viễn ghé vào bên tai anh, hắn nói, Tiểu Dân, ngày hôm nay của bảy năm trước là một ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.
Có đúng không?
Vu Dân nghĩ thầm, đây chính là ngày hỏng bét nhất của cuộc đời em.
Thương Viễn đi ra không tìm thấy người, điện thoại di động của Vu Dân bị anh ném đi nên không liên lạc được. Buổi chiều, A Lâm đến một chuyến để ký hợp đồng, thời điểm ký tên, cô còn liên tiếp châm chọc hắn: “Hiện tại anh còn biết chạy đi tìm chương trình cho cậu ta?”
“Trước đây sao không thấy anh quan tâm như vậy?”
Thương Viễn chỉ lấy viết ra ký tên, không nói lời nào. Ký tên xong hắn liền đưa lại văn kiện cho A Lâm, không biết có phải do lần này nhận chương trình mà đoạt đi công việc của cô hay không, A Lâm cầm lấy hợp đồng rồi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa cái rầm.
Cùng với Tiểu Dân lâu ngày, tính tình đều trở nên khá giống.
Buổi chiều sau khi tan việc, Thương Viễn vừa đi ra khỏi cổng lớn của công ty, thì chợt nghe thấy một tràng còi điên cuồng từ chiếc xe đối diện đậu ở bên đường.
Nơi này xem như là một khu náo nhiệt, người đến người đi, tuy vậy tiếng còi vang lên như thế cũng rất làm phiền mọi người. Thương Viễn tính đi đến ga ra bên cạnh lấy xe, tầm mắt vừa mới chuyển hướng, tiếng còi vang lên còn ác liệt hơn.
Thương Viễn lúc này mới chú ý đến chiếc xe kia nhìn rất quen mắt.
Đi tới trước xe, người bên trong cũng không thèm hạ cửa sổ xe xuống một chút, thấy hắn đi tới còn không lên xe nên lại nhấn thêm một tràng còi.
Thương Viễn đi qua một bên mở cửa xe, vừa mở cửa thì đập vào mũi mùi thuốc lá nồng đậm, hắn ngồi vào chỗ phó lái, vươn tay qua hạ cửa xe bên chỗ của Vu Dân xuống.
“Em hút thuốc còn không mở cửa sổ, như thế khó chịu đấy.”
Vu Dân mặt lạnh dập điếu thuốc, đôi mắt đào hoa chậm rãi nháy vài cái nhưng không hề để ý đến Thương Viễn. Anh mở cửa sổ to hơn một, cho gió thổi vào một lát.
Lúc này Vu Dân mới thay đổi sắc mặt.
“Ông chủ lớn, đi chỗ nào?”
“Tiểu Dân, đêm nay thật sự không thể về nhà, tối hôm nay…”
“Biết, Hải Âu Chi Tâm, đúng không?” Vu Dân cắt đứt lời của hắn, vừa nói vừa khởi động xe: “Em đưa anh đi, sẵn tiện, ở cạnh đám ông chủ lớn các ngài, hầu —— rượu ——”
Đến quán rượu mới biết Vu Dân thật không phải nói đùa, cửa lớn vừa mở ra, Vu Dân ngay lập tức biến thành một bộ dạng chim nhỏ khép nép mà dính hết cả thân mình lên người hắn. Thương Viễn cứng ngắc tay chân đi qua người giữ cửa, sau đó kéo Vu Dân vào trong lòng mình: “Thật muốn đi cùng anh?”
Vu Dân hừ một tiếng, tiếp tục một bộ dáng nhu nhược không xương mà treo trên người hắn, tuy vậy lại không nhịn được giơ mấy ngón giữa với Thương Viễn.
Vài ông chủ ngành giải trí này xác thực rất thích đem đồ chơi nhỏ của mình theo cùng để bám víu quan hệ, ví dụ như đi kính rượu lão tổng này, gắp cho đạo diễn lớn kia một món ăn, chủ yếu là dùng để trợ hứng trên bàn rượu.
Thương Viễn luôn không thích mang theo những phiền toái như thế, chỉ có mấy phó tổng có sở thích này, còn hắn thì chỉ đến uống rượu bàn chuyện làm ăn. Trên bàn tổng thể có mấy gương mặt quen thuộc của giới giải trí.
Tiến vào ghế lô riêng, có mấy người nhiệt tình đến bắt chuyện với Thương Viễn, vừa thấy người hắn mang theo, nụ cười đều trở nên cứng ngắc, đáng thương mà dùng sức duy trì.
Một lúc sau mới có một vị thiếu gia trẻ tuổi đi ra hòa giải: “Đều đứng đây làm chi, mời ngồi mời ngồi, anh Viễn mời ngồi ở đây, chị, chị dâu… Ngồi bên cạnh?”
Một cái ghế lô riêng khoảng bảy, tám người, Vu Dân thấy vài người mới của giới giải trí, còn lại có mấy gương mặt quen quen nhưng anh không nhớ nổi tên. Có người vốn muốn bắt chuyện với người mà Thương Viễn dẫn đến, nhưng vị thiếu gia nọ vừa gọi một tiếng chị dâu, khiến người kia lập tức sợ đến bất động.
Cửa phòng khách bị đẩy ra, có người đi vào nhìn thấy Thương Viễn bèn chào hỏi: “Thương tổng đã tới.”
Người kia ngay lập tức chú ý tới bên cạnh Thương Viễn có người đang dựa vào hắn, cợt nhả nói: “Sao nào, Thương tổng rốt cuộc cũng thông suốt rồi? Cuối cùng cũng chịu mang đồ chơi nhỏ của mình tới?”
Tốc độ nói của người kia rất nhanh, Thương Viễn còn chưa kịp cau mày, người kia liếc mắt đánh giá Vu Dân, chợt sửng sốt nhận ra: “… Vu Dân?”
Vu Dân cũng không ngại, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay một chút, rồi rót một ly rượu đỏ, bưng đến kính ông ta: “Lý tổng.”
Lý Thành Giang lúng túng không chịu nổi, một bên bồi tội một bên nhận lấy ly rượu, tự phạt mình thêm một ly. Vu Dân cúi đầu chơi điện thoại, căn bản một con mắt cũng không thèm để ý.
Bầu không khí trên bàn ăn vẫn rất tốt, ăn ăn một hồi rồi đi tới đề tài quan trọng, liên quan đến một dự án chế tác điện ảnh lớn mà nhiều người ngồi đây có khả năng sẽ là nhà đầu tư chính.
Thương Viễn cũng rất xem trọng hạng mục này, Vu Dân chỉ tập trung rót rượu cho Thương Viễn, làm bộ không nghe thấy.
Thương Viễn thấy anh ngoan như vậy, bàn tay hắn để xuống dưới bàn, nắm lấy tay anh, đôi nhẫn nhẹ nhàng đụng vào nhau, khẽ phát ra tiếng va chạm.
Mấy người được mang tới bắt đầu mời rượu, có người có mắt, đến chỗ Thương Viễn tự giác bỏ qua hắn, trên bàn có người hiểu ý cười vang, Thương Viễn cũng không ngại, bàn tay ở phía dưới vẫn nắm tay Vu Dân thật chặt.
Lúc kết thúc đã sắp mười giờ.
Thời điểm ra khỏi quán rượu, trên trời đổ mưa nhỏ, Thương Viễn đi toalet nên Vu Dân đi ra ngoài trước đợi hắn.
Lý tổng đuổi theo gọi anh.
“Vu Dân,” Lý Thành Giang là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông ta chạy tới, lúng túng nở nụ cười một hồi lâu mới nói: “Con gái tôi rất thích cậu, cậu có thể thuận tiện cho tôi xin chữ ký được không?”
Vừa nói vừa xin lỗi thêm một câu: “Ngày hôm nay thật ngại quá.”
Vu Dân lộ ra một nụ cười khách khí: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đem album đã kí tên gửi tặng đến công ty của Lý tổng.”
“Ôi chao được!” Lý tổng vui vẻ ra mặt: “Con gái tôi đã nhắc với tôi từ lâu rồi, nhưng Thương tổng giấu cậu tốt quá, đều không có cơ hội.”
Bên này Vu Dân vừa đưa tiễn Lý tổng, bên kia Thương Viễn vừa đi ra.
Lúc hắn đi ra, Vu Dân đang ngẩng đầu nhìn mưa rơi, góc anh đang đứng rất ít người qua lại. Vu Dân bỏ tay vào trong túi quần, tùy tiện đứng ở đó, nhưng lại có thể ngửi ra được một hương vị quyến rũ. Bước chân Thương Viễn dừng một chút, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không quan sát kỹ anh.
Khuôn mặt đẹp trai của Vu Dân, cơ thể gợi cảm của Vu Dân dường như đã quá quen thuộc với hắn, thế nhưng lúc này đứng từ xa xa ngắm nhìn anh, lại khiến Thương Viễn rung động trong lòng.
Cơn mưa rơi thật thân quen.
Vu Dân cuối cùng cũng cúi đầu, quay lại nhìn thấy Thương Viễn đang đứng ở kia, anh vẫy vẫy chìa khóa, dựa người vào cửa xe, gác một tay lên nóc, bắt chéo hai chân, hơi hất cằm mà gọi hắn: “Lên xe.”
Tóc Vu Dân bị dính ướt một chút, trên mặt lấm ta lấm tấm hạt mưa nhỏ. Vu Dân mở cửa xe, Thương Viễn ngăn cản, ôm lấy anh mà hôn.
Ánh mắt Vu Dân không bối rối, thật giống như anh đang nhìn hắn, nhưng cũng giống như đang ngắm từng hạt mưa rơi.