“Không, không phải. . . . . ” Đối phương vội vã trốn tránh, con mắt liếc đến khẩu súng trong tay Phỉ Ngâm Mặc, lại khẩn trương đứng dậy, “Ta, ta là trong lúc đi qua vô tình nhìn thấy! “
“Đúng a ! Ngươi thượng lão tử bao nhiêu lần, toàn thân trên đươi đều ‘xem’ được rất rõ ràng nha!”
“Ta với ngươi một chút quan hệ cũng không có! Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ. . . . . “
“Câm miệng !” Cảm nhận thật rõ súng lục phát ra một tiếng “lộc cộc”, chốt an toàn bị Phỉ Ngâm Mặc kéo giật lại.
Phỉ Ngâm Mặc vuốt ve ánh sáng nổi bật của thân súng, chậm rãi nói “Ngươi bảo thấy hắn bán mình, hắn nói ngươi phiêu hắn. Xem ra, chỉ có mời pháp y làm giám định dịch mới có thể biết rõ chân tướng thôi”.
“Giám định dịch?” Người nọ hoảng hốt, “Ta, ta hủy bỏ tố cáo hắn, hủy bỏ!” Nói xong liền giãy dụa suy nghĩ muốn ly khai.
“Ngươi cho rằng sở cảnh sát là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ? ” Phỉ Ngâm Mặc khẽ động khóe miệng, cười lạnh nói “Không thể dễ dàng như vậy a.”
“Ngươi, ngươi không thể làm thế! Cái này không phù hợp với trình tự tư pháp!” Người kia thanh âm có chút run.
“Trình tự là do ta định đoạt !” Phỉ Ngâm Mặc bộ dạng lười nhác cũng chẳng cần cùng hắn nói lời vô ích, cánh tay vung lên, đem khẩu súng chuyên dụng trực tiếp để tại huyệt thái dương của đối phương, mang hắn kéo tới khoa giám định của đồn cảnh sát.
Có người ở một bên huýt sáo.
Phỉ Ngâm Mặc quay lại, chỉ thấy cái tên thiếu niên được gọi là Quý Lạc kia đang liếm liếm mấy chiếc răng nanh, đối hắn cười đặc biệt câu dẫn.
“Theo ta!” Phỉ Ngâm Mặc ném lại câu này.
Mắt mèo niên thiếu lập tức vui vẻ mà “Ngao” một tiếng, con mắt rực sáng, hưng phấn dị thường đi theo.
Phỉ Ngâm Mặc tóm lấy cổ áo, một cước đá vào mông Quý Lạc, đưa hắn đạp vào khoa giám định.
Đi vào phòng, nhiệt độ giống như chợt hạ thấp xuống mười độ, lạnh lẽo không gì sánh được. Trên kệ giám định sắp xếp đầy những máy móc tinh vi cùng với những đồ đựng dụng cụ thủy tinh các loại, bên dưới đèn chân không lạnh giá, có thứ cảm giác đông lạnh âm trầm.
Ở giữa là một bàn giải phẫu dài đến hai thước, lam sắc trong suốt lộ ra .
Trước kia dùng giải phẫu thi thể đã được hiến tặng, bất quá chất lỏng bên trong rãnh huyết còn chưa hoàn toàn tháo hết, màu máu đỏ tươi, âm lãnh hiện rõ, sáng bóng quỷ dị.
Người nọ lảo đảo vài bước, thoáng cái đứng không vững rồi ngã nhào ra đất.
Chờ hắn vội vàng hấp tấp, dùng cả tay chân chuẩn bị ngồi dậy, lại đụng trúng tiêu bản xung quanh, các bộ phận con người ngâm đầy trong mấy lọ dung dịch Formalin lay động không ngớt, trắng bệch xấu xí, có vẻ dữ tợn vạn phần. Người nọ toàn thân xụi lơ, sắc mặt xanh mét, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
“Tới tìm ta? ” Thanh âm mềm mại mà khàn khàn đột nhiên vang lên trong phòng, mang theo chút tà khí.
“Nói nhảm!” Phỉ Ngâm Mặc hừ một tiếng.
Lan Hiên cười khẽ, theo Phỉ Ngâm Mặc ra phía sau đi tới bàn giám định bên cạnh, trên người là áo bào trắng pháp y còn loang lổ vết máu.
Sự sạch sẽ gọn gàng của áo blouse trắng vốn là thần thánh, thanh khiết. Nhưng đem nó phủ lên người Lan Hiên lại chỉ khiến người ta cảm thấy tà ác, biến hóa kỳ lạ, như ác ma cắn nuốt linh hồn.
“Đây là đưa cho ta?”
Hắn dùng mũi chân đá đá tên quý công tử thương giới đang co quắp trên mặt đất. Đôi mắt dài tinh tế nhướn lên, sắc ngọc lưu ly trong con ngươi hiện lên một tia thích thú.
Dưới khóe mắt trái của Lan Hiên, có một nốt ruồi giọt lệ, diêm dúa lẳng lơ lại thập phần kiều diễm.
Lúc này, nhan sắc của nó tựa hồ càng trở nên sâu sắc, giống như ánh sáng mờ nhạt mà câu hồn của hoàng hôn mùa thu, phong tình vạn chủng.
“Đúng!” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, đem súng cất vào bao đeo gần xương sườn.
“Không . . . không phải là giám định dịch sao?” Người nọ kinh hoảng kêu la đứng lên, thế nhưng chả ai thèm để ý đến hắn.
“Không sai, tiểu lễ vật của ta à.” Lan Hiên hướng về Phỉ Ngâm Mặc cười nhẹ, ưu nhã cầm lấy dao giải phẫu, nhìn người nọ ánh mắt giống như ếch trên bàn giải phẫu.