Phỉ Ngâm Mặc nhận được điện thoại của lão đầu.
Bảo hắn phối hợp cùng với An Ấp thăm dò biệt thự của Thương Thiếu Hoa. Hồ sơ màu đen trong kho cục an ninh của Thương Thiếu Hoa giống như là khối u nhỏ ác tính của một người, choàng bên ngoài chiếc áo khoác thương nhân, trên thực tế là buôn bán thuốc phiện, miệng lưỡi thương gia, cùng với một ít thất thất bát bát không lớn không nhỏ việc ác khác đi. Nếu không phải hắn gần đây động tác thật sự quá trớn, cùng một người trong hắc bang quy mô tầm trung phối hợp, liên tiếp buôn lậu ma túy. Bằng không cảnh cục sẽ không động đến hắn nhanh như thế.
Phỉ Ngâm Mặc hiện tại cùng An Ấp hợp tác.
Trước đây, hắn có từng cộng tác với hai người, một nam một nữ, thế nhưng đều không có kết cục tốt, nữ nhân ấy cuối cùng buồn bã rời khỏi cảnh cục, trước khi đi, nàng nói, Phỉ, thương tổn ngươi cho ta so với địch nhân còn lớn hơn rất nhiều.
Mà cái nam nhân kia. . . . .
Phỉ Ngâm Mặc lười biếng tựa vào ghế sô pha.
An Ấp gõ gõ bàn phím, ngón tay linh hoạt giống như đành đàn dương cầm. An Ấp là một thiên tài máy tính, am hiểu ngụy trang, tất cả những tin tức tình báo thu thập giai đoạn trước chủ yếu do hắn hoàn thành, rồi sau đó tác chiến hay đột kích thì thuộc phần Phỉ Ngâm Mặc.
“Trời ạ, đồ gia khỏa này”, An Ấp gõ vào ấn phím làm chúng phát ra thanh âm thanh thúy. Ánh sáng ngân sắc từ màn hình lớn hiện lên hình ảnh một trung niên nam tử. Tuy rằng hơi mập, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến hắn mang vẻ hòa nhã dễ gần, “Tên này là kẻ nham hiểm, ăn thịt không nhả xương, Mặc, ngươi xem!”
An Ấp ngồi trên chiếc ghế trơn nhẵn hình giọt nước, phủ trên người là một kiện bạch sắc hưu nhàn, tóc tai tán loạn như ổ gà, gặm lấy ngón tay nhỏ bé. Đó là phương thức hắn nhất quán tự hỏi.
“Thích ngược đãi các thiếu nam thiếu nữ vị thành niên, trong vòng hai năm giết chết hai mươi ba, mười tám người mất tích.” Con ngươi màu đen tinh khiết của An Ấp hiện lên một tia phẫn nộ, “Cặn bã, cái loại cặn bã!” Hắn lặp lại hai lần.
An Ấp cũng là đồng tính luyến ái, nhưng là người đồng tính duy nhất Phỉ Ngâm Mặc có thể dễ dàng tha thứ.
Hơn nữa, bọn họ ngày đầu tiên gặp mặt, tiểu tử này đã bổ nhào vào lòng hắn, sờ mó mặt hắn, sợ hãi ca thán, “Mặc, mặt ngươi sao lại lớn như thế? Con người ngươi cư nhiên trưởng thành ra cái dạng này rồi?! . . . . . Đáng tiếc lòng ta đã có chủ, thế nên chỉ có thể nhịn đau buông tha ngươi, thực sự là bi kịch, bi kịch a.”
Khi đó, Phỉ Ngâm Mặc ‘phần thưởng’ cho An Ấp một quyền làm câu trả lời.
Bất quá đối phương sau đó xác thực không có dây dưa đến mình, nhất là phương diện tình cảm. Điểm này làm cho Phỉ Ngâm Mặc cảm thấy không tệ, hắn không thích kiểu người công tư chẳng phân biệt được.
Trên người An Ấp có loại tính chất đặc biệt kì quái.
Sao lại nói vậy, đại khái chính là loại, cho dù Phỉ Ngâm Mặc trong lúc tức giận đem hắn và quả bom uy lực rất mạnh buộc cùng một chỗ, ngay tại giây cuối cùng mà cắt đứt kíp nổ. Chỉ cần xem An Ấp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống chân hắn khóc rống, run run cầu xin tha thứ, buông tha mạng nhỏ của hắn, như vầy là được. Ân.
“Hành động sao đây?” Phỉ Ngâm Mặc theo thông lệ hỏi. Hắn thi hành thứ biện pháp gọi là dùng bạo chế bạo, không có cái loại tinh thần trọng nghĩa khó tin của Ap Ấp ở đây.
“Ba ngày sau, Thương Thiếu Hoa sẽ tổ chức một party ở biệt thự cá nhân.” An Ấp cắn cắn ngón cái, thân thể có chút nghiêng về trước, “Ta sẽ ngụy trang thành MB vị thành niên, đến lúc đó nhân cơ hội trà trộn vào thư phòng của hắn, xem có hay không tư liệu gì khả nghi. Ngươi phụ trách ở bên ngoài tiếp ứng.”
Phỉ Ngâm Mặc gật đầu.
An Ấp luôn giỏi về ngụy trang thành những tiểu nhân vật vùng biên giới. Việc quen dễ làm, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Bất quá, MB vị thành niên? Không biết vì sao tại thời điểm An Ấp nói lên câu này, trong đầu hắn nháy mắt hiện lên hình ảnh cái kia hứng khởi đứng dậy cùng đôi mắt mèo giảo hoạt của thiếu niên tóc vàng. . . . . Mèo hoang nhỏ *** đãng.
Biệt thự tư nhân của Thương Thiếu Hoa.
Phỉ Ngâm Mặc mặc áo vest đuôi tôm màu đen, cổ thắt chiếc nơ nhỏ, tay phải nâng đỡ một cái khay màu bạc sáng, bên trong là loại rượu đỏ thượng hạng, như chim én ưu nhã tại party xa hoa, phiến đá cẩm thạch nhập khẩu phản chiếu thân hình thon dài hoàn mỹ của hắn.
Tính cách Phỉ Ngâm Mặc căn bản không thích hợp với loại sự tình này.
Thế nhưng đêm nay hắn sắm vai phục vụ sinh, phụ trách ở bên ngoài tiếp ứng An Ấp.
“Đến đây, bồi rượu. . . . . ” Một vị phu nhân mặc trang phục dạ hội có phần ngực khoét xuống ưu nhã hướng Phỉ Ngâm Mặc vẫy vẫy, khuyên tai kim cương lóng lánh rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh, tôn lên làn da trắng như tuyết của nữ nhân.
Phỉ Ngâm Mặc có điểm bực mình, từ trong ánh mắt đối phương có thể nhìn ra nàng muốn cái gì. Bất quá, để hoàn thành nhiệm vụ, hắn vẫn nhẫn nại dựa theo lễ nghi của nhân viên phục vụ, đem khay rượu tiến đến gần, “Xin mời.”
Vị phu nhân kia làm bộ tức giận câu dẫn ra đôi môi đỏ mọng, khiêu khích đối Phỉ Ngâm Mặc cười cười: “Đêm nay free?”
“Ta là Gay.” Phỉ Ngâm Mặc khẽ động khóe miệng, khom lưng định xoay người, thừa dịp đối phương nao núng mà kiếm cơ hội ly khai.
Tuy rằng Phỉ Ngâm Mặc luôn luôn không thích Gay, thế nhưng không thể không nói, đêm nay lấy cớ này dùng phi thường tốt. Cả đêm, hắn dùng cách này cự tuyệt không dưới hai mươi vị phu nhân, mà mặt khác với nam nhân, lại sử dụng lý do ngược lại để từ chối.
Phỉ Ngâm Mặc nheo nheo mắt, nhìn đồng hồ.
Trước đây bọn họ cũng từng nắm được nguyên tắc lộ trình hằng ngày của Thương Thiếu Hoa. Ba ngày trước, An Ấp giả trang thành một Money boy, đột nhập vào địa phận của hắn, thuận lợi được hắn nhìn trúng. Đêm nay, An Ấp đã ở trên lầu hơn một tiếng đồng hồ, dựa theo đúng kế hoạch, mười phút trước nên xuống gặp Phỉ Ngâm Mặc rồi.
Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi.
“!” Đương một tiếng, đột ngột cắt đứt thanh âm nguyên bản mềm mại du dương của đàn vi-ô-lông.
Mọi người nhất thời chuyển lực chú ý đến những hoa văn lặp lại được chạm khắc mạ vàng xoay tròn trên thang lầu.
Chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, chật vật từ bậc thang ‘rầm rầm’ lăn xuống. Tên xui xẻo ấy đụng trúng chiếc bàn đá cẩm thạch, theo quán tính lăn thêm vài vòng rồi mới ngừng. Sau đó như tiểu động vật mơ mơ màng màng nằm ngửa trên mặt đất, chỉ thấy đôi con ngươi hắc sắc tinh khiết có vẻ choáng váng mơ hồ nhìn lên trần nhà, ngã không biết phương hướng.
An Ấp?!
Không nghĩ tới cái kẻ không may ấy sẽ là An Ấp. Lẽ nào thân phận bại lộ? ! Phỉ Ngâm Mặc lập tức quét nhanh tầm mắt, xem có hay không cái gì không đúng.
Cùng lúc đó, An Ấp nằm trên sàn nhà nỗ lực chống đỡ thân thể, muốn đứng dậy.
“Trốn a, sao vậy không chạy đi? Ngươi cái vật nhỏ này chẳng phải có thể chạy sao?” Giọng điệu tiếng trung pha chút thanh âm của người nước ngoài theo tay vịn mạ vàng xoay tròn quanh cầu thang phía trên truyền đến, tiếng nói trầm thấp mà ưu nhã. Liền tiếp theo một thân ảnh cực kỳ áp bức xuất hiện nơi bậc thềm, tầng chót, từ trên cao nhìn xuống bao quát. . . . . Đánh ngã đầu óc choáng váng đáng thương của An Ấp.
Dung mạo người kia dần dần xuất hiện trong mắt mọi người.
Mái tóc màu bạc, đôi mắt ngọc bích.
Tuấn mỹ, lãnh khốc, thần bí. Phảng phất nét vương giả giống như vua của bầy sói, yêu dị mà hung ác tàn nhẫn, toàn thân toả ra một cỗ khí thế sắc bén không gì địch nổi.
Phỉ Ngâm Mặc nhận được điện thoại của lão đầu.
Bảo hắn phối hợp cùng với An Ấp thăm dò biệt thự của Thương Thiếu Hoa. Hồ sơ màu đen trong kho cục an ninh của Thương Thiếu Hoa giống như là khối u nhỏ ác tính của một người, choàng bên ngoài chiếc áo khoác thương nhân, trên thực tế là buôn bán thuốc phiện, miệng lưỡi thương gia, cùng với một ít thất thất bát bát không lớn không nhỏ việc ác khác đi. Nếu không phải hắn gần đây động tác thật sự quá trớn, cùng một người trong hắc bang quy mô tầm trung phối hợp, liên tiếp buôn lậu ma túy. Bằng không cảnh cục sẽ không động đến hắn nhanh như thế.
Phỉ Ngâm Mặc hiện tại cùng An Ấp hợp tác.
Trước đây, hắn có từng cộng tác với hai người, một nam một nữ, thế nhưng đều không có kết cục tốt, nữ nhân ấy cuối cùng buồn bã rời khỏi cảnh cục, trước khi đi, nàng nói, Phỉ, thương tổn ngươi cho ta so với địch nhân còn lớn hơn rất nhiều.
Mà cái nam nhân kia. . . . .
Phỉ Ngâm Mặc lười biếng tựa vào ghế sô pha.
An Ấp gõ gõ bàn phím, ngón tay linh hoạt giống như đành đàn dương cầm. An Ấp là một thiên tài máy tính, am hiểu ngụy trang, tất cả những tin tức tình báo thu thập giai đoạn trước chủ yếu do hắn hoàn thành, rồi sau đó tác chiến hay đột kích thì thuộc phần Phỉ Ngâm Mặc.
“Trời ạ, đồ gia khỏa này”, An Ấp gõ vào ấn phím làm chúng phát ra thanh âm thanh thúy. Ánh sáng ngân sắc từ màn hình lớn hiện lên hình ảnh một trung niên nam tử. Tuy rằng hơi mập, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến hắn mang vẻ hòa nhã dễ gần, “Tên này là kẻ nham hiểm, ăn thịt không nhả xương, Mặc, ngươi xem!”
An Ấp ngồi trên chiếc ghế trơn nhẵn hình giọt nước, phủ trên người là một kiện bạch sắc hưu nhàn, tóc tai tán loạn như ổ gà, gặm lấy ngón tay nhỏ bé. Đó là phương thức hắn nhất quán tự hỏi.
“Thích ngược đãi các thiếu nam thiếu nữ vị thành niên, trong vòng hai năm giết chết hai mươi ba, mười tám người mất tích.” Con ngươi màu đen tinh khiết của An Ấp hiện lên một tia phẫn nộ, “Cặn bã, cái loại cặn bã!” Hắn lặp lại hai lần.
An Ấp cũng là đồng tính luyến ái, nhưng là người đồng tính duy nhất Phỉ Ngâm Mặc có thể dễ dàng tha thứ.
Hơn nữa, bọn họ ngày đầu tiên gặp mặt, tiểu tử này đã bổ nhào vào lòng hắn, sờ mó mặt hắn, sợ hãi ca thán, “Mặc, mặt ngươi sao lại lớn như thế? Con người ngươi cư nhiên trưởng thành ra cái dạng này rồi?! . . . . . Đáng tiếc lòng ta đã có chủ, thế nên chỉ có thể nhịn đau buông tha ngươi, thực sự là bi kịch, bi kịch a.”
Khi đó, Phỉ Ngâm Mặc ‘phần thưởng’ cho An Ấp một quyền làm câu trả lời.
Bất quá đối phương sau đó xác thực không có dây dưa đến mình, nhất là phương diện tình cảm. Điểm này làm cho Phỉ Ngâm Mặc cảm thấy không tệ, hắn không thích kiểu người công tư chẳng phân biệt được.
Trên người An Ấp có loại tính chất đặc biệt kì quái.
Sao lại nói vậy, đại khái chính là loại, cho dù Phỉ Ngâm Mặc trong lúc tức giận đem hắn và quả bom uy lực rất mạnh buộc cùng một chỗ, ngay tại giây cuối cùng mà cắt đứt kíp nổ. Chỉ cần xem An Ấp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống chân hắn khóc rống, run run cầu xin tha thứ, buông tha mạng nhỏ của hắn, như vầy là được. Ân.
“Hành động sao đây?” Phỉ Ngâm Mặc theo thông lệ hỏi. Hắn thi hành thứ biện pháp gọi là dùng bạo chế bạo, không có cái loại tinh thần trọng nghĩa khó tin của Ap Ấp ở đây.
“Ba ngày sau, Thương Thiếu Hoa sẽ tổ chức một party ở biệt thự cá nhân.” An Ấp cắn cắn ngón cái, thân thể có chút nghiêng về trước, “Ta sẽ ngụy trang thành MB vị thành niên, đến lúc đó nhân cơ hội trà trộn vào thư phòng của hắn, xem có hay không tư liệu gì khả nghi. Ngươi phụ trách ở bên ngoài tiếp ứng.”
Phỉ Ngâm Mặc gật đầu.
An Ấp luôn giỏi về ngụy trang thành những tiểu nhân vật vùng biên giới. Việc quen dễ làm, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Bất quá, MB vị thành niên? Không biết vì sao tại thời điểm An Ấp nói lên câu này, trong đầu hắn nháy mắt hiện lên hình ảnh cái kia hứng khởi đứng dậy cùng đôi mắt mèo giảo hoạt của thiếu niên tóc vàng. . . . . Mèo hoang nhỏ đãng.
Biệt thự tư nhân của Thương Thiếu Hoa.
Phỉ Ngâm Mặc mặc áo vest đuôi tôm màu đen, cổ thắt chiếc nơ nhỏ, tay phải nâng đỡ một cái khay màu bạc sáng, bên trong là loại rượu đỏ thượng hạng, như chim én ưu nhã tại party xa hoa, phiến đá cẩm thạch nhập khẩu phản chiếu thân hình thon dài hoàn mỹ của hắn.
Tính cách Phỉ Ngâm Mặc căn bản không thích hợp với loại sự tình này.
Thế nhưng đêm nay hắn sắm vai phục vụ sinh, phụ trách ở bên ngoài tiếp ứng An Ấp.
“Đến đây, bồi rượu. . . . . ” Một vị phu nhân mặc trang phục dạ hội có phần ngực khoét xuống ưu nhã hướng Phỉ Ngâm Mặc vẫy vẫy, khuyên tai kim cương lóng lánh rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh, tôn lên làn da trắng như tuyết của nữ nhân.
Phỉ Ngâm Mặc có điểm bực mình, từ trong ánh mắt đối phương có thể nhìn ra nàng muốn cái gì. Bất quá, để hoàn thành nhiệm vụ, hắn vẫn nhẫn nại dựa theo lễ nghi của nhân viên phục vụ, đem khay rượu tiến đến gần, “Xin mời.”
Vị phu nhân kia làm bộ tức giận câu dẫn ra đôi môi đỏ mọng, khiêu khích đối Phỉ Ngâm Mặc cười cười: “Đêm nay free?”
“Ta là Gay.” Phỉ Ngâm Mặc khẽ động khóe miệng, khom lưng định xoay người, thừa dịp đối phương nao núng mà kiếm cơ hội ly khai.
Tuy rằng Phỉ Ngâm Mặc luôn luôn không thích Gay, thế nhưng không thể không nói, đêm nay lấy cớ này dùng phi thường tốt. Cả đêm, hắn dùng cách này cự tuyệt không dưới hai mươi vị phu nhân, mà mặt khác với nam nhân, lại sử dụng lý do ngược lại để từ chối.
Phỉ Ngâm Mặc nheo nheo mắt, nhìn đồng hồ.
Trước đây bọn họ cũng từng nắm được nguyên tắc lộ trình hằng ngày của Thương Thiếu Hoa. Ba ngày trước, An Ấp giả trang thành một Money boy, đột nhập vào địa phận của hắn, thuận lợi được hắn nhìn trúng. Đêm nay, An Ấp đã ở trên lầu hơn một tiếng đồng hồ, dựa theo đúng kế hoạch, mười phút trước nên xuống gặp Phỉ Ngâm Mặc rồi.
Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi.
“!” Đương một tiếng, đột ngột cắt đứt thanh âm nguyên bản mềm mại du dương của đàn vi-ô-lông.
Mọi người nhất thời chuyển lực chú ý đến những hoa văn lặp lại được chạm khắc mạ vàng xoay tròn trên thang lầu.
Chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, chật vật từ bậc thang ‘rầm rầm’ lăn xuống. Tên xui xẻo ấy đụng trúng chiếc bàn đá cẩm thạch, theo quán tính lăn thêm vài vòng rồi mới ngừng. Sau đó như tiểu động vật mơ mơ màng màng nằm ngửa trên mặt đất, chỉ thấy đôi con ngươi hắc sắc tinh khiết có vẻ choáng váng mơ hồ nhìn lên trần nhà, ngã không biết phương hướng.
An Ấp?!
Không nghĩ tới cái kẻ không may ấy sẽ là An Ấp. Lẽ nào thân phận bại lộ? ! Phỉ Ngâm Mặc lập tức quét nhanh tầm mắt, xem có hay không cái gì không đúng.
Cùng lúc đó, An Ấp nằm trên sàn nhà nỗ lực chống đỡ thân thể, muốn đứng dậy.
“Trốn a, sao vậy không chạy đi? Ngươi cái vật nhỏ này chẳng phải có thể chạy sao?” Giọng điệu tiếng trung pha chút thanh âm của người nước ngoài theo tay vịn mạ vàng xoay tròn quanh cầu thang phía trên truyền đến, tiếng nói trầm thấp mà ưu nhã. Liền tiếp theo một thân ảnh cực kỳ áp bức xuất hiện nơi bậc thềm, tầng chót, từ trên cao nhìn xuống bao quát. . . . . Đánh ngã đầu óc choáng váng đáng thương của An Ấp.
Dung mạo người kia dần dần xuất hiện trong mắt mọi người.
Mái tóc màu bạc, đôi mắt ngọc bích.
Tuấn mỹ, lãnh khốc, thần bí. Phảng phất nét vương giả giống như vua của bầy sói, yêu dị mà hung ác tàn nhẫn, toàn thân toả ra một cỗ khí thế sắc bén không gì địch nổi.