Lúc nhỏ, tôi rất yếu, nhưng lớn lên một chút, được mẹ tẩm bổ nhiều thêm chút, tôi tạm cho là khỏe mạnh. Nhưng tôi có một khuyết điểm rất đáng ghét, đó là nhát chết. Cả khoảng thời gian cấp hai, tôi không đam bén mảng tới những quán ăn gần trường mà lý do lại vô cùng đơn giản được gói gọn trong một chữ "ngại".
Lần này, dù muốn tập trung một mình nhưng tôi không thể không kéo thêm cô bạn An An để làm bia đỡ đạn cho những ngại ngùng của bản thân.
Chúng tôi đến thư viện khá nhanh, nó quả thực rộng lớn, tôi không hiểu liệu trong đây có bao nhiêu quyển sách? Cho đến sau này, khi cần kiến thức chuyên ngành tôi cũng tới đây, và nó khiến tôi nhớ về những kỷ niệm hồi trẻ.
"To thật đấu mày ạ"-An An cảm thán. Có vẻ nhưng mọi thủ tục đã được cô bạn thay tôi làm thì phải.
"Ừ. Mày có muốn đọc gì không? Tìm thử xem?"
"Ôi dào, toàn mấy cái sách khoa học linh tinh, chị không có hứng thú"-Dẫu tình cảm với anh tôi vẫn trong tình trạng không có chuyển biến đặc biệt nhưng cô bạn này vẫn luôn kêu tôi một tiếng "em dâu" vô cùng thân thiết.
"Cứ tìm xem, biết đâu mày thích quyển nào thì sao"
"Ờ. Để xem"
Tôi đi men theo từng chồng sách lớn tìm kiếm vài quyển di truyền học đọc thử. Dù sao nó cũng là một phần kiến thức trong đề thi đại học của tôi nên cũng cần quan tâm nó một chút.
Sau này nghĩ lại, đó là việc chẳng mấy cần thiết, những điều trong quyển sách mà tôi đọc thậm chí còn quá tầm thi đại học nữa. Nhưng tôi thích không khí ở đó, nó giúp tôi thư giãn và tập trung, đồng thời đó cũng là một thói quen nên có, chẳng phải vậy sao?
Tôi và An sau khi đi vòng vòng cũng chọn được vài quyển, hai đứa chọn đại một chỗ ngồi xuống và bắt đầu chìm trong thế giới của riêng mình.
"Tôi ngồi được không?"-Một giọng nói ấm áp vang lên.
Rất quen thuộc!
Tối ngước lên, quả không sai, chính là anh. Tôi có được cho đó là hữu duyên không? Ngước nhìn xung quanh, có lẽ hôm nay là ngày nghỉ nên khá nhiều tín đồ tới đây, đông đúc nhưng không ồn ào. Ý thức mọi người thật tốt.
"Được chứ"-An An tiếp lời anh, có vẻ cô bạn đã thoát ra khỏi không gian động vật của mình thì phải. Đúng thế, quấn cô bạn đang đọc là một quyển bách khoa toàn thư về động vật! Thôi thì nếu cô bạn tôi thích thì thế nào cũng được vậy.
"Em cũng tới đọc sách?"-Anh ngồi xuống cạnh tôi và lên tiếng. Lúc này có vẻ cô bạn của tôi không thể trở về với mấy con vật được nữa rồi.
"Anh biết con bé này?"-An An hỏi anh với vẻ tò mò.
"Tất nhiên"
"Vậy em có được gọi là bóng đèn không?"-An tủm tỉm, có vẻ cô bạn có chuyện vui để xem rồi.
"Không có đâu, chỉ là quen biết sơ sơ thôi, đừng nghĩ linh tinh"-Giờ thì tôi không thể im lặng được nữa. Trước khi cô bạn thân tiến xa hơn nữa, tôi nhất định phải ngăn chặn lại!!
"Em định thi Y sao?"-Anh ngó bìa quấn sách tôi cầm trên tay, hỏi với vẻ hơi bất ngờ.
"Vâng."
Sao anh lại bắt chuyện chứ?? Hay rồi, vậy là cô "chị dâu" của tôi lại có chuyện để nói rồi. Sẽ lại là những câu hỏi kiểu "anh ta là ai?", "sao em biết anh ta?". Nhìn cái gương mặt gian tà hiện tại của cô bạn là tôi đủ hiểu rồi.
"Trùng hợp thật! Đó cũng là câu trả lời của tôi"-Anh cười nhìn tôi khiến tôi nhớ về ngày đó, anh cũng cười như vậy.
"Thật sao?"-Tôi có hơi bất ngờ. Anh từ bỏ Ngoại Thương để theo đuổi Y học? Nhưng quan trọng hơn, Y học có liên quan gì tới tối hôm đó sao?
"Ừ"-Nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, ánh mắt anh dò xét như muốn xuyên thấu suy nghĩ của tôi vậy. Nếu như là một bác sĩ, tôi đoán anh sẽ là một bác sĩ tâm lý tài giỏi.
Tôi cười gượng xem như câu trả lời rồi lập tức cắm đầu vào quấn di truyền học. Anh định giết người hả? Tại sao lại giơ cái gương mặt tuấn lãng đấy để khủng bố tôi chứ?? Dù sao tôi cũng là con gái, một mỹ nam ngồi cạnh như thế thì sao chịu nổi mà ảo tưởng linh tinh cơ chứ???
Bỏ qua kẻ ngồi cạnh, tôi cố gắng tập trung vào quấn sách trước mặt. Tôi đã từng nói tôi thích sự im lặng, nhưng hiện tại đây tôi lại cực kỳ khó chịu với nó, tại nó là tôi nghe rõ tim mình đang đập nhanh, tại nó mà tôi thấy mình rung động.
Lúc nhỏ, tôi rất yếu, nhưng lớn lên một chút, được mẹ tẩm bổ nhiều thêm chút, tôi tạm cho là khỏe mạnh. Nhưng tôi có một khuyết điểm rất đáng ghét, đó là nhát chết. Cả khoảng thời gian cấp hai, tôi không đam bén mảng tới những quán ăn gần trường mà lý do lại vô cùng đơn giản được gói gọn trong một chữ "ngại".
Lần này, dù muốn tập trung một mình nhưng tôi không thể không kéo thêm cô bạn An An để làm bia đỡ đạn cho những ngại ngùng của bản thân.
Chúng tôi đến thư viện khá nhanh, nó quả thực rộng lớn, tôi không hiểu liệu trong đây có bao nhiêu quyển sách? Cho đến sau này, khi cần kiến thức chuyên ngành tôi cũng tới đây, và nó khiến tôi nhớ về những kỷ niệm hồi trẻ.
"To thật đấu mày ạ"-An An cảm thán. Có vẻ nhưng mọi thủ tục đã được cô bạn thay tôi làm thì phải.
"Ừ. Mày có muốn đọc gì không? Tìm thử xem?"
"Ôi dào, toàn mấy cái sách khoa học linh tinh, chị không có hứng thú"-Dẫu tình cảm với anh tôi vẫn trong tình trạng không có chuyển biến đặc biệt nhưng cô bạn này vẫn luôn kêu tôi một tiếng "em dâu" vô cùng thân thiết.
"Cứ tìm xem, biết đâu mày thích quyển nào thì sao"
"Ờ. Để xem"
Tôi đi men theo từng chồng sách lớn tìm kiếm vài quyển di truyền học đọc thử. Dù sao nó cũng là một phần kiến thức trong đề thi đại học của tôi nên cũng cần quan tâm nó một chút.
Sau này nghĩ lại, đó là việc chẳng mấy cần thiết, những điều trong quyển sách mà tôi đọc thậm chí còn quá tầm thi đại học nữa. Nhưng tôi thích không khí ở đó, nó giúp tôi thư giãn và tập trung, đồng thời đó cũng là một thói quen nên có, chẳng phải vậy sao?
Tôi và An sau khi đi vòng vòng cũng chọn được vài quyển, hai đứa chọn đại một chỗ ngồi xuống và bắt đầu chìm trong thế giới của riêng mình.
"Tôi ngồi được không?"-Một giọng nói ấm áp vang lên.
Rất quen thuộc!
Tối ngước lên, quả không sai, chính là anh. Tôi có được cho đó là hữu duyên không? Ngước nhìn xung quanh, có lẽ hôm nay là ngày nghỉ nên khá nhiều tín đồ tới đây, đông đúc nhưng không ồn ào. Ý thức mọi người thật tốt.
"Được chứ"-An An tiếp lời anh, có vẻ cô bạn đã thoát ra khỏi không gian động vật của mình thì phải. Đúng thế, quấn cô bạn đang đọc là một quyển bách khoa toàn thư về động vật! Thôi thì nếu cô bạn tôi thích thì thế nào cũng được vậy.
"Em cũng tới đọc sách?"-Anh ngồi xuống cạnh tôi và lên tiếng. Lúc này có vẻ cô bạn của tôi không thể trở về với mấy con vật được nữa rồi.
"Anh biết con bé này?"-An An hỏi anh với vẻ tò mò.
"Tất nhiên"
"Vậy em có được gọi là bóng đèn không?"-An tủm tỉm, có vẻ cô bạn có chuyện vui để xem rồi.
"Không có đâu, chỉ là quen biết sơ sơ thôi, đừng nghĩ linh tinh"-Giờ thì tôi không thể im lặng được nữa. Trước khi cô bạn thân tiến xa hơn nữa, tôi nhất định phải ngăn chặn lại!!
"Em định thi Y sao?"-Anh ngó bìa quấn sách tôi cầm trên tay, hỏi với vẻ hơi bất ngờ.
"Vâng."
Sao anh lại bắt chuyện chứ?? Hay rồi, vậy là cô "chị dâu" của tôi lại có chuyện để nói rồi. Sẽ lại là những câu hỏi kiểu "anh ta là ai?", "sao em biết anh ta?". Nhìn cái gương mặt gian tà hiện tại của cô bạn là tôi đủ hiểu rồi.
"Trùng hợp thật! Đó cũng là câu trả lời của tôi"-Anh cười nhìn tôi khiến tôi nhớ về ngày đó, anh cũng cười như vậy.
"Thật sao?"-Tôi có hơi bất ngờ. Anh từ bỏ Ngoại Thương để theo đuổi Y học? Nhưng quan trọng hơn, Y học có liên quan gì tới tối hôm đó sao?
"Ừ"-Nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, ánh mắt anh dò xét như muốn xuyên thấu suy nghĩ của tôi vậy. Nếu như là một bác sĩ, tôi đoán anh sẽ là một bác sĩ tâm lý tài giỏi.
Tôi cười gượng xem như câu trả lời rồi lập tức cắm đầu vào quấn di truyền học. Anh định giết người hả? Tại sao lại giơ cái gương mặt tuấn lãng đấy để khủng bố tôi chứ?? Dù sao tôi cũng là con gái, một mỹ nam ngồi cạnh như thế thì sao chịu nổi mà ảo tưởng linh tinh cơ chứ???
Bỏ qua kẻ ngồi cạnh, tôi cố gắng tập trung vào quấn sách trước mặt. Tôi đã từng nói tôi thích sự im lặng, nhưng hiện tại đây tôi lại cực kỳ khó chịu với nó, tại nó là tôi nghe rõ tim mình đang đập nhanh, tại nó mà tôi thấy mình rung động.