Khi tôi vẫn băn khoăn trước những câu hỏi do chính mình đề ra, nhân vật kia đã tìm tới.
Hôm đó là một ngày lạnh. Khoác một chiếc áo bông dày, tôi đi bộ tới quán cafe mà chị ta hẹn. Không phải tôi không có xe đi, chỉ đơn giản là vào những ngày thế này tôi muốn đi bộ, muốn cảm nhận mùa đông mà tôi yêu.
"Chị tìm tôi?"-Ngồi xuống ghế, ôm một tách cafe nóng, tôi hỏi chị ta cho có lệ.
Thực ra, cảm giác này không tồi, giống như được hưởng thành quả sau chuyến tản bộ vậy.
"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề."-Chị ta nghiêm nghị nhìn tôi-"Đủ rồi đấy"
"Đủ gì ạ?"
"Đừng giả ngơ, ve vãn người đàn ông của tôi như thế là đủ rồi đấy."
"Ve vãn? Người đàn ông của chị?"-Chị ta đang nói anh sao? Tôi thích anh. Đúng. Nhưng tôi chưa làm gì được gọi là "chủ động" cả. Mà người "chủ động có lẽ chính là anh.
"Mộ Gia Hào, tránh xa anh ấy ra!"-Chị ta nhìn tôi, ánh mắt kiều diễm đưa lên nét khinh bỉ hiện rõ trên gương mặt.
"Tôi vốn không có ở gần"
"Không ở gần? Chủ nhật nào cũng tới thư viện, ngồi cùng anh, vậy mà nói không gần? Cô đùa tôi đấy à?"-Chị ta gắt gỏng
"Tôi tới đọc sách. Còn ngồi chung? Tôi cơ bản không muốn"-Đúng là sau này, lý do tôi kiên trì tới đó là anh, nhưng trước đó, việc tới thư viện là điều tôi thích. Còn ngồi cùng anh? Tôi thích! Nhưng cơ bản không phải tôi với gọi theo kiểu "Anh Hào, ngồi chỗ này" mà là bản thân anh tự chọn ngồi đó.
"Đúng là loại hạ đẳng. Rõ ràng có ý đồ với bạn trai người ta mà còn chối cãi. Nhờ những kẻ như cô mà giới trẻ mới bị gọi là đáng khinh đấy"-Lời của chị ta ngày một cay nghiệt.
Quán cafe sáng sớm không đông khách, chủ yếu là nhân viên. Và giờ đây bọn họ đều đổ dồn ánh mắt vào chúng tôi theo dõi trò vui.
"Ai là bạn trai của chị vậy? Chị đang hoang tưởng sao? Bạn trai trong tưởng tượng sao? Như vậy thì tôi đây không hứng thú. Còn nữa, nếu gọi tôi ra chỉ để nói những lời vô giá trị này thì thôi ngay đi, thời gian đối với tôi chính là tiền của"-Nói đoạn, tôi đứng phắt dậy. Tôi vốn muốn kiềm chế, nhịn chị ta bởi cảm giác mình là kẻ xen giữa, thế nhưng chị ta đã quá giới hạn của tôi rồi. Chị ta là ai mà có quyền phán xét tôi? Chị ta cơ bản chưa có gì với anh!!
Chị ta hơn tôi ở cái gì?
Bề ngoài? Đúng! Nhưng tôi tin anh không phải loại đàn ông yêu bằng mắt.
Thời gian? Đúng! Nhưng An đã nói đấy, trong chuyện tình cảm, thời gian có quan trọng không?
"Đứng lại"
"Chị nghĩ chị là a..."-Chưa kịp nói hết câu, cảm giác bỏng rát khiến tôi bất ngờ.
Tách cafe nóng hổi hạ ngay trên gương mặt tôi. Điều duy nhất tôi không hiểu là tôi đã làm gì sai?
Chị ta có thể, tại sao tôi không thể?
"Cô có sao không?"-Một nhân viên hớt hải chạy tới lo lắng.
"Hồ ly tinh! Cô xứng đáng lắm!!"- Nói đoạn chị ta bỏ đi để lại mình tôi đứng đó.
Tôi đã nghĩ tại sao lúc đó tôi ngốc vậy? Đi nhanh một chút đã không có chuyện gì rồi. Hơn nữa, đã bị như vậy sao không lôi chị ta lại xử?
Do không muốn phiền hà, nhân viên nhanh chóng đưa tôi tới viện bỏng.
Nhưng dù gì, vết bỏng ấy vẫn mãi mãi bám theo tôi, dù không quá lớn, nhưng cũng đủ để tôi nhớ mãi ngày hôm ấy, cái tên ấy :Từ Thanh Ngạn.
Khi tôi vẫn băn khoăn trước những câu hỏi do chính mình đề ra, nhân vật kia đã tìm tới.
Hôm đó là một ngày lạnh. Khoác một chiếc áo bông dày, tôi đi bộ tới quán cafe mà chị ta hẹn. Không phải tôi không có xe đi, chỉ đơn giản là vào những ngày thế này tôi muốn đi bộ, muốn cảm nhận mùa đông mà tôi yêu.
"Chị tìm tôi?"-Ngồi xuống ghế, ôm một tách cafe nóng, tôi hỏi chị ta cho có lệ.
Thực ra, cảm giác này không tồi, giống như được hưởng thành quả sau chuyến tản bộ vậy.
"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề."-Chị ta nghiêm nghị nhìn tôi-"Đủ rồi đấy"
"Đủ gì ạ?"
"Đừng giả ngơ, ve vãn người đàn ông của tôi như thế là đủ rồi đấy."
"Ve vãn? Người đàn ông của chị?"-Chị ta đang nói anh sao? Tôi thích anh. Đúng. Nhưng tôi chưa làm gì được gọi là "chủ động" cả. Mà người "chủ động có lẽ chính là anh.
"Mộ Gia Hào, tránh xa anh ấy ra!"-Chị ta nhìn tôi, ánh mắt kiều diễm đưa lên nét khinh bỉ hiện rõ trên gương mặt.
"Tôi vốn không có ở gần"
"Không ở gần? Chủ nhật nào cũng tới thư viện, ngồi cùng anh, vậy mà nói không gần? Cô đùa tôi đấy à?"-Chị ta gắt gỏng
"Tôi tới đọc sách. Còn ngồi chung? Tôi cơ bản không muốn"-Đúng là sau này, lý do tôi kiên trì tới đó là anh, nhưng trước đó, việc tới thư viện là điều tôi thích. Còn ngồi cùng anh? Tôi thích! Nhưng cơ bản không phải tôi với gọi theo kiểu "Anh Hào, ngồi chỗ này" mà là bản thân anh tự chọn ngồi đó.
"Đúng là loại hạ đẳng. Rõ ràng có ý đồ với bạn trai người ta mà còn chối cãi. Nhờ những kẻ như cô mà giới trẻ mới bị gọi là đáng khinh đấy"-Lời của chị ta ngày một cay nghiệt.
Quán cafe sáng sớm không đông khách, chủ yếu là nhân viên. Và giờ đây bọn họ đều đổ dồn ánh mắt vào chúng tôi theo dõi trò vui.
"Ai là bạn trai của chị vậy? Chị đang hoang tưởng sao? Bạn trai trong tưởng tượng sao? Như vậy thì tôi đây không hứng thú. Còn nữa, nếu gọi tôi ra chỉ để nói những lời vô giá trị này thì thôi ngay đi, thời gian đối với tôi chính là tiền của"-Nói đoạn, tôi đứng phắt dậy. Tôi vốn muốn kiềm chế, nhịn chị ta bởi cảm giác mình là kẻ xen giữa, thế nhưng chị ta đã quá giới hạn của tôi rồi. Chị ta là ai mà có quyền phán xét tôi? Chị ta cơ bản chưa có gì với anh!!
Chị ta hơn tôi ở cái gì?
Bề ngoài? Đúng! Nhưng tôi tin anh không phải loại đàn ông yêu bằng mắt.
Thời gian? Đúng! Nhưng An đã nói đấy, trong chuyện tình cảm, thời gian có quan trọng không?
"Đứng lại"
"Chị nghĩ chị là a..."-Chưa kịp nói hết câu, cảm giác bỏng rát khiến tôi bất ngờ.
Tách cafe nóng hổi hạ ngay trên gương mặt tôi. Điều duy nhất tôi không hiểu là tôi đã làm gì sai?
Chị ta có thể, tại sao tôi không thể?
"Cô có sao không?"-Một nhân viên hớt hải chạy tới lo lắng.
"Hồ ly tinh! Cô xứng đáng lắm!!"- Nói đoạn chị ta bỏ đi để lại mình tôi đứng đó.
Tôi đã nghĩ tại sao lúc đó tôi ngốc vậy? Đi nhanh một chút đã không có chuyện gì rồi. Hơn nữa, đã bị như vậy sao không lôi chị ta lại xử?
Do không muốn phiền hà, nhân viên nhanh chóng đưa tôi tới viện bỏng.
Nhưng dù gì, vết bỏng ấy vẫn mãi mãi bám theo tôi, dù không quá lớn, nhưng cũng đủ để tôi nhớ mãi ngày hôm ấy, cái tên ấy :Từ Thanh Ngạn.