Vết bỏng ngày ấy không nhỏ, bác sĩ đã nói có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi cảm thấy gì?
Khi ấy, thái độ không cảm xúc của tôi khiến vị bác sĩ già bất ngờ. Ông ấy cho rằng, tôi bị sốc quá nặng và dễ dẫn tới trầm cảm.
Và có lẽ ông ấy không hề sai. Lúc ở bệnh viện là khi tôi quá bàng hoàng và không muốn tin vào sự thật.
Tới khi nhìn vào chiếc gương, cái tôi thấy được là vết băng gạc không lớn không nhỏ trên má vẫn còn nguyên mùi thuốc sát trùng mà tôi cực ghét.
Gương mặt này....Tôi biết phải làm sao??
Mấy ngày nữa, thay bằng vết băng gạc ấy sẽ là một vết sẹo ư?
Nỗi lo sợ cùng hoang mang nhanh chóng ùa về.
Và sau đó là nước mắt...
Từng dòng lệ rơi thấm ướt tấm băng trắng hay cũng xuyên thẳng vào vết thương trong tim tôi..
Gương mặt này... Tôi sẽ thành một con quỷ sao?
Tôi biết ra ngoài đường thế nào?
Quãng thời gian còn lại, tôi biết sống sao?
Dù chỉ là thoáng qua nhưng khi ấy, tôi đã nghĩ tới sự giải thoát cuối cùng: cái chết.
Nhưng chính cái đau đớn lại làm tôi quyết tâm vực dậy.
Nỗi đau khiến tôi khắc ghi kẻ mang tên: Từ Thanh Ngạn.
Nỗi đau mang cho tôi sự tự tin để san bằng cái gọi là khoảng cách về thời gian giữa tôi và chị ta.
Vốn ba mẹ rất nhạy cảm chuyện yêu sớm nên tôi không thể để họ biết sự thật. May mắn thay cửa hàng Cafe đó đã lấp liếm cho sự việc ngày hôm ấy dù tôi biết bọn họ cũng không tốt bụng đến nỗi nghĩ cho tôi mà đơn giản chỉ để tránh scandal.
Mẹ đã làm loạn một hồi với nhân viên quán cafe để rồi ngồi khóc trong phòng mà tự trách bản thân dù đó chẳng phải lỗi của mẹ.
Ngày hôm đó, không chỉ có nước mắt của tôi mà còn có nỗi đau của mẹ...
Tôi hận bản thân mình đã làm mẹ buồn, lại hận Từ Thanh Ngạn đã khiến tôi phải khổ sở.
—————————————————————————
Và không ngoài dự liệu, vết sẹo không lớn không nhỏ xuất hiện trên gương mặt tôi sau khi tháo bỏ lớp băng gạc.
Dù đã cố gắng nhưng tôi không thể không khiếp sợ hình ảnh của chính mình trong gương. Với gương mặt này, tôi đã có thể đi dọa trẻ con rồi...
Thật chua chát..
Đặt bàn tay lên đó, tôi cảm nhận được cái lồi lõm của vết sẹo trên khuôn mặt. Vậy là từ nay, nó sẽ đeo bám tôi mãi mãi.
Mẹ chọn cho tôi một chiếc khẩu trang y tế có vài hình thù để mang đi học với hy vọng sẽ không ai nhìn thấy nó.
"Mẹ ơi"
"Không sao đâu, không ai thấy đâu."- Mẹ an ủi tôi, bàn tay chai sạn xoa nhẹ mái tóc của tôi khiến tôi nhớ lại quãng thời gian lúc nhỏ, khi tôi đau mẹ cũng từng làm như vậy. Với bao sự hận thù, uất ức trong lòng, tôi ôm chầm lấy mẹ mà khóc.
Trên đôi vai đã phơi gió phơi sương bao năm ấy, tôi thấy yên bình và cảm nhận được cái ấm áp xua tan cái lạnh nơi trái tim tôi.
Có lẽ đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử.
Dẫu cho cả thế giới có bảo tôi là một con quỷ đi chăng nữa, vì mẹ tôi sẽ tiếp tục. Hạnh phúc của tôi sẽ chính là sự trả thù dành cho Từ Thanh Ngạn.
Đáng tiếc là chiếc khẩu trang của mẹ đã không qua nổi những cô bạn tinh mắt của tôi.
"Con chết tiệt ấy!! Cầm thú!! Trù ẻo cả nhà nó!!! "-Tiêu Giang phẫn uất nhìn vết bỏng vẫn còn hồng hồng trên má tôi.
"Mẹ con mất dạy!! Nó ở đâu?? Đi!! Chị với em đi tạt axit nó!! Nó nghĩ mình nhà nó biết đánh ghen à??"-An An nổi sung lên.
"Cái này, e là khó lành lắm, đã nói gì với bố mẹ mày chưa?"-Thanh Dung hỏi han. Cô bạn này vốn luôn lo tính nhiều.
"Đã giải quyết với nhân viên quán cafe. Mẹ tao buồn lắm"-Tôi cúi người dựa vào An An để mặc từng dòng nước mắt chảy xuống.
Mẹ, con xin lỗi...
Mẹ, con sẽ mạnh mẽ hơn.....
Mẹ, con tin vào câu "Sống ở đời có vay có trả, luật nhân quả ắt không chừa một ai"
Vết bỏng ngày ấy không nhỏ, bác sĩ đã nói có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi cảm thấy gì?
Khi ấy, thái độ không cảm xúc của tôi khiến vị bác sĩ già bất ngờ. Ông ấy cho rằng, tôi bị sốc quá nặng và dễ dẫn tới trầm cảm.
Và có lẽ ông ấy không hề sai. Lúc ở bệnh viện là khi tôi quá bàng hoàng và không muốn tin vào sự thật.
Tới khi nhìn vào chiếc gương, cái tôi thấy được là vết băng gạc không lớn không nhỏ trên má vẫn còn nguyên mùi thuốc sát trùng mà tôi cực ghét.
Gương mặt này....Tôi biết phải làm sao??
Mấy ngày nữa, thay bằng vết băng gạc ấy sẽ là một vết sẹo ư?
Nỗi lo sợ cùng hoang mang nhanh chóng ùa về.
Và sau đó là nước mắt...
Từng dòng lệ rơi thấm ướt tấm băng trắng hay cũng xuyên thẳng vào vết thương trong tim tôi..
Gương mặt này... Tôi sẽ thành một con quỷ sao?
Tôi biết ra ngoài đường thế nào?
Quãng thời gian còn lại, tôi biết sống sao?
Dù chỉ là thoáng qua nhưng khi ấy, tôi đã nghĩ tới sự giải thoát cuối cùng: cái chết.
Nhưng chính cái đau đớn lại làm tôi quyết tâm vực dậy.
Nỗi đau khiến tôi khắc ghi kẻ mang tên: Từ Thanh Ngạn.
Nỗi đau mang cho tôi sự tự tin để san bằng cái gọi là khoảng cách về thời gian giữa tôi và chị ta.
Vốn ba mẹ rất nhạy cảm chuyện yêu sớm nên tôi không thể để họ biết sự thật. May mắn thay cửa hàng Cafe đó đã lấp liếm cho sự việc ngày hôm ấy dù tôi biết bọn họ cũng không tốt bụng đến nỗi nghĩ cho tôi mà đơn giản chỉ để tránh scandal.
Mẹ đã làm loạn một hồi với nhân viên quán cafe để rồi ngồi khóc trong phòng mà tự trách bản thân dù đó chẳng phải lỗi của mẹ.
Ngày hôm đó, không chỉ có nước mắt của tôi mà còn có nỗi đau của mẹ...
Tôi hận bản thân mình đã làm mẹ buồn, lại hận Từ Thanh Ngạn đã khiến tôi phải khổ sở.
—————————————————————————
Và không ngoài dự liệu, vết sẹo không lớn không nhỏ xuất hiện trên gương mặt tôi sau khi tháo bỏ lớp băng gạc.
Dù đã cố gắng nhưng tôi không thể không khiếp sợ hình ảnh của chính mình trong gương. Với gương mặt này, tôi đã có thể đi dọa trẻ con rồi...
Thật chua chát..
Đặt bàn tay lên đó, tôi cảm nhận được cái lồi lõm của vết sẹo trên khuôn mặt. Vậy là từ nay, nó sẽ đeo bám tôi mãi mãi.
Mẹ chọn cho tôi một chiếc khẩu trang y tế có vài hình thù để mang đi học với hy vọng sẽ không ai nhìn thấy nó.
"Mẹ ơi"
"Không sao đâu, không ai thấy đâu."- Mẹ an ủi tôi, bàn tay chai sạn xoa nhẹ mái tóc của tôi khiến tôi nhớ lại quãng thời gian lúc nhỏ, khi tôi đau mẹ cũng từng làm như vậy. Với bao sự hận thù, uất ức trong lòng, tôi ôm chầm lấy mẹ mà khóc.
Trên đôi vai đã phơi gió phơi sương bao năm ấy, tôi thấy yên bình và cảm nhận được cái ấm áp xua tan cái lạnh nơi trái tim tôi.
Có lẽ đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử.
Dẫu cho cả thế giới có bảo tôi là một con quỷ đi chăng nữa, vì mẹ tôi sẽ tiếp tục. Hạnh phúc của tôi sẽ chính là sự trả thù dành cho Từ Thanh Ngạn.
Đáng tiếc là chiếc khẩu trang của mẹ đã không qua nổi những cô bạn tinh mắt của tôi.
"Con chết tiệt ấy!! Cầm thú!! Trù ẻo cả nhà nó!!! "-Tiêu Giang phẫn uất nhìn vết bỏng vẫn còn hồng hồng trên má tôi.
"Mẹ con mất dạy!! Nó ở đâu?? Đi!! Chị với em đi tạt axit nó!! Nó nghĩ mình nhà nó biết đánh ghen à??"-An An nổi sung lên.
"Cái này, e là khó lành lắm, đã nói gì với bố mẹ mày chưa?"-Thanh Dung hỏi han. Cô bạn này vốn luôn lo tính nhiều.
"Đã giải quyết với nhân viên quán cafe. Mẹ tao buồn lắm"-Tôi cúi người dựa vào An An để mặc từng dòng nước mắt chảy xuống.
Mẹ, con xin lỗi...
Mẹ, con sẽ mạnh mẽ hơn.....
Mẹ, con tin vào câu "Sống ở đời có vay có trả, luật nhân quả ắt không chừa một ai"