Tôi choáng váng và mất đi ý thức ngay sau đó thế nhưng, rõ ràng là tôi không có bị thương...
"Cô bé chỉ bị cảm thôi, còn vài vết thương do xô xát, còn cô bé kia tay cũng đã được bó bột rồi. Mọi người đừng lo! Nhưng tôi nghĩ, gia đình cần mời bác sĩ tâm lý cho cô bé này, nghe nói là tự tử, vậy nên cần chú ý hơn về tinh thần cô bé"
"Cảm ơn bác sĩ"
Tôi loáng thoáng nghe được vài từ.
Dù không muốn mở mắt nhưng quả thực mùi thuốc sát trùng làm tôi khó chịu! Đây chắc chắn là bệnh viện! Ông trời ơi, chết khó tới vậy hay sao?
"Tỉnh rồi"-Tiếng chị tôi vang lên
Không gian xung quanh lấy màu trắng làm chủ đạo. Chính xác! Đây là bệnh viện!
"Con tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?"-Mẹ tiến bên giường hỏi tôi quan tâm.
"......"
Tôi thực không muốn nói gì. Mắt chìm vào bức tường màu trắng kia mông lung suy nghĩ.
Tôi không chết?
Không bị thương?
Cô bé này là tôi.
Vậy cô bé kia là ai?
"Người đó là ai?"-Tôi nói thành tiếng.
"Đường Lam, bạn thân mày đấy! Sang thăm nó không?"-Chị tôi trả lời. Thực may mắn vì chị lảng đi việc tôi đã làm.
"Ừ"
Tôi cùng chị đi sang chỗ Lam. Cô bạn của tôi ngồi trên giường đang chìm mình vào chiếc điện thoại. Chị để tôi một mình vào đó còn bản thân thì mau chóng rời đi.
Cũng phải, chúng tôi thực sự cần một không gian riêng lúc này.
"chị đến rồi đó hả?"-Lam nhìn tôi giận hờn.
"Có đau không?"-Tôi tiến tới, tìm một chỗ thoải mái trên giường để ngồi.
"Biết còn hỏi"
"....."
"Sao mày lại tới được đó?"
"Nghe chị chị kể, em đoán kiểu này 99% chị sẽ náo loạn nhà ả họ Từ kia, vậy là đi tìm vòng vòng quanh đó.
"...."- Tôi đã quên mất một thứ rồi. Đó là tình bạn- thứ tình cảm cao quý nhất trên thế gian.
"Chị không muốn tôi tới? Chị muốn chết thật à? Chị không nghĩ cho tôi à?"
"....."
"Đúng, mạng sống là của chị, vì thế mà chị coi rẻ nó hay sao?"-Lam mắng mỏ tôi nhưng chính nó đang khóc
"....."
"Chị thực quá đáng lắm!! Chị coi tôi là gì? Chị không cần tôi nữa sao?"-Nó nói trong nước mắt. Tôi mặc những cái đánh giận hờn của nó bởi tôi thực đáng bị đánh thật.
Trong lúc ấy, tôi đã tuyệt vọng bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu để rồi nghĩ tới cái chết cơ chứ?
Chết sao? Tại sao lúc ấy tôi lại liều mình như vậy?
Vì anh?
Vì Từ Thanh Ngạn?
Tôi đâu có được gì từ chuyện ấy?
Tôi đâu phải kẻ bất hạnh nhất thế gian này?
Chẳng phải cái chết chỉ là biện pháp tiêu cực cuối cùng hay sao?
"Xin..lỗi"
"Huhu, xin lỗi cái gì?? Tôi không đến nhỡ chị...nhỡ chị....thì tôi phải làm sao đây? huhu"
"Xin ...lỗi"
Tôi đã quá bồng bột rồi...
Tôi đã quá đề cao cảm xúc bản thân rồi...
Tôi mất tình yêu, nhưng tôi vẫn còn tình bạn.
Tình yêu đâu phải tất cả?
Chúng tôi ngồi trên giường bệnh khóc như những đứa trẻ
Khóc vì chúng tôi còn sống
Khóc vì tôi còn có Lam
Thực cảm ơn, vì đã cho tôi tái sinh một lần nữa...
————————————————————————————————-
Thật may mắn vì Lam chỉ phải bó bột một tháng, hơn cả là vết thương ở tay trái sẽ không ảnh hưởng lớn tới việc ôn thi của cô bạn. Nếu không, tôi sẽ hối hận cả đời.
Sau ngày hôm đó, một vị bác sĩ đến nói chuyện với tôi. Hẳn người này chính là bác sĩ tâm lý mà bố mẹ mời về. Và cũng từ người này, gia đình tôi đã ra một quyết định đặc biệt...
Tôi choáng váng và mất đi ý thức ngay sau đó thế nhưng, rõ ràng là tôi không có bị thương...
"Cô bé chỉ bị cảm thôi, còn vài vết thương do xô xát, còn cô bé kia tay cũng đã được bó bột rồi. Mọi người đừng lo! Nhưng tôi nghĩ, gia đình cần mời bác sĩ tâm lý cho cô bé này, nghe nói là tự tử, vậy nên cần chú ý hơn về tinh thần cô bé"
"Cảm ơn bác sĩ"
Tôi loáng thoáng nghe được vài từ.
Dù không muốn mở mắt nhưng quả thực mùi thuốc sát trùng làm tôi khó chịu! Đây chắc chắn là bệnh viện! Ông trời ơi, chết khó tới vậy hay sao?
"Tỉnh rồi"-Tiếng chị tôi vang lên
Không gian xung quanh lấy màu trắng làm chủ đạo. Chính xác! Đây là bệnh viện!
"Con tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?"-Mẹ tiến bên giường hỏi tôi quan tâm.
"......"
Tôi thực không muốn nói gì. Mắt chìm vào bức tường màu trắng kia mông lung suy nghĩ.
Tôi không chết?
Không bị thương?
Cô bé này là tôi.
Vậy cô bé kia là ai?
"Người đó là ai?"-Tôi nói thành tiếng.
"Đường Lam, bạn thân mày đấy! Sang thăm nó không?"-Chị tôi trả lời. Thực may mắn vì chị lảng đi việc tôi đã làm.
"Ừ"
Tôi cùng chị đi sang chỗ Lam. Cô bạn của tôi ngồi trên giường đang chìm mình vào chiếc điện thoại. Chị để tôi một mình vào đó còn bản thân thì mau chóng rời đi.
Cũng phải, chúng tôi thực sự cần một không gian riêng lúc này.
"chị đến rồi đó hả?"-Lam nhìn tôi giận hờn.
"Có đau không?"-Tôi tiến tới, tìm một chỗ thoải mái trên giường để ngồi.
"Biết còn hỏi"
"....."
"Sao mày lại tới được đó?"
"Nghe chị chị kể, em đoán kiểu này % chị sẽ náo loạn nhà ả họ Từ kia, vậy là đi tìm vòng vòng quanh đó.
"...."- Tôi đã quên mất một thứ rồi. Đó là tình bạn- thứ tình cảm cao quý nhất trên thế gian.
"Chị không muốn tôi tới? Chị muốn chết thật à? Chị không nghĩ cho tôi à?"
"....."
"Đúng, mạng sống là của chị, vì thế mà chị coi rẻ nó hay sao?"-Lam mắng mỏ tôi nhưng chính nó đang khóc
"....."
"Chị thực quá đáng lắm!! Chị coi tôi là gì? Chị không cần tôi nữa sao?"-Nó nói trong nước mắt. Tôi mặc những cái đánh giận hờn của nó bởi tôi thực đáng bị đánh thật.
Trong lúc ấy, tôi đã tuyệt vọng bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu để rồi nghĩ tới cái chết cơ chứ?
Chết sao? Tại sao lúc ấy tôi lại liều mình như vậy?
Vì anh?
Vì Từ Thanh Ngạn?
Tôi đâu có được gì từ chuyện ấy?
Tôi đâu phải kẻ bất hạnh nhất thế gian này?
Chẳng phải cái chết chỉ là biện pháp tiêu cực cuối cùng hay sao?
"Xin..lỗi"
"Huhu, xin lỗi cái gì?? Tôi không đến nhỡ chị...nhỡ chị....thì tôi phải làm sao đây? huhu"
"Xin ...lỗi"
Tôi đã quá bồng bột rồi...
Tôi đã quá đề cao cảm xúc bản thân rồi...
Tôi mất tình yêu, nhưng tôi vẫn còn tình bạn.
Tình yêu đâu phải tất cả?
Chúng tôi ngồi trên giường bệnh khóc như những đứa trẻ
Khóc vì chúng tôi còn sống
Khóc vì tôi còn có Lam
Thực cảm ơn, vì đã cho tôi tái sinh một lần nữa...
————————————————————————————————-
Thật may mắn vì Lam chỉ phải bó bột một tháng, hơn cả là vết thương ở tay trái sẽ không ảnh hưởng lớn tới việc ôn thi của cô bạn. Nếu không, tôi sẽ hối hận cả đời.
Sau ngày hôm đó, một vị bác sĩ đến nói chuyện với tôi. Hẳn người này chính là bác sĩ tâm lý mà bố mẹ mời về. Và cũng từ người này, gia đình tôi đã ra một quyết định đặc biệt...