"Tại sao lại khóc?"-Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình. Anh...
"Bác sĩ Mộ, sao anh lại ở đây?"-Cô gắng trấn tĩnh bản thân, lau đi giọt nước mắt, tôi quay sang cười khách sáo với anh.
"Anh đi theo em"-Anh đứng dựa vào tường nhìn tôi, ánh mắt nhu tình. Dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua, nhưng tôi thực muốn lạc vào trong đôi mắt ấy.
"Vậy...Tôi phải làm việc, tôi xin phép"-Tôi cố gắng tránh ánh mắt ấy mà tiến về phía trước.
"Khoan đã, anh có chuyện muốn nói"-Bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy cánh tay tôi.
"Có chuyện gì sao?"-Tôi đứng lại, nhìn anh hỏi.
"Anh và Thanh Ngạn..."
"Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe. Giữa chúng ta vốn đã chấm dứt rồi"-Tôi thực sự không muốn nghe lời giải thích mà chính xác là sợ lời giải thích ấy thì đúng.
"Chấm dứt khi nào?"-Anh nhìn tôi chằm chằm, bàn tay to lớn trở nên cứng nhắc.
"7 năm trước"-Lấy tự tin từ thuở lọt lòng, tôi nhìn thẳng anh mà trả lời. Phải! Chấm dứt rồi! Nói với anh hay cũng chính là nói với tôi, đoạn tình đó thực sự đã đi vào hồi kết lâu rồi!
"Anh chưa bao giờ nói chia tay"-giọng anh trở nên cứng rắn hơn. Anh nói hay cũng chính là tuyên bố với tôi về chuyện của chúng tôi.
"..."-Tôi bất ngờ nhìn anh chằm chằm.
Nói lời chia tay?
Phải! Chúng tôi chưa bao giờ nói câu đó... Mà chính tôi cũng rất sợ câu nói đó....
Nhưng ngày hôm ấy... chẳng phải đã kết thúc rồi hay sao?
Anh nói vậy là có ý gì?
Sao tôi có thể tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính mình cơ chứ?
"Vậy thì tôi nói! Chúng ta kết thúc đi!"-Tôi cố gắng để nước mắt không rơi, cố gắng bày ra trước mặt anh gương mặt tự tin nhất.
Ánh mắt anh thoáng u buồn. Tôi cũng lấy cơ hội đó mà thoát ra khỏi bàn tay kia. Tôi muốn một mình....
"Được, chúng ta kết thúc"-Giọng nói của anh vang lên phía sau tôi.
Phải chính anh cũng nói rồi. Nước mắt cứ nhờ vậy mà tuôn ra không ngừng nghỉ. Anh....cũng nói như vậy rồi....thực sự phải kết thúc thôi....
Lấy lại sự bình thản sau phút đau lòng, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh mà đi tới sảnh của bệnh viện. Xem ra, cuối tuần tôi phải tới gặp bác sĩ rồi...
"Nghe nói, mới chuyển về một vị bác sĩ rất đẹp trai nha"
"Thật sao, sao em không có thấy?"
"Vị đó á, vừa chữa cho con gái bộ trưởng xong nha, thực đúng chất soái ca ngôn tình!"
"Vậy sao, thế có so được với bác sĩ Nghiên không?"
"Bác sĩ Nghiên hả? ừm, phải gọi bọn họ là ông tám lạng bà nửa cân đó"
"Cao siêu vậy sao?"
"Nhưng mà theo tôi nghĩ ý, người ta là hoa có chủ rồi!"
"ài...! Thật là!! Đúng là kiếm giai đẹp mà cô đơn thực khó"
"Bác sĩ Nghiên đó chị"
"Bác sĩ Nghiên ý hả, có chủ quyền rồi!!"
"Sao có thể?"
"Tuy không có công khai nha nhưng mà ý, tôi chắc chắn là bác sĩ Nghiên và bác sĩ Lục đó"
"Là vị có vết sẹo trên mặt hả? Thật là!! Có gì đặc biệt chứ!! Xấu xí!"
Thông tin của các y tá là nhanh nhạy nhất! Chỉ một ngày sau khi anh đến, họ đã xôn xao bàn tán chả khác gì vài bà buôn ở chợ.
Và đó là những điều tôi không muốn nghe!! Không phải lời chê bai tôi mà là những điều có liên quan tới anh. Tôi không muốn nghe....
"Turututu"
"Tình hả, hôm nay em trực thay chị nha"
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, chắc chị phải ở nhà 1 thời gian"
"Thai nhi có chuyện gì sao?"
"Là động thai đó"
"Chị phải cẩn thận chứ, bác sẽ lo lắng đó"
"Chị biết rồi"
Năm đó.... nếu không có chuyện đó....
Tôi đã nghĩ, liệu bất hạnh không xảy đến thì có phải hiện tại tôi cùng anh đã sống chung 1 ngôi nhà và có những đứa trẻ?
Nhưng tất cả đã qua mất rồi. Những chuyện đã qua, dù là buồn đau, dù là lầm lỡ đều là những chuyện mà cả đời này ta cũng chẳng thể lấy lại được.
Như tôi và anh vậy, chúng tôi còn có cơ hội sao?
-------------
Ngồi trên bàn nghỉ, tôi ăn chiếc bánh ngọt thay bữa tối, có vẻ như hôm nay sẽ phải vất vả đây!
"Em vẫn là không thể ăn kem bánh"
Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi. Là anh!! Lúc trước anh cũng từng nói như vậy!
Người ta nói, con gái yêu giống như cây chuối vậy, sẽ mọc hết lớp này chồng thêm lớp khác, họ không bao giờ quên những người đàn ông đi qua cuộc đời họ.
Tôi thậm chí vẫn nhớ giọng nói anh, nhớ những kỷ niệm của chúng tôi.
Đã có lúc, tôi hi vọng có thể coi chúng như một chiếc áo khoác để có thể dễ dàng cởi ra mà không cần bận tâm.
"Vâng, chào anh, bác sĩ Mộ"- Tôi đứng dậy cúi chào anh gương mẫu như một đứa trẻ và cũng đầy xa cách.
"Có cần thiết phải xa cách vậy không?"-Anh ngồi xuống ghê đối diện nhìn tôi. Đáy mắt anh thoáng qua tia buồn bã, nhưng nó nhanh đến nỗi khiến tôi coi đó là lầm tưởng.
"Chúng ta đã từng thân thiết sao?"-Tôi ngẩng mặt trả lời anh. Nhìn vào ánh mắt kia, tôi muốn chứng minh cho anh, tôi luôn sống tốt, không cần bất cứ thứ gì từ anh và... chúng tôi nên coi như không quen biết sẽ tốt cho cả hai.
"Chúng đã từng thân thiết, và từ bây giờ sẽ tiếp tục thân thiết"-Anh nhìn tôi tuyên bố. Ánh mắt tràn ngập vẻ nhu tình.
"Xin lỗi, tôi phải làm việc rồi"-Tôi cố gắng tránh ánh mắt anh. Chúng tôi....không thể....
Sao có thể?
Tôi của hiện tại, chỉ muốn một điều là anh sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa.
Hãy để ký ức tuổi trẻ của tôi cứ thế mà qua đi đi.
"Tại sao lại khóc?"-Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình. Anh...
"Bác sĩ Mộ, sao anh lại ở đây?"-Cô gắng trấn tĩnh bản thân, lau đi giọt nước mắt, tôi quay sang cười khách sáo với anh.
"Anh đi theo em"-Anh đứng dựa vào tường nhìn tôi, ánh mắt nhu tình. Dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua, nhưng tôi thực muốn lạc vào trong đôi mắt ấy.
"Vậy...Tôi phải làm việc, tôi xin phép"-Tôi cố gắng tránh ánh mắt ấy mà tiến về phía trước.
"Khoan đã, anh có chuyện muốn nói"-Bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy cánh tay tôi.
"Có chuyện gì sao?"-Tôi đứng lại, nhìn anh hỏi.
"Anh và Thanh Ngạn..."
"Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe. Giữa chúng ta vốn đã chấm dứt rồi"-Tôi thực sự không muốn nghe lời giải thích mà chính xác là sợ lời giải thích ấy thì đúng.
"Chấm dứt khi nào?"-Anh nhìn tôi chằm chằm, bàn tay to lớn trở nên cứng nhắc.
" năm trước"-Lấy tự tin từ thuở lọt lòng, tôi nhìn thẳng anh mà trả lời. Phải! Chấm dứt rồi! Nói với anh hay cũng chính là nói với tôi, đoạn tình đó thực sự đã đi vào hồi kết lâu rồi!
"Anh chưa bao giờ nói chia tay"-giọng anh trở nên cứng rắn hơn. Anh nói hay cũng chính là tuyên bố với tôi về chuyện của chúng tôi.
"..."-Tôi bất ngờ nhìn anh chằm chằm.
Nói lời chia tay?
Phải! Chúng tôi chưa bao giờ nói câu đó... Mà chính tôi cũng rất sợ câu nói đó....
Nhưng ngày hôm ấy... chẳng phải đã kết thúc rồi hay sao?
Anh nói vậy là có ý gì?
Sao tôi có thể tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính mình cơ chứ?
"Vậy thì tôi nói! Chúng ta kết thúc đi!"-Tôi cố gắng để nước mắt không rơi, cố gắng bày ra trước mặt anh gương mặt tự tin nhất.
Ánh mắt anh thoáng u buồn. Tôi cũng lấy cơ hội đó mà thoát ra khỏi bàn tay kia. Tôi muốn một mình....
"Được, chúng ta kết thúc"-Giọng nói của anh vang lên phía sau tôi.
Phải chính anh cũng nói rồi. Nước mắt cứ nhờ vậy mà tuôn ra không ngừng nghỉ. Anh....cũng nói như vậy rồi....thực sự phải kết thúc thôi....
Lấy lại sự bình thản sau phút đau lòng, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh mà đi tới sảnh của bệnh viện. Xem ra, cuối tuần tôi phải tới gặp bác sĩ rồi...
"Nghe nói, mới chuyển về một vị bác sĩ rất đẹp trai nha"
"Thật sao, sao em không có thấy?"
"Vị đó á, vừa chữa cho con gái bộ trưởng xong nha, thực đúng chất soái ca ngôn tình!"
"Vậy sao, thế có so được với bác sĩ Nghiên không?"
"Bác sĩ Nghiên hả? ừm, phải gọi bọn họ là ông tám lạng bà nửa cân đó"
"Cao siêu vậy sao?"
"Nhưng mà theo tôi nghĩ ý, người ta là hoa có chủ rồi!"
"ài...! Thật là!! Đúng là kiếm giai đẹp mà cô đơn thực khó"
"Bác sĩ Nghiên đó chị"
"Bác sĩ Nghiên ý hả, có chủ quyền rồi!!"
"Sao có thể?"
"Tuy không có công khai nha nhưng mà ý, tôi chắc chắn là bác sĩ Nghiên và bác sĩ Lục đó"
"Là vị có vết sẹo trên mặt hả? Thật là!! Có gì đặc biệt chứ!! Xấu xí!"
Thông tin của các y tá là nhanh nhạy nhất! Chỉ một ngày sau khi anh đến, họ đã xôn xao bàn tán chả khác gì vài bà buôn ở chợ.
Và đó là những điều tôi không muốn nghe!! Không phải lời chê bai tôi mà là những điều có liên quan tới anh. Tôi không muốn nghe....
"Turututu"
"Tình hả, hôm nay em trực thay chị nha"
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, chắc chị phải ở nhà thời gian"
"Thai nhi có chuyện gì sao?"
"Là động thai đó"
"Chị phải cẩn thận chứ, bác sẽ lo lắng đó"
"Chị biết rồi"
Năm đó.... nếu không có chuyện đó....
Tôi đã nghĩ, liệu bất hạnh không xảy đến thì có phải hiện tại tôi cùng anh đã sống chung ngôi nhà và có những đứa trẻ?
Nhưng tất cả đã qua mất rồi. Những chuyện đã qua, dù là buồn đau, dù là lầm lỡ đều là những chuyện mà cả đời này ta cũng chẳng thể lấy lại được.
Như tôi và anh vậy, chúng tôi còn có cơ hội sao?
-------------
Ngồi trên bàn nghỉ, tôi ăn chiếc bánh ngọt thay bữa tối, có vẻ như hôm nay sẽ phải vất vả đây!
"Em vẫn là không thể ăn kem bánh"
Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi. Là anh!! Lúc trước anh cũng từng nói như vậy!
Người ta nói, con gái yêu giống như cây chuối vậy, sẽ mọc hết lớp này chồng thêm lớp khác, họ không bao giờ quên những người đàn ông đi qua cuộc đời họ.
Tôi thậm chí vẫn nhớ giọng nói anh, nhớ những kỷ niệm của chúng tôi.
Đã có lúc, tôi hi vọng có thể coi chúng như một chiếc áo khoác để có thể dễ dàng cởi ra mà không cần bận tâm.
"Vâng, chào anh, bác sĩ Mộ"- Tôi đứng dậy cúi chào anh gương mẫu như một đứa trẻ và cũng đầy xa cách.
"Có cần thiết phải xa cách vậy không?"-Anh ngồi xuống ghê đối diện nhìn tôi. Đáy mắt anh thoáng qua tia buồn bã, nhưng nó nhanh đến nỗi khiến tôi coi đó là lầm tưởng.
"Chúng ta đã từng thân thiết sao?"-Tôi ngẩng mặt trả lời anh. Nhìn vào ánh mắt kia, tôi muốn chứng minh cho anh, tôi luôn sống tốt, không cần bất cứ thứ gì từ anh và... chúng tôi nên coi như không quen biết sẽ tốt cho cả hai.
"Chúng đã từng thân thiết, và từ bây giờ sẽ tiếp tục thân thiết"-Anh nhìn tôi tuyên bố. Ánh mắt tràn ngập vẻ nhu tình.
"Xin lỗi, tôi phải làm việc rồi"-Tôi cố gắng tránh ánh mắt anh. Chúng tôi....không thể....
Sao có thể?
Tôi của hiện tại, chỉ muốn một điều là anh sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa.
Hãy để ký ức tuổi trẻ của tôi cứ thế mà qua đi đi.