Tôi vốn yếu từ nhỏ. Một trận cảm cúm cũng đủ khiến tôi dặt dẹo trong một khoảng thời gian dài dài.
"Vẫn chưa khỏi à"-Lãng hỏi tôi quan tâm.
"Khụ. Sao mà khỏi luôn được, ngươi biết mà"-Tôi trả lời qua lớp khẩu trang.
"Bà Linh đó chưa xong hả?"
"Chưa, con nuôi ta đó, phải chịu khó thôi"-Ai bảo tôi nhận con nuôi làm chi.
"Lão Phong đó cho sao? Tình ơi là Tình, quá ư là nhẹ dạ rồi"-Hắn chép miệng giễu vợt tôi.
"Không có đâu, hợp đồng cả rồi"
"Hợp đồng??"
"Chính xác, bị lừa nhiều rồi, lần này phải an toàn chút"-Tôi hào hứng nói với tên nhóc.
"Đúng là"
"Bác sĩ Lục, có một ca mới tới"-Y tá chạy tới gọi cắt ngang đoạn chuyện phiếm của chúng tôi.
"Đến ngay"
Cả tôi và Lãng đều nhanh chóng có mặt tại đó.
"Bệnh nhân là Võ Mai Phương, bị bỏng từ 1 tuần trước, chân có dấu hiệu nhiễm trùng"-1 thực tập sinh tóm gọn tình hình cho chúng tôi.
"Bỏng từ tuần trước? Sao tuần này mới tới?"-Tôi hỏi cô gái ngồi trên giường bệnh. Đó là một cô gái dễ nhìn, ngũ quan thanh tú, trên gương mặt còn nguyên vẻ lo âu.
"Tôi nghĩ là bỏng nhẹ, chờm đá thôi là đủ, ai ngờ hức ...hức"-cô gái trẻ lệ nhoà.
"Cần phải cưa chân cô ấy trước khi vết nhiễm trùng tiến xa thêm"-Giọng nói trầm ấm vang lên.
"Đừng!! Đừng cưa chân tôi!! Cầu xin các vị! Tôi là một vũ công. Đôi chân là cuộc sống của tôi. Cầu xin các vị"-Cô gái hoảng loạn gào thét đau khổ níu tay tôi.
"Đó là phương pháp duy nhất sao?"-Tôi hướng về phía anh hỏi.
"Cả phần bàn chân cô ấy đều đã nhiễm trùng nặng"
"Chúng ta sẽ nói chuyện này ở chỗ khác đi"
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó và không quên an ủi cô gái vài lời. Sức khỏe là một chuyện, tâm lý bệnh nhân cũng vô cùng quan trọng.
"Anh không nên nói trước mặt bệnh nhân như vậy"
"Cô ấy nên được biết tình trạng bản thân"
"Tôi không đồng ý"-Cắt chân của cô ấy, cuộc sống sau này cô ấy biết phải làm sao?
"Em muốn cô ấy mất cả chân hay sao?! Nếu hiện tại không phẫu thuật ngay thì cô ấy sẽ mất nhiều hơn 1 bàn chân"-Anh nhìn tôi nghiêm trọng.
"Mất bàn chân hay cả chân đối với cô ấy đều là mất tất cả"
"1 bàn chân, cô ấy còn thể lắp chân giả và nếu như nỗ lực, cô ấy vẫn có thể tiếp tục"
"Cô ấy là bệnh nhân của tôi!"
"Em nên có sự lựa chọn đúng đắn"
"Coi như tôi nhận lời khuyên của anh, bác sĩ Mộ"
Tôi nhanh chóng rời khỏi đó để tránh tranh cãi với anh.
Cưa chân??
Sao có thể như vậy??
1 vũ công mất đi bàn chân khác gì cướp đi mạng sống của cô ấy??
Tôi vò đầu ngồi một chỗ, tôi phải làm sao? Ánh mắt khẩn khoản của cô ấy... Nó thực sự dày vò tôi... Tôi là bác sĩ cơ mà...
"Tôi ủng hộ anh ta"-Lãng đưa cho tôi lon tăng lực mà nói.
"Cậu có nhớ công việc của cô ấy không?"-Tôi quay sang chất vấn cậu ta
"Em muốn cô ấy mất tất cả hay sao?"
"Không còn cách khác?"
"...."
"Tôi sẽ tìm cách"
Tôi đứng dậy, trả lại lon tăng lực cho Lãng và nhanh chóng rời khỏi đó.
Cả ngày, tôi chỉ làm một việc duy nhất là tìm kiếm, cả lý thuyết và thực tiễn.
Tôi không tin là thực sự cần cắt chân cô ấy.
Công nghệ hiện đại như vậy, cứ sao phải dùng cách đó!
———————————————————————————————-
"Có chuyện gì sao?"-Tôi mơ màng trong bữa tối khiến bác hỏi thăm.
"Không có gì ạ"-Tôi đáp lời.
"Con nghĩ thế nào về việc xem mắt?"
Tôi đã suýt quên mất vấn đề này rồi. Phải! Xem mắt!
"Dạ, con bận tối thứ 2,3 và thứ 5, tất cả các ngày trong tuần trừ thứ 7 và chủ nhật"-Tôi nhanh chóng nói lịch làm việc dày đặc của mình cho bác
"Vậy à. Để mẹ xem lại"
"Vâng"
Xem mắt....
Tôi già thật rồi đấy...
Tạm gác việc tư, tôi vào hỏi ý kiến Linh về tình trạng cô bệnh nhân kia.
"Vết bỏng sâu như vậy mà không chịu đến bệnh viện sớm! 7 ngày rồi, nhiễm trùng cũng làm hoại tử hết phần cơ chân rồi. Phần đó chỉ còn cách loại bỏ thôi! Để lâu la mất chân như chơi đấy"-Linh nhìn tôi nghiêm trọng
"Thực sự không còn cách khác? Có thể loại trừ các tế bào nhiễm trùng rồi tái tạo lại mô mà. Nhất định phải cắt chân sao?"
"Tình ơi là Tình, đợi em làm xong ngần đấy thì cô ấy cũng mất cả chân rồi!"
"...."
"Bọn họ đều nói đúng đấy"
Sẽ phải cắt bàn chân của một vũ công...
Cả đời còn lại, cô ấy sẽ không thể lên sân khấu lần nữa...
Ông trời thật bất công...
Với tôi cũng vậy, với cô ấy cũng vậy....
Tôi vốn yếu từ nhỏ. Một trận cảm cúm cũng đủ khiến tôi dặt dẹo trong một khoảng thời gian dài dài.
"Vẫn chưa khỏi à"-Lãng hỏi tôi quan tâm.
"Khụ. Sao mà khỏi luôn được, ngươi biết mà"-Tôi trả lời qua lớp khẩu trang.
"Bà Linh đó chưa xong hả?"
"Chưa, con nuôi ta đó, phải chịu khó thôi"-Ai bảo tôi nhận con nuôi làm chi.
"Lão Phong đó cho sao? Tình ơi là Tình, quá ư là nhẹ dạ rồi"-Hắn chép miệng giễu vợt tôi.
"Không có đâu, hợp đồng cả rồi"
"Hợp đồng??"
"Chính xác, bị lừa nhiều rồi, lần này phải an toàn chút"-Tôi hào hứng nói với tên nhóc.
"Đúng là"
"Bác sĩ Lục, có một ca mới tới"-Y tá chạy tới gọi cắt ngang đoạn chuyện phiếm của chúng tôi.
"Đến ngay"
Cả tôi và Lãng đều nhanh chóng có mặt tại đó.
"Bệnh nhân là Võ Mai Phương, bị bỏng từ tuần trước, chân có dấu hiệu nhiễm trùng"- thực tập sinh tóm gọn tình hình cho chúng tôi.
"Bỏng từ tuần trước? Sao tuần này mới tới?"-Tôi hỏi cô gái ngồi trên giường bệnh. Đó là một cô gái dễ nhìn, ngũ quan thanh tú, trên gương mặt còn nguyên vẻ lo âu.
"Tôi nghĩ là bỏng nhẹ, chờm đá thôi là đủ, ai ngờ hức ...hức"-cô gái trẻ lệ nhoà.
"Cần phải cưa chân cô ấy trước khi vết nhiễm trùng tiến xa thêm"-Giọng nói trầm ấm vang lên.
"Đừng!! Đừng cưa chân tôi!! Cầu xin các vị! Tôi là một vũ công. Đôi chân là cuộc sống của tôi. Cầu xin các vị"-Cô gái hoảng loạn gào thét đau khổ níu tay tôi.
"Đó là phương pháp duy nhất sao?"-Tôi hướng về phía anh hỏi.
"Cả phần bàn chân cô ấy đều đã nhiễm trùng nặng"
"Chúng ta sẽ nói chuyện này ở chỗ khác đi"
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó và không quên an ủi cô gái vài lời. Sức khỏe là một chuyện, tâm lý bệnh nhân cũng vô cùng quan trọng.
"Anh không nên nói trước mặt bệnh nhân như vậy"
"Cô ấy nên được biết tình trạng bản thân"
"Tôi không đồng ý"-Cắt chân của cô ấy, cuộc sống sau này cô ấy biết phải làm sao?
"Em muốn cô ấy mất cả chân hay sao?! Nếu hiện tại không phẫu thuật ngay thì cô ấy sẽ mất nhiều hơn bàn chân"-Anh nhìn tôi nghiêm trọng.
"Mất bàn chân hay cả chân đối với cô ấy đều là mất tất cả"
" bàn chân, cô ấy còn thể lắp chân giả và nếu như nỗ lực, cô ấy vẫn có thể tiếp tục"
"Cô ấy là bệnh nhân của tôi!"
"Em nên có sự lựa chọn đúng đắn"
"Coi như tôi nhận lời khuyên của anh, bác sĩ Mộ"
Tôi nhanh chóng rời khỏi đó để tránh tranh cãi với anh.
Cưa chân??
Sao có thể như vậy??
vũ công mất đi bàn chân khác gì cướp đi mạng sống của cô ấy??
Tôi vò đầu ngồi một chỗ, tôi phải làm sao? Ánh mắt khẩn khoản của cô ấy... Nó thực sự dày vò tôi... Tôi là bác sĩ cơ mà...
"Tôi ủng hộ anh ta"-Lãng đưa cho tôi lon tăng lực mà nói.
"Cậu có nhớ công việc của cô ấy không?"-Tôi quay sang chất vấn cậu ta
"Em muốn cô ấy mất tất cả hay sao?"
"Không còn cách khác?"
"...."
"Tôi sẽ tìm cách"
Tôi đứng dậy, trả lại lon tăng lực cho Lãng và nhanh chóng rời khỏi đó.
Cả ngày, tôi chỉ làm một việc duy nhất là tìm kiếm, cả lý thuyết và thực tiễn.
Tôi không tin là thực sự cần cắt chân cô ấy.
Công nghệ hiện đại như vậy, cứ sao phải dùng cách đó!
———————————————————————————————-
"Có chuyện gì sao?"-Tôi mơ màng trong bữa tối khiến bác hỏi thăm.
"Không có gì ạ"-Tôi đáp lời.
"Con nghĩ thế nào về việc xem mắt?"
Tôi đã suýt quên mất vấn đề này rồi. Phải! Xem mắt!
"Dạ, con bận tối thứ , và thứ , tất cả các ngày trong tuần trừ thứ và chủ nhật"-Tôi nhanh chóng nói lịch làm việc dày đặc của mình cho bác
"Vậy à. Để mẹ xem lại"
"Vâng"
Xem mắt....
Tôi già thật rồi đấy...
Tạm gác việc tư, tôi vào hỏi ý kiến Linh về tình trạng cô bệnh nhân kia.
"Vết bỏng sâu như vậy mà không chịu đến bệnh viện sớm! ngày rồi, nhiễm trùng cũng làm hoại tử hết phần cơ chân rồi. Phần đó chỉ còn cách loại bỏ thôi! Để lâu la mất chân như chơi đấy"-Linh nhìn tôi nghiêm trọng
"Thực sự không còn cách khác? Có thể loại trừ các tế bào nhiễm trùng rồi tái tạo lại mô mà. Nhất định phải cắt chân sao?"
"Tình ơi là Tình, đợi em làm xong ngần đấy thì cô ấy cũng mất cả chân rồi!"
"...."
"Bọn họ đều nói đúng đấy"
Sẽ phải cắt bàn chân của một vũ công...
Cả đời còn lại, cô ấy sẽ không thể lên sân khấu lần nữa...
Ông trời thật bất công...
Với tôi cũng vậy, với cô ấy cũng vậy....