Địa điểm hẹn là 1 quán cafe nhỏ, không gian khá ấm cúng.
"Xin chào"-Một giọng nam vang lên.
Không phải là một mỹ nam nhưng ngũ quan cũng khá góc cạnh. Cả người vị này toát lên một vẻ chững chạc. Thực là không tồi.
"Xin chào"-Tôi đứng dậy đáp lễ.
"Tôi đặt đồ uống trước rồi, em không ngại chứ"
"Không ạ"
Đồ uống được đưa ra giúp tôi tránh khỏi cảnh ngại ngùng. Thực ra đây cũng không hẳn là lần đầu đi xem mắt nhưng tôi vẫn luôn nhút nhát như vậy.
"Tôi là Vũ Trịnh Lâm, là cảnh sát"-Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vâng, tôi là Lục Tình, là bác sĩ tại Viện Bỏng Quốc Gia"-Tôi ngại ngùng đáp lời.
"Cái này... cô thích người như thế nào?"
"Tôi...."
"Người giống như tôi"-Một giọng nói quen thuộc vang lên sau tôi. Giọng nói mà dẫu cho 7 năm trôi qua tôi vẫn có thể nhận ra.
"Anh là..."
"Sao anh lại ở đây?"-Tôi quay lại nhìn anh. Vấn đề là sao anh biết tôi đi xem mắt?
"Đi thôi, bà xã"-Anh kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi đó và không quên ném cho vị kia cái nhìn thù địch.
Bà... bà xã??
Anh có nhầm tôi với ai không vậy?
"Bỏ ra"-Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay lớn đó.
"Theo anh đi một nơi"-Anh vẫn tiếp tục lôi kéo tôi đi. Mà kẻ bị lôi là tôi đây cũng đành chịu trận. Sức nam nhi, nữ nhi sao chọi nổi?
Anh lôi kéo tôi một hồi ra xe rồi để tôi vào ngồi. Động tác nhanh và dứt khoát khiến tôi tò mò anh nhập ngũ rồi hả?
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bắt cóc"
"...."
Anh đưa tôi đến một khu trung cư cao tầng. Oái! Không phải là định...
Không thể được!! Tôi nhìn anh khó tin.
Xe vừa dừng, tôi lại trong tình trạng bị lôi và kéo. May mắn là anh chọn cầu thang máy để lên tầng thượng, nếu không chắc tôi cũng đột tử luôn.
Cách anh hành xử quả thực khiến tôi cũng có chút tò mò về thứ có ở trên tầng thượng của khu trung cư này thật đấy. Điều gì khiến một người nhẹ nhàng ấm áp như anh lại hành động theo kiểu "không nhanh thì mất" như thế?
"Em sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng?"
Chiếc cửa được anh mở ra, là một.... lễ đường??
Tôi ngước nhìn anh với vẻ không thể tin nổi!
Ngược lại, anh nhìn tôi cười vô tư như một đứa trẻ...
Như thể giữa chúng tôi chẳng hề có chuyện gì....
"Tình!!! Còn đứng ngây ra đó à"-Giọng nói này....
Tôi gần như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy chủ nhân của nó. Phải, đó chính là vị thiên sứ của tôi... Còn cả bộ tứ ngày xưa nữa....
"Lam, mày về khi nào"-Tôi bỏ mặc cái vị đang toe toét kia mà chạy đến bên cô bạn thân. Trông nó trưởng thành nhiều lắm.
Có một thứ tình bạn rất đặc biệt. Dù cho có khoảng cách thời gian hay địa lý nhưng khi gặp lại, ta vẫn có thể ôm kẻ đó như chưa bao giờ xuất hiện những vật cản đó vậy...
Địa điểm hẹn là quán cafe nhỏ, không gian khá ấm cúng.
"Xin chào"-Một giọng nam vang lên.
Không phải là một mỹ nam nhưng ngũ quan cũng khá góc cạnh. Cả người vị này toát lên một vẻ chững chạc. Thực là không tồi.
"Xin chào"-Tôi đứng dậy đáp lễ.
"Tôi đặt đồ uống trước rồi, em không ngại chứ"
"Không ạ"
Đồ uống được đưa ra giúp tôi tránh khỏi cảnh ngại ngùng. Thực ra đây cũng không hẳn là lần đầu đi xem mắt nhưng tôi vẫn luôn nhút nhát như vậy.
"Tôi là Vũ Trịnh Lâm, là cảnh sát"-Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vâng, tôi là Lục Tình, là bác sĩ tại Viện Bỏng Quốc Gia"-Tôi ngại ngùng đáp lời.
"Cái này... cô thích người như thế nào?"
"Tôi...."
"Người giống như tôi"-Một giọng nói quen thuộc vang lên sau tôi. Giọng nói mà dẫu cho năm trôi qua tôi vẫn có thể nhận ra.
"Anh là..."
"Sao anh lại ở đây?"-Tôi quay lại nhìn anh. Vấn đề là sao anh biết tôi đi xem mắt?
"Đi thôi, bà xã"-Anh kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi đó và không quên ném cho vị kia cái nhìn thù địch.
Bà... bà xã??
Anh có nhầm tôi với ai không vậy?
"Bỏ ra"-Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay lớn đó.
"Theo anh đi một nơi"-Anh vẫn tiếp tục lôi kéo tôi đi. Mà kẻ bị lôi là tôi đây cũng đành chịu trận. Sức nam nhi, nữ nhi sao chọi nổi?
Anh lôi kéo tôi một hồi ra xe rồi để tôi vào ngồi. Động tác nhanh và dứt khoát khiến tôi tò mò anh nhập ngũ rồi hả?
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bắt cóc"
"...."
Anh đưa tôi đến một khu trung cư cao tầng. Oái! Không phải là định...
Không thể được!! Tôi nhìn anh khó tin.
Xe vừa dừng, tôi lại trong tình trạng bị lôi và kéo. May mắn là anh chọn cầu thang máy để lên tầng thượng, nếu không chắc tôi cũng đột tử luôn.
Cách anh hành xử quả thực khiến tôi cũng có chút tò mò về thứ có ở trên tầng thượng của khu trung cư này thật đấy. Điều gì khiến một người nhẹ nhàng ấm áp như anh lại hành động theo kiểu "không nhanh thì mất" như thế?
"Em sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng?"
Chiếc cửa được anh mở ra, là một.... lễ đường??
Tôi ngước nhìn anh với vẻ không thể tin nổi!
Ngược lại, anh nhìn tôi cười vô tư như một đứa trẻ...
Như thể giữa chúng tôi chẳng hề có chuyện gì....
"Tình!!! Còn đứng ngây ra đó à"-Giọng nói này....
Tôi gần như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy chủ nhân của nó. Phải, đó chính là vị thiên sứ của tôi... Còn cả bộ tứ ngày xưa nữa....
"Lam, mày về khi nào"-Tôi bỏ mặc cái vị đang toe toét kia mà chạy đến bên cô bạn thân. Trông nó trưởng thành nhiều lắm.
Có một thứ tình bạn rất đặc biệt. Dù cho có khoảng cách thời gian hay địa lý nhưng khi gặp lại, ta vẫn có thể ôm kẻ đó như chưa bao giờ xuất hiện những vật cản đó vậy...