Hẳn ai ai cũng mong muốn một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng ai hy vọng cuộc đời mình giống như những bộ phim Hàn Quốc ướt át, hợp rồi tan, yêu thật sâu để đau thật đau...
"Có thể trở về rồi"- Bác sĩ ngồi ghế vẻ mặt tươi cười nhìn tôi.
"Thật sao?"
"Ừ"
Cuối cùng tôi cũng có thể trở lại rồi!
"Tình, trước khi cô quyết định chuyện hôn nhân, tôi có vài điều muốn cho cô biết"
"Bác sĩ cứ nói"-Thu lại nụ cười tôi nhìn bác sĩ nghiêm túc.
"Anh chàng đó, 2 năm qua, không tuần nào là không tới đây cả. Tôi biết bác sĩ không rảnh rỗi như vậy đâu! Được một người như vậy yêu thương, cô có phú đấy"-Bác sĩ nhìn tôi cười hiền.
Tôi có chút chấn động.
Lại một lần nữa, anh âm thầm bên tôi. Để tôi không cô đơn. Phải! Tôi chưa bao giờ cô đơn, bởi tôi có anh...
Mộ Gia Hào
"Còn 5' nữa sẽ hạ cánh, quý khách xin hãy kiểm tra lại đồ đạc và thắt dây an toàn..."
Trở lại rồi....
Hà Nội thân yêu....
Nơi mang nặng kỷ niệm... của tôi và anh...
"Tôi có nên nói là em thật chậm chạp hay không?"-Gương mặt tuấn mỹ kia nhìn tôi trách móc.
"Anh chê em đó sao?"
"Không có nhà, bà xã thân yêu, về nhà tôi"-Anh nắm lấy hành lý, kéo tay tôi như thể tôi sẽ bỏ đi nữa vậy.
"Gì thế này, em là bà xã anh bao giờ? Nhẫn đâu? Giấy tờ đâu?"
"Cái đó có gì khó."
Tôi thực không ngờ câu nói đùa ấy lại khiến mình phải tới cục dân chính một chuyến.
"Anh thế này là không được đâu nha, còn chưa đến chào hỏi..."
"Hai năm qua, ngày nào cũng đến"
Tôi nhìn anh yêu thương.
Cảm ơn... đã thay em ở bên mẹ....
"Cảm ơn anh"
"Đừng khách sáo, bà xã"
Tôi phát hiện ra một điều: Tảng băng đã trở thành lò sưởi thật rồi!
"Anh học cách nói chuyện này ở đâu thế?"
"Bản chất của anh"-Anh cười cười nhìn tôi.
"Đừng nói dối"-Tôi trừng mắt. Tôi còn lạ anh chắc?
"Được rồi. Tên nhóc ấy cũng có tác dụng ghê gớm nha"
"Lãng sao?"
"Chính xác"
Lãng.... Phải rồi.... Cậu nhóc này... không biết giờ thế nào rồi...
"Này này, nó rất ổn, nó đầy gái theo kìa, em đừng có lo hão"-Anh ẩn ẩn tôi giận dỗi nói.
"Anh có thể đừng thể hiện là hiểu em nghĩ gì có được không?"
"Cái này do em giấu không kỹ thôi"
"Được. Em không đăng ký nữa!"-Tôi giận dỗi đứng dậy. Anh có cần thiết phải vạch trần tôi như thế không?
"Thôi nào... Nhanh chúng ta còn phải về nhà nữa..."-anh kéo tôi lại.
Bên anh, cuộc sống thật tuyệt...
---------------------------
Đám cưới được tổ chức vào tháng hai. Cả hai bên đều đang sốt sắng chuẩn bị trong khi cô dâu là tôi đây lại chẳng mấy hề hấn quan tâm. Căn bản là dạo này bệnh viện bận tối mắt tối mũi, chẳng thấy ai vào với ai cả.
Và rồi, ngày ấy cũng tới....
Tôi cùng anh, sát cánh bên nhau...
Bỏ qua quá khứ....
Tất cả, đã không còn quan trọng nữa rồi...
Có rất nhiều người đến chúc mừng, bạn cấp ba, bạn đại học và cả những người bệnh.
Võ Mai Phương cũng tới chúc mừng tôi.
"Bác sĩ, hai người rất hợp"-Cô đến bên tôi mà nói.
"Cảm ơn"
" Cảm ơn gì chứ? Đó là câu tôi phải nói mới đúng, khi tôi tuyệt vọng cô đã ở bên tôi. Sau đó, chồng cô lại giúp đỡ tôi trong việc trở lại sân khấu. Bác sĩ à, cô nói không sai chút nào cả. Đúng là không gì là không thể thật"
Tôi mỉm cười với cô.
Anh đã giúp tôi hoàn thành nghĩa vụ của mình - cứu rỗi một con người. Nghĩ tới đó, tôi hướng ánh mắt nhìn con người đang tất bật tiếp khách kia mà dâng lên một cỗ ngọt ngào khôn tả.
Tôi đã nghĩ, nếu anh không kiên trì, liệu chúng tôi có thể có ngày hôm nay?
Tôi đã hỏi anh vô số câu hỏi
Tại sao anh lại kiên trì như vậy?
Anh trả lời :"Bởi vì đó là em"
Tại sao anh vẫn yêu em sau 7 năm?
Anh trả lời :"Thứ tình cảm ấy chưa bao giờ thay đổi"
Tại sao lúc đó anh nói kết thúc?
Anh trả lời :"Kết thúc là để bắt đầu"
Chỉ có duy nhất câu hỏi về ngày hôm đó bị tôi chôn dấu mãi mãi.
Quá khứ, để nó qua đi!
Quan trọng là hiện tại!
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng lớn.
Tôi mặc cho kẻ nào đó tất tưởi tiếp khách, tự chọn cho mình khung cảnh sân thượng mà thư thái tận hưởng.
"Lục Tình"
Trong quá khứ, có hai giọng nói mà tôi không quên, một là anh, hai là chị ta.
"Từ Thanh Ngạn"
"Chúc mừng hai người"-Chị ta nở nụ cười nhìn tôi. Gương mặt ấy vẫn thanh tú như vậy...
"Cảm ơn"
"Xin lỗi"
Tôi bất ngờ trước lời nói của chị ta. Chị ta nói xin lỗi sao?
"Năm đó, tôi thực ấu trĩ.. Liều mình vì một tảng băng chẳng bao giờ yêu tôi. Ngày hôm đó, ngày mà cô làm loạn trước cửa nhà tôi.. cũng là ngày mà tôi không thể chịu được thái độ lạnh nhạt của anh. Thật nực cười.. Tôi dùng mạng sống của mình ép anh phải ở lại bên tôi... Tình cảm là thứ không thể ép buộc.... Dẫu cho tôi có ở bên anh 10 năm hay 20 năm, anh vẫn mãi mãi không thay đổi... Vậy mà cô chỉ xuất hiện 3 năm đã làm thay đổi tất cả... Tôi thua rồi. Đúng, tình đầu thường như vậy. Anh vốn không phải là của tôi và cũng sẽ không bao giờ là của tôi. Đáng tiếc khi đó tôi quá mù mờ không thể hiểu nổi đạo lý ấy. Lục Tình, xin lỗi"-Sau khi nói tất cả, chị ta để lại mình tôi nơi đó.
Chị ấy không biết rằng, với tôi nó không còn quan trọng nữa rồi.
Tình đầu của chị là đau khổ.
Tình đầu của tôi cũng là thất bại....
Tôi có hai mối tình....
Năm 17 tuổi và năm 25 tuổi...
Chỉ là, cả hai mối tình ấy đều là với một người đàn ông...
----CHÍNH VĂN HOÀN---
Hẳn ai ai cũng mong muốn một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng ai hy vọng cuộc đời mình giống như những bộ phim Hàn Quốc ướt át, hợp rồi tan, yêu thật sâu để đau thật đau...
"Có thể trở về rồi"- Bác sĩ ngồi ghế vẻ mặt tươi cười nhìn tôi.
"Thật sao?"
"Ừ"
Cuối cùng tôi cũng có thể trở lại rồi!
"Tình, trước khi cô quyết định chuyện hôn nhân, tôi có vài điều muốn cho cô biết"
"Bác sĩ cứ nói"-Thu lại nụ cười tôi nhìn bác sĩ nghiêm túc.
"Anh chàng đó, năm qua, không tuần nào là không tới đây cả. Tôi biết bác sĩ không rảnh rỗi như vậy đâu! Được một người như vậy yêu thương, cô có phú đấy"-Bác sĩ nhìn tôi cười hiền.
Tôi có chút chấn động.
Lại một lần nữa, anh âm thầm bên tôi. Để tôi không cô đơn. Phải! Tôi chưa bao giờ cô đơn, bởi tôi có anh...
Mộ Gia Hào
"Còn ' nữa sẽ hạ cánh, quý khách xin hãy kiểm tra lại đồ đạc và thắt dây an toàn..."
Trở lại rồi....
Hà Nội thân yêu....
Nơi mang nặng kỷ niệm... của tôi và anh...
"Tôi có nên nói là em thật chậm chạp hay không?"-Gương mặt tuấn mỹ kia nhìn tôi trách móc.
"Anh chê em đó sao?"
"Không có nhà, bà xã thân yêu, về nhà tôi"-Anh nắm lấy hành lý, kéo tay tôi như thể tôi sẽ bỏ đi nữa vậy.
"Gì thế này, em là bà xã anh bao giờ? Nhẫn đâu? Giấy tờ đâu?"
"Cái đó có gì khó."
Tôi thực không ngờ câu nói đùa ấy lại khiến mình phải tới cục dân chính một chuyến.
"Anh thế này là không được đâu nha, còn chưa đến chào hỏi..."
"Hai năm qua, ngày nào cũng đến"
Tôi nhìn anh yêu thương.
Cảm ơn... đã thay em ở bên mẹ....
"Cảm ơn anh"
"Đừng khách sáo, bà xã"
Tôi phát hiện ra một điều: Tảng băng đã trở thành lò sưởi thật rồi!
"Anh học cách nói chuyện này ở đâu thế?"
"Bản chất của anh"-Anh cười cười nhìn tôi.
"Đừng nói dối"-Tôi trừng mắt. Tôi còn lạ anh chắc?
"Được rồi. Tên nhóc ấy cũng có tác dụng ghê gớm nha"
"Lãng sao?"
"Chính xác"
Lãng.... Phải rồi.... Cậu nhóc này... không biết giờ thế nào rồi...
"Này này, nó rất ổn, nó đầy gái theo kìa, em đừng có lo hão"-Anh ẩn ẩn tôi giận dỗi nói.
"Anh có thể đừng thể hiện là hiểu em nghĩ gì có được không?"
"Cái này do em giấu không kỹ thôi"
"Được. Em không đăng ký nữa!"-Tôi giận dỗi đứng dậy. Anh có cần thiết phải vạch trần tôi như thế không?
"Thôi nào... Nhanh chúng ta còn phải về nhà nữa..."-anh kéo tôi lại.
Bên anh, cuộc sống thật tuyệt...
---------------------------
Đám cưới được tổ chức vào tháng hai. Cả hai bên đều đang sốt sắng chuẩn bị trong khi cô dâu là tôi đây lại chẳng mấy hề hấn quan tâm. Căn bản là dạo này bệnh viện bận tối mắt tối mũi, chẳng thấy ai vào với ai cả.
Và rồi, ngày ấy cũng tới....
Tôi cùng anh, sát cánh bên nhau...
Bỏ qua quá khứ....
Tất cả, đã không còn quan trọng nữa rồi...
Có rất nhiều người đến chúc mừng, bạn cấp ba, bạn đại học và cả những người bệnh.
Võ Mai Phương cũng tới chúc mừng tôi.
"Bác sĩ, hai người rất hợp"-Cô đến bên tôi mà nói.
"Cảm ơn"
" Cảm ơn gì chứ? Đó là câu tôi phải nói mới đúng, khi tôi tuyệt vọng cô đã ở bên tôi. Sau đó, chồng cô lại giúp đỡ tôi trong việc trở lại sân khấu. Bác sĩ à, cô nói không sai chút nào cả. Đúng là không gì là không thể thật"
Tôi mỉm cười với cô.
Anh đã giúp tôi hoàn thành nghĩa vụ của mình - cứu rỗi một con người. Nghĩ tới đó, tôi hướng ánh mắt nhìn con người đang tất bật tiếp khách kia mà dâng lên một cỗ ngọt ngào khôn tả.
Tôi đã nghĩ, nếu anh không kiên trì, liệu chúng tôi có thể có ngày hôm nay?
Tôi đã hỏi anh vô số câu hỏi
Tại sao anh lại kiên trì như vậy?
Anh trả lời :"Bởi vì đó là em"
Tại sao anh vẫn yêu em sau năm?
Anh trả lời :"Thứ tình cảm ấy chưa bao giờ thay đổi"
Tại sao lúc đó anh nói kết thúc?
Anh trả lời :"Kết thúc là để bắt đầu"
Chỉ có duy nhất câu hỏi về ngày hôm đó bị tôi chôn dấu mãi mãi.
Quá khứ, để nó qua đi!
Quan trọng là hiện tại!
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng lớn.
Tôi mặc cho kẻ nào đó tất tưởi tiếp khách, tự chọn cho mình khung cảnh sân thượng mà thư thái tận hưởng.
"Lục Tình"
Trong quá khứ, có hai giọng nói mà tôi không quên, một là anh, hai là chị ta.
"Từ Thanh Ngạn"
"Chúc mừng hai người"-Chị ta nở nụ cười nhìn tôi. Gương mặt ấy vẫn thanh tú như vậy...
"Cảm ơn"
"Xin lỗi"
Tôi bất ngờ trước lời nói của chị ta. Chị ta nói xin lỗi sao?
"Năm đó, tôi thực ấu trĩ.. Liều mình vì một tảng băng chẳng bao giờ yêu tôi. Ngày hôm đó, ngày mà cô làm loạn trước cửa nhà tôi.. cũng là ngày mà tôi không thể chịu được thái độ lạnh nhạt của anh. Thật nực cười.. Tôi dùng mạng sống của mình ép anh phải ở lại bên tôi... Tình cảm là thứ không thể ép buộc.... Dẫu cho tôi có ở bên anh năm hay năm, anh vẫn mãi mãi không thay đổi... Vậy mà cô chỉ xuất hiện năm đã làm thay đổi tất cả... Tôi thua rồi. Đúng, tình đầu thường như vậy. Anh vốn không phải là của tôi và cũng sẽ không bao giờ là của tôi. Đáng tiếc khi đó tôi quá mù mờ không thể hiểu nổi đạo lý ấy. Lục Tình, xin lỗi"-Sau khi nói tất cả, chị ta để lại mình tôi nơi đó.
Chị ấy không biết rằng, với tôi nó không còn quan trọng nữa rồi.
Tình đầu của chị là đau khổ.
Tình đầu của tôi cũng là thất bại....
Tôi có hai mối tình....
Năm tuổi và năm tuổi...
Chỉ là, cả hai mối tình ấy đều là với một người đàn ông...
----CHÍNH VĂN HOÀN---