Năm học mới lại đến, vậy là tôi đã trở thành học sinh lớp 11 và cũng bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình. Câu chuyện của anh thực sự đã làm tôi nghĩ nhiều hơn. Tôi cũng nên nghĩ đến chuyện chọn khối thi rồi nhỉ? Tất nhiên, đây cũng chẳng phải một điều đơn giản gì. Trước khi nghĩ tới khối thi, thứ tôi cần suy nghĩ hơn là hoàn cảnh gia đình mình. Bạn biết mà, xã hội chẳng thơ mộng như trong tiểu thuyết! Đâu phải cứ cầm hồ sơ cùng bằng tốt nghiệp loại giỏi đi vài công ty là có thể có việc làm? Nếu như vậy thì đã chẳng gọi là "xã hội phát triển" rồi!
Trong cái xã hội này, nếu không nhận thức được tầm quan trọng của "quan hệ" thì sẽ chẳng có thể làm gì nên hồn cả.
Đúng thế! Chỉ hai từ thôi! "Quan hệ". Nó mới là điều tôi nên nghĩ đầu tiên trước khi nghĩ tới việc chọn ngành nghề sau này. Và cũng chính hai từ đó là quyết định cho công việc sau này của tôi. Nếu không có nó, không xin được việc làm sau này thì bằng tốt nghiệp loại giỏi chỉ dùng để úp mỳ thôi.
Mọi người cho rằng, suy nghĩ của tôi đã quá cực đoan và quá thiếu niềm tin. Nhưng bản thân tôi cho rằng, tôi quá thực tế mà thôi.
Quãng thời gian lớp 11 của tôi không còn mang tên cô bạn thân nữa mà là "bộ tứ". Nhiều lúc tôi đã nghĩ, có phải tình cảm giữa tôi và Lam đã không còn như trước? Lam đã có những cô bạn khác thân thiết hơn chăng? Cách mà Lam nói chuyện với tôi không còn như lúc trước. Sự thay đổi ấy thực sự rất nhỏ khiến bản thân tôi thực sự không thể tìm nổi một từ để nói về nó. Chỉ là một giây thoáng qua thôi, tôi cảm thấy hụt hẫng. Tôi thậm chí đã tin rằng, thứ tình cảm ấy sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng có phải là nó đang dần biến mất hay không? Lam có những cô bạn khác, Lam chia sẻ cho họ những điều mà nó chia sẻ với tôi. Cái cảm giác đó giống như phần của tôi trong tim nó đã bị chia sẻ cho một người khác vậy.
Tôi thật ích kỷ.
Có lẽ vậy, tôi cảm thấy hụt hẫng vì cô bạn thay đổi. Vậy mà chính tôi cũng đã thân quen với những người bạn mới, những người mà tôi gọi là "bộ tứ".
Tôi đã từng rất ghen tỵ với chị tôi khi chị kể về bộ tứ của mình. Chị có vẻ rất tự hào về bộ tứ đó. Tôi cũng đã từng cố gắng kiếm tìm bộ tứ cho bản thân. Nhưng đôi khi, những thứ mà bạn càng cố gắng càng khó có thể thấy kết quả, rồi khi bạn dừng việc đó lại, nó lại đến với bạn mà chẳng cần sự cố gắng nào. Vậy mới nói, từ bỏ đôi khi cũng là một điều không tồi.
Đúng thế. Khi tôi ngừng tìm kiếm, bộ tứ của tôi lại đến một cách tự nhiên.
Cô bạn Tô Lan là người mà tôi đã tin rằng nhất định sẽ có trong bộ tứ của tôi. Nhưng lúc đó tôi sao biết rằng, chỉ vài tháng sau thôi, cô bạn đó lại là người tôi chẳng mấy thiện cảm.
Bất ngờ hơn cả, cô bạn mà tôi vô cùng ác cảm nay lại trở thành một trong số bộ tứ của tôi.
Chuyện đời đúng là lắm biến cố mà!
Nói thế nào nhỉ? Nếu bây giờ kêu tôi kể về bộ tứ của tôi, tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Có phải chăng, tôi bắt đầu thân quen với chúng nó thông qua Nguy Hi?
Tôi và Hi Hi quen nhau theo một cách rất "ờ hớ" ở năm cấp hai. Nói là "ờ hớ" quả chẳng sai chút nào. Bởi nó đứng giữa cái gọi là người dưng và bạn bè. Tới năm cấp ba, gặp nhau trong lớp chúng tôi trở thành bạn bè và bằng một lý do nào đó nó và tôi xưng hô "anh-em" như thể có duyên tiền kiếp vậy. Đương nhiên anh là tôi.
Cũng do lớp mười, tôi không phải học sinh lớp tôi nên hầu như những chuyện trong lớp tôi biết không nhiều, nếu có biết chỉ là qua lời kể của Tô Lan. Lúc nghe chuyện tôi đã ghét Tiêu Giang nhiều lắm bởi theo lời kể của Tô Lan, Giang chính là kẻ xen giữa vào tình bạn của Lan và An. Tôi vốn ghét tiểu tam vô cùng! Dù có là trong chuyện tình cảm nam nữ hay trong tình bạn. Không rõ là do những suy nghĩ về bố hay do chính tôi khi ấy cũng buồn bực về chuyện tôi và Lam.
Sau những lời kể chẳng mấy rõ ràng của Tô Lan, điều duy nhất tôi nghĩ đến là cả hai cô bạn này đã quá trẻ con rồi, với những giận hờn con nít đó thì họ cũng sớm mà làm lành thôi.
Về Hạ An An, tôi khá có cảm tình với cô bạn này ngay từ đầu. Không phải là do nhan sắc mà là do "quan hệ", đơn giản là An An là bạn thân của Linh- cô bạn đã học thêm cùng tôi suốt 4 năm cấp hai.
Còn về Tiêu Giang, tôi có phần không ưa cô nàng này lắm. Không chỉ là vì lý do tiểu tam mà còn vì tính cách của cô nàng có phần không mấy thiện cảm.
Đáng tiếc thay cho những suy nghĩ tưởng chừng vững chãi của tôi!
Tôi đâu biết sau này, cả Giang và An đều chiếm 2 trong 3 chiếc ghế bộ tứ còn lại cơ chứ!
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện bằng những điều rất giản đơn, chẳng hạn như hai cô bạn thân thiết này lại cùng để ý ông anh trai của tôi này. Không thể trách hai cô bạn này được, chỉ có thể trách ông anh trai tôi có phần quấn hút về ngoại hình mà thôi.
Nếu như lý do mà chiếc ghế còn lại của "bộ tứ" không thuộc về Tô Lan có lẽ đơn giản vì cả An và Giang đều không thích Lan thì lý do mà tôi không còn thiện cảm với Lan cũng đơn giản vì cả Hi, An và Giang đều không có phần yêu quý gì cô bạn đó. Tất cả chỉ xoay quanh "thích" hay "không thích" mà thôi, cũng giống như tôi đã rất thích ăn cà chua nhưng giờ tôi lại chẳng bao giờ động đũa tới nó vậy.
Chủ nhân chiếc ghế cuối cùng của bộ tứ là Thanh Dung-một cô bạn nghiêm túc thực thụ. Cách mà chúng tôi biết nhau thời cấp hai thậm chí còn không thể dùng từ "ờ hớ" được mà chỉ thuộc dạng "nhớ mặt" nhưng ai biết đâu được, cô bạn nghiêm túc này lại trở thành một trong những cạ cứng của tôi sau này chứ.
Cuộc đời là thế, phải không? Người tính sao bằng trời tính?
Năm học mới lại đến, vậy là tôi đã trở thành học sinh lớp và cũng bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình. Câu chuyện của anh thực sự đã làm tôi nghĩ nhiều hơn. Tôi cũng nên nghĩ đến chuyện chọn khối thi rồi nhỉ? Tất nhiên, đây cũng chẳng phải một điều đơn giản gì. Trước khi nghĩ tới khối thi, thứ tôi cần suy nghĩ hơn là hoàn cảnh gia đình mình. Bạn biết mà, xã hội chẳng thơ mộng như trong tiểu thuyết! Đâu phải cứ cầm hồ sơ cùng bằng tốt nghiệp loại giỏi đi vài công ty là có thể có việc làm? Nếu như vậy thì đã chẳng gọi là "xã hội phát triển" rồi!
Trong cái xã hội này, nếu không nhận thức được tầm quan trọng của "quan hệ" thì sẽ chẳng có thể làm gì nên hồn cả.
Đúng thế! Chỉ hai từ thôi! "Quan hệ". Nó mới là điều tôi nên nghĩ đầu tiên trước khi nghĩ tới việc chọn ngành nghề sau này. Và cũng chính hai từ đó là quyết định cho công việc sau này của tôi. Nếu không có nó, không xin được việc làm sau này thì bằng tốt nghiệp loại giỏi chỉ dùng để úp mỳ thôi.
Mọi người cho rằng, suy nghĩ của tôi đã quá cực đoan và quá thiếu niềm tin. Nhưng bản thân tôi cho rằng, tôi quá thực tế mà thôi.
Quãng thời gian lớp của tôi không còn mang tên cô bạn thân nữa mà là "bộ tứ". Nhiều lúc tôi đã nghĩ, có phải tình cảm giữa tôi và Lam đã không còn như trước? Lam đã có những cô bạn khác thân thiết hơn chăng? Cách mà Lam nói chuyện với tôi không còn như lúc trước. Sự thay đổi ấy thực sự rất nhỏ khiến bản thân tôi thực sự không thể tìm nổi một từ để nói về nó. Chỉ là một giây thoáng qua thôi, tôi cảm thấy hụt hẫng. Tôi thậm chí đã tin rằng, thứ tình cảm ấy sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng có phải là nó đang dần biến mất hay không? Lam có những cô bạn khác, Lam chia sẻ cho họ những điều mà nó chia sẻ với tôi. Cái cảm giác đó giống như phần của tôi trong tim nó đã bị chia sẻ cho một người khác vậy.
Tôi thật ích kỷ.
Có lẽ vậy, tôi cảm thấy hụt hẫng vì cô bạn thay đổi. Vậy mà chính tôi cũng đã thân quen với những người bạn mới, những người mà tôi gọi là "bộ tứ".
Tôi đã từng rất ghen tỵ với chị tôi khi chị kể về bộ tứ của mình. Chị có vẻ rất tự hào về bộ tứ đó. Tôi cũng đã từng cố gắng kiếm tìm bộ tứ cho bản thân. Nhưng đôi khi, những thứ mà bạn càng cố gắng càng khó có thể thấy kết quả, rồi khi bạn dừng việc đó lại, nó lại đến với bạn mà chẳng cần sự cố gắng nào. Vậy mới nói, từ bỏ đôi khi cũng là một điều không tồi.
Đúng thế. Khi tôi ngừng tìm kiếm, bộ tứ của tôi lại đến một cách tự nhiên.
Cô bạn Tô Lan là người mà tôi đã tin rằng nhất định sẽ có trong bộ tứ của tôi. Nhưng lúc đó tôi sao biết rằng, chỉ vài tháng sau thôi, cô bạn đó lại là người tôi chẳng mấy thiện cảm.
Bất ngờ hơn cả, cô bạn mà tôi vô cùng ác cảm nay lại trở thành một trong số bộ tứ của tôi.
Chuyện đời đúng là lắm biến cố mà!
Nói thế nào nhỉ? Nếu bây giờ kêu tôi kể về bộ tứ của tôi, tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Có phải chăng, tôi bắt đầu thân quen với chúng nó thông qua Nguy Hi?
Tôi và Hi Hi quen nhau theo một cách rất "ờ hớ" ở năm cấp hai. Nói là "ờ hớ" quả chẳng sai chút nào. Bởi nó đứng giữa cái gọi là người dưng và bạn bè. Tới năm cấp ba, gặp nhau trong lớp chúng tôi trở thành bạn bè và bằng một lý do nào đó nó và tôi xưng hô "anh-em" như thể có duyên tiền kiếp vậy. Đương nhiên anh là tôi.
Cũng do lớp mười, tôi không phải học sinh lớp tôi nên hầu như những chuyện trong lớp tôi biết không nhiều, nếu có biết chỉ là qua lời kể của Tô Lan. Lúc nghe chuyện tôi đã ghét Tiêu Giang nhiều lắm bởi theo lời kể của Tô Lan, Giang chính là kẻ xen giữa vào tình bạn của Lan và An. Tôi vốn ghét tiểu tam vô cùng! Dù có là trong chuyện tình cảm nam nữ hay trong tình bạn. Không rõ là do những suy nghĩ về bố hay do chính tôi khi ấy cũng buồn bực về chuyện tôi và Lam.
Sau những lời kể chẳng mấy rõ ràng của Tô Lan, điều duy nhất tôi nghĩ đến là cả hai cô bạn này đã quá trẻ con rồi, với những giận hờn con nít đó thì họ cũng sớm mà làm lành thôi.
Về Hạ An An, tôi khá có cảm tình với cô bạn này ngay từ đầu. Không phải là do nhan sắc mà là do "quan hệ", đơn giản là An An là bạn thân của Linh- cô bạn đã học thêm cùng tôi suốt năm cấp hai.
Còn về Tiêu Giang, tôi có phần không ưa cô nàng này lắm. Không chỉ là vì lý do tiểu tam mà còn vì tính cách của cô nàng có phần không mấy thiện cảm.
Đáng tiếc thay cho những suy nghĩ tưởng chừng vững chãi của tôi!
Tôi đâu biết sau này, cả Giang và An đều chiếm trong chiếc ghế bộ tứ còn lại cơ chứ!
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện bằng những điều rất giản đơn, chẳng hạn như hai cô bạn thân thiết này lại cùng để ý ông anh trai của tôi này. Không thể trách hai cô bạn này được, chỉ có thể trách ông anh trai tôi có phần quấn hút về ngoại hình mà thôi.
Nếu như lý do mà chiếc ghế còn lại của "bộ tứ" không thuộc về Tô Lan có lẽ đơn giản vì cả An và Giang đều không thích Lan thì lý do mà tôi không còn thiện cảm với Lan cũng đơn giản vì cả Hi, An và Giang đều không có phần yêu quý gì cô bạn đó. Tất cả chỉ xoay quanh "thích" hay "không thích" mà thôi, cũng giống như tôi đã rất thích ăn cà chua nhưng giờ tôi lại chẳng bao giờ động đũa tới nó vậy.
Chủ nhân chiếc ghế cuối cùng của bộ tứ là Thanh Dung-một cô bạn nghiêm túc thực thụ. Cách mà chúng tôi biết nhau thời cấp hai thậm chí còn không thể dùng từ "ờ hớ" được mà chỉ thuộc dạng "nhớ mặt" nhưng ai biết đâu được, cô bạn nghiêm túc này lại trở thành một trong những cạ cứng của tôi sau này chứ.
Cuộc đời là thế, phải không? Người tính sao bằng trời tính?