Nhờ có "bộ tứ" mà suy nghĩ về lớp học nhàm chán của tôi được điểm thêm chút màu mè.
Tôi đã bước qua quãng thời gian lớp 11 bằng những cuộc vui cùng mấy cô bạn đáng yêu của tôi.
Năm ấy, cũng là một năm đặc biệt trong cuộc đời mỗi chúng tôi.
Đúng vậy! Năm ấy là một năm vô cùng đáng nhớ . Quyết định thay đổi cách thi của bộ khiến đám học sinh chúng tôi khốn đốn. Trò đùa của chúng tôi nay trở thành "không thi Đại Học nữa, ở nhà lấy chồng cho nó lành".
Đương nhiên với kiểu cách thi gộp hai kỳ đại học và tốt nghiệp làm một như vậy, học sinh cấp ba bắt đầu sốt sắng đổ xô đi học thêm tiếng Anh như những bà nội trợ thi nhau shopping mùa khuyến mãi. Chúng tôi cũng phải cảm ơn đời vì năm sau cửa ải ấy mới đến lượt chúng tôi, còn năm nay, những cô cậu hơn tôi một tuổi đành ngậm ngùi làm "chuột bạch".
Thi Đại Học.
Đại học Ngoại Thương.
Không biết anh chàng tôi gặp tối đó đã bước qua được cánh cổng ngôi trường đó hay chưa? Liệu anh ta có thấy hạnh phúc không vì đã thi ngay trước năm Bộ ra cái quyết định đáng chết kia không nhỉ?
Nghĩ lại ngày hôm đó, chính tôi hiện tại cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại có thể nói chuyện như thể thân quen như thế? Đó là nghi vấn của tôi trong suốt một thời gian dài. Sau này, tôi cho rằng, lúc ấy của cả anh và tôi đều là những giây phút yếu lòng. Khi ấy, chúng tôi đều là những kẻ đang trốn tránh thực tại.
"Turututu~"
"Gì thế "
"Hớ. Gì thế? Chị làm tổn thương tôi đấy!"-Có lẽ vậy, Lam và tôi đã khá lâu chưa hò hẹn rồi. Là do tôi quá vô tâm hay tại mỗi chúng tôi nay đã có những vướng bận riêng?
"Rồi. Rồi. Có chuyện gì thế?"
"Tên tiểu tử Lãng rủ đi ăn kìa"
"Mày nói đùa như thật! Mày biết Lãng nó đang ở đâu không hả? Là thành phố Hồ Chí Minh đấy! Bộ nó bay ra đây mà đi ăn với mày chắc"-Tên tiểu tử kém tôi hai tuổi này đã sớm vào Nam rồi còn đâu. Chuyện giữa ba bọn tôi khá là dài dòng.Đại khái là Lam cùng tôi gặp cậu bé trong một lần đi xem phim. Quả thực, cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi lại chẳng biết tìm lỗ nào để chui xuống nữa.
"Nó chuyển lên đây rồi, sống cùng bố!"
"Thiệt không? Chết tiệt! Thằng chết tiệt! Nó nói mày trước mà không phải tao!!!"
"Sao? Ghen rồi hả?? Bảo là không thích gặm cỏ non cơ mà?"
"Không có đâu nha! Đây là đây ghen thay cái anh đập trai của cô nha"
"Hứ! Chị ăn hiếp người ta! Người ta mà cưa đổ ấy à! Chị chết với bạn ý nhá"
"Tôi nhất định sẽ mở mắt ra thật to để xem mấy chục năm nữa thì cô đạt ý nguyện nhá"
"Chị đừng xem thường em!!!"
"Rồi rồi, thế tên kia định bao giờ đây"
"Gớm chưa kìa!! Mong gặp em ấy đến thế cơ à?!"
"Hớ hớ. Giai đẹp đương nhiên lão nương đây muốn chiêm ngưỡng"
"Lòi cái đuôi trâu già gặm cỏ non ra rồi nhá!!"
"Đâu có. Tôi chỉ chiêm ngưỡng thôi. Riêng cỏ non, rất khó nuốt"
"Thôi. Tán phét đủ rồi! Tốn hết cả tiền điện thoại của tôi ra. Lãng nó bảo tùy theo lịch của chị mà xếp. Nó ngày nào cũng rảnh rỗi cả thôi."
"Ừ"
"Khoan khoan"-Nó gọi với
"Gì nữa"- Nếu nó không nói nhanh quả thực tôi đã tắt ngay máy đi rồi.
"Lãng ý. Nó thi vào trường mình đó. Học giỏi nha! Tiếp bước theo chị đấy"
"...."
Nói tới cậu nhóc này khiến tôi nhớ đến tuổi mộng mơ của mình năm nào, nghĩ đến nó, tôi lại thấy có chút bâng khuâng, có chút mơ mộng, và có chút hoài niệm. Đúng vậy, đó là cái thời chúng tôi có thể đi xe buýt mệt mỏi từ nhà lên bờ hồ chỉ để ăn một cây kem rồi đi về, là cái thời mà chúng tôi có thể làm đủ chuyện điên rồ mà chẳng ai tin được là lũ nhóc dám làm.
Không chỉ làm sống lại trong tôi cả một Lục Tình năm nào, Lãng còn khiến tôi nhớ đến những xúc cảm nhỏ nhoi của cô bé thủa nào. Cũng nhờ tên tiểu tử này mà tôi vẫn thường xuyên bị Lam trêu chọc ngay cả khi hắn không còn ở ngoài Bắc. Đại khái là mỗi khi tôi ngồi suy nghĩ vu vơ, Lam sẽ hỏi "nhớ em ấy rồi à? Sao bảo không thích giai kém tuổi?", mỗi khi đề cập tới chuyện trai gái, Lam nhất định sẽ đóng góp "Chị đi vào Nam tìm em zai trắng trẻo xinh xắn của chị đi".
Tôi có thích cậu nhóc không?
Có! Lãng chính là những xúc cảm đầu tiên của tôi.
Lãng có tình cảm với tôi không?
Có! Ít nhất tôi đã nghĩ vậy.
Có một câu thế này :"Vào hang cọp mà bắt cọp con là một điều vô cùng nguy hiểm, nhưng để làm mất những ảo tưởng của một người phụ nữ còn nguy hiểm gấp vạn". Tôi nghĩ nó rất đúng, ít ra là với tôi.
Nhờ có "bộ tứ" mà suy nghĩ về lớp học nhàm chán của tôi được điểm thêm chút màu mè.
Tôi đã bước qua quãng thời gian lớp bằng những cuộc vui cùng mấy cô bạn đáng yêu của tôi.
Năm ấy, cũng là một năm đặc biệt trong cuộc đời mỗi chúng tôi.
Đúng vậy! Năm ấy là một năm vô cùng đáng nhớ . Quyết định thay đổi cách thi của bộ khiến đám học sinh chúng tôi khốn đốn. Trò đùa của chúng tôi nay trở thành "không thi Đại Học nữa, ở nhà lấy chồng cho nó lành".
Đương nhiên với kiểu cách thi gộp hai kỳ đại học và tốt nghiệp làm một như vậy, học sinh cấp ba bắt đầu sốt sắng đổ xô đi học thêm tiếng Anh như những bà nội trợ thi nhau shopping mùa khuyến mãi. Chúng tôi cũng phải cảm ơn đời vì năm sau cửa ải ấy mới đến lượt chúng tôi, còn năm nay, những cô cậu hơn tôi một tuổi đành ngậm ngùi làm "chuột bạch".
Thi Đại Học.
Đại học Ngoại Thương.
Không biết anh chàng tôi gặp tối đó đã bước qua được cánh cổng ngôi trường đó hay chưa? Liệu anh ta có thấy hạnh phúc không vì đã thi ngay trước năm Bộ ra cái quyết định đáng chết kia không nhỉ?
Nghĩ lại ngày hôm đó, chính tôi hiện tại cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại có thể nói chuyện như thể thân quen như thế? Đó là nghi vấn của tôi trong suốt một thời gian dài. Sau này, tôi cho rằng, lúc ấy của cả anh và tôi đều là những giây phút yếu lòng. Khi ấy, chúng tôi đều là những kẻ đang trốn tránh thực tại.
"Turututu~"
"Gì thế "
"Hớ. Gì thế? Chị làm tổn thương tôi đấy!"-Có lẽ vậy, Lam và tôi đã khá lâu chưa hò hẹn rồi. Là do tôi quá vô tâm hay tại mỗi chúng tôi nay đã có những vướng bận riêng?
"Rồi. Rồi. Có chuyện gì thế?"
"Tên tiểu tử Lãng rủ đi ăn kìa"
"Mày nói đùa như thật! Mày biết Lãng nó đang ở đâu không hả? Là thành phố Hồ Chí Minh đấy! Bộ nó bay ra đây mà đi ăn với mày chắc"-Tên tiểu tử kém tôi hai tuổi này đã sớm vào Nam rồi còn đâu. Chuyện giữa ba bọn tôi khá là dài dòng.Đại khái là Lam cùng tôi gặp cậu bé trong một lần đi xem phim. Quả thực, cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi lại chẳng biết tìm lỗ nào để chui xuống nữa.
"Nó chuyển lên đây rồi, sống cùng bố!"
"Thiệt không? Chết tiệt! Thằng chết tiệt! Nó nói mày trước mà không phải tao!!!"
"Sao? Ghen rồi hả?? Bảo là không thích gặm cỏ non cơ mà?"
"Không có đâu nha! Đây là đây ghen thay cái anh đập trai của cô nha"
"Hứ! Chị ăn hiếp người ta! Người ta mà cưa đổ ấy à! Chị chết với bạn ý nhá"
"Tôi nhất định sẽ mở mắt ra thật to để xem mấy chục năm nữa thì cô đạt ý nguyện nhá"
"Chị đừng xem thường em!!!"
"Rồi rồi, thế tên kia định bao giờ đây"
"Gớm chưa kìa!! Mong gặp em ấy đến thế cơ à?!"
"Hớ hớ. Giai đẹp đương nhiên lão nương đây muốn chiêm ngưỡng"
"Lòi cái đuôi trâu già gặm cỏ non ra rồi nhá!!"
"Đâu có. Tôi chỉ chiêm ngưỡng thôi. Riêng cỏ non, rất khó nuốt"
"Thôi. Tán phét đủ rồi! Tốn hết cả tiền điện thoại của tôi ra. Lãng nó bảo tùy theo lịch của chị mà xếp. Nó ngày nào cũng rảnh rỗi cả thôi."
"Ừ"
"Khoan khoan"-Nó gọi với
"Gì nữa"- Nếu nó không nói nhanh quả thực tôi đã tắt ngay máy đi rồi.
"Lãng ý. Nó thi vào trường mình đó. Học giỏi nha! Tiếp bước theo chị đấy"
"...."
Nói tới cậu nhóc này khiến tôi nhớ đến tuổi mộng mơ của mình năm nào, nghĩ đến nó, tôi lại thấy có chút bâng khuâng, có chút mơ mộng, và có chút hoài niệm. Đúng vậy, đó là cái thời chúng tôi có thể đi xe buýt mệt mỏi từ nhà lên bờ hồ chỉ để ăn một cây kem rồi đi về, là cái thời mà chúng tôi có thể làm đủ chuyện điên rồ mà chẳng ai tin được là lũ nhóc dám làm.
Không chỉ làm sống lại trong tôi cả một Lục Tình năm nào, Lãng còn khiến tôi nhớ đến những xúc cảm nhỏ nhoi của cô bé thủa nào. Cũng nhờ tên tiểu tử này mà tôi vẫn thường xuyên bị Lam trêu chọc ngay cả khi hắn không còn ở ngoài Bắc. Đại khái là mỗi khi tôi ngồi suy nghĩ vu vơ, Lam sẽ hỏi "nhớ em ấy rồi à? Sao bảo không thích giai kém tuổi?", mỗi khi đề cập tới chuyện trai gái, Lam nhất định sẽ đóng góp "Chị đi vào Nam tìm em zai trắng trẻo xinh xắn của chị đi".
Tôi có thích cậu nhóc không?
Có! Lãng chính là những xúc cảm đầu tiên của tôi.
Lãng có tình cảm với tôi không?
Có! Ít nhất tôi đã nghĩ vậy.
Có một câu thế này :"Vào hang cọp mà bắt cọp con là một điều vô cùng nguy hiểm, nhưng để làm mất những ảo tưởng của một người phụ nữ còn nguy hiểm gấp vạn". Tôi nghĩ nó rất đúng, ít ra là với tôi.