Henry biết, chỉ cần lão tung tin cháu trai bị điên loạn đi khắp nơi, thì William sẽ không còn tư cách để ngồi vào vị trí tổng tài nữa, tất cả mọi thứ đều đã được lão bí mật an bài ổn thỏa.
Thế nhưng đứa cháu trai lại không dễ dàng tiếp thu chuyện này, khí thế đầy hung mãnh tựa như một con mãnh hổ đang muốn xổ ***g, khiến cho bản thân lão trong khoảnh khắc ngắn cũng cảm thấy kinh ngạc không ngớt, càng đừng nói đến nỗi bất an từ trong nội tâm bỗng nhiên cấp tốc mở rộng, mồ hôi lạnh cứ thế mà nhỏ giọt trên trán lão.
“Cháu không có khả năng thành công đâu, tỷ lệ thành công của cháu chỉ có khoảng một phần trăm thôi, nếu cháu chấp nhận chịu thua, chú còn có thể tặng cho cháu một chức vụ nhàn tản tại công ty…”
Cắt đứt lời nói giả tạo của lão, William khinh miệt liếc lão một cái: “Cho dù cơ hội chỉ là không phần trăm, tôi vẫn cứ làm, huống chi, theo lời ông nói thì tôi vẫn còn một phần trăm. Chú, ông đừng hòng dùng những lời này để mua chuộc tôi, tôi không bao giờ đầu hàng đơn giản như vậy đâu, chờ một tháng sau thì sẽ rõ kết quả; ông đã muốn đối phó tôi,thì tôi cũng không khách khí đâu.”
Nói xong, y liền chuyển hướng sang nhìn Trác Hoành Tứ.
Trác Hoành Tứ cũng âm thầm lộ ra ánh mắt tán dương đối với chí khí quật cường của y.
Cho đến khi bọn họ một đường đi thẳng ra khỏi nhà Taylor, đột nhiên William giơ nắm tay lên đè lại cái trán, nghĩ đến trận long tranh hổ đấu căng thẳng lúc nãy, bây giờ y mới cảm thấy toàn thân được hư thoát đôi chút.
Trác Hoành Tứ nắm cánh tay còn lại của William kéo vào trong xe hơi, ấn y ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn.
William vẫn đang phẫn nộ không ngớt, y tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, không ngờ những người mà mình vốn xem là thân nhân, dĩ nhiên lại có thể lập ra âm mưu thâm độc để đối phó với y.
“Tôi vẫn luôn tin tưởng Taylor,nhưng không ngờ anh ấy cùng chú lại muốn bức tôi vào bệnh viện tâm thần.”
Trác Hoành Tứ nhẹ nhàng vỗ tay lên lưng y, cố ý nói tránh sang chuyện khác: “Biểu hiện vừa nãy của cậu khiến tôi ý loạn tình mê, tôi phát giác ra,càng lúc tôi càng say mê cậu.”
William vốn đang tức giận đến muốn khóc,nhưng vừa nghe hắn nói ra mấy lời đường mật hoàn toàn lạc đề như vậy, không khỏi trừng mắt liếc xéo hắn. Nhưng cuối cùng y cũng đành phải chịu thua, vừa cười vừa đánh (yêu)lên cánh tay Trác Hoành Tứ một phát.
Trác Hoành Tứ ôm lấy đầu vai William, để y có thể thoải mái tựa cằm lên vai của mình.
Cơ thể Trác Hoành Tứ truyền đến một hương vị đầy nam tính, William ngửi ngửi, cảm thấy trong lòng an tâm không ngớt, cuộc tranh luận gay gắt ban nãy cùng với chú,dường như đã trở thành chuyện tình thật lâu trước đây.
William cũng biết mình không nên lún quá sâu vào loại tình ái này, có thể ngày mai y sẽ phải quay về Châu Âu, còn có một trận chiến rất ác liệt mà y cần phải đánh. Nếu như chú đã tự tin như thế, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian khi ông ta đến Đài Loan, đã lợi dụng các mối quan hệ để mua chuộc phần lớn các thành viên trong ban quản trị.
“Tôi muốn mua cho anh một bộ đồ thật thích hợp…”
Bên tai truyền đến thanh âm của William, Trác Hoành Tứ chớp chớp mắt: “Để làm chi vậy?”
William nhẹ vỗ về trong ngực hắn, đêm cuối cùng nơi xứ người,nhất định y phải được ở bên cạnh Trác Hoành Tứ.
“Tôi muốn nhìn thấy anh mặc vào, sau đó tôi sẽ cởi nó ra.”
Câu nói này tràn ngập tính ám chỉ, khiến Trác Hoành Tứ phải phì cười ra tiếng, hắn dùng lực đạp mạnh vào chân ga để xe lao nhanh về phía trước.
“Không có vấn đề gì,vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi mua đồ.”
Bọn họ đi đến một shop quần áo sang trọng, chọn lựa một bộ quần áo phi thường thích hợp với dáng vóc của Trác Hoành Tứ ; kiện y phục khiến cho đường nét vĩ ngạn trên người hắn hoàn toàn triển lộ, không hề bỏ sót một điểm nào, William chỉ cần đứng ở đằng xa nhìn thôi mà cũng chảy nước miếng ròng ròng.
….
….
Khi vừa bước chân vào nhà của Trác Hoành Tứ, William đã khẩn cấp hôn lên môi hắn.
“Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở lại Đài Loan, ngày mai tôi sẽ quay về Châu Âu.” Ngụ ý rằng, đây chính là lần hoan ái sau cùng của cả hai người bọn họ.
Trác Hoành Tứ xem như không hề nghe thấy,hắn làm càn hôn đáp trả đối phương, hắn biết lòng William đang nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh để bay nhanh về Anh quốc.
Huống chi thời gian một tháng thực sự là quá ngắn ngủi, đối với William mà nói là vô cùng hạn hẹp, y chỉ có một phần trăm cơ hội, nên cần phải ra sức nỗ lực hơn ai hết, chỉ dựa vào điểm quật cường này thôi, cũng đủ để Trác Hoành Tứ càng thêm thương yêu nam nhân này.
Hắn vuốt ve mái tóc màu vàng kim mềm mại của William, nhàn nhạt nói: “Vừa nãy khi đang chọn y phục, tôi đã giúp cậu đặt vé máy bay, chín giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát.”
William cảm kích hôn lên chiếc cằm cương nghị của hắn, y cũng không rõ vì sao Trác Hoành Tứ lại có thể thấu hiểu được tất cả tâm tư của mình, thế nhưng cảm giác quen thuộc và vô cùng gắn bó giữa hai người, làm cho y biết được trong ngực Trác Hoành Tứ đang suy nghĩ điều gì.
Y cũng cảm tạ Trác Hoành Tứ đã không có ý níu kéo mình ở lại, một đoạn nhân duyên mỏng manh tựa như sương sớm, lại khiến cho y toàn thân lửa nóng, tuy rằng thời gian rất ngắn, ngay từ đầu còn phát sinh ra loại chuyện khiến kẻ khác tức giận, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại một phần hồi ức rất tươi đẹp và ngọt ngào.
Y biết mình không thể nào cứ ở lại Đài Loan này mãi được, bởi vì còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải giải quyết, y không thể ngồi nhìn tâm huyết của cha bị ông chú cướp trắng.
Thế nhưng William cũng không có khả năng yêu cầu Trác Hoành Tứ từ bỏ quốc gia của hắn, đi theo y về Anh quốc.
Y không làm được chuyện đó, thì làm sao dám yêu cầu Trác Hoành Tứ phải hy sinh vì mình? Bạn bè của Trác Hoành Tứ đều ở chỗ này, y không thể ích kỷ như thế.
“Anh yêu em, William. Em khiến cho anh ý loạn tình mê, khiến anh hận không thể vĩnh viễn được ở bên cạnh em.”(Chuyển wa em với anh,thật sến súa….)
Trác Hoành Tứ không ngừng day cắn bên tai William, thổ lộ lời tỏ tình ngon ngọt khiến kẻ khác phải nhuyễn cả chân;nhìn thấy lớp quần tây giữa hai chân của y cũng bắt đầu bị thấm ướt, Trác Hoành Tứ biết rõ đó không phải là mồ hôi, mà là khối dục vọng của y đang không ngừng khát cầu hắn chạm tay vào.
“Em nói rồi, em sẽ cởi sạch toàn thân,sau đó nằm trên giường của anh, để cho anh hảo hảo hầu hạ.”
William khinh suyễn đẩy Trác Hoành Tứ ra, sau đó từng bước từng bước cởi hết y phục trên người thả xuống nền đất.
Trác Hoành Tứ chuyên chú nhìn vào nhất cử nhất động của người đối diện, mỗi lần William cởi một thứ, khí tức của hắn lại càng lúc càng nặng nề hơn.
Cuối cùng, William cúi gập thắt lưng, cởi luôn chiếc quần lót đang che chắn bộ vị tư mật của mình.
Ngực Trác Hoành Tứ dường như đã hoàn toàn đông cứng lại, hắn dùng ánh mắt âu yếm dò xét thân thể ái nhân từ trên xuống dưới, nhãn thần tràn ngập sự tán thưởng nồng đậm,ánh nhìn này cũng tác động đến cơ thể của William, đột nhiên nội tâm lại nảy lên một cỗ *** không tên nào đó.
“Được rồi, chúng ta lên giường thôi!”
Trác Hoành Tứ muốn ôm William, thế nhưng đối phương liền nhanh chân tránh khỏi tầm tay của hắn.
Đêm nay, y không muốn để cho Trác Hoành Tứ dễ dàng có được mình. William chỉ mong muốn,kỷ niệm đêm nay phải thật sự đáng giá đối với cả hai.
“Em dùng tiền bao dưỡng anh,bây giờ em còn chưa cho phép anh đụng vào em nha.”
Trác Hoành Tứ vỗ trán một chút, vừa nhìn thấy đôi mắt lòe lòe chiếu sáng của William, hắn biết đêm nay chắc chắn là không dễ ăn như vậy. Thế nhưng đường nhìn của Trác Hoành Tứ vô pháp ly khai cặp mông căng tròn trắng mịn kia, hắn thật hận không thể lập tức lao đến nắm lấy cặp mông mỹ miều ấy, sau đó một phát đánh thật sâu vào trong vùng cấm địa.
“Vậy em muốn thế nào?”
Thanh âm trở nên thô dát vô cùng, Trác Hoành Tứ cũng không nhận ra đây là âm thanh của chính mình.
William vẫn xem như không biết ánh mắt của hắn đang chuyên chú nhìn ở nơi nào, y cố ý ngoe nguẩy cặp mông, đi một bước thì lắc hai ba cái… khiến Trác Hoành Tứ bị khiêu khích đến toàn thân đều phát nhiệt.
“Anh không ngờ em lại là loại người thích khiêu khích kẻ khác, anh nghĩ cá tính của em rất nghiêm túc, không thể nào làm ra loại sự tình này được.”
“Chuyện anh không biết còn có rất nhiều.”
William lưu lại một câu nói tràn ngập sự bí ẩn và quyến rũ, y cầm lấy chiếc áo sơ mi mình vừa mới cởi ra, vòng ra phía sau lưng Trác Hoành Tứ, dùng áo sơmi bịt chặt hai mắt của hắn lại, rồi thuận tiện liếm nhẹ lên lỗ tai đối phương một cái, khiến toàn thân Trác Hoành Tứ nhấc lên một trận run rẩy.
William cười ra tiếng: “Anh đếm tới ba mươi thì có thể bỏ áo xuống, sau đó đi vào phòng tìm em.”
Trác Hoành Tứ khẩn cấp ê a đếm số, lúc vừa đếm đến số ba mươi, hắn lập tức giựt phăng chiếc áo sơmi xuống đất.
William không có ở trong phòng khách, hắn vội bước nhanh vào gian phòng của mình, khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, tức thì bộ vị nam tính bên dưới hạ phúc đã vươn cao như một ngọn núi nhỏ.
William toàn thân xích lõa,y đang nằm ở trên giường của hắn, mở hai chân ra thật rộng, dùng tay nhẹ vỗ về lên đỉnh dục vọng cương cứng của mình, một màn khêu gợi đang diễn ra ở trước mắt, Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã không thể nhẫn nại,chỉ muốn lao đến vồ lấy đối phương,sau đó thoả thích yêu thương y.
William chậm rãi ngồi dậy, cái miệng nhỏ nhắn phun ra lời nói khiến cho kẻ khác muốn phát rồ: “Em đã nói là sẽ cởi y phục trên người anh.”
Nói xong,y ngoắc ngoắc đầu ngón út: “Lên giường đi anh.”
Trác Hoành Tứ mừng lắm,liền nghe lời bò ngay lên giường, đôi tay mềm nhũn của William lập tức giúp hắn cởi quần áo và đồ dùng hàng ngày, hơn nữa hai tay còn có ý xấu, dao động mơn trớn trên khuôn ngực rắn chắc của hắn ; Trác Hoành Tứ chịu hết nổi, hắn dùng tốc độ ánh sáng để hôn lên cổ William, còn cố ý cắn y một ngụm.
“A… Đau quá…” William xoa xoa tay lên trên vết cắn đã bị ửng đỏ, liếc hắn một cái.
Tay Trác Hoành Tứ cũng không an phận,bắt đầu trượt xuống dưới, cuối cùng ấn thẳng vào lằn rãnh giữa cặp mông tròn trịa, đúng như dự đoán,liền nghe thấy William hít mạnh một hơi thật sâu.
“Ở nơi đây đều ướt đẫm cả rồi…”
Lời nói cùng hành vi trắng trợn của hắn khiến William đỏ cả mặt, nhưng không có cách nào phủ nhận hay phản bác,vì nơi tư mật của mình vừa bị hắn vân vê một chút đã không ngừng co rút lại, phảng phất như đang chờ mong được Trác Hoành Tứ tàn sát bừa bãi, hơn nữa ban nãy khi còn ở trong phòng khách, y cũng đã ướt đẫm cả quần.
“Em… Em nói rồi, em sẽ cởi y phục của anh…”
Trác Hoành Tứ liên tục khinh nhu nơi huyệt khẩu, cũng không vội tham nhập, khiến cho cơ thể y vừa ngứa ngáy vừa khó chịu; William giãy dụa cái mông, muốn hắn mau mau đi vào, thế nhưng Trác Hoành Tứ vẫn đùa dai nhu lộng nơi lối vào, không chịu tiến nhập, làm cho ý định muốn cởi quần áo của William đã sớm bay đến chín tầng mây.
“Tiến vào đi mà…” Dù có cố gắng cũng không thể kềm chế khát vọng, William đành phải nói ra lời thỉnh cầu đáng xấu hổ.
Nghe vậy, Trác Hoành Tứ bỗng nhiên mạnh tay đâm thẳng vào, William kinh hô một tiếng, bởi vì hai ngón tay của hắn đang mạnh mẽ xâm nhập bên trong cơ thể y,cảm giác kịch liệt đau đớn khiến nước mắt không ngừng tuôn trào, ngực cũng bắt đầu phập phồng thở dốc.
“Lúc đầu hơi đau nhức một chút xíu… Nhưng lát nữa em sẽ thoải mái ngay.”
Trác Hoành Tứ tách cặp đùi thon dài hư nhuyễn của William ra,dùng khoang miệng ấm nóng hàm trụ tính khí đang dâng trào nhiệt hỏa kia.
William nhẹ kêu lên một tiếng, y thật không ngờ Trác Hoành Tứ lại chấp nhận hạ mình làm như vậy.
“Không cần làm như vậy đâu, em không quen…”
William lại thở gấp hơn, kỹ xảo cao siêu cùng lời lẽ mật ngọt của Trác Hoành Tứ khiến y không thể chống đối lại ***, y nắm chặt chăn bông, không ngừng rên rỉ, cảm giác vui sướng trầm luân này, trước đây y chẳng bao giờ được hưởng qua.
“Nơi này là lần đầu tiên được người ta làm như vậy sao?”
Trác Hoành Tứ dùng đầu lưỡi ẩm ướt thử thăm dò trung tâm dục vọng của William.
William hơi giãy dụa thắt lưng, muốn thoát khỏi sự âu yếm khiến mình đánh mất lí trí, y sợ mình không thể chống đỡ lại được sự cám dỗ của nhục dục.
“Ân… Ngô… Trác Hoành Tứ… đừng mà, không muốn…”
“Anh hỏi em, mà em vẫn chưa trả lời.” Trác Hoành Tứ rất bướng bỉnh hỏi lại, thế nhưng biểu tình trên mặt thoạt nhìn cũng rất hưởng thụ,hắn thích thú khi nhìn thấy dáng dấp vô cùng xinh đẹp của William lúc y được hắn vuốt ve.
William bị âu yếm đến toàn thân hư nhuyễn, vốn y muốn khiêu khích Trác Hoành Tứ, nhưng hiện tại lại đổi thành Trác Hoành Tứ khiêu khích y.
Hơn nữa hắn nghĩ hắn đang hỏi vấn đề lông gà vỏ tỏi à? Có cần phải hỏi lộ liễu như vậy không cơ chứ? William tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong mắt lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt cùng những giọt nước mắt trong suốt, đây chính là lời thừa nhận rõ ràng nhất.
“Đủ rồi, rốt cuộc anh muốn hỏi mấy lần đây?”
Trác Hoành Tứ vung lên vẻ mặt tươi cười đắc ý, hôn nhẹ lên hạ thân của William, ngón tay trong cơ thể y bỗng nhiên cố sức co rúm lại, mỗi một lần kích thích đều làm cho William sắp đạt đến cao trào, yêu kiều cất cao thanh âm.
“Ngô… A a…”
“Nói như vậy, hai chỗ này đều là đất hoang a, hơn nữa anh chính là nam nhân đầu tiên đi khai hoang, thực sự là quá tuyệt vời, mỗi khi nhớ tới chắc là anh sẽ hưng phấn lắm đây.”
Trác hoành tứ bỗng nhiên cười thật cao hứng, nhãn thần còn lộ ra tia hãnh diện và vô cùng tự hào, hình như hắn rất vui khi biết mình chính là người nam nhân đầu tiên của William.
Đương nhiên Trác Hoành Tứ là người nam nhân đầu tiên và duy nhất của y rồi, vì ngoài hắn ra,William chả bao giờ đồng ý để cho tên nam nhân khác ôm ấp, thế nhưng Trác Hoành Tứ nói trắng trợn như vậy,thật đáng thẹn cực kỳ, William nhịn không được cố sức gõ đầu của hắn một cái.
“Không cho anh dùng danh từ này để hình dung cơ thể của em, đó không phải là…Chỗ…Chỗ…”
Danh từ này có điểm cảm thấy hơi khó xử, nên William nói đến đoạn cuối thì lo ngậm miệng lại không dám hó hé nữa, nhưng Trác Hoành Tứ càng thêm phóng đãng duyện liếm hạ thân của y, mà nơi tư mật kia, cũng bị đối phương không ngừng tiến công.
“Được rồi… Được rồi… Em sắp… Ngô…”
Toàn bộ thân thể William cong lại, đầu không kềm chế được mà khẽ lay động, y sắp phát tiết đến nơi rồi.
Trác Hoành Tứ rốt cục cũng chịu bỏ qua cho William, hắn yêu thương vuốt ve lên phần dục vọng nóng rực, kéo chân y lên,rồi gác nó ở trên vai của mình, đẩy vào trong thân thể kia khối cự vật to lớn và cường ngạnh.
dương v*t của hắn còn lớn hơn hai ngón tay ban nãy, khiến William tạm thời khó có thể tiếp thu,y nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, có cảm giác Trác Hoành Tứ đã tiến nhập đến nơi sâu nhất trong cơ thể, sau đó không ngừng đánh vào đỉnh khoái cảm của y.
“A… A a a… A…”
Cảm nhận đau đớn vừa nãy tất cả đều đã biến mất hết, chỉ còn lại sự thoải mái muốn chết, cảm giác tê dại lủi thẳng đến phần eo, khiến thắt lưng hư nhuyễn không ngớt, sau đó đến ngực, làm cho y hầu như không thể thở nổi, thậm chí luồng điện kia còn lẻn đến tận phần ót, khiến William ngoại trừ rên rỉ cùng thét chói tai thì cũng chả còn biết làm gì khác.
“Cục cưng, đáng yêu quá, em cũng khiến anh thật thoải mái…”
Trác Hoành Tứ tiến công với tốc độ nhanh hơn, chân William hầu như cũng bị hắn bẻ gẫy, luật động của hắn vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, nhưng vừa tiếp xúc với điểm mẫn cảm thì lập tức rút ra, sau đó lại một lần nữa xâm nhập, khiến William hầu như bất mãn đến muốn khóc.
” Trác Hoành Tứ… Trác Hoành Tứ…” William không ngừng kêu thét tên của hắn, nước mắt tựa như những hạt trân châu lấp lánh,không ngừng rơi xuống gối.
Trác Hoành Tứ hôn lên đôi môi đỏ mọng của y: “Anh đây, cưng, anh không đi đâu hết, anh sẽ luôn ở bên em.”(Á,sến wa’ mợi.)
Dường như Trác Hoành Tứ đang nói ra lời thề non hẹn biển,đồng ý suốt đời ở bên cạnh mình, William nghe thấy thì cảm động đến cực điểm, cho dù đây chỉ là lời nói dối, thế nhưng y vẫn vui lắm.
William ôm lấy cánh tay Trác Hoành Tứ, tùy ý để cho hắn ôm chặt thân thể của chính mình, y chỉ cần giữ lấy một chút kỉ niệm nhỏ nhoi nơi trái tim hắn,cả hai đều biết đây chính là đêm sau cùng,nên họ không ngừng lấy lòng đối phương, mặc kệ ngày mai có ra sao,chỉ cần cho đi tất cả sự nhiệt tình và không mong được đáp trả.
…
…
Bước lên máy bay trong nháy mắt, William không còn tiếc nuối điều gì nữa, tuy rằng tình cảm đêm qua thật mãnh liệt, làm cho việc di chuyển hơi có chút đau đớn, thế nhưng những đau đớn này…thật sự rất đáng giá.
Y không nói lời từ biệt,chỉ lặng lẽ ly khai khỏi nhà Trác Hoành Tứ, bởi vì nói lời tạm biệt thực sự rất khó khăn, chỉ cần cả hai đều có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương là đủ, hà tất phải khiến cho hai người rơi vào tình cảnh nan kham khó chia lìa.
Bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi, cũng đều minh bạch mối quan hệ thể xác này căn bản không hẳn là thật lòng.
Trước khi đi, William còn đặt một cọc tiền mặt trên gối Trác Hoành Tứ, tuy rằng y biết rõ tỉnh cảm giữa hai người không nên dùng tiền tài để định giá, thế nhưng số tiền kia cũng có thể giúp ích cho Trác Hoành Tứ được nhiều điều.
Dùng tiền để kết thúc tất cả mối quan hệ dây dưa của cả hai thật sự khiến y rất sầu não, bất quá mối tình lưu luyến nơi đất khách này sẽ khiến William khắc cốt ghi tâm đến suốt đời.
Lần này quay về Anh quốc, nhất định sẽ phải đối mặt với một tràng khổ chiến, cho dù là Trác Hoành Tứ, cũng không thể bắt y ở lại đây.
William vừa đặt mông ngồi xuống, nơi tư mật lại truyền đến một cơn đau rát, mặc dù y không hối hận về sự phóng túng đêm qua, thế nhưng vừa nghĩ đến việc sẽ bay mười mấy tiếng đồng hồ mới đến Anh quốc, nếu máy bay xui xẻ gặp phải loạn lưu, một trận lắc lư cũng đủ làm cho y bị đau nhức đến chết.
“Cái này cho em…”
Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
Trác Hoành Tứ rất ung dung,hắn ngã người nằm trên chiếc ghế ở kế bên William, xuất ra một cái đệm nóng đã được chuẩn bị từ lâu, hắn bảo William nâng mông lên, sau đó chèn xuống chỗ ngồi của y.
“Anh… Sao anh lại ở chỗ này?”
Bởi vì quá mức hoảng hốt, nên William ngơ ngác tùy ý để cho hắn nhét đệm xuống dưới mông mình; nhưng đúng là nhờ có mảnh đệm nóng mà mông y cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trác Hoành Tứ lấy ra cọc tiền mặt mà William đã để lại vào buổi sáng, hắn nắm trong tay phe phẩy một chút.
“Là như vậy, anh nghĩ anh đã hầu hạ em chu đáo đến tinh tẫn nhân vong, vậy mà em chỉ để lại có nhiêu đây thôi thì đâu có được, muốn mua thuốc bổ cũng không đủ, nên anh quyết định đi theo em đến Anh, hầu hạ luôn trong chuyến công tác thì tiền phải được gấp đôi đó nha! Để kiếm tiền, anh đành liều mạng, đi theo em đến cùng trời cuối đất luôn.”
Lời hắn nói quá mức buồn cười, khiến William nhịn không được phải bật cười to, sự cô đơn ban nãy đã hoàn toàn bị thổi bay biến đi mất, càng đừng nói đến việc y đã từng xác nhận là: mối quan hệ thể xác thì không hề đáng giá.
Thật ra y không thể từ bỏ Trác Hoành Tứ, nhưng cũng không có mặt mũi nào yêu cầu hắn đi cùng mình đến Anh Quốc.
“Cưng, em sẽ không cho rằng chỉ cần mấy đồng tiền ít ỏi này là có thể đuổi được anh đấy chứ? Không ai nói cho em biết rằng loại người lưu manh như anh đây, chỉ cần anh để ý ai, thì anh sẽ giống như tấm da trâu quấn lấy người đó,dù em có lột thế nào thì cũng không ra đâu.”
Nhìn thấy con ngươi trong suốt đen láy của Trác Hoành Tứ, William thừa dịp bốn bề vắng lặng, liền in ngay một dấu hôn trên mặt hắn.
“Em cũng nghĩ như vậy, em nghĩ anh nhất định sẽ bám theo em cho đến chết.”
Trác Hoành Tứ ôm lấy hai vai William, hung hăng hôn lên môi y, hôn đến mức người trong lòng thở không nổi.
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền! Cục cưng, suốt đời này, không, thậm chí còn hơn suốt đời, anh sẽ luôn quấn lấy em, quấn đến mức em chịu không nổi, rốt cục không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận anh.”
Lời nói vui đùa của hắn, khiến William phì cười một tiếng thật lớn, tựa đầu vào trong ngực Trác Hoành Tứ.
Hai người hồn nhiên chẳng biết mấy vị tiên nhân ở trên thiên đình đang nhìn qua thủy tinh cầu mà tức giận đến sùi cả bọt mép.
Chân ái thì cho dù đời đời kiếp kiếp chuyển thế, cũng vô pháp cải biến, không phải hay sao?
Hoàn
Cha mẹ ơi,kết thúc sao quá vội vàng,khiến em bàng hoàng,ngỡ ngàng,tình iu kia chết lỡ làng.Vụ cty chả bik như thế nào L.Sao chị Tư nỡ…..
Henry biết, chỉ cần lão tung tin cháu trai bị điên loạn đi khắp nơi, thì William sẽ không còn tư cách để ngồi vào vị trí tổng tài nữa, tất cả mọi thứ đều đã được lão bí mật an bài ổn thỏa.
Thế nhưng đứa cháu trai lại không dễ dàng tiếp thu chuyện này, khí thế đầy hung mãnh tựa như một con mãnh hổ đang muốn xổ g, khiến cho bản thân lão trong khoảnh khắc ngắn cũng cảm thấy kinh ngạc không ngớt, càng đừng nói đến nỗi bất an từ trong nội tâm bỗng nhiên cấp tốc mở rộng, mồ hôi lạnh cứ thế mà nhỏ giọt trên trán lão.
“Cháu không có khả năng thành công đâu, tỷ lệ thành công của cháu chỉ có khoảng một phần trăm thôi, nếu cháu chấp nhận chịu thua, chú còn có thể tặng cho cháu một chức vụ nhàn tản tại công ty…”
Cắt đứt lời nói giả tạo của lão, William khinh miệt liếc lão một cái: “Cho dù cơ hội chỉ là không phần trăm, tôi vẫn cứ làm, huống chi, theo lời ông nói thì tôi vẫn còn một phần trăm. Chú, ông đừng hòng dùng những lời này để mua chuộc tôi, tôi không bao giờ đầu hàng đơn giản như vậy đâu, chờ một tháng sau thì sẽ rõ kết quả; ông đã muốn đối phó tôi,thì tôi cũng không khách khí đâu.”
Nói xong, y liền chuyển hướng sang nhìn Trác Hoành Tứ.
Trác Hoành Tứ cũng âm thầm lộ ra ánh mắt tán dương đối với chí khí quật cường của y.
Cho đến khi bọn họ một đường đi thẳng ra khỏi nhà Taylor, đột nhiên William giơ nắm tay lên đè lại cái trán, nghĩ đến trận long tranh hổ đấu căng thẳng lúc nãy, bây giờ y mới cảm thấy toàn thân được hư thoát đôi chút.
Trác Hoành Tứ nắm cánh tay còn lại của William kéo vào trong xe hơi, ấn y ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn.
William vẫn đang phẫn nộ không ngớt, y tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, không ngờ những người mà mình vốn xem là thân nhân, dĩ nhiên lại có thể lập ra âm mưu thâm độc để đối phó với y.
“Tôi vẫn luôn tin tưởng Taylor,nhưng không ngờ anh ấy cùng chú lại muốn bức tôi vào bệnh viện tâm thần.”
Trác Hoành Tứ nhẹ nhàng vỗ tay lên lưng y, cố ý nói tránh sang chuyện khác: “Biểu hiện vừa nãy của cậu khiến tôi ý loạn tình mê, tôi phát giác ra,càng lúc tôi càng say mê cậu.”
William vốn đang tức giận đến muốn khóc,nhưng vừa nghe hắn nói ra mấy lời đường mật hoàn toàn lạc đề như vậy, không khỏi trừng mắt liếc xéo hắn. Nhưng cuối cùng y cũng đành phải chịu thua, vừa cười vừa đánh (yêu)lên cánh tay Trác Hoành Tứ một phát.
Trác Hoành Tứ ôm lấy đầu vai William, để y có thể thoải mái tựa cằm lên vai của mình.
Cơ thể Trác Hoành Tứ truyền đến một hương vị đầy nam tính, William ngửi ngửi, cảm thấy trong lòng an tâm không ngớt, cuộc tranh luận gay gắt ban nãy cùng với chú,dường như đã trở thành chuyện tình thật lâu trước đây.
William cũng biết mình không nên lún quá sâu vào loại tình ái này, có thể ngày mai y sẽ phải quay về Châu Âu, còn có một trận chiến rất ác liệt mà y cần phải đánh. Nếu như chú đã tự tin như thế, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian khi ông ta đến Đài Loan, đã lợi dụng các mối quan hệ để mua chuộc phần lớn các thành viên trong ban quản trị.
“Tôi muốn mua cho anh một bộ đồ thật thích hợp…”
Bên tai truyền đến thanh âm của William, Trác Hoành Tứ chớp chớp mắt: “Để làm chi vậy?”
William nhẹ vỗ về trong ngực hắn, đêm cuối cùng nơi xứ người,nhất định y phải được ở bên cạnh Trác Hoành Tứ.
“Tôi muốn nhìn thấy anh mặc vào, sau đó tôi sẽ cởi nó ra.”
Câu nói này tràn ngập tính ám chỉ, khiến Trác Hoành Tứ phải phì cười ra tiếng, hắn dùng lực đạp mạnh vào chân ga để xe lao nhanh về phía trước.
“Không có vấn đề gì,vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi mua đồ.”
Bọn họ đi đến một shop quần áo sang trọng, chọn lựa một bộ quần áo phi thường thích hợp với dáng vóc của Trác Hoành Tứ ; kiện y phục khiến cho đường nét vĩ ngạn trên người hắn hoàn toàn triển lộ, không hề bỏ sót một điểm nào, William chỉ cần đứng ở đằng xa nhìn thôi mà cũng chảy nước miếng ròng ròng.
….
….
Khi vừa bước chân vào nhà của Trác Hoành Tứ, William đã khẩn cấp hôn lên môi hắn.
“Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở lại Đài Loan, ngày mai tôi sẽ quay về Châu Âu.” Ngụ ý rằng, đây chính là lần hoan ái sau cùng của cả hai người bọn họ.
Trác Hoành Tứ xem như không hề nghe thấy,hắn làm càn hôn đáp trả đối phương, hắn biết lòng William đang nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh để bay nhanh về Anh quốc.
Huống chi thời gian một tháng thực sự là quá ngắn ngủi, đối với William mà nói là vô cùng hạn hẹp, y chỉ có một phần trăm cơ hội, nên cần phải ra sức nỗ lực hơn ai hết, chỉ dựa vào điểm quật cường này thôi, cũng đủ để Trác Hoành Tứ càng thêm thương yêu nam nhân này.
Hắn vuốt ve mái tóc màu vàng kim mềm mại của William, nhàn nhạt nói: “Vừa nãy khi đang chọn y phục, tôi đã giúp cậu đặt vé máy bay, chín giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát.”
William cảm kích hôn lên chiếc cằm cương nghị của hắn, y cũng không rõ vì sao Trác Hoành Tứ lại có thể thấu hiểu được tất cả tâm tư của mình, thế nhưng cảm giác quen thuộc và vô cùng gắn bó giữa hai người, làm cho y biết được trong ngực Trác Hoành Tứ đang suy nghĩ điều gì.
Y cũng cảm tạ Trác Hoành Tứ đã không có ý níu kéo mình ở lại, một đoạn nhân duyên mỏng manh tựa như sương sớm, lại khiến cho y toàn thân lửa nóng, tuy rằng thời gian rất ngắn, ngay từ đầu còn phát sinh ra loại chuyện khiến kẻ khác tức giận, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại một phần hồi ức rất tươi đẹp và ngọt ngào.
Y biết mình không thể nào cứ ở lại Đài Loan này mãi được, bởi vì còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải giải quyết, y không thể ngồi nhìn tâm huyết của cha bị ông chú cướp trắng.
Thế nhưng William cũng không có khả năng yêu cầu Trác Hoành Tứ từ bỏ quốc gia của hắn, đi theo y về Anh quốc.
Y không làm được chuyện đó, thì làm sao dám yêu cầu Trác Hoành Tứ phải hy sinh vì mình? Bạn bè của Trác Hoành Tứ đều ở chỗ này, y không thể ích kỷ như thế.
“Anh yêu em, William. Em khiến cho anh ý loạn tình mê, khiến anh hận không thể vĩnh viễn được ở bên cạnh em.”(Chuyển wa em với anh,thật sến súa….)
Trác Hoành Tứ không ngừng day cắn bên tai William, thổ lộ lời tỏ tình ngon ngọt khiến kẻ khác phải nhuyễn cả chân;nhìn thấy lớp quần tây giữa hai chân của y cũng bắt đầu bị thấm ướt, Trác Hoành Tứ biết rõ đó không phải là mồ hôi, mà là khối dục vọng của y đang không ngừng khát cầu hắn chạm tay vào.
“Em nói rồi, em sẽ cởi sạch toàn thân,sau đó nằm trên giường của anh, để cho anh hảo hảo hầu hạ.”
William khinh suyễn đẩy Trác Hoành Tứ ra, sau đó từng bước từng bước cởi hết y phục trên người thả xuống nền đất.
Trác Hoành Tứ chuyên chú nhìn vào nhất cử nhất động của người đối diện, mỗi lần William cởi một thứ, khí tức của hắn lại càng lúc càng nặng nề hơn.
Cuối cùng, William cúi gập thắt lưng, cởi luôn chiếc quần lót đang che chắn bộ vị tư mật của mình.
Ngực Trác Hoành Tứ dường như đã hoàn toàn đông cứng lại, hắn dùng ánh mắt âu yếm dò xét thân thể ái nhân từ trên xuống dưới, nhãn thần tràn ngập sự tán thưởng nồng đậm,ánh nhìn này cũng tác động đến cơ thể của William, đột nhiên nội tâm lại nảy lên một cỗ không tên nào đó.
“Được rồi, chúng ta lên giường thôi!”
Trác Hoành Tứ muốn ôm William, thế nhưng đối phương liền nhanh chân tránh khỏi tầm tay của hắn.
Đêm nay, y không muốn để cho Trác Hoành Tứ dễ dàng có được mình. William chỉ mong muốn,kỷ niệm đêm nay phải thật sự đáng giá đối với cả hai.
“Em dùng tiền bao dưỡng anh,bây giờ em còn chưa cho phép anh đụng vào em nha.”
Trác Hoành Tứ vỗ trán một chút, vừa nhìn thấy đôi mắt lòe lòe chiếu sáng của William, hắn biết đêm nay chắc chắn là không dễ ăn như vậy. Thế nhưng đường nhìn của Trác Hoành Tứ vô pháp ly khai cặp mông căng tròn trắng mịn kia, hắn thật hận không thể lập tức lao đến nắm lấy cặp mông mỹ miều ấy, sau đó một phát đánh thật sâu vào trong vùng cấm địa.
“Vậy em muốn thế nào?”
Thanh âm trở nên thô dát vô cùng, Trác Hoành Tứ cũng không nhận ra đây là âm thanh của chính mình.
William vẫn xem như không biết ánh mắt của hắn đang chuyên chú nhìn ở nơi nào, y cố ý ngoe nguẩy cặp mông, đi một bước thì lắc hai ba cái… khiến Trác Hoành Tứ bị khiêu khích đến toàn thân đều phát nhiệt.
“Anh không ngờ em lại là loại người thích khiêu khích kẻ khác, anh nghĩ cá tính của em rất nghiêm túc, không thể nào làm ra loại sự tình này được.”
“Chuyện anh không biết còn có rất nhiều.”
William lưu lại một câu nói tràn ngập sự bí ẩn và quyến rũ, y cầm lấy chiếc áo sơ mi mình vừa mới cởi ra, vòng ra phía sau lưng Trác Hoành Tứ, dùng áo sơmi bịt chặt hai mắt của hắn lại, rồi thuận tiện liếm nhẹ lên lỗ tai đối phương một cái, khiến toàn thân Trác Hoành Tứ nhấc lên một trận run rẩy.
William cười ra tiếng: “Anh đếm tới ba mươi thì có thể bỏ áo xuống, sau đó đi vào phòng tìm em.”
Trác Hoành Tứ khẩn cấp ê a đếm số, lúc vừa đếm đến số ba mươi, hắn lập tức giựt phăng chiếc áo sơmi xuống đất.
William không có ở trong phòng khách, hắn vội bước nhanh vào gian phòng của mình, khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, tức thì bộ vị nam tính bên dưới hạ phúc đã vươn cao như một ngọn núi nhỏ.
William toàn thân xích lõa,y đang nằm ở trên giường của hắn, mở hai chân ra thật rộng, dùng tay nhẹ vỗ về lên đỉnh dục vọng cương cứng của mình, một màn khêu gợi đang diễn ra ở trước mắt, Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã không thể nhẫn nại,chỉ muốn lao đến vồ lấy đối phương,sau đó thoả thích yêu thương y.
William chậm rãi ngồi dậy, cái miệng nhỏ nhắn phun ra lời nói khiến cho kẻ khác muốn phát rồ: “Em đã nói là sẽ cởi y phục trên người anh.”
Nói xong,y ngoắc ngoắc đầu ngón út: “Lên giường đi anh.”
Trác Hoành Tứ mừng lắm,liền nghe lời bò ngay lên giường, đôi tay mềm nhũn của William lập tức giúp hắn cởi quần áo và đồ dùng hàng ngày, hơn nữa hai tay còn có ý xấu, dao động mơn trớn trên khuôn ngực rắn chắc của hắn ; Trác Hoành Tứ chịu hết nổi, hắn dùng tốc độ ánh sáng để hôn lên cổ William, còn cố ý cắn y một ngụm.
“A… Đau quá…” William xoa xoa tay lên trên vết cắn đã bị ửng đỏ, liếc hắn một cái.
Tay Trác Hoành Tứ cũng không an phận,bắt đầu trượt xuống dưới, cuối cùng ấn thẳng vào lằn rãnh giữa cặp mông tròn trịa, đúng như dự đoán,liền nghe thấy William hít mạnh một hơi thật sâu.
“Ở nơi đây đều ướt đẫm cả rồi…”
Lời nói cùng hành vi trắng trợn của hắn khiến William đỏ cả mặt, nhưng không có cách nào phủ nhận hay phản bác,vì nơi tư mật của mình vừa bị hắn vân vê một chút đã không ngừng co rút lại, phảng phất như đang chờ mong được Trác Hoành Tứ tàn sát bừa bãi, hơn nữa ban nãy khi còn ở trong phòng khách, y cũng đã ướt đẫm cả quần.
“Em… Em nói rồi, em sẽ cởi y phục của anh…”
Trác Hoành Tứ liên tục khinh nhu nơi huyệt khẩu, cũng không vội tham nhập, khiến cho cơ thể y vừa ngứa ngáy vừa khó chịu; William giãy dụa cái mông, muốn hắn mau mau đi vào, thế nhưng Trác Hoành Tứ vẫn đùa dai nhu lộng nơi lối vào, không chịu tiến nhập, làm cho ý định muốn cởi quần áo của William đã sớm bay đến chín tầng mây.
“Tiến vào đi mà…” Dù có cố gắng cũng không thể kềm chế khát vọng, William đành phải nói ra lời thỉnh cầu đáng xấu hổ.
Nghe vậy, Trác Hoành Tứ bỗng nhiên mạnh tay đâm thẳng vào, William kinh hô một tiếng, bởi vì hai ngón tay của hắn đang mạnh mẽ xâm nhập bên trong cơ thể y,cảm giác kịch liệt đau đớn khiến nước mắt không ngừng tuôn trào, ngực cũng bắt đầu phập phồng thở dốc.
“Lúc đầu hơi đau nhức một chút xíu… Nhưng lát nữa em sẽ thoải mái ngay.”
Trác Hoành Tứ tách cặp đùi thon dài hư nhuyễn của William ra,dùng khoang miệng ấm nóng hàm trụ tính khí đang dâng trào nhiệt hỏa kia.
William nhẹ kêu lên một tiếng, y thật không ngờ Trác Hoành Tứ lại chấp nhận hạ mình làm như vậy.
“Không cần làm như vậy đâu, em không quen…”
William lại thở gấp hơn, kỹ xảo cao siêu cùng lời lẽ mật ngọt của Trác Hoành Tứ khiến y không thể chống đối lại , y nắm chặt chăn bông, không ngừng rên rỉ, cảm giác vui sướng trầm luân này, trước đây y chẳng bao giờ được hưởng qua.
“Nơi này là lần đầu tiên được người ta làm như vậy sao?”
Trác Hoành Tứ dùng đầu lưỡi ẩm ướt thử thăm dò trung tâm dục vọng của William.
William hơi giãy dụa thắt lưng, muốn thoát khỏi sự âu yếm khiến mình đánh mất lí trí, y sợ mình không thể chống đỡ lại được sự cám dỗ của nhục dục.
“Ân… Ngô… Trác Hoành Tứ… đừng mà, không muốn…”
“Anh hỏi em, mà em vẫn chưa trả lời.” Trác Hoành Tứ rất bướng bỉnh hỏi lại, thế nhưng biểu tình trên mặt thoạt nhìn cũng rất hưởng thụ,hắn thích thú khi nhìn thấy dáng dấp vô cùng xinh đẹp của William lúc y được hắn vuốt ve.
William bị âu yếm đến toàn thân hư nhuyễn, vốn y muốn khiêu khích Trác Hoành Tứ, nhưng hiện tại lại đổi thành Trác Hoành Tứ khiêu khích y.
Hơn nữa hắn nghĩ hắn đang hỏi vấn đề lông gà vỏ tỏi à? Có cần phải hỏi lộ liễu như vậy không cơ chứ? William tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong mắt lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt cùng những giọt nước mắt trong suốt, đây chính là lời thừa nhận rõ ràng nhất.
“Đủ rồi, rốt cuộc anh muốn hỏi mấy lần đây?”
Trác Hoành Tứ vung lên vẻ mặt tươi cười đắc ý, hôn nhẹ lên hạ thân của William, ngón tay trong cơ thể y bỗng nhiên cố sức co rúm lại, mỗi một lần kích thích đều làm cho William sắp đạt đến cao trào, yêu kiều cất cao thanh âm.
“Ngô… A a…”
“Nói như vậy, hai chỗ này đều là đất hoang a, hơn nữa anh chính là nam nhân đầu tiên đi khai hoang, thực sự là quá tuyệt vời, mỗi khi nhớ tới chắc là anh sẽ hưng phấn lắm đây.”
Trác hoành tứ bỗng nhiên cười thật cao hứng, nhãn thần còn lộ ra tia hãnh diện và vô cùng tự hào, hình như hắn rất vui khi biết mình chính là người nam nhân đầu tiên của William.
Đương nhiên Trác Hoành Tứ là người nam nhân đầu tiên và duy nhất của y rồi, vì ngoài hắn ra,William chả bao giờ đồng ý để cho tên nam nhân khác ôm ấp, thế nhưng Trác Hoành Tứ nói trắng trợn như vậy,thật đáng thẹn cực kỳ, William nhịn không được cố sức gõ đầu của hắn một cái.
“Không cho anh dùng danh từ này để hình dung cơ thể của em, đó không phải là…Chỗ…Chỗ…”
Danh từ này có điểm cảm thấy hơi khó xử, nên William nói đến đoạn cuối thì lo ngậm miệng lại không dám hó hé nữa, nhưng Trác Hoành Tứ càng thêm phóng đãng duyện liếm hạ thân của y, mà nơi tư mật kia, cũng bị đối phương không ngừng tiến công.
“Được rồi… Được rồi… Em sắp… Ngô…”
Toàn bộ thân thể William cong lại, đầu không kềm chế được mà khẽ lay động, y sắp phát tiết đến nơi rồi.
Trác Hoành Tứ rốt cục cũng chịu bỏ qua cho William, hắn yêu thương vuốt ve lên phần dục vọng nóng rực, kéo chân y lên,rồi gác nó ở trên vai của mình, đẩy vào trong thân thể kia khối cự vật to lớn và cường ngạnh.
dương vt của hắn còn lớn hơn hai ngón tay ban nãy, khiến William tạm thời khó có thể tiếp thu,y nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, có cảm giác Trác Hoành Tứ đã tiến nhập đến nơi sâu nhất trong cơ thể, sau đó không ngừng đánh vào đỉnh khoái cảm của y.
“A… A a a… A…”
Cảm nhận đau đớn vừa nãy tất cả đều đã biến mất hết, chỉ còn lại sự thoải mái muốn chết, cảm giác tê dại lủi thẳng đến phần eo, khiến thắt lưng hư nhuyễn không ngớt, sau đó đến ngực, làm cho y hầu như không thể thở nổi, thậm chí luồng điện kia còn lẻn đến tận phần ót, khiến William ngoại trừ rên rỉ cùng thét chói tai thì cũng chả còn biết làm gì khác.
“Cục cưng, đáng yêu quá, em cũng khiến anh thật thoải mái…”
Trác Hoành Tứ tiến công với tốc độ nhanh hơn, chân William hầu như cũng bị hắn bẻ gẫy, luật động của hắn vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, nhưng vừa tiếp xúc với điểm mẫn cảm thì lập tức rút ra, sau đó lại một lần nữa xâm nhập, khiến William hầu như bất mãn đến muốn khóc.
” Trác Hoành Tứ… Trác Hoành Tứ…” William không ngừng kêu thét tên của hắn, nước mắt tựa như những hạt trân châu lấp lánh,không ngừng rơi xuống gối.
Trác Hoành Tứ hôn lên đôi môi đỏ mọng của y: “Anh đây, cưng, anh không đi đâu hết, anh sẽ luôn ở bên em.”(Á,sến wa’ mợi.)
Dường như Trác Hoành Tứ đang nói ra lời thề non hẹn biển,đồng ý suốt đời ở bên cạnh mình, William nghe thấy thì cảm động đến cực điểm, cho dù đây chỉ là lời nói dối, thế nhưng y vẫn vui lắm.
William ôm lấy cánh tay Trác Hoành Tứ, tùy ý để cho hắn ôm chặt thân thể của chính mình, y chỉ cần giữ lấy một chút kỉ niệm nhỏ nhoi nơi trái tim hắn,cả hai đều biết đây chính là đêm sau cùng,nên họ không ngừng lấy lòng đối phương, mặc kệ ngày mai có ra sao,chỉ cần cho đi tất cả sự nhiệt tình và không mong được đáp trả.
…
…
Bước lên máy bay trong nháy mắt, William không còn tiếc nuối điều gì nữa, tuy rằng tình cảm đêm qua thật mãnh liệt, làm cho việc di chuyển hơi có chút đau đớn, thế nhưng những đau đớn này…thật sự rất đáng giá.
Y không nói lời từ biệt,chỉ lặng lẽ ly khai khỏi nhà Trác Hoành Tứ, bởi vì nói lời tạm biệt thực sự rất khó khăn, chỉ cần cả hai đều có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương là đủ, hà tất phải khiến cho hai người rơi vào tình cảnh nan kham khó chia lìa.
Bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi, cũng đều minh bạch mối quan hệ thể xác này căn bản không hẳn là thật lòng.
Trước khi đi, William còn đặt một cọc tiền mặt trên gối Trác Hoành Tứ, tuy rằng y biết rõ tỉnh cảm giữa hai người không nên dùng tiền tài để định giá, thế nhưng số tiền kia cũng có thể giúp ích cho Trác Hoành Tứ được nhiều điều.
Dùng tiền để kết thúc tất cả mối quan hệ dây dưa của cả hai thật sự khiến y rất sầu não, bất quá mối tình lưu luyến nơi đất khách này sẽ khiến William khắc cốt ghi tâm đến suốt đời.
Lần này quay về Anh quốc, nhất định sẽ phải đối mặt với một tràng khổ chiến, cho dù là Trác Hoành Tứ, cũng không thể bắt y ở lại đây.
William vừa đặt mông ngồi xuống, nơi tư mật lại truyền đến một cơn đau rát, mặc dù y không hối hận về sự phóng túng đêm qua, thế nhưng vừa nghĩ đến việc sẽ bay mười mấy tiếng đồng hồ mới đến Anh quốc, nếu máy bay xui xẻ gặp phải loạn lưu, một trận lắc lư cũng đủ làm cho y bị đau nhức đến chết.
“Cái này cho em…”
Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
Trác Hoành Tứ rất ung dung,hắn ngã người nằm trên chiếc ghế ở kế bên William, xuất ra một cái đệm nóng đã được chuẩn bị từ lâu, hắn bảo William nâng mông lên, sau đó chèn xuống chỗ ngồi của y.
“Anh… Sao anh lại ở chỗ này?”
Bởi vì quá mức hoảng hốt, nên William ngơ ngác tùy ý để cho hắn nhét đệm xuống dưới mông mình; nhưng đúng là nhờ có mảnh đệm nóng mà mông y cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trác Hoành Tứ lấy ra cọc tiền mặt mà William đã để lại vào buổi sáng, hắn nắm trong tay phe phẩy một chút.
“Là như vậy, anh nghĩ anh đã hầu hạ em chu đáo đến tinh tẫn nhân vong, vậy mà em chỉ để lại có nhiêu đây thôi thì đâu có được, muốn mua thuốc bổ cũng không đủ, nên anh quyết định đi theo em đến Anh, hầu hạ luôn trong chuyến công tác thì tiền phải được gấp đôi đó nha! Để kiếm tiền, anh đành liều mạng, đi theo em đến cùng trời cuối đất luôn.”
Lời hắn nói quá mức buồn cười, khiến William nhịn không được phải bật cười to, sự cô đơn ban nãy đã hoàn toàn bị thổi bay biến đi mất, càng đừng nói đến việc y đã từng xác nhận là: mối quan hệ thể xác thì không hề đáng giá.
Thật ra y không thể từ bỏ Trác Hoành Tứ, nhưng cũng không có mặt mũi nào yêu cầu hắn đi cùng mình đến Anh Quốc.
“Cưng, em sẽ không cho rằng chỉ cần mấy đồng tiền ít ỏi này là có thể đuổi được anh đấy chứ? Không ai nói cho em biết rằng loại người lưu manh như anh đây, chỉ cần anh để ý ai, thì anh sẽ giống như tấm da trâu quấn lấy người đó,dù em có lột thế nào thì cũng không ra đâu.”
Nhìn thấy con ngươi trong suốt đen láy của Trác Hoành Tứ, William thừa dịp bốn bề vắng lặng, liền in ngay một dấu hôn trên mặt hắn.
“Em cũng nghĩ như vậy, em nghĩ anh nhất định sẽ bám theo em cho đến chết.”
Trác Hoành Tứ ôm lấy hai vai William, hung hăng hôn lên môi y, hôn đến mức người trong lòng thở không nổi.
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền! Cục cưng, suốt đời này, không, thậm chí còn hơn suốt đời, anh sẽ luôn quấn lấy em, quấn đến mức em chịu không nổi, rốt cục không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận anh.”
Lời nói vui đùa của hắn, khiến William phì cười một tiếng thật lớn, tựa đầu vào trong ngực Trác Hoành Tứ.
Hai người hồn nhiên chẳng biết mấy vị tiên nhân ở trên thiên đình đang nhìn qua thủy tinh cầu mà tức giận đến sùi cả bọt mép.
Chân ái thì cho dù đời đời kiếp kiếp chuyển thế, cũng vô pháp cải biến, không phải hay sao?
Hoàn
Cha mẹ ơi,kết thúc sao quá vội vàng,khiến em bàng hoàng,ngỡ ngàng,tình iu kia chết lỡ làng.Vụ cty chả bik như thế nào L.Sao chị Tư nỡ…..